Chương 68: Ngoại truyện 2Cố Dịch Diệp đề nghị chơi bài, Tạ Tinh Văn rất phối hợp chia bài giúp cô ấy.
Kết quả trong lúc chia bài, bàn tay hai người bất giác chạm vào nhau.
Trong nháy mắt, Cố Dịch Diệp ngây cả người.
Ngay sau đó, cô ấy rút tay ra như bị điện giật.
Tạ Tinh Văn nhận ra phản ứng của cô ấy, khẽ phì một tiếng, li3m môi dưới trêu chọc: “Phản ứng mạnh nhỉ.”
Cố Dịch Diệp ra vẻ tự nhiên cầm lấy ly rượu bên cạnh nhấp môi.
Đêm nay cậu chủ Tạ nghe lời đến mức cô ấy cảm thấy hơi bất thường.
Quy tắc chơi bài rất đơn giản, chủ yếu là so điểm lớn nhỏ, nhưng nếu như đen đủi rút trúng joker thì sẽ phải chịu trừng phạt.
Vòng thứ nhất, Cố Dịch Diệp ‘rất may mắn’ rút trúng át bích.
Tạ Tinh Văn khoanh tay ngồi ở bên cạnh nghiền ngẫm cười: “May thật.”
Cố Dịch Diệp: “Cà khịa ít th0i, tôi uống là được chứ gì.”
Tạ Tinh Văn nhướng mày, ý bảo cô ấy cứ tự nhiên.
Kết quả mấy ván tiếp theo lại đều là Cố Dịch Diệp thấp điểm nhất.
Cô ấy uống đến căng bụng, chịu đựng khó chịu bổ sung: “Nếu không muốn uống rượu có thể nhận trừng phạt không?”
Tạ Tinh Văn: “Đương nhiên là được, chỉ là sao em không nghĩ tới để tôi giúp em?”
Cố Dịch Diệp nâng mắt nhìn cậu ta.
Để cậu ta giúp mình...
Thà tự mình nhận trừng phạt cho thoải mái.
Ai biết sau đó cậu ta có tính sổ với mình hay không, nghĩ th0i đã thấy run sợ.
Cô ấy đang cảm thán tối nay mình thật xui xẻo thì ván này người điểm nhỏ nhất lại không phải là cô ấy.
Thẩm Tư Viễn rút trúng lá năm rô, Lâm Tử Diên bảy cơ, Tạ Tinh Văn mười bích, Cố Dịch Diệp K bích.
Cô ấy không dám tin nhìn lá bài trong tay mình, vui vẻ nói: “Tôi thoát kiếp đen rồi hả?”
Tạ Tinh Văn ranh mãnh liếc cô ấy.
Trong nháy mắt đó.
Cố Dịch Diệp có dự cảm không lành.
... Chẳng lẽ là tên khốn kiếp này đ0ng tay.
Bây giờ cô ấy không nghi ngờ vận may của mình, mà lại nghi ngờ mấy ván trước có phải đều là Tạ Tinh Văn ra oai phủ đầu mình không.
Thẩm Tư Viễn cũng rất thẳng thắn, cầm lấy ly rượu chính giữa chuẩn bị uống.
Bỗng nhiên Tạ Tinh Văn ngăn anh lại, trêu chọc:
“Muốn đổi thứ nặng hơn không?”
Thẩm Tư Viễn lạnh nhạt nói: “Tất cả mọi người à?”
“Không, chỉ có chú và tôi.”
Xem ra đây là một cuộc đọ sức của đàn ông.
Giữa bàn rượu lại đặt thêm mấy ly Whisky.
Thẩm Tư Viễn duỗi ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu, không do dự uống cạn ly rượu.
Yết hầu của người đàn ông chuyển đ0ng, tr3n người còn thoáng tỏa ra mùi Whisky.
Lâm Tử Diên hơi nhíu mày.
Dù sao Tạ Tinh Văn cũng còn nhỏ, lúc nào cũng thích chơi k1ch thích như vậy.
Về sau Tạ Tinh Văn cũng thua vài ván.
Cố Dịch Diệp còn trêu: “Tử Diên, sao tối nay may thế?”
Lâm Tử Diên cũng khá bất ngờ, cười đáp: “Có thể là tay tớ may.”
Nhưng có mấy lời không thể tùy tiện nói, vừa nói xong là hết may liền.
Sau khi nói vậy, cô luôn là người rút trúng điểm nhỏ nhất.
Ván đầu cô thua, Thẩm Tư Viễn muốn uống rượu giúp cô, Lâm Tử Diên suy nghĩ một lát rồi nói: “Không được, vẫn nên để tự em uống.”
Người đàn ông bên cạnh nhướng mày hỏi:
“Không tin anh à?”
“Em không có ý đó.”
Lời vừa dứt.
Thẩm Tư Viễn đã uống sạch rượu trong ly.
Lâm Tử Diên: “...”
Mấy ván tiếp theo đều là Lâm Tử Diên thua.
Cho nên mấy ly Whisky lạnh tr3n bàn đều là Thẩm Tư Viễn uống.
Cố Dịch Diệp nhịn không được nhéo eo Tạ Tinh Văn dưới gầm bàn.
Tạ Tinh Văn cười nhìn cô ấy: “Sao còn ra tay nữa vậy?”
Cố Dịch Diệp: “Cậu lén lút đ0ng tay đ0ng chân với Tử Diên đúng không?”
Tạ Tinh Văn: “Yên tâm đi, trò chơi công bằng, tôi cũng không muốn ngáng chân bạn em đến vậy.”
Cố Dịch Diệp: “Tốt nhất là nên như thế, bằng không tôi nhất định không tha cho cậu.”
Tạ Tinh Văn: “Được, tôi rất chờ xem em định không tha cho tôi như thế nào.”
Cố Dịch Diệp: “...”
Một vòng chơi mới lại bắt đầu.
Lâm Tử Diên nhìn lá át tay mình bốc được, rốt cục nhịn không được nói: “Tôi chọn trừng phạt.”
Cố Dịch Diệp nhận được ánh mắt ám chỉ của Lâm Tử Diên, vội phụ họa: “Không thành vấn đề.”
Tạ Tinh Văn chống cằm nhìn hai người, hỏi:
“Trừng phạt gì?”
Cố Dịch Diệp suy nghĩ rồi cười nhẹ nói: “Tử Diên, hình như từ sau đại học cậu cũng rất ít múa, muốn ôn lại lần nữa không? Khung cảnh hôm nay cũng phù hợp, bọn tớ đều cổ vũ.”
Lâm Tử Diên suy nghĩ, tuy cũng lâu rồi cô không múa, nhưng nhớ bừa lại vài đ0ng tác cũng không thành vấn đề.
Cố Dịch Diệp: “Mọi người trước chờ một chút, tôi đi vệ sinh.”
Tạ Tinh Văn thấy cô ấy đi một mình ra ngoài thì không yên tâm, đi theo sau.
Hai người đi rồi, Lâm Tử Diên nhận ra người đàn ông mang theo mùi rượu nhàn nhạt tới gần.
Anh tựa l3n đ1nh đầu cô, hơi khàn giọng nói:
“Thật sự muốn múa à?”
“Vâng, vừa nãy đã đồng ý Diệp Tử rồi.”
“Anh vẫn chưa say mà.” Thẩm Tư Viễn cười khẽ một tiếng.
“Đương nhiên em biết anh chưa say, chỉ là uống quá nhiều rượu không tốt cho cơ thể. Trò chơi vốn chỉ đề giải trí, nếu anh uống nhiều quá, lát về em còn phải phục vụ anh.”
“Em phục vụ anh.” Thẩm Tư Viễn lẩm nhẩm mấy chữ này, sau đó cong môi hỏi: “Định phục vụ anh thế nào?”
“...” Lâm Tử Diên đỏ mặt nói: “Anh lại không đứng đắn.”
Thẩm Tư Viễn đột nhiên nắm lấy ngón tay của cô, đặt lên môi nhẹ nhàng cắn: “Tử Diên, em nên nói là bây giờ em rất thương anh, không nỡ để cho anh uống nhiều.”
Đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ khiến người ta run sợ.
Lâm Tử Diên muốn rút ngón tay ra, lại phát hiện người đàn ông dùng sức rất mạnh, căn bản không rút ra được.
“Anh say rồi đúng không...” Cô ngẩng đầu đánh giá anh.
Đôi mắt của Thẩm Tư Viễn ửng đỏ, dưới ánh đèn lờ mờ đôi mắt anh óng ánh lạ thường, như đang nhìn người t1nh dịu dàng nhất của mình, giọng điệu nói chuyện cũng khàn khàn lưu luyến.
“Em cũng biết, anh luôn rất hẹp hòi với những chuyện của em, cho nên anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy em múa. Dù sao...”
“Em vẫn chưa từng múa cho một mình anh xem.”
Lâm Tử Diên: “Nhưng ban nãy em đã đồng ý rồi, cũng không thể đột nhiên thay đổi.”
Thẩm Tư Viễn đứng dậy, đi về phía cửa ra vào.
Lâm Tử Diên tưởng anh định ra ngoài hít thở.
Kết quả.
Một giây sau.
Thẩm Tư Viễn trực tiếp khóa trái cửa phòng.
Lâm Tử Diên: “?”
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, bình tĩnh nói: “Thế là được rồi.”
Lâm Tử Diên: “Anh làm gì vậy?”
Thẩm Tư Viễn ngồi lại bên cạnh cô, khẽ cười nói:
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, bây giờ em có thể bắt đầu nhận trừng phạt.”
Lâm Tử Diên: “...”
Mấy phút sau.
Cố Dịch Diệp muốn vào, lại nhận ra tay nắm cửa không hề chuyển đ0ng.
Cô ấy nghi hoặc nhíu mày: “Là sao đây?”
Tạ Tinh Văn từ phía sau đi tới, hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Dịch Diệp: “Cửa không mở được.”
Tạ Tinh Văn thử rồi trầm mặc vài giây.
Cậu ta quay đầu lại nhìn cô ấy, xấu xa cười nói:
“Có lẽ tôi phải báo cho em một tin xấu.”
“Cái gì?”
“Hai chúng ta bị nhốt ở ngoài rồi.”
“...”
“Em đừng kinh ngạc, chắc em không hiểu người như Thẩm Tư Viễn lắm, nhưng chú ấy đúng là người keo kiệt lại còn không chịu nói lý với chuyện t1nh cảm.”
Đúng vậy.
Nếu để Lâm Tử Diên khiêu vũ trước mặt cậu ta, có lẽ Thẩm Tư Viễn sẽ xem cậu ta như cái đinh trong mắt một thời gian dài.
Người đàn ông có bao dung đến đâu cũng sẽ hẹp hòi nếu đó là chuyện của vợ mình.
Tạ Tinh Văn cũng không muốn trêu chọc anh.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cố Dịch Diệp thở dài:
“Bây giờ mà đi vào hình như hơi quấy rầy người ta.”
“Em cũng biết à?” Tạ Tinh Văn cười nói.
“Giọng điệu hả hê của cậu là sao đây, chẳng lẽ cậu không bị nhốt ở ngoài?”
“Không phải, chỉ là tôi sao cũng được, chỉ cần là em thì ở đâu cũng được.”
Cố Dịch Diệp xem thời gian: “Còn bao lâu nữa?”
Tạ Tinh Văn: “Nếu tin tưởng chú ấy, chắc phải hai giờ.”
Ban đầu Cố Dịch Diệp còn ngây người, nhưng đã phản ứng lại rất nhanh, nghiến răng mắng:
“Hạ lưu!”
Tạ Tinh Văn bất đắc dĩ thở dài, bá vai cô ấy, làm cô ấy còn tưởng hai người là anh em tốt.
“Hết cách, đêm nay em chỉ có thể ra ngoài uống rượu với một tên hạ lưu.”
“Ai nói tôi muốn ra ngoài uống rượu với cậu?”
“Chờ ở đây còn không bằng tôi mời em uống một ly. Tôi biết một quán có phong cách sạch sẽ, rất hợp với kiểu con gái không uống được rượu như em.”
“Nhưng...”
“Đừng nhưng, thời gian là vàng bạc, chắc Thẩm Tư Viễn cũng không muốn bị chúng ta quấy rầy.”
“...”
Cứ như vậy, trong quá trình vừa dỗ vừa tẩy não của Tạ Tinh Văn, Cố Dịch Diệp vẫn ậm ờ đi theo cậu ta.
Mà trong phòng.
Trán của Lâm Tử Diên khẽ ch4y mồ hôi.
Cô thật sự không tự tin.
Dù sao cũng lâu rồi không múa, chính cô cũng không chắc còn múa được như trước.
Nếu chỉ là giải trí đơn thuần thì không thành vấn đề, chủ yếu là cô biết lúc trước Thẩm Tư Viễn nhất kiến chung t1nh với cô khi múa, làm Lâm Tử Diên có gánh nặng khó hiểu.
Nếu hôm nay không phát huy tốt, sẽ hơi xấu hổ.
May là thân thể của cô vẫn mềm mại như cũ, cho nên vẫn làm được mấy đ0ng tác tinh tế.
Tr3n sofa.
Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt v3 ly thủy tinh, anh cụp đôi mắt đen sâu thẳm, chặn cảm xúc mờ mịt bên trong.
Cô gái trước mặt có vòng eo mềm mại, mặc áo len màu be nhạt, bên trong mặc màu trắng, khẽ xoay người lộ ra đường eo.
Bóng loáng trắng nõn.
Khiến người ta không mở nổi mắt.
Bởi vì lâu rồi không múa nên trông cô hơi vất vả, khuôn mặt phiếm hồng, tr3n trán còn vã mồ hôi, khiến đôi mắt thanh tịnh kia càng thêm rung đ0ng lòng người.
Anh khẽ nuốt nước bọt, uống một ngụm rượu để che giấu.
Hương rượu rất nặng, lại vừa vặn đè nỗi kích đ0ng của anh.
Lâm Tử Diên nhớ đến khung cảnh Thẩm Tư Viễn từng nói tới, hẳn là khúc múa trong lễ đón tân sinh viên. Cô có ấn tượng, đó là điệu múa đầu tiên cô học được, cơ thể vẫn còn ký ức. Lần này múa lại, thậm chí cô còn tưởng tượng được hoàn cảnh lúc trước.
Người đàn ông kia hẳn cũng ngồi dưới sân khấu nhìn cô như vậy.
Nhưng lúc ấy cô không hề chú ý tới người ở dưới, dù sao lúc ấy cũng còn trẻ, còn căng thẳng và ngượng ngùng, cố gắng khiến bài múa của mình hoàn mỹ.
Hôm nay.
Thời gian đã qua rất lâu, đương nhiên tâm trạng cũng khác biệt.
Vậy mà cô vẫn căng thẳng.
Chắc là bởi vì lần này cô biết rõ có người ngồi dưới.
Khán giả duy nhất của cô.
Thẩm Tư Viễn.
Nhảy được một nửa, chắc cô bất cẩn dẫm phải chướng ngại vật tr3n mặt đất, cả người bất giác lảo đảo.
Trong nháy mắt đó, cô thấy đôi mắt người đàn ông hơi vui vẻ.
Lâm Tử Diên như là tức giận, bổ nhào lên người anh, ngước mắt nhìn: “Anh xem đủ chưa?”
“Múa xong rồi hả?”
“Vẫn chưa.”
“Sao không tiếp tục?” Anh để ly rượu trong tay xuống, tiện đà đặt bàn tay lên lưng cô.
Lâm Tử Diên: “Vừa rồi hình như anh cười rất vui.”
Giọng Thẩm Tư Viễn ẩn chứa niềm vui, nói:
“Đương nhiên, nguyện vọng nhiều năm của anh hôm nay xem như đã thành hiện thực.”
“Đây là... Nguyện vọng nhiều năm của anh sao?”
“Tử Diên, em phải biết anh đã chôn giấu t1nh yêu với em quá lâu, nếu khi đó biết Thẩm Lương Châu không phải người tốt, anh đã mạnh dạn đoạt lấy em từ tay cậu ta.”
Đã lâu Lâm Tử Diên không nghe thấy cái tên này, mới nghe đã thấy kỳ cục: “Sao đang yên đang lành lại nhắc tới anh ta?”
Thẩm Tư Viễn cụp mắt nhìn cô một lúc, sau đó hai người thay đổi vị trí.
Anh đặt cô lên chiếc sofa nhung của KTV, một tay nắm cằm cô, vội vàng hôn cô.
Đương nhiên anh để bụng, càng để bụng chuyện cô không được đối xử tốt.
Người anh thích thầm lâu như vậy lại đau lòng vì người khác. Nghĩ đến đây, anh nhịn không được khắc sâu thêm nụ hôn này.
Thậm chí anh còn chưa nói với cô, giờ này khắc này anh rất muốn cô.
Nhưng lý trí vẫn còn sót lại một tia, anh nhìn Lâm Tử Diên xấu hổ đặt tay trước nguc anh: “Đợi một chút... Lát nữa bọn Diệp Tử sẽ quay lại.”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn bàn tay tr3n nguc mình, hình như cũng hơi lâu rồi.
Anh đứng dậy đi đến cửa ra vào.
Bàn tay khẽ nhấn, ngoài cửa lại không một bóng người.
Anh cong môi cười nhạt nói: “Bọn họ đi đâu rồi.”
Lâm Tử Diên nhìn chiếc điện thoại vừa mới sáng lên, Cố Dịch Diệp nhắn tin cho cô.
Cố Dịch Diệp: “Tớ không quấy rầy hai người nữa, hưởng thụ thế giới hai người đi, tớ chuẩn bị ra ngoài uống rượu với tên khốn kia rồi.”
Lâm Tử Diên để điện thoại xuống: “Chắc chắn vừa nãy bọn họ quay lại thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.”
Nói đến đây, khóe môi cô hơi mất tự nhiên giật giật: “Nhất định bọn họ nghĩ chúng ta làm gì đó trong này.”
Thẩm Tư Viễn biết da mặt cô mỏng, đi qua bóc một quả nho đặt vào miệng cô, ấm giọng nói:
“Kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn thích đỏ mặt nhỉ.”
“Anh...”
“Tử Diên.”
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, âи áι là hợp t1nh hợp lý.”
Đôi mắt của người đàn ông khẽ cong lên, đưa tay sang ý bảo cô nhả hột lên tay mình: “Nhưng bạn em đúng là biết nhìn.”
Sau đó Lâm Tử Diên hơi đói bụng nên gọi mang lên mấy món đặc sắc.
Phần lớn thời gian là Thẩm Tư Viễn nhìn cô ăn, còn biết dùng khăn giấy lau khóe môi cô.
“Anh không đói à?” Lâm Tử Diên hỏi.
Thẩm Tư Viễn: “Em ăn no là được, anh không vội.”
Trông anh nói chuyện lịch sự nhẹ nhàng, nhưng lúc ấy Lâm Tử Diên chưa nghi ngờ nhiều.
Người đàn ông này đút cô ăn no là vì ý đồ khác.
Thừa dịp cô ăn cơm rảnh rỗi, Thẩm Tư Viễn tựa sát vào người cô, cởi cúc áo sơ mi tr3n cùng, tùy ý hỏi: “Muốn nghe cái gì?”
Lâm Tử Diên ý thức được chắc là Thẩm Tư Viễn định hát, có chút chờ mong nói: “Đây là lần đầu tiên em nghe anh hát.”
Thẩm Tư Viễn mỉm cười: “Nếu em thích, anh sẽ thường xuyên hát cho em nghe.”
Đúng như cô đoán, giọng của Thẩm Tư Viễn vốn dễ nghe.
Anh hát một bài tiếng Anh, giọng Mỹ tiêu chuẩn nghe như người t1nh nỉ non bên tai.
Hấp dẫn triền miên.
Sau đó Lâm Tử Diên nghe đến mê mẩn.
Lúc hoàn hồn lại, lại phát hiện Thẩm Tư Viễn đang nhìn mình.
“Hay không?” Anh cười hỏi.
“Hay!” Cô liên tục gật đầu: “Sớm biết anh hát hay như vậy, trước kia em nên nghe nhiều một chút, không thì đúng là lãng phí thiên phú của anh.”
“Được.” Người đàn ông đến bên người cô, nhân cơ hội nhéo má cô: “Nhưng nghe anh hát không dễ vậy đâu, phải thu phí.”
Lâm Tử Diên lầm bầm: “Keo kiệt thế.”
“Ăn no chưa?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.
“Cũng khá no rồi.”
Thấy Thẩm Tư Viễn có vẻ càng ngày càng tiến gần, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lâm Tử Diên rung lên mãnh liệt, vội nghiêm túc nói: “Ở đây không được.”
“Ở đâu mới được?” Người đàn ông chớp đôi mắt, nghiêm chỉnh nhìn cô.
“... Về nhà.” Cô không khỏi hạ giọng xuống.
Nghe thấy câu trả lời, Thẩm Tư Viễn như đạt được đáp án trong dự liệu.
“Được.”
“Vậy thì về nhà.”
Về đến nhà rồi, Lâm Tử Diên vẫn nhớ chuyện tối nay Thẩm Tư Viễn không ăn cơm.
“Hay em đi nấu cho anh một bát mì?”
“Không cần.”
Dì giúp việc nhận lấy áo vest tr3n cánh tay Thẩm Tư Viễn, anh cởi chiếc cà vạt đen ra, thở nhẹ ra một hơi, ôm cô vào lòng, thân mật cọ chóp mũi với cô, nói: “Ăn em là đủ rồi.”
Cuộc sống cứ giằng co như vậy vài ngày, cuối cùng Lâm Tử Diên nhịn không được phải đề nghị Thẩm Tư Viễn chú ý kiềm chế một chút.
Thẩm Tư Viễn thoải mái đồng ý, hơn nữa sáng sớm hôm đó còn nghiêm túc nhận lỗi với cô: “Xin lỗi, Tử diên, chỉ là anh quá thích em, không ngờ lại tạo thành phiền phức cho em.”
Anh như vậy lại khiến Lâm Tử Diên thấy hơi có lỗi: “Cũng không phiền... Em chỉ suy nghĩ cho cơ thể anh th0i.”
“Em nghi ngờ cơ thể anh?” Người đàn ông nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên không phải, chỉ là chú ý nhiều một chút thì tốt.”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô chằm chằm hồi lâu, rồi gật đầu đáp: “Được, vậy thì nghe lời em.”
Nửa tháng sau, vì Lâm Tử Diên nhận được một đơn rất quan trọng, mà còn có chỗ cần tự thêu, nên cô thường xuyên phải tăng ca.
Vì làm thủ công nên thỉnh thoảng cô sẽ tháo nhẫn kim cương tr3n ngón tay xuống. Dù sao chiếc nhẫn kim cương này cũng quá giá trị, đeo không tiện làm.
Cứ như vậy, cô cũng thường quên đeo.
Thẩm Tư Viễn chú ý thấy vài lần, hỏi cô nhẫn kim cương đâu rồi.
Lâm Tử Diên cũng ngại, chỉ trả lời là mình quên.
Thẩm Tư Viễn gật đầu, cũng không nói gì.
Xong đơn này, cả người Lâm Tử Diên mới như trút được gánh nặng.
Tối nay cô định mời bạn bè đến nhà ăn lẩu nên nhắn tin sớm cho Thẩm Tư Viễn. Kết quả bên anh nói tối có tiệc xã giao, có khi không về được.
Điều này rất hợp với tính toán của Lâm Tử Diên.
Không phải bạn cô có ấn tượng không tốt với Thẩm Tư Viễn, mà là người này luôn lạnh lùng tự phụ, tuy lịch sự ôn hòa với người ngoài nhưng sẽ cho người ta chút cảm giác áp bách.
Nhân viên và bạn bè cô gặp anh cũng sẽ hơi câu nệ.
Cho nên thời cơ đêm nay vừa hay.
Một đám người ăn lẩu vô cùng náo nhiệt trong nhà, Lâm Tử Diên chụp ảnh lẩu gửi riêng cho Thẩm Tư Viễn.
Bên kia hồi lâu mới trả lời một tin.
“Ăn ngon cũng phải chú ý, đừng ăn quá cay, sẽ đau bụng.”
Lâm Tử Diên nghĩ chắc tối nay anh bận nên cũng không quấy rầy thêm.
Bạn bè ăn lẩu xong thì lần lượt ra về.
Lâm Tử Diên liếc nhìn đồng hồ.
Cũng đã mười một giờ rồi mà Thẩm Tư Viễn vẫn chưa về.
Cô t4m rửa xong dứt khoát mặc áo t4m xuống lầu, cong người nằm tr3n sofa chờ Thẩm Tư Viễn về nhà.
Khoảng nửa giờ sau.
Ngoài cửa có tiếng xe hơi.
Hẳn là Thẩm Tư Viễn đã về.
Lâm Tử Diên bước về phía cửa nhà, chạm mặt người đàn ông vừa về.
Tr3n người anh có mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt.
Xã giao thì uống rượu là không thể tránh, chỉ có điều...
Thẩm Tư Viễn cũng rất tự giác, ϲởí áօ khoác nói:
“Không hút thuốc, là người bên cạnh hút mấy điếu, ảnh hưởng đến em rồi à?”
Lâm Tử Diên lắc đầu, trả lời: “Vẫn ổn, chỉ là cảm giác đêm nay anh về hơi trễ, anh bận chuyện làm ăn à?”
“Cũng không phải, chỉ là có vài người quên thời gian, hàn huyên thêm một hồi.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười nhạt, “Chủ yếu cũng là sợ về quá sớm sẽ quấy rầy em và các bạn em.”
Nói xong, anh nhìn cô đứng chân trần tr3n mặt đất, nhíu mày nói: “Không sợ lạnh sao?”
Dưới ánh mắt của anh, Lâm Tử Diên bất giác hơi chột dạ. Cô đang định lươn lẹo thì người đàn ông lại trực tiếp ôm cô vào lòng, đi tới sofa.
Hai người hơi gần nhau, cô rất tự nhiên ngửi thấy được mùi hương tr3n người anh.
Khá quen thuộc, hình như là một mùi nước hoa mới ra gần đây.
Mùi hương rất đặc biệt, là hương linh lan kết hợp với hoa Lavender nhàn nhạt.
Lâm Tử Diên không khỏi nhíu mày.
Sao tr3n người Thẩm Tư Viễn lại xuất hiện mùi hương này.
Nếu như cô nhớ không lầm, đây là mùi nước hoa nữ.
Đầu ngón tay của cô không nhịn được x04cổ áo của người đàn ông.
Áo sơ mi vốn gọn gàng tỉ mỉ lại hơi nhăn vì bị đầu ngón tay x04nắn.
“Sao thế?”
Người chú trọng gọn gàng như Thẩm Tư Viễn lại dung túng cô không có giới hạn. Dù áo sơmi bị tay cô vặn chặt, anh vẫn dịu dàng nhìn cô, dò xét gò má cô, hỏi: “Đêm nay em uống rượu à?”
Đêm nay Lâm Tử Diên không dính một giọt rượu nào, cô ghé sát vào anh, mũi không nhịn được khịt khịt.
“Bữa tiệc tối nay có con gái à?”
Hơi thở của cô nóng hổi, sợi tóc không ngừng lướt qua cổ anh, cả người cô giống như một con chó nhỏ lông mềm như nhung, vừa ngửi vừa không ngừng phóng hỏa tr3n người anh.
Thẩm Tư Viễn khẽ mím môi, trả lời: “Có người dẫn người nhà đi cùng, em chưa từng thích tham dự kiểu tiệc này, nên anh cũng không báo với em.”
“À...”
“Có gì không đúng sao?”
“Không có gì, nhưng tr3n người anh bỗng có hương nước hoa, em còn tưởng anh có hoa đào nát nào ở ngoài nên mới hỏi một câu.” Cô vừa nói, cúc áo sơmi cũng cởi được vài cái.
Bình thường anh uống rượu xong đều thích phóng khoáng.
Hai người ở chung lâu như vậy rồi, cô cũng hiểu khá rõ thói quen của anh.
Thẩm Tư Viễn nắm lấy tay cô vuốt v3 một chút.
Lâm Tử Diên bỗng định thần lại, nhìn kỹ.
Chỗ ngón áp út của Thẩm Tư Viễn hình như hơi trống.
“Nhẫn cưới của anh đâu?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Tư Viễn cũng nhìn theo: “Sáng nay hơi vội nên anh quên.”
Quên khéo thật.
Trong đầu Lâm Tử Diên bắt đầu tưởng tượng ra vài hình ảnh.
Hẳn là Thẩm Tư Viễn biết rõ cô đang nghĩ gì, bất đắc dĩ nói: “Có phải trong lòng lại đang hoài nghi anh không?”
Lâm Tử Diên hừ nhẹ một tiếng: “Không có.”
Cô nhảy xuống khỏi người anh, săn sóc nói: “Em đi mở nước t4m cho anh.”
Đợi người đàn ông cũng lên lầu, nước trong bồn đã khá đầy.
Cô đang định ra ngoài thì Thẩm Tư Viễn lại kéo tay cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Muốn t4m chung không?”
Lâm Tử Diên lùi một bước, đôi mắt hạnh kia nháy nháy vui vẻ: “Hôm nay em đến tháng.”
Thẩm Tư Viễn cúi đầu nhìn cô, yết hầu gợi cảm nhấp nhô rồi khẽ gật đầu: “Được, vậy em chờ anh.”
Lâm Tử Diên vốn muốn đợi anh, kết quả chắc là vì tối nay ăn hơi no.
Nằm ở tr3n giường một lát đã buồn ngủ.
Thẩm Tư Viễn đi ra đã thấy Lâm Tử Diên lười biếng ngủ tr3n giường.
Cô mặc đồ ngủ lụa, tướng ngủ không e dè, dáng vẻ rất là thản nhiên.
Anh đứng ở cửa phòng t4m nhìn một lát, chỉ thấy cô nhóc này quá thoải mái. Nhưng ngại chuyện cô mới nói, anh cũng không nỡ đánh thức cô, cho nên đành dứt khoát quay lại t4m nước lạnh.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu cuộc sống ăn chay một thời gian.
Lâm Tử Diên cũng phải cảm thán sự nhẫn nại của người đàn ông này.
Tuy ban đầu cô nói muốn anh kiềm chế một chút, nhưng cũng phải hoàn toàn không được làm...
Thậm chí cô hoài nghi Thẩm Tư Viễn đang cố ý trả thù mình, mà da mặt cô lại mỏng, cũng ngại nói thêm.
Hôm nay vừa vặn chủ nhật.
Cô mang ít đồ dinh dưỡng đến thăm Đoàn Mạn.
Gần đây Đoàn Mạn nuôi mới thú cưng trong nhà, là một chú chó Bichon nhỏ màu trắng.
Nhóc con này trông rất hay ho, nho nhỏ mềm mại, lúc nào cũng thích dính người, một đôi mắt tròn thoạt nhìn khiến người ta yêu thích.
Lâm Tử Diên chơi với nó một lúc, nhịn không được hỏi: “Mẹ, gần đây thân thể mẹ thế nào rồi ạ?”
Sau khi hóa trị, Đoàn Mạn đã khỏe lên nhiều, hơn nữa lúc ốm bà cũng ngăn người khác đến thăm, chủ yếu là ngắm cảnh, cho nên tốc độ khôi phục cũng rất nhanh.
Thoạt nhìn sắc mặt bà cũng không tệ, vừa cười vừa nói: “Mẹ vẫn là may, bác sĩ nói mẹ phải kiểm tra bất cứ lúc nào, nhưng giai đoạn bây giờ hẳn là không có vấn đề gì lớn.”
Lâm Tử Diên: “Vậy thì tốt ạ, nhưng nhìn sắc mặt mẹ cũng rất tốt, chắc không có vấn đề gì đâu.”
Trước kia Đoàn Mạn chính là người theo chủ nghĩa lãng mạn tinh tế, chủ yếu là đời bà không quá gập ghềnh, lúc còn trẻ có người chồng lớn tuổi nuông chiều, chồng qua đời thì con trai lại tài giỏi, cho nên cả đời rất thuận lợi.
Nhưng sau khi trải qua một trận bệnh, trông bà cũng già đi không ít.
Sự già nua giống như thành thục nội tâm hơn, trải qua sinh tử, bà đã nhìn thấu rất nhiều chuyện.
Bà lắc đầu, không nhịn được nói: “Con biết khi mẹ biết mình bệnh, mẹ đã nghĩ gì không.”
“Nghĩ gì ạ?”
Đoàn Mạn mỉm cười nói: “Thật ra Tư Viễn là một đứa bé rất độc lập, từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng cho mẹ quan tâm. Lúc nhỏ nó như một ông cụ non, lớn lên lại thích những thứ mẹ gần như không hiểu nổi, cho nên mẹ không thể hoàn toàn tham dự vào cuộc sống của nó. Cho dù nó ưu tú như thế, sống trong hào quang mà người khác ao ước, nhưng mẹ vẫn rất hiểu con mình. Tuy nhà họ Thẩm trông giàu có đồ sộ, nhưng nội đấu lại chưa từng dứt. Giữa thân thích với nhau bình thường có thường xuyên qua lại, nhưng nếu thật sự chạm đến đến lợi ích của mình thì đâu còn bận tâm nhiều đến vậy. Vì thế, là một người mẹ, mẹ vẫn luôn rất đau lòng con mình, thậm chí có lúc còn mong nó đừng ưu tú đến vậy.”
“Tử Diên, con có thể hiểu tâm t1nh của mẹ không?”
Lâm Tử Diên gật đầu: “Con hiểu mà.”
“Tr3n thế giới này không có người nào là hoàn mỹ, tuy Tư Viễn th0ng minh, gần như không sơ sảy tr3n thương trường, nhưng nó thật sự đao thương bất nhập sao? Đương nhiên là không, mẹ biết, trong lòng nó người mẹ vẫn chiếm trong lượng nhất định, cho nên thỉnh thoảng nó buồn rầu cũng sẽ đến tâm sự với mẹ. Mẹ rất mừng là bây giờ bên cạnh nó có con làm bạn.”
Bà thở dài nói: “Mẹ sợ mình không còn nhiều thời gian bầu bạn với Tư Viễn nữa, cho nên càng sợ nó từ nay về sau không còn nơi ký thác linh hồn.”
Lâm Tử Diên cầm tay bà, an ủi: “Mẹ, mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Chỉ mong là vậy.” Đoàn Mạn cười: “Giờ có con rồi, nên mẹ không lo lắng nhiều đến vậy nữa.
Vừa rồi hình như mẹ nói hơi nhiều, con có thấy mẹ dông dài không?”
“Đương nhiên là không, tuy con vẫn chưa có con, nhưng tâm t1nh của người làm cha mẹ con vẫn hiểu được.”
Nói đến đây, Đoàn Mạn như vui hơn, nghiêng đầu nhìn cô trêu đùa: “Vậy bao giờ thì con định sinh một đứa bế chơi?”
Lâm Tử Diên đang uống trà, vừa nghe vậy thì suýt sặc.
Đoàn Mạn quan tâm đưa giấy sang, mập mờ dò xét cô: “Không vội, mẹ không giục các con, chỉ là thấy bây giờ t1nh cảm của các con cũng không tệ lắm, cho nên muốn hỏi xem, tiến trình cụ thể còn phải xem hai con.”
Lâm Tử Diên cũng không biết trả lời vấn đề này như thế nào, người lớn sốt ruột cô cũng hiểu. Cô thậm chí còn không dám nói gần đây hai người ăn chay, đến tiến sâu hơn cũng không có, có con mới là lạ.
Tr3n đường về cô tùy tiện mở điện thoại ra, tìm thử sinh hoạt vợ chồng.
Kết quả một câu trả lời nhiều like lập tức chiếm cứ tầm mắt cô.
Cô nhíu mày đọc, nếu nói là cuộc sống vợ chồng không hài hòa có nghĩa là trong lòng có người khác, cũng không quá hợp lý.
Nhưng gần đây Thẩm Tư Viễn đúng là hơi lạ, đến nhẫn cưới còn có lúc quên đeo.
Nghĩ vậy, Lâm Tử Diên nhịn không được nhìn qua ngón áp út của mình.
Hôm nay thế mà cô cũng quên.
Nghĩ vậy cô hơi chột dạ, vội vội vàng vàng về nhà lấy nhẫn cưới ra đeo lên ngón tay.
Buổi tối, Lâm Tử Diên xem Weibo của mình như thường lệ.
Gần đây cô tổ chức hoạt đ0ng ở cửa hàng sườn xám của mình, dưới comment có không ít người tham dự. Chủ yếu là gần đây ngày càng nhiều người quan tâm văn hóa sườn xám, phong cách trong cửa hàng cô không đại chúng như thị trường, có thẩm mỹ độc đáo thú vị, phong cách đại biểu cho “Diên Vĩ”.
Cô chọn ngẫu nhiên một nick, người trúng thưởng trông hơi quen, hình như là một cô gái đã gặp qua ở tiệc rượu.
Chắc là vừa tốt nghiệp, tr3n Weibo đều là chia sẻ cuộc sống thường ngày.
Kết quả vừa nhấn vào, Lâm Tử Diên đã thấy có điềm rồi.
Tr3n Weibo của người này vậy mà còn có ảnh chụp của Thẩm Tư Viễn.
Lâm Tử Diên tập trung xem, cuối cùng kết luận hẳn là người này mê muội Thẩm Tư Viễn, tr3n Weibo đều là những tâm tư thầm mến của thiếu nữ, không biết sao lại theo dõi cả Weibo của cô.
Chắc cô ta cũng không ngờ đến chuyện trúng thưởng này, mà cũng sợ giao phong chính diện với Lâm Tử Diên nên dứt khoát không xuất hiện.
Lâm Tử Diên cũng không ૮ưỡɳɠ éρ, sau đó rút thưởng lần nữa, rút trúng một bà lão, người nọ vô cùng vui vẻ, ở trong khu bình luận vui vẻ khen ngợi chất liệu sườn xám liên hồi.
Lâm Tử Diên vốn là muốn nhịn, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn nói chuyện này cho Thẩm Tư Viễn.
Lúc này đang là giữa trưa.
Hôm nay tâm t1nh cô không tệ, cho nên hào phóng hẹn anh ăn cơm ở một nhà hàng Tây gần tập đoàn họ Thẩm ăn cơm.
“Hôm nay em mời à?” Thẩm Tư Viễn trải khăn ăn trước mặt ra, cười hỏi.
“Đúng vậy, em mời.” Lâm Tử Diên vừa nói chuyện vừa lén dò xét tay anh.
Trong mắt cô hơi thất vọng.
Quả nhiên.
Hôm nay anh không đeo nhẫn cưới.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn hai người chọn đã được bưng lên.
Thẩm Tư Viễn ga lăng chủ đ0ng cắt miếng thịt bò trong đĩa mình rồi đổi với cô.
Lâm Tử Diên: “Không cần phiền như vậy, em tự làm được.”
Thẩm Tư Viễn: “Công chúa phải biết hưởng thụ, chỉ cần em ở bên anh, em có thể hưởng thụ tất cả đãi ngộ.”
Lâm Tử Diên thấy anh chiều chuộng mình, càng cảm thấy không nhịn được lời nói.
Cô bèn nói chuyện mình thấy tr3n Weibo kia cho anh nghe.
Ai ngờ.
Thẩm Tư Viễn căn bản không biết người kia là ai.
Hai người dò xét một hồi cũng không có kết luận.
Thẩm Tư Viễn: “Người kia là ai anh không biết, nhưng anh chắc chắn là em đang ghen.”
Lâm Tử Diên bực đến không biết nói gì, lại u uất nói: “Người khác em không biết, nhưng em biết chắc chắn cô ta xem anh như một người đàn ông độc thân hoàng kim.”
Nghe vậy, Thẩm Tư Viễn khẽ nhíu mày, bỏ dao trong tay xuống, yên tĩnh nhìn cô.
“Tại sao?”
Hôm nay Lâm Tử Diên đã sớm chuẩn bị, lắc lư nhẫn cưới trong tay mình: “Nhìn đi, đây chính là bằng chứng em đã kết hôn, mà anh thì lại không có.”
Nghe cô nói vậy, Thẩm Tư Viễn vô cùng sâu sắc, sau đó chọc một miếng cá tươi non để vào đĩa cô.
“Nếm thử cái này đi.”
Lâm Tử Diên bị qua loa, hơi bực bội nói: “Thẩm Tư Viễn.”
Thẩm Tư Viễn: “Xem ra em thật sự chú ý tới vấn đề này rồi.”
Lâm Tử Diên: “...Là sao?”
“Lần trước vào cửa hàng của em, thấy nhân viên cửa hàng em nói là gần đây bên em có một khách nam, hình như rất thích em, hoa hồng đỏ trong cửa hàng em đợt trước có phải đều là anh ta tặng không?”
Lâm Tử Diên không ngờ nhân viên cửa hàng mình lại lắm miệng như vậy, còn nói chuyện này cho Thẩm Tư Viễn biết.
Cô ngượng ngùng nói: “Ban đầu em cũng không biết là ai tặng, về sau em đã nói rõ cho anh ta là em có chồng rồi.”
“Anh ta cũng không biết em có chồng.”
Lâm Tử Diên: “Dạo này em bận rộn, quên đeo nhẫn cưới.”
Đương nhiên Thẩm Tư Viễn không so đo với cô, bởi vì anh chỉ đang trêu chọc cô.
Hai giây sau.
Anh lấy nhẫn cưới từ trong túi ra, không nhanh không chậm nói: “Sao anh quên được, chỉ đùa với em một chút th0i.”
Nói xong, anh đeo lại nhẫn cưới vào, chậm rãi nói: “Tử Diên, đây là minh chứng cho t1nh yêu của chúng ta, cũng là thứ anh thề bảo vệ, anh hi vọng em cũng quý trọng nó như anh.”
Tim của Lâm Tử Diên đập hơi nhanh, bị đôi mắt thâm thúy dịu dàng kia nhìn chằm chằm, cô chỉ cảm thấy mình sắp sa vào trong đó.
“Được, em đồng ý với anh.”
“Nói phải giữ lời.”
“Đương nhiên.”
Sau đấy Lâm Tử Diên mới nhận ra, lúc ấy chắc Thẩm Tư Viễn bẫy cô.
Bởi vì cô không thèm để ý, nên anh mới lơ đãng nhẹ nhàng “trừng phạt” cô.
Theo lời Thẩm Tư Viễn nói thì cái này là t1nh thú trong cuộc sống vợ chồng.
Trong cuộc sống đương nhiên cần biết điều chỉnh, thỉnh thoảng thay đổi cũng là điều cần có.
Đương nhiên Lâm Tử Diên biết mình bị bẫy, nhưng lại cảm thấy lời Đoàn Mạn nói rất đúng.
Người như anh cũng sẽ yếu ớt và nhạy cảm.
Khi có người đàn ông khác xuất hiện, anh cũng thấy thiếu an toàn và ghen tỵ.
Nhận ra Lâm Tử Diên hơi tâm trạng, cho dù bình thường Thẩm Tư Viễn lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này cũng phải dỡ mặt nạ xuống, tự đi dỗ vợ.
“Làm thế nào em mới vui lên?” Anh chăm chú hỏi.
Lâm Tử Diên: “Em nghi ngờ gần đây anh đang cố ý lạnh nhạt em.”
“Tất nhiên không phải, anh chỉ muốn cho em chút thời gian nghỉ ngơi th0i.”
Lâm Tử Diên cũng ngại nói tiếp chuyện này, nếu không trông cô lại hơi ngang ngược.
Nhưng Thẩm Tư Viễn lại rất tự giác, khẽ hôn vành tai cô, chủ đ0ng nói: “Em muốn sao cũng được, chỉ cần em vui vẻ là được.”
Lúc này hai người đang ở trong phòng, bên cạnh đặt một quyển gia huấn nhà họ Thẩm.
Lúc hai người mới quen, cô đã thấy Thẩm Tư Viễn bắt Thẩm Lương Châu và bạn gái chép cái này.
Cô tò mò hỏi: “Anh từng chép cái này chưa?”
Thẩm Tư Viễn trầm mặc hồi lâu.
“Chưa từng.”
“Anh chỉ bắt người khác chép th0i.”
Đang thấy Lâm Tử Diên hơi cong khóe môi, Thẩm Tư Viễn như nghĩ ra điều gì: “Chẳng nhẽ em muốn anh...”
Lâm Tử Diên ngẩng đầu nhìn anh, mắt ngập niềm vui: “Anh đồng ý không?”
Hai người đối mặt.
Mấy giây sau.
Thẩm Tư Viễn vuốt cằm nói: “Tất nhiên là đồng ý, chỉ cần vợ yêu cầu, anh đều đồng ý.”
Lúc ấy Lâm Tử Diên cũng không quá để ý, dù sao quyển gia huấn dày nặng, ngày thường Thẩm Tư Viễn bận như vậy, không thể có thời gian chép cái này.
Kết quả.
Một tuần sau.
Thẩm Tư Viễn chép xong gia huấn để tới trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Xem thử xem.”
Lâm Tử Diên nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói:
“Anh viết thật à?”
“Ừ.”
“Em còn tưởng anh chỉ là thuận miệng nói.”
“Không sao, coi như là tu thân dưỡng tính, dỗ em vui, cũng đáng.”
Đây vốn là chuyện giữa hai vợ chồng, không thể để người ngoài biết.
Kết quả mấy ngày sau, Thẩm Nhân tới nhà chơi, Thẩm Tư Viễn vừa vặn cho cô ấy vào thư phòng chọn vài cuốn sách về xem, để ngày thường bớt mê muội mất cả ý chí.
Cô ấy vừa vào đã thấy gia huấn đặt tr3n bệ cửa sổ, chữ này có vẻ chính là của ông Hai.
Mở ra xem, bên trong còn có một dòng chữ...
“Mời vợ kiểm tra.”
Thẩm Nhân rất khi*p sợ, không ngờ trong nhà ông Hai lại có một người vợ quản nghiêm.
Cái này hoàn toàn không hợp với hình tượng ăn nói thận trọng lạnh lùng ít cười của anh ngày thường.
Cô ấy thừa dịp xung quanh không có ai, vội chụp tấm ảnh gửi lên nhóm chat.
Trong nhóm đều là mấy đứa con cháu trong nhà, mọi người hóng hớt một hồi, thì ra bình thường ông Hai thật sự yêu vợ.
Vốn chỉ là đám con cháu âm thầm hóng hớt, kết quả không biết sao chuyện này lại truyền ra ngoài. Truyền tới truyền lui, mọi người đều biết ông Hai nhà họ Thẩm bị vợ phạt chép gia huấn.
Tối đó.
Lâm Tử Diên biết chuyện xong còn bắt Thẩm Nhân dừng lại, bảo cô nhóc từ nay về sau đừng nói lung tung ở bên ngoài.
Thẩm Nhân cũng biết sai, bây giờ chỉ sợ ông Hai bắt được cô ấy, nếu không người chép gia huấn sẽ đổi thành cô ấy.
Hai người vừa trò chuyện xong, người đàn ông cao lớn đẩy cửa đi vào.
“Trò chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Đôi mắt của Lâm Tử Diên dạo một vòng tr3n người anh.
Thẩm Tư Viễn đi tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô: “Hửm?”
Lâm Tử Diên hiếm khi chủ đ0ng, vươn tay ôm lấy cổ anh, cẩn thận hỏi: “Gần đây anh có nghe được drama gì không?”
Thẩm Tư Viễn tất nhiên hưởng thụ, ôm eo của cô, hơi khàn giọng nói: “Drama gì?”
Anh đã sớm không còn để tâm đến cuộc hội thoại, tầm mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng của cô.
Lâm Tử Diên còn muốn nói thêm, kết quả màn hình điện thoại lại sáng lên.
Tr3n màn hình vừa hay là khung chat giữa cô và Thẩm Nhân.
Mắt thấy Thẩm Tư Viễn muốn nhìn qua, Lâm Tử Diên tay mắt lanh lẹ cầm lấy một cái dây lụa màu đỏ tr3n mặt bàn bên cạnh.
Dây lụa cao cấp buộc vào đôi mắt của người đàn ông.
Ngũ quan tinh tế lập thể của anh nổi bật dưới màu lụa đỏ, đẹp đến mức làm người ta mê muội.
Chắc cũng không ngờ Lâm Tử Diên lại đột nhiên che mắt mình, môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch, nói: “Là trò gì đây?”
Dưới đôi môi mỏng là áo sơ mi trắng tinh tế và quần tây rộng rãi màu đen.
Hai màu đen trắng cấm dục và dải lụa cao cấp màu đỏ tạo thành sự tương phản kịch liệt về màu sắc.
Mùi đ0ng lòng kiều diễm lan tràn trong phòng.
Lâm Tử Diên vội tắt điện thoại để qua một bên, ra vẻ nghiêm trang nói: “Chơi một trò chơi với anh.”
Vừa dứt lời.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, giọng điệu còn khá chờ mong: “Trò gì?”
Lâm Tử Diên vốn không để tâm tới chuyện này, qua loa đáp hai tiếng, đại khái ý là để cô suy nghĩ.
Kết quả.
Người đàn ông trước mặt lại không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ.
Anh vừa như biết trò của cô, vừa như hoàn toàn hưởng thụ trò chơi này.
Anh vội vàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Tử Diên rồi đẩy cô ngã lên đầu giường.
Lâm Tử Diên thở gấp.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở phía tr3n.
Lúc này rõ ràng anh không nhìn thấy cô nhưng lại hoàn toàn nắm giữ hành đ0ng của cô.
Dây lụa màu đỏ kia khiến cảm quan và thính giác của anh càng thêm rõ ràng.
Anh thậm chí còn nghe được tiếng hít thở hỗn loạn của cô.
Mấy giây sau.
Người đàn ông khẽ cong môi, đầu ngón tay vuốt v3 lòng bàn tay cô, khàn giọng nói: “Nếu em không biết...”
“Vậy để anh quyết định quy tắc trò chơi này.”