Lawrence vốn định Lâm Tử Diên đi gặp bảo bối của cô, nhưng mà máy bay hơi trễ nên người nào đó có thể không đến kịp ăn bữa tối này.
Lawrence tùy ý trêu chọc: “Xem ra người nào đó có khi mai mới tới được rồi.”
Lâm Tử Diên: “Thẩm Tư Viễn sao?”
Lawrence kinh ngạc nhìn cô, “Chẳng lẽ cô còn có bảo bối nào khác ư?”
Cô ngượng ngùng trả lời: “Không phải, tôi chỉ hơi tò mò, sao tôi lại không biết chuyện này.”
Lawrence: “Có lẽ tên đàn ông trong ngoài bất nhất kia tính cho cô một bất ngờ.”
Lâm Tử Diên: “….”
Lawrence: “Không sao, anh ta không có ở đây cũng hay, hai người chúng ta có thể bàn chuyện công việc gần đây, nếu anh ta ở đây, chắc chắn sẽ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp của chúng ta.”
Lawrence cũng rất sầu não vì lối ghen tuông như có như không của Thẩm Tư Viễn.
Lúc trước anh ta thật sự chưa từng biết, người đàn ông ngoan tuyệt vô t1nh tr3n thương trường như vậy lại để ý những chuyện t1nh cảm nhỏ nhặt này đến thế, thậm chí có đôi khi còn khiến anh ta cảm thấy rất bực bội.
Chỉ bởi vì anh ta đề nghị để Lâm Tử Diên ra nước ngoài học tập, Thẩm Tư Viễn cũng bày tỏ bất mãn ít nhiều.
Lâm Tử Diên và Lawrence ăn ở một nhà hàng Tây.
Thật ra trong thời gian ở bên này cô vẫn gầy đi một ít, thỉnh thoảng cũng tự nấu vài món ăn, chủ yếu là vì không quen với khẩu vị bên này.
Khả năng nấu ăn của cô cũng tiến bộ được chút ít, lúc trước là miễn cưỡng ăn được, bây giờ hương vị cũng tạm ổn.
Mấy nguyên liệu nấu ăn bình thường cô cũng phối hợp linh tinh, làm ra được mấy món ngon miệng.
Nghe thấy Thẩm Tư Viễn sẽ tới đây, thậm chí trong lòng cô còn nghĩ thầm, có nên cho anh nếm thử món ăn cô mới nghiên cứu ra không, chắc anh sẽ thấy bất ngờ.
Nhưng Thẩm Tư Viễn có kinh nghiệm sinh sống ở nước ngoài, chắc cũng không kén đồ ăn ở bên này như cô.
Giống như Lawrence lớn lên ở đây từ nhỏ, dù ăn bít tết tái chín thì cũng vẫn thích.
Có lẽ anh ta nhận ra Lâm Tử Diên không quá thích đồ ăn trước mặt, đề nghị: “Cô có muốn gọi món khác không?”
Lâm Tử Diên lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cũng sắp no rồi.”
Lawrence chớp mắt trêu chọc: “Tôi có thể hiểu rằng bây giờ cô đang lo lắng cho ông xã, đến cơm nước cũng không màng không?”
Lâm Tử Diên: “Tôi…”
Lawrence lấy khăn ăn lau khóe môi, “Yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ nói cho Thẩm Tư Viễn biết, chắc cậu ta sẽ rất vui vẻ, dù sao tâm trạng của cô có ảnh hưởng rất lớn đến trái tim cậu ta.”
Bị anh ta trêu chọc như vậy, Lâm Tử Diên cũng trở nên xấu hổ.
Trong lúc nói chuyện, Lawrence biết chuyện gần đây Thượng Thanh Thu thường xuyên ý kiến về cô.
Anh ta tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay thon dài gõ tr3n mặt bàn, nghiền ngẫm nói: “Nếu là ý kiến bình thường thì còn có thể tiếp thu, nếu yêu cầu quá đáng thì vụ hợp tác này cũng không cần tiếp tục nữa.”
Lâm Tử Diên: “Thật xin lỗi, Lawrence, tôi cũng không muốn việc hợp tác của các anh xuất hiện bất cứ vấn đề gì vì tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của bên đó.”
Lawrence nhẹ nhàng cười, “Tử Diên, tôi biết năng lực và thái độ làm việc của cô, như cô nói đó, cố gắng hết sức th0i, nếu đến đó thật sự không có phương án khả thi, tôi sẽ không để cho bọn họ tiếp tục gây khó dễ.”
Lâm Tử Diên gật đầu, thở ra một hơi, “Được.”
Nghĩ đến đây, Lawrence đau đầu x04thái dương, “Nếu Thẩm Tư Viễn biết công việc của cô bên đây không thuận lợi, liệu có gây chuyện với tôi không nhỉ?”
Lâm Tử Diên: “Đương nhiên sẽ không, anh ấy không phải người như vậy.”
Lawrence nhún vai, “Hy vọng là không, nhưng cậu ta đúng là đặt cô lên đầu quả tim, điều này tôi đã thấy từ lâu rồi. Hy vọng cậu ta sẽ không tức giận vì chuyện này, đến lúc đó có thể không chỉ mình tôi phải chịu trận mà còn lan đến rất nhiều người nữa.”
Sau khi ăn cơm xong, Lawrence đang định đưa Lâm Tử Diên về.
Lâm Tử Diên nhận được điện thoại của Tiểu Đường, nói là đồng nghiệp ở công ty tổ chức tiệc sinh nhật mời cô tham dự.
Thật ra bình thường Lâm Tử Diên ít khi tham gia hoạt đ0ng kiểu này, đến Tiểu Đường cũng đề nghị cô nên ra ngoài giao tiếp nhiều hơn, như thế cũng có lợi cho việc tìm kiếm linh cảm. Dù sao ở bên này một mình thật sự rất cô độc, không kết thêm bạn thì về lâu dài cảm xúc cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Sau khi cúp điện thoại, Lawrence cũng bảo cô nên đi chơi với đồng nghiệp, “Ra ngoài chơi không phải là chuyện xấu, chẳng qua…”
Anh ta cong môi chế nhạo, ghé sát vào Lâm Tử Diên cười xấu xa nói: “Chuyện này là bí mật riêng của hai chúng ta th0i nhé, đừng để Thẩm Tư Viễn biết.”
“Anh ấy…”
“Yên tâm, hôm nay hẳn là anh ta không thể đến nhanh như vậy, cô tham gia một buổi tiệc cũng là chuyện bình thường. Tin tôi đi, Tử Diên, cô không đi tụ tập với đồng nghiệp mới là chuyện đáng sợ. Giống như đợt trước cô gặp vấn đề, ngoài Tiểu Đường còn có ai giúp cô không?”
Lâm Tử Diên thành thật trả lời: “Không có.”
“Ừ đấy, đi chơi đi, nhưng mà cô xinh đẹp như vậy, nhất định không được làm chuyện gì khiến Thẩm Tư Viễn đau lòng đâu đấy.”
Không biết Lawrence nhớ đến điều gì, cảm thán: “Tưởng tượng có một ngày cô không cần anh ta nữa, nói không chừng tên đàn ông này sẽ trực tiếp đi tìm tôi tính sổ.”
Lâm Tử Diên bật cười, “Tôi không phải người như vậy.”
Lawrence đưa cô đến bữa tiệc rồi lập tức rời đi.
Lâm Tử Diên cũng nghĩ, dù mình chỉ ở bên này nửa năm nhưng cũng đã làm quen được với vài người bạn tốt.
Bữa tiệc hôm nay phần lớn đều là những người cô quen biết, lần đầu tiên họ thấy Lâm Tử Diên tham gia hoạt đ0ng kiểu này, cũng thể hiện rất nhiệt t1nh hiếu khách.
Tuy rằng mỗi khi uống rượu mặt Lâm Tử Diên sẽ ửng đỏ, nhưng ở trong bầu không khí vui vẻ này cũng không nhịn được uống thêm mấy ly rượu trái cây độ cồn thấp.
Đúng như lời Tiểu Đường nói, ra ngoài kết bạn một chút cũng vui.
Hồi trước cô vùi đầu vào sửa bản thảo, tr3n người lúc nào cũng tràn ngập áp lực.
Đêm nay thấy cô cười thoải mái, đến Tiểu Đường cũng vui mừng cười nói: “Tử Diên, lúc cô vui vẻ rất quyến rũ, tôi hy vọng cô mãi mãi vui vẻ như vậy.”
Lâm Tử Diên biết Tiểu Đường là người rất tốt, mà cũng không có tâm tư gì khác. Cô hào phóng cụng ly với anh ấy, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Hy vọng sau này chúng ta còn có thể làm bạn tốt, sau khi về nước tôi sẽ thường xuyên liên lạc với anh.”
“Đương nhiên, chúng ta sẽ là bạn bè tốt.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc.
Tiểu Đường ga-lăng đưa Lâm Tử Diên về nhà.
Lâm Tử Diên xem thời gian, bất ngờ hô: “Vừa rồi không chú ý, thế mà đã trễ như vậy rồi.”
Tiểu Đường trêu chọc: “Thế nào, chồng của cô ở nhà à?”
Lâm Tử Diên: “Anh cũng biết mà, chồng tôi đang ở trong nước, chẳng qua tôi rất ít khi về nhà trễ như vậy, đây là lần đầu tiên ở Los Angeles.”
Tiểu Đường “A” một tiếng, cảm thán: “Dù sao cũng là một nhà thiết kế, tại sao cuộc sống cô lại quy củ như vậy? Xem ra sau này tôi phải dẫn dắt tế bào giải trí của cô nhiều chút. Lần sau nếu lại gọi cô đi party thì cô không được từ chối đâu đấy.”
Tuy Lâm Tử Diên chưa chắc đã có thời gian và tinh lực, nhưng đối mặt với sự “giáo dục” của Tiểu Đường, cô vẫn cười đáp: “Được.”
Tiểu Đường đưa cô về đến cửa, sau đó bảo tài xế lái xe rời đi.
Thật ra đêm nay Lâm Tử Diên cũng không uống nhiều, chẳng qua đèn đường trước cửa hơi mờ, cô tìm mãi không thấy chìa khóa trong túi xách, cuối cùng tay cổ tay giật một cái, túi xách trong tay vậy mà trực tiếp rơi xuống đất.
Cô nhịn không được thầm trách mình không cẩn thận, lúc cô đang định cúi xuống nhặt túi xách lên, một bàn tay với khớp xương rõ ràng lại nhanh hơn cô một bước, giúp cô nhặt chiếc túi xách tr3n mặt đất lên.
Lâm Tử Diên có hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn sang.
“Sao…”
“Anh lại đến đây?”
Thẩm Tư Viễn lẽ ra nên phải phong trần mệt mỏi, nhưng người như anh lúc nào trông cũng lịch lãm điển trai.
Mắt anh sáng như sao, ánh đèn ngoài cửa hơi mờ, nhưng ánh sáng trong mắt anh khi nhìn cô lại rạng ngời lạ thường.
“Sao em về trễ vậy?” Giọng nói hơi khàn khàn của anh lộ rõ vẻ mỏi mệt sau chuyến bay dài.
Lâm Tử Diên chớp chớp mắt, tựa như đang xem người trước mặt mình bây giờ rốt cuộc có phải ảo giác không.
Giây tiếp theo.
Cô biết mình không gặp ảo giác.
Thẩm Tư Viễn giúp cô lấy chìa khóa ra, sau đó mở cửa phòng.
Lâm Tử Diên hơi lắp bắp nói: “Đêm nay em ra ngoài đi chơi với bạn bè… không biết anh lại tới đột ngột.”
Nói xong, cô có chút tò mò nói: “Không phải Lawrence nói ngày mai anh mới tới sao, sao anh đến nhanh vậy?”
Cô cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, ra ngoài kết bạn vốn là một chuyện rất bình thường.
Chắc là vì cảnh Thẩm Tư Viễn đứng trước cửa nhà cô vừa rồi khiến cô hơi đau lòng.
Bay thẳng một chặng dài, còn đợi bên ngoài hồi lâu, anh như vậy khiến cô hơi hối hận vì đêm nay ở ngoài chơi quá muộn.
Thẩm Tư Viễn: “Là đến trễ một chút, nhưng cũng không quá muộn, đêm nay là đến nơi rồi, Lawrence bảo em là mai anh mới đến à?”
Lâm Tử Diên cũng không biết sao lại thành ra thế này, chỉ gật đầu rồi rót cho anh một ly nước ấm, lên tiếng: “Uống ly nước trước đã.”
Bây giờ Thẩm Tư Viễn không muốn uống nước, anh nhìn cô một lúc rồi ôn tồn mở miệng, “Vừa rồi người đưa em về là đồng nghiệp à?”
Lâm Tử Diên gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy chính là người mà em thường nhắc với anh, Tiểu Đường, thường ngày rất hay giúp đỡ em.”
Con ngươi sâu thẳm của Thẩm Tư Viễn đánh giá một vòng, “Rất hay giúp đỡ em?”
Lâm Tử Diên: “Không phải cái kiểu anh nghĩ đến, Tiểu Đường có bạn gái rồi, hơn nữa t1nh cảm của hai người họ rất tốt, bọn em chỉ là đồng nghiệp bình thường.”
Thẩm Tư Viễn kéo cô lại gần, cánh tay ôm lấy vòng eo cô, “Anh tin em, không cần giải thích quá nhiều, chỉ là nếu thấy em quá thân thiết với những người đàn ông khác, anh sẽ thấy không thoải mái.”
Anh rất thành thật, thẳng thắn nói ra những ghen tuông vốn nên giấu kín dưới đáy lòng.
Đêm nay Lâm Tử Diên uống chút rượu, cảm giác trong người có chút men say.
Cô cũng ngại lại gần anh quá, sợ anh ngửi thấy men rượu tr3n người mình.
Cô muốn lui về phía sau, Thẩm Tư Viễn lại siết chặt tay, không cho cô chạy thoát, “Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đi t4m…”
Thẩm Tư Viễn nhìn cô một lúc, rồi dịu dàng mở miệng: “Tử Diên, anh ở ngoài đợi em hai tiếng đồng hồ.”
Lâm Tử Diên ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt của người đàn ông dịu dàng nồng ấm, khiến người ta bất giác hãm sâu vào trong xoáy mắt anh.
Lâm Tử Diên: “Em…”
Thẩm Tư Viễn: “Đêm nay Los Angeles hơi lạnh.”
Nói xong, đầu ngón tay thon dài của anh đặt tr3n cổ cô, thử so sánh nhiệt độ của hai người, rốt cuộc vẫn là săn sóc cô, “Anh như thế này có làm em lạnh không?”
Đêm nay Lâm Tử Diên cũng không say mấy, cô loáng thoáng cảm giác được Thẩm Tư Viễn đang làm nũng.
Có lẽ là anh đang nói, đêm nay anh ở ngoài đợi rõ lâu, giờ anh chỉ muốn cô đau lòng vì anh.
Lâm Tử Diên sao có thể không đau lòng, chẳng qua là không thể hiện ra th0i.
Cô nắm lấy tay của anh cọ xát một chút, muốn cho anh chút ấm áp: “Lẽ ra anh nên gọi điện cho em, thế em mới biết anh đến để mà về sớm hơn chút. Anh cứ đứng vậy, nếu em không về, anh định đợi ở ngoài cả đêm à?”
Bên môi người đàn ông mang theo ý cười nhàn nhạt, mặc cô quan tâm.
Lâm Tử Diên bỗng thấy sai sai, chậm rì rì hỏi: “Từ từ… chẳng lẽ anh tính kiểm tra em?”
Có lẽ Thẩm Tư Viễn cũng đang nghĩ, đêm nay mấy giờ cô sẽ về nhà nên mới ở bên ngoài chờ cô trở về.
Nghĩ vậy, cô nhịn không được lườm anh một cái.
Thẩm Tư Viễn lắc đầu, cười nhẹ nói: “Sao đang êm đẹp lại bắt đầu tức giận rồi, anh nào dám kiểm tra em, chỉ là nghe Lawrence bảo em ở ngoài chơi nên mới không muốn quấy rầy em th0i.”
Lâm Tử Diên ngập ngừng mím môi, “Em đâu có tức giận…”
Thẩm Tư Viễn dần dần đưa tay xuống, bầu không khí bắt đầu có chút không thích hợp.
“Vậy thì em muốn nói gì?”
“Nói…”
“Nói rằng em thương anh?”
“Đương nhiên là em thương anh, bây giờ anh mới nhận ra à?”
“Tử Diên.”
“Hửm?”
Người đàn ông khẽ li3m môi dưới, quyến rũ: “Hôn anh.”
Đương nhiên Lâm Tử Diên không cưỡng lại được dụ hoặc, trao cho anh một nụ hôn triền miên.
Sau đó, Thẩm Tư Viễn rất hài lòng với cách Lâm Tử Diên bày tỏ sự đau lòng.
Cho đến ngày hôm sau đi làm, Tiểu Đường thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Tử Diên, còn hoài nghi hỏi, “Hình như hôm qua cô không uống quá nhiều, sao lại mệt đến thế này, mất ngủ à?”
Lâm Tử Diên cười ngượng một tiếng, trả lời: “Chắc vậy.”
Tiểu Đường đau lòng nhìn cô, “Chắc cô vẫn đang nghĩ đến chuyện hợp tác kia đúng không?”
Lâm Tử Diên chột dạ chuyển đề tài, bắt đầu nói chuyện khác.
Lần này Thẩm Tư Viễn ở lại lâu hơn một chút, bởi vì anh không chỉ đến thăm Lâm Tử Diên mà còn thuận tiện xử lí vài công việc.
Ban ngày hai người không gặp nhau nhiều, buổi tối Thẩm Tư Viễn cũng thường về khuya vì bận chuyện hợp tác.
Lâm Tử Diên cũng không ý kiến, trong lúc ngủ cô thường xuyên mơ mơ màng màng cảm giác được có một người đứng bên mép giường.
Loại cảm giác an toàn cho cô biết người bên cạnh là Thẩm Tư Viễn.
Đã quen ở một mình, trong nhà bỗng nhiên có thêm hơi thở của Thẩm Tư Viễn, trong lòng Lâm Tử Diên vui vẻ thấy rõ.
Xét thấy mấy ngày hôm trước Thẩm Tư Viễn đều về trễ, hôm nay Lâm Tử Diên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn nhận lời tham dự party của Tiểu Đường.
Hết cách, chủ yếu là vì đêm nay là sinh nhật của Tiểu Đường, hai người thân nhau như vậy, cô không thể không đi.
Cô cứ tưởng đêm nay Thẩm Tư Viễn cũng sẽ về muộn.
Ai ngờ.
Buổi tiệc mới được một nửa.
Lawrence gửi tới một tin nhắn.
“Cô làm gì bảo bối của cô thế?”
Lâm Tử Diên: “?”
Lawrence: “Cậu ta chất vấn tôi có phải bắt cô ở lại văn phòng tăng ca không.”
Lâm Tử Diên: “Không có, tôi đang dự tiệc sinh nhật của đồng nghiệp ở ngoài.”
Lawrence: “Được rồi, vậy cô mau giải thích cho bảo bối của cô đi, không cậu ta lại tưởng tôi áp bức cô.”
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, khung thoại của Thẩm Tư Viễn đã nhảy ra.
“Tử Diên.”
Lông mi của Lâm Tử Diên chớp thật nhanh, sau đó nhanh chóng đánh chữ trả lời: “Anh tìm em à?”
Thẩm Tư Viễn: “Em đang ở đâu?”
Lâm Tử Diên: “Em đang dự tiệc sinh nhật của đồng nghiệp ở ngoài.”
Lúc này.
Thẩm Tư Viễn đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài.
Anh cụp đôi mắt đen nhánh, ngón tay gõ một dòng chữ tr3n màn hình: “Nếu về muộn quá thì anh đi đón em.”
Anh trả lời có vẻ rất đàn ông, cho cô có đủ không gian cá nhân.
Dù sao anh cũng không định khiến Lâm Tử Diên nghĩ mình là một ông chồng hẹp hòi.
Cô có vùng xã giao của riêng mình, hơn nữa vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Lâm Tử Diên cúi đầu nhìn tin nhắn Thẩm Tư Viễn gửi cho mình, Tiểu Đường còn đang giục cô qua cùng cắt bánh kem, cô vội vàng trả lời: “Không cần đâu, anh đi ngủ sớm nhé, em không biết mấy giờ mới về nữa.”
Cô cũng không muốn làm phiền anh, chủ yếu là bởi vì ban ngày Thẩm Tư Viễn rất bận việc.
Nói xong.
Cô còn tinh tế nhắn một câu.
“Ngủ ngon.”
Ở bên kia.
Thẩm Tư Viễn nhìn câu chúc ngủ ngon cô mới gửi, đôi lông mày không nhịn được nhíu lại.
Hình như cô thật sự không nhận ra …
Anh không hề muốn ngủ.
Mà cũng không ngủ được.