Chương 71: Ngoại truyện 5Kế hoạch mới được có vài ngày, Lâm Tử Diên đã kêu ngừng lại.
Thẩm Tư Viễn bình tĩnh hỏi: “Sao vậy, không chịu được nữa à?”
Lâm Tử Diên trầm tư một lúc, sau đó nói: “Vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức thì tốt hơn.”
Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng cười: “Vậy nghe lời em.”
Anh thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng lại chính là tên
“đầu sỏ gây chuyện”.
Lâm Tử Diên hắng giọng nói: “Đúng rồi, mấy ngày nữa em phải đến đoàn phim bên kia công tác.”
“Là vụ hợp tác lần trước Lawrence giới thiệu cho em à?”
“Phải, chính là nó, chủ yếu là do thù lao hậu hĩnh, Lawrence cũng nể mặt anh luôn giúp đỡ em, điểm này em thật sự phải cảm ơn anh ta.”
Thẩm Tư Viễn cười: “Không phải là bởi vì hai người các em có quan hệ tốt sao? Khoảng thời gian ở nước ngoài hai người gặp nhau còn nhiều hơn anh.”
Lâm Tử Diên uống một ngụm trà gừng nóng, đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông đọc sách bên bệ cửa sổ.
Anh ngồi tr3n ghế bập bênh bằng gỗ, hai chân thẳng tắp, dáng vẻ lật sách trông rất đẹp trai.
Lúc này hai tay cô nâng tách trà gừng, khủy tay đặt lên đùi người đàn ông, cô đảo mắt, nhẹ giọng nói: “Nghe nói Dung Na cũng tham gia bộ phim đó.”
Thẩm Tư Viễn có ấn tượng với cái tên này. (e book t r uyen. V n)
Dung Na là nữ diễn viên lần trước cố ý gây khó dễ với Lâm Tử Diên lúc chụp cô ta tạp chí.
Trùng hợp thế nào hai người lại phải ᴆụng mặt nhau lần nữa.
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn cô: “Sao Lawrence lại sắp xếp em đến đó?”
Lâm Tử Diên: “Anh ta cũng không biết xích mích giữa bọn em.”
Từ góc độ này nhìn sang, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hai người.
Đ0ng tác này của Lâm Tử Diên rất ngoan, giống như hoàn toàn nằm tr3n người anh, tách trà gừng trong tay hơi tỏa nhiệt, cằm khẽ nâng lên, muốn nhìn anh thì phải thêm chút lực chống mới được.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu nâu dịu dàng, đuôi mắt cong cong, thoạt nhìn tâm t1nh không tệ, cũng không hề suy nghĩ nhiều vì tin tức kia.
Thẩm Tư Viễn không thể không đặt sách sang một bên, sau đó ngón tay tự nhiên chạm vào vành tai cô, đ0ng tác nhẹ nhàng vuốt v3.
“Nếu em không muốn thì đừng đi nữa.”
“Nếu vì cô ta ở đó mà em lại không đi thì làm sao được, như vậy quá đáng tiếc.”
Lâm Tử Diên trực tiếp lắc đầu từ chối: “Cơ hội hiếm có như vậy, em không muốn từ bỏ.”
Đ0ng tác của Thẩm Tư Viễn không ngừng lại:
“Anh có thể cho em cơ hội khác.”
Lâm Tử Diên bị anh x04hơi ngưa ngứa, nhịn không được né khỏi tay anh: “Như vậy mất công cho Lawrence lắm, anh ta vất vả tạo mối quan hệ giúp em, em cũng không thể không giữ lời.”
Thẩm Tư Viễn nhìn bàn tay trống không, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài: “Được, vậy theo em.”
Lâm Tử Diên tựa vào người anh nhìn ra khu vườn bên ngoài, giọng nói như mang theo chờ mong: “Có thể một thời gian ngắn em không thể thường xuyên về nhà, anh sẽ nhớ em mà đúng không?”
Thẩm Tư Viễn: “Vậy kế hoạch của chúng ta thì sao?”
Lâm Tử Diên không khỏi bĩu môi: “Quay về rồi tiếp tục tiến hành.”
Hôm nay cô mặc một bộ sườn xám màu trắng, cổ áo thêu hoa lan, mái tóc dài mềm mại vén ra sau tai, trong đôi mắt có ánh sáng long lanh.
Thẩm Tư Viễn lại không nhịn được nắm lấy cằm cô.
“Em muốn đi bao lâu?”
“Cái này em cũng không rõ, có điều bất cứ lúc nào em cũng sẽ giữ liên lạc với anh, đoàn phim bên kia không xa, chắc là khoảng một tuần em cũng sẽ lái xe về hai ba lần.”
Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng lên tiếng: “Khi nào em đi?”
Lâm Tử Diên: “Nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai.”
Thẩm Tư Viễn cầm lấy tách trà trong tay cô, sau đó đặt ở một bên cửa sổ.
“Nếu vậy, đêm nay em vẫn ở nhà chứ nhỉ?”
“...”
Người đàn ông nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, càng lúc càng thu hút, càng giống như ý loạn t1nh mê, anh lại trời sinh giỏi kiềm chế, khuôn mặt vẫn không thay đổi biểu cảm, nhưng trong ánh mắt là sự yên bình trước bão táp.
“Vậy đêm nay, vẫn làm theo kế hoạch.”
...
Lâm Tử Diên chỉ thu dọn chút đồ đạc đơn giản, cô định lúc bận rộn sẽ ở lại khách sạn bên cạnh đoàn phim, không bận sẽ lái xe thẳng về nhà.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến, vừa xuống xe đã vội vàng đi đến chỗ đoàn phim đang quay.
Người của đoàn phim biết cô là người Lawrence đề cử, cho nên cũng khách sáo với cô.
“Cô là cô Lâm đúng không? Lúc trước Lawrence đã báo với chúng tôi, bên này nhất định toàn lực phối hợp với cô.”
Lâm Tử Diên cười nói: “Không cần thiết đến thế, chúng ta cứ làm việc bình thường là được.”
Mọi người bắt đầu bàn bạc công việc.
Phụ trách hỗ trợ tổ phục trang là một cô gái có gương mặt 乃úp bê, tên Quý T1nh.
Ánh mắt Quý T1nh không nhịn được đặt lên người Lâm Tử Diên đảo qua đảo lại, cảm thán nói: “Kiểu sườn xám này của cô thật đẹp, không chỉ thế, khí chất cũng rất tuyệt.”
Lâm Tử Diên tiện tay đưa danh thi*p cho cô ấy:
“Nếu cần cô có thể đến tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ cô.”
Quý T1nh lập tức nhận danh thi*p: “Không thành vấn đề, cô chắc không biết trong nhà tôi có rất nhiều sườn xám, chỉ là bình thường tôi rất ít mặc, một phần không hợp với phong cách cá nhân của tôi, nhưng tôi cũng rất thích nhìn những mỹ nữ như cô mặc sườn xám, đây là một loại hưởng thụ thị giác.”
Cô ấy vừa nói xong, sau lưng đã vang lên âm thanh châm chọc.
“Miệng của cô lúc nào cũng ngọt như vậy, lúc trước sao tôi không phát hiện nhỉ.”
Quý T1nh quay đầu lại, phát hiện là Dung Na.
Cô ấy bất giác xấu hổ, sau đó lập tức gật đầu:
“Chị Dung Na.”
Dung Na liếc nhìn Lâm Tử Diên cách đó không xa, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì.
Chuyện lần trước đã dạy cô ta rất nhiều, cũng không dám nói quá nhiều, cô ta thật sự không thể đ0ng vào Thẩm Tư Viễn, cho nên cũng không thể ở bên ngoài chọc vào Lâm Tử Diên làm gì.
Nhưng không thoải mái là điều chắc chắn.
Hôm nay cô ta vừa đến, mọi người ở đoàn phim đã không nhịn được thảo luận sau lưng.
Thậm chí còn bàn tán sôi nổi hơn cả về nữ phụ là cô ta.
Vai diễn lần này Dung Na đảm nhiệm không phải nữ chính, mà là nữ phụ.
Nữ chính là người vừa đạt Ảnh hậu cách đây không lâu, Vu Giai. Vị trí của cô gái này trong giới giải trí xếp sau cô ta, dáng vẻ cũng không xuất chúng như cô ta, cho nên Dung Na vẫn luôn rất đắc chí, đến lúc phát sóng cô ta nhất định có thể lấn lướt Vu Giai.
Cô ta vốn định “chăm sóc” cho tổ phục trang bên này, kết quả Lâm Tử Diên lại đến, trong lòng Dung Na cân nhắc liệu có khi cô vì chuyện lúc trước của hai người lại gây khó dễ với cô ta không.
Nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Tử Diên không giống người sẽ ghi thù trong bụng, mà là người công tư phân minh.
Lần này cô cũng mang đến một ít đồ trong bộ sưu tập cá nhân của mình cho đoàn phim ghi hình, mấy bộ the hương vân lúc trước cô cũng không nỡ mặc, lần này lại lấy ra cho đoàn phim, có thể nhìn thấy được sự dụng tâm của cô.
Ngày đầu tiên vào đoàn, cô làm quen một vòng với mọi người xung quanh, sau đó theo lẽ thường đi liên hoan cùng mọi người sau kia kết thúc công việc.
Liên hoan bình thường đều là đến những nơi náo nhiệt như quán thịt nướng.
Vu Giai cũng coi như thân thiện đi đến: “Cô là Lâm Tử Diên sao?”
Lâm Tử Diên quay đầu nhìn cô ta: “Đúng, là tôi.”
“Lúc trước tôi từng thấy cô tr3n bìa tạp chí, tôi với chủ biên cuốn tạp chí kia là bạn tốt, sau đó anh ấy đã khen cô với tôi, nói năng lực biểu hiện của cô rất mạnh, cho dù làm diễn viên cũng rất có tiềm lực.”
Lâm Tử Diên cười cười, cảm thấy sự nhiệt t1nh của Vu Giai có hơi không thích hợp.
Đại khái chắc cô ta cũng đã nghe được gì đó, cho nên mới có thái độ tốt như vậy với cô.
Chẳng qua giao tiếp bên ngoài luôn phải học mấy câu khách sáo tâng bốc nhau, Lâm Tử Diên cũng tùy tiện trò chuyện với cô ta vài câu.
Dung Na cách đó không xa nhìn qua, thỉnh thoảng sẽ dừng lại nhìn thêm một lúc, giống như đang đánh giá vậy.
Lâm Tử Diên hôm nay đến đây cũng bận rộn cả ngày, ăn uống cũng không quá ngon, vội vàng ăn mấy miếng đã chuẩn bị rời đi.
Cô trở về khách sạn, phát hiện nửa tiếng trước Thẩm Tư Viễn gọi điện thoại cho cô.
Lúc ấy cô đang ở buổi liên hoan, không biết có điện thoại.
Cô trực tiếp gọi lại cho Thẩm Tư Viễn.
Nếu là giờ này, cô đoán Thẩm Tư Viễn đang ở văn phòng xử lý văn kiện hoặc tăng ca ở công ty.
Nhưng lúc điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền đến âm thanh náo nhiệt.
Có vài giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, là người nhà họ Thẩm.
“Anh đang ở đâu?”
Lâm Tử Diên không nhịn được hỏi.
Thẩm Tư Viễn tìm một nơi yên tĩnh một chút:
“Anh cả bỗng nhiên đề nghị liên hoan ở nhà, cho nên anh đến đây, vốn định gọi em cùng đi, nhưng anh biết hôm nay công việc của em ở đoàn phim nhất định hơi mệt, cho nên không nói với em.”
Lâm Tử Diên hẳn là nên cảm ơn sự tri kỷ của Thẩm Tư Viễn.
Nếu anh thật sự nói với cô, cô vì mặt mũi nhất định sẽ kiên trì lái xe quay về.
Người nhà họ Thẩm đều là người th0ng minh, gặp người khác đều mang khuôn mặt tươi cười chào đón, thật ra không biết giữa mọi người có bao nhiêu bất hòa, nhưng kiểu xã giao này cũng mệt ૮ɦếƭ đi được, khiến người ta không thể yên lòng.
Ở nhà họ Thẩm, người hiện tại có quan hệ tốt nhất với cô đương nhiên là Thẩm Nhân.
Chủ yếu là vì cô gái nhỏ này cẩu thả tùy ý cũng không có tâm tư gì, tuy rằng thường xuyên bị phạt nhưng cũng chưa bao giờ ghi thù.
Cô ấy cũng rất sùng bái Thẩm Tư Viễn, mặc dù lúc trước Thẩm Tư Viễn từng quản mấy chuyện yêu đương của cô ấy, nhưng Thẩm Nhân biết trong nhà này người có quyền lực nhất vẫn là Thẩm Tư Viễn, nếu như không có ông Hai đứng ra làm chủ quản lý chuyện trong nhà, nhà họ Thẩm cũng sẽ không có địa vị như hiện tại.
Lâm Tử Diên thở dài, ở trước mặt Thẩm Tư Viễn cô có thể thả lỏng, cho nên không chút kiêng nể gì kể hết mấy vất vả trong ngày của mình, thuận tiện còn than thở hôm nay cô mang giày cao gót không vừa chân, đoàn phim đông người, cô lại ngại thể hiện ra ngoài.
Thẩm Tư Viễn khẽ cười một tiếng, tựa như cảm thấy lời này của cô có hơi đáng yêu.
“Ngày mai anh bảo trợ lý mang giày mới đến cho em.”
“Không vội.”
Lâm Tử Diên: “Ở bên chỗ anh mới bắt đầu sao?”
“Được một lúc rồi, hôm nay tâm trạng anh cả tốt, nên anh ấy uống với anh mấy ly.”
T1nh cảm của Thẩm Tư Viễn với anh cả của anh mặc dù không phải quá tốt, dù sao cũng không cùng một mẹ, nhưng mấy năm nay coi như cũng chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa anh cả cũng lớn tuổi, chuyện công ty không giúp được gì, hai người bình thường không trao đổi nhiều, nhưng Thẩm Tư Viễn thật sự rất tôn trọng anh trai của mình, ngày lễ tết cũng tặng không ít quà.
Thẩm Tư Viễn lại nói: “Anh cả còn hỏi sao không đưa em đến, nghĩ anh bạc đãi em, ban đầu anh ấy còn có hơi mất hứng, muốn đặc biệt cử người đi đón em cơ.”
Lâm Tử Diên không nghĩ anh cả của Thẩm Tư Viễn lại chu đáo như vậy, dù sao chênh lệch tuổi lớn, lúc trước hai bên cũng không liên hệ nhiều, điều này khiến cô có chút được yêu quý mà ngạc nhiên.
“Nếu không lần sau em lại đến anh ấy thăm một lần vậy.”
Thẩm Tư Viễn: “Anh cả không phải người nhiều chuyện, đợi khi nào em rảnh lại đến là được rồi.”
Lâm Tử Diên: “Được, có điều lần sau anh sẽ đi với em chứ?”
Lời này của cô cũng mang chút lo lắng.
Chủ yếu là quan hệ của cô với anh cả Thẩm Tư Viễn không quá thân, thường ngày cả hai cũng không phải người thích nói nhiều, nếu ở cùng một chỗ khó tránh khỏi xấu hổ.
Thẩm Tư Viễn đoán được suy nghĩ trong lòng cô:
“Có thể, nhưng nếu tương lai gặp phải ngày anh có việc không thể đi cùng, vậy chỉ sợ vợ anh vất vả rồi.”
Lâm Tử Diên: “...”
Thẩm Tư Viễn khẽ cười, nói: “Tưởng tượng đến việc em và anh được xem là một, Tử Diên, anh rất vui.”
Nói xong, bên kia hình như có người gọi anh.
Thẩm Tư Viễn: “Ngày mai có phải em vẫn làm việc không?”
Lâm Tử Diên: “Phải.”
Thẩm Tư Viễn: “Nghỉ ngơi sớm đi, anh đi nói chuyện một lúc.”
Lâm Tử Diên: “Được, anh uống ít rượu th0i, tỉnh dậy sẽ khó chịu đấy.”
Điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông.
Một giây trước khi điện thoại bị ngắt, Lâm Tử Diên nghe thấy bên kia truyền đến tiếng hôn rất khẽ.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng nghe thấy lại mê người lạ thường.
Mặt cô đỏ lên, cảm giác nụ hôn kia giống như đã đến chỗ cô.
Cô đặt điện thoại lên đầu giường, sau đó nhanh chóng vào phòng t4m rửa mặt.
Thời gian Lâm Tử Diên rửa mặt có hơi lâu, nghĩ đến việc sắp xếp trang phục cho ngày mai, trong lúc đó có hơi xuất thần.
Đợi lúc cô đi khỏi phòng t4m, da cô đã có hơi đỏ lên.
Cô đang chuẩn bị sấy tóc, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Tử Diên hơi nhíu mày, cảm thấy có chút dự cảm không lành.
Bây giờ đã không còn sớm, có thể xuất hiện ở trước cửa phòng khách sạn của cô nếu không phải người say rượu thì cũng là người có ý đồ gì đó.
Cô đi đến gần cửa, cẩn thận hỏi: “Ai đó?”
Ngoài cửa không có người lên tiếng.
Lâm Tử Diên nhíu mày, vào lúc đang định mặc kệ.
Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói đàn ông trầm thấp: “Là anh.”
Lâm Tử Diên trừng lớn mắt.
Sao lại là anh? Sao anh lại đến đây.
Cửa mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi đen đứng trước cửa.
Cổ áo anh mở rộng, làn da bên trong hơi ửng hồng.
Lại nhìn qua, còn chưa kịp nhìn đến gương mặt anh đã bị vây trong lòng nguc rộng lớn của anh.
Lâm Tử Diên không thở nổi, chống tay tr3n nguc anh, rầu rĩ nói: “Sao anh lại đến đây...”
Thẩm Tư Viễn thuận tay đóng cửa, nhìn qua có hơi say nhưng tâm t1nh không tệ, trực tiếp dùng một tay ôm cô đi về phía giường, sau đó nữa ngồi xổm trước mặt cô: “Ở bên kia trò chuyện với em xong, nhất thời hưng phấn nên đến đây thăm em.”
“Anh lái xe?”
“Không phải, tài xế.”
Lúc này Lâm Tử Diên mới yên tâm, thay anh chỉnh lại vị trí cổ áo: “Sao anh bỗng nhiên lại muốn đến chỗ em, em còn định hai ngày nữa sẽ về.”
Thẩm Tư Viễn bắt lấy bàn tay lộn xộn của cô:
“Em ở đây anh hơi lo lắng, đến xem thử xem.”
Lâm Tử Diên không nhịn được bật cười: “Có gì mà lo lắng, lẽ nào người lớn như em còn có thể lạc mất sao?”
Thẩm Tư Viễn mỉm cười.
Lâm Tử Diên lại cảm thấy hơi không đúng, trừng mắt nhìn anh: “Hay là anh nghi ngờ chỗ này còn có người khác?”
Thẩm Tư Viễn: “Đương nhiên không phải, anh đến xem thử cơ sở vật chất chỗ em ở, cũng lo lắng em vừa ra ngoài ngủ có quen không.”
Lâm Tử Diên quả thật có chút không quen.
Dù sao bình thường bên cạnh đều có một Ⱡồ₦g nguc rộng lớn, hiện tại lại trở nên vắng vẻ, quả thật có hơi chênh lệch.
Thẩm Tư Viễn: “Yên tâm, anh chỉ ở đây một đêm, không làm chậm trễ công việc của em.”
Lâm Tử Diên: “Tối nay anh uống mấy ly?”
“Không nhiều, chỉ hai ly, chủ yếu là trò chuyện một lúc, nghĩ đến em có một mình cô đơn ở bên này làm anh luôn thấy có chút không thoải mái, không nhịn được nữa đành trực tiếp đến đây.”
Nói đến đây, Thẩm Tư Viễn cũng không nhịn được lắc đầu cười chính mình, rõ ràng không phải mấy tên nhóc trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, trong lòng lại nhất định không chịu để cô tủi thân.
Lúc anh ngồi ở bên kia đã nghĩ cô đang làm gì, liệu trong lòng có cảm thấy trống vắng hay không.
Anh biết cô luôn thích suy nghĩ linh tinh, lại hay thích giấu mọi chuyện trong lòng.
Cho nên người luôn ổn trọng như Thẩm Tư Viễn cũng sẽ có vài phần lỗ m4ng.
Anh cũng không quên chuyện về Dung Na lúc trước Lâm Tử Diên nói với anh, thuận tiện hỏi:
“Cô ta có làm khó dễ em không?”
“Không có, chắc là chuyện lần trước đã cho cô ta bài học, hiện tại cô ta không dám làm bậy.”
Thẩm Tư Viễn gật đầu, sau đó tranh thủ lúc tâm t1nh thoải mái sấy tóc cho Lâm Tử Diên.
Lâm Tử Diên ngại để anh giúp cô sấy tóc, kết quả anh lại trực tiếp làm vậy.
Ban đầu Lâm Tử Diên còn rất hưởng thụ, nhưng sau đó cô lại phát hiện có chút không thích hợp —— Mọi việc không chỉ đơn giản ngừng ở việc sấy tóc.
Lâm Tử Diên: “Thẩm Tư Viễn...”
Giọng nói của người đàn ông có chút khàn:
“Hửm?”
“Anh đừng mượn rượu làm loạn.”
“Em hiểu lầm rồi Tử Diên, anh không có.”
“Vậy, vậy anh đang làm gì đó?”
“Tóc của em chưa khô, không thể đi ngủ, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.”
Ánh mắt của anh mang theo nghiêm túc, nhưng đ0ng tác tr3n tay vẫn không ngừng.
Lâm Tử Diên rốt cuộc không nhịn được nữa, cô mặc áo ngủ leo xuống giường, gương mặt đỏ bừng cắn môi nói: “Lúc anh say rượu sao lại bắt nạt người khác như vậy.”
Thẩm Tư Viễn dựa vào đầu giường, im lặng nhìn cô.
Anh uống rượu xong, trong mắt có chút ướƭ áƭ, gương mặt điển trai vẫn tao nhã như trước, chẳng qua có thêm chút ý xuân hấp dẫn.
Anh đặt máy sấy sang một bên, cơ thể uể oải ngã về sau, nhướng mày hỏi: “Em không thích à?”
Lâm Tử Diên vẫn giữ thái độ cũ với câu hỏi của anh.
Nếu nói không thích, có phải sẽ tổn thương tự tôn của anh không? Nhưng nếu nói thích —— Anh không chừng sẽ càng cố t1nh làm thêm.
Ngày mai còn phải làm việc, đêm nay cô không muốn quá mệt mỏi.
Nhưng nhìn tư thế kia của Thẩm Tư Viễn, quả thật có hơi không cam lòng.
Anh nhẹ nhàng thở dài, vẫy tay với cô, nói: “Anh không chạm vào em, thật sự.”
Lâm Tử Diên nửa tin nửa ngờ đi đến: “...Thật sao?”
Nhưng mà vừa nói được một nửa.
Thẩm Tư Viễn đã trực tiếp kéo cô qua, áp xuống dưới người.
Hơi thở Lâm Tử Diên có chút hỗn loạn:
“Anh...sao anh lại thế này?”
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy rõ ràng xương hàm tinh xảo của anh cùng hàng lông mi đang rũ xuống, vừa đen vừa dày.
Vừa hay che giấu ý cười trong mắt anh.
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ, sau đó chậm rãi nói: “Ở bên anh lâu như vậy, anh còn nghĩ em sẽ th0ng minh hơn, không ngờ vẫn dễ lừa thế.”
Lâm Tử Diên không cam lòng nghiêng đầu cắn nhẹ lên cổ tay anh: “Anh lại lừa em.”
Thẩm Tư Viễn bị cô cắn có chút đau, nhưng vẫn bất đ0ng như cũ.
Một lúc sau, vẫn là Lâm Tử Diên chủ đ0ng nhả ra.
Cô ngại ngùng hỏi: “Không đau sao?”
Thẩm Tư Viễn hạ thấp người, cắn lên môi cô:
“Vừa rồi em cắn bao lâu?”
Cô cũng không tính thời gian, có lẽ khoảng nửa phút.
Khóe môi Thẩm Tư Viễn cong lên.
“Anh sẽ không so đo chút việc nhỏ này với vợ anh.”
“Tử Diên, đêm xuân ngắn ngủi.”
Lâm Tử Diên: “...”
Cô còn nghĩ Thẩm Tư Viễn sẽ thật sự không so đo với cô.
Nhưng ngày tiếp theo.
Vu Giai nhìn đôi môi hơi sưng lên của cô, tò mò hỏi: “Tử Diên, cô làm sao vậy?”
Lâm Tử Diên tránh tầm mắt của cô ta, sau đó nói:
“Không có gì, có thể ngày hôm qua không cẩn thận ăn chút tôm hùm, bị cay sưng.”
Vu Giai không nghi ngờ nhiều, tri kỷ nói: “Vậy sau này cô ăn ít một chút, bình thường tôi cũng không ăn cay.”
Lâm Tử Diên vội vàng gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, Lâm Tử Diên liền xoay người đi vào chỗ của tổ phục trang.
Cô cúi đầu trao đổi vài chi tiết với nhân viên làm việc, ngoài cửa bỗng có người nói: “Hôm qua có người thăm ban, ban đầu tôi còn tưởng người quen của mấy diễn viên đến tặng gì đó.”
Trợ lý bên cạnh Lâm Tử Diên hỏi: “Tặng cái gì?”
Người kia cười trêu chọc nói: “Mấy món đó có thể sánh ngang với người lần trước thăm ban Vu Giai, còn rất khí phách.”
“Cô nói vậy Vu Giai nghe được sẽ không vui đâu, rốt cuộc là ai?”
Người kia nhìn sang bên này, đáp: “Là cô Lâm.”
Lâm Tử Diên ngẩn ra, sau đó nhìn qua: “Tôi sao?”
“Đúng vậy, chính là cô đấy, đạo diễn cũng biết, người đến là một người đàn ông siêu điển trai, đang nói chuyện với đạo diễn bên kia.”
Lâm Tử Diên có chút dự cảm, nhưng lúc này còn chưa xác thực.
Cô buông việc trong tay xuống chuẩn bị ra ngoài, một bóng người bỗng cản đường của cô: “Cô Lâm, phục trang của tôi đã phối xong chưa?”
Người đàn ông tao nhã hỏi.
Lâm Tử Diên biết anh ta, hôm qua có chào hỏi, đây là nam chính của bộ phim, Thịnh Nam.
Thịnh Nam khoảng tr3n dưới 30 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, có rất nhiều người hâm mộ tr3n Weibo, lần này kết hợp với Vu Giai khiến người hâm mộ rất hài lòng, còn tuyên bố lần sau nhất định anh ta sẽ giành ngôi ảnh đế.
Dù sao Vu Giai cũng có tiếng “vượng” nam chính, làm việc với cô ta cơ bản rất dễ dàng, đến lúc đó kỹ năng diễn xuất cũng có thể tăng lên vài bậc.
Lâm Tử Diên quay đầu nhìn anh ta: “Cái này đây, ngày hôm qua đã bàn bạc xong rồi.”
Thịnh Nam nhìn qua, sau đó lắc đầu: “Cái này có chút không phù hợp với hình tượng và tính cách nhân vật, còn có lựa chọn nào khác không?”
Anh ta cứ kì kèo như vậy, hai mươi phút sau Lâm Tử Diên mới có thể ra ngoài.
Đợi cô đi ra, vừa hay nhìn thấy đạo diễn đứng bên cạnh tiễn Thẩm Tư Viễn chuẩn bị lên xe rời đi.
Thẩm Tư Viễn vốn đã định đi, nhìn thấy Lâm Tử Diên ra ngoài, anh liền sải chân dài đi đến.
Lâm Tử Diên: “Đều là đồ anh tặng à?”
Thẩm Tư Viễn: “Ừ, đãi người của đoàn phim một chút, mọi người đã rất vất vả rồi.”
Lâm Tử Diên biết anh tìm lý do thoái thác khách sáo, bản chất vẫn là suy nghĩ cho cô: “Anh có lòng rồi.”
Thẩm Tư Viễn thấy cô khách sáo với mình, giống như rất không hài lòng, anh tiến tới một bước, bàn tay ấm áp kiên nhẫn dịu dàng phũ lên bụng của cô, giọng nói rất êm tai: “Chăm sóc bản thân thật tốt, nói không chừng bây giờ con chúng ta đã ở bên trong.”
Người này giữa ban ngày mà vẫn làm càn như vậy.
Lâm Tử Diên nhịn không được phản bác: “Lần trước anh cũng nói vậy.”
Thẩm Tư Viễn: “Thử thêm mấy lần thì chắc sẽ có th0i.”
Lâm Tử Diên: “Thẩm! Tư! Viễn!”
Thẩm Tư Viễn không trêu cô nữa, vuốt tóc cô rồi hôn nhẹ lên vầng trán mang theo mùi hương dễ ngửi của cô.
“Có việc gì thì phải liên lạc với anh.”
Sau khi anh đi, buổi chiều lại có trợ lý mang đến cho cô một đôi giày cao gót vô cùng xinh đẹp.
Lâm Tử Diên vừa nhìn thấy giày mới thì cảm thấy không đúng.
Cô nhíu mày cố nhịn cảm giác thèm ăn kỳ lạ, lại cảm thấy có chút dự cảm vi diệu.
Lần này —— Thật sự không phải bị Thẩm Tư Viễn nói trúng rồi chứ