Lâm Tử Diên còn chưa kịp nói gì, Việt Hải đã ngồi lên ghế như rất thân thiết, đôi mắt xinh đẹp sáng quắc nhìn cô.
“Được không?”
Anh ta cũng đã vào rồi, Lâm Tử Diên cũng không có cớ từ chối.
Cô đưa cho anh ta một đôi đũa mới, cười nói: “Vậy anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Với đạo lý người đến là khách, Lâm Tử Diên chăm sóc Việt Hải rất chu đáo.
Dù sao lúc trước ở trấn nhỏ Việt Hải đối xử với cô cũng không tệ, mà việc dì Hầu Quyên đồng ý thêu giúp cô cũng không thiếu được sự trợ giúp của Việt Hải.
Mọi người khi đó thường xuyên ở chung, mối quan hệ tựa như bạn bè.
Việt Hải cũng không khách sáo, tay cầm đũa nếm thử mỗi món một lần, sau đó còn rất nể mặt cô, nói: “Tử Diên, tôi thật không ngờ cô nấu ăn giỏi đến vậy.”
Trong lòng Lâm Tử Diên cũng biết trình độ nấu ăn của mình tới đâu, lời Việt Hải hiển nhiên là đang cố ý thổi phồng cô.
Cô cụp mắt cười một tiếng, “Anh cứ nói thật đi, đừng khen lung tung.”
“Thật mà.” Việt Hải vội vã nói, “Đồ cô làm, tôi đều thấy rất ngon.”
Lâm Tử Diên thấy anh ta cổ vũ, vừa cười vừa nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu anh thích thì ăn nhiều vào.”
Việt Hải cũng xuất hiện rất kịp thời, hai người ăn cơm dù sao cũng vui vẻ hơn ăn một mình.
Nếu để cô đối mặt với bàn đồ ăn này một mình thì đúng là có chút không thoải mái.
Việt Hải đúng là có sức ăn trai tráng, anh ta ăn rất nhiều, đối với người nấu thì đây là phản ứng rất nể mặt.
Việt Hải: “Bình thường cô rất hay nấu cơm à?”
Lâm Tử Diên: “Cũng không hẳn, thỉnh thoảng th0i.”
Việt Hải: “Tử Diên, tôi phát hiện ra một chuyện rất thần kì, tr3n nhiều khía cạnh cô giống như là thiên tài vậy, th0ng minh đến mức khiến tôi bội phục.”
Lâm Tử Diên nâng tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Lại bắt đầu rồi.”
“Tôi nói thật mà.” Việt Hải đặt đũa xuống, gương mặt non trẻ không khỏi lộ ra một tia ái mộ, “Cô là cô gái đầu tiên khiến tôi cảm thấy được sự hoàn mỹ.”
Nghĩ đến đặc thù nghề nghiệp của Việt Hải, Lâm Tử Diên trêu chọc: “Bình thường chắc anh gặp không ít con gái nhỉ.”
“Ừ thì cũng…” Việt Hải gãi đầu một cái, sau đó nói, “Nhưng mà bây giờ nụ hôn hoa hồng cuối màn kia đã bị hủy bỏ rồi.”
Lâm Tử Diên gắp một miếng cá chua ngọt vào trong bát, tùy ý nói: “Tại sao lại hủy bỏ?”
“Bởi vì tôi đã có người mình thích.” Việt Hải bình thản trả lời, “Tôi định sẽ thủ thân như ngọc vì cô ấy.”
Đ0ng tác của Lâm Tử Diên hơi sững lại, sau đó tiếp tục hỏi: “Anh ở tầng tr3n à?”
“Đúng vậy, nhưng mà là thuê phòng, tôi đã chịu đựng tiếng trang trí ồn ào một thời gian rồi, vốn hôm nay định xuống phàn nàn oán giận một chút, không ngờ người tôi gặp khi cửa mở ra lại là cô.”
Nụ cười của anh xán lạn, thiếu niên chơi rock ban ngày lại cười lóa mắt đến vậy.
“Tử Diên, tôi thấy mình chưa từng may mắn như bây giờ.”
Môi Lâm Tử Diên khẽ cử đ0ng, “Ờm…tôi muốn nói, tôi không có ly hôn.”
Việt Hải nhún vai, “Nếu không ly hôn, hôm nay sao cô lại ở đây một mình?”
“..... Anh ấy chút việc bận.”
Việt Hải muốn nói lại th0i, cuối cùng cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm nói gì đó.
Lâm Tử Diên không nghe rõ, nên hỏi: “Anh nói gì vậy?”
“Không có gì.” Việt Hải bỗng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xán lạn nói, “Nhưng mà hôm nay tôi ở đây, cô có vui vẻ một chút đúng không?”
Lâm Tử Diên ngẫm nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
“Việt Hải. “
“Không cần cảm ơn, Tử Diên, chỉ cần cô được vui vẻ, sự xuất hiện của tôi sẽ có ý nghĩa.”
“Anh…”
“Cô định ở lại đây à?” Việt Hải ngắt lời cô định nói, mở miệng hỏi.
“Chắc là không, chỗ này cũng vừa sửa sang xong không lâu nên hôm nay tôi định chúc mừng một bữa, chắc cũng sẽ ít quay lại.”
Con ngươi Việt Hải không khỏi xẹt qua một tia thất vọng, “Được, vậy cô phải chú ý sức khỏe, ngày thường đừng để quá bận rộn.”
“Ừm, anh cũng vậy.”
Mặc dù lúc ăn cơm Lâm Tử Diên thẳng thắn giống như bạn bè bình thường, nhẹ nhàng lịch sự, Việt Hải cũng cảm giác được cô cố ý xa cách, nhưng được yên lặng ở bên cô lúc cô không vui, anh ta cũng đã rất vui vẻ.
Nếu như có một ngày.
Anh ta nói là nếu như, người kia không tốt với cô, anh ta nhất định sẽ là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.
Nhưng mà lời này tạm thời Việt Hải không dám nói với Lâm Tử Diên.
Anh ta sợ lời này sẽ khiến cô có cảm giác bị quấy rầy, càng sợ hơn là cô sẽ vì vậy mà xa cách mình.
Loại t1nh cảm kỳ diệu này thậm chí khiến Việt Hải không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể tỉnh táo lại ngay lúc cửa sắp đóng lại, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Đêm nay, tuyệt vời đến thế.
Dù chỉ có một giờ ngắn ngủi.
Sau khi Việt Hải đi, Lâm Tử Diên nhận được tin nhắn của Cố Dịch Diệp.
Cố Dịch Diệp: 【Tử Diên, vừa rồi cậu nhắn nhắn cho tớ à? Thật xin lỗi, tớ bận quá nên không nhìn thấy.】
Lâm Tử Diên: 【Không sao, tớ ăn cơm rồi.】
Cố Dịch Diệp: 【Vậy cậu bây giờ?】
Lâm Tử Diên: 【Tớ đi tìm cậu.】
Cố Dịch Diệp: 【Đừng, tớ đang ở ngay gần nhà mới của cậu nè, tớ tới đón cậu.】
Chỗ này vừa mới sửa sang lại không lâu, ở lại đây cũng không quá an toàn, sau khi Lâm Tử Diên ra cửa thì trực tiếp lên xe Cố Dịch Diệp.
Cố Dịch Diệp thấy cô lên xe thì đưa cho cô một viên kẹo cao su: “Sao vậy?”
“Nhất định cậu không đoán ra người sống ở tr3n lầu nhà tớ là ai đâu.”
“Là ai?”
“Việt Hải. “
Cố Dịch Diệp phì cười một tiếng, “Đây là loại duyên phận gì thế? Chó săn nhỏ chắc là rất vui vẻ.”
Lâm Tử Diên u oán liếc nhìn cô ấy, “Tớ không biết nên nói như thế nào, cậu còn cười vui vẻ như thế.”
“Nếu Thẩm Tư Viễn biết chuyện này, chắc anh ấy sẽ rất hối hận khi mua căn phòng này cho cậu.”
“.....”
“Đúng rồi, chồng cậu đâu?”
“Tôi nay anh ấy có việc, nên không kịp về.”
“Chậc chậc, Tử Diên, cuộc sống của cậu sao lại khiến người khác ghen tị thế nhỉ, ông xã không có ở nhà, còn có trai trẻ đến dùng bữa với cậu.”
Thấy Lâm Tử Diên không muốn để ý mình, Cố Dịch Diệp lại ngượng ngùng cười một tiếng, “Tớ đùa chút th0i, lời này tuyệt đối đừng để truyền đến tai Thẩm Tư Viễn.”
Lâm Tử Diên nhìn đồng hồ, nói: “Muộn lắm rồi, hình như lâu rồi tớ không đến nhà cậu, đêm nay đến chỗ cậu ở một đêm nhé, được không?”
Cố Dịch Diệp đương nhiên vui vẻ đáp ứng, “Được chứ, vừa hay đã lâu rồi chúng ta chưa có một đêm chị em trò chuyện.”
Sau khi Lâm Tử Diên đến chỗ của Cố Dịch Diệp thì nhận được điện thoại Thẩm Tư Viễn gọi đến.
Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên bên tai, “Tử Diên, em đang ở đâu?”
Lâm Tử Diên: “...Tôi ở nhà Diệp Tử.”
“Sao không về nhà?”
“Tối nay hơi trễ nên ngủ lại đây luôn.” Nói xong, cô lại hỏi, “Anh về nhà rồi à?”
“Ừm, vừa tới nhà.” Thẩm Tư Viễn vân vê ấn đường, dáng vẻ dường như có chút mệt mỏi, “Thấy em không có ở nhà, còn tưởng em lạc mất.”
“Tôi đã lớn như vậy rồi, làm sao lạc được chứ.”
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc hai giây, sau đó hỏi: “Đêm nay không về thật à?”
“Đúng vậy.”
“Hay là.”
“Tôi đến đón em nhé?” Anh cười nhẹ nói.
“Không cần đâu, thế phiền lắm, cũng lâu rồi tôi không tám chuyện với Diệp Tử, vừa hay một đêm nay ở đây cũng tiện.”
Thẩm Tư Viễn thở dài, “Xin lỗi, Tử Diên, đêm nay thật sự quá bận rộn nên không kịp thấy tin nhắn và cuộc gọi của em, em có trách tôi không?”
“Không đâu, tôi biết công việc của anh bận rộn, không thể lúc nào cũng xem điện thoại.”
Thẩm Tư Viễn cười nói: “Hẳn là tôi nên cảm ơn bà Thẩm đã hiểu cho.”
Nói xong, anh hơi muốn mò cái bật lửa ở tr3n bàn, nhưng lại nghĩ đến lời hứa với Lâm Tử Diên, bàn tay vừa vươn ra lại rụt trở lại.
Tối nay thật đúng là rất nhiều việc.
Thật ra Thẩm Tư Viễn và nhà của Thượng Thanh Thu ngoài công việc còn có mục đích khác bên trong.
Gần đây anh họ của Thượng Thanh Thu rất thân cận với Thẩm Lương Châu, tiệc chúc mừng đêm nay anh ta cũng có tới.
Thẩm Lương Châu bí mật làm vài việc thật ra Thẩm Tư Viễn cũng biết khá rõ, nhưng mà đánh rắn phải đánh dập đầu, anh đang tìm một cơ hội thích hợp nhất để Thẩm Lương Châu biết khó mà lui.
Cuối cùng anh ta vẫn đi lên con đường không có lối về, Thẩm Tư Viễn đã từng khuyên, nhưng nếu anh ta vẫn cố ý đặt Thẩm thị vào vị trí bất lợi vì mục đích riêng, vậy thì Thẩm Tư Viễn cũng không định tiếp tục nương tay với anh ta.
Anh không chỉ là trưởng bối của anh ta, mà còn là người cầm quyền của Thẩm thị.
Anh cần phải có trách nhiệm với gia tộc, không thể bỏ mặc loại người này tùy ý làm xằng làm bậy trong gia tộc.
Hai tháng sau có một buổi đấu thầu, Thẩm Lương Châu sẽ đại diện có mặt, mà anh họ của Thượng Thanh Thu cũng sẽ có mặt, lúc đó mới là lúc đặc sắc nhất.
Bây giờ anh còn đang thận trọng bố trí từng bước, chỉ đợi những người kia tự đ0ng sa lưới.
Lâm Tử Diên nghe thấy giọng nói lười biếng thả lỏng của anh, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: “Anh uống say à?”
“Hình như cũng hơi hơi.”
Người đầu kia không lên tiếng trả lời.
Giọng Thẩm Tư Viễn có hơi khàn, thấp giọng hỏi: “Không vui à?”
“Không có, thân thể là của anh, vẫn nên bớt uống một chút thì tốt hơn, dù có vui vẻ cũng không nên quá chén.”
Đuôi mắt của người đàn ông cong lên một độ cong quyến rũ ૮ɦếƭ người, sau đó thanh âm chậm rãi, rõ ràng từng chữ từng câu hỏi: “Thế em đang…”
“Đau lòng vì tôi sao?”
Trong nháy mắt đó Lâm Tử Diên lại muốn giận lẫy, “Ai đau lòng vì anh, không thoải mái cũng là anh, sao tôi phải đau lòng, đến lúc đó người bị đau cũng không phải tôi.”
Lời vừa dứt.
Từ sâu trong yết hầu của người đàn ông vang lên một tiếng cười trầm thấp êm tai.
Lâm Tử Diên bị tiếng cười của anh làm cho đỏ mặt tới tận mang tai.
Cô luôn cảm thấy có đôi khi anh quá mức th0ng minh, như là biết tất cả mọi chuyện, không cần lên tiếng, chỉ một giây đã có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, một người quá mức th0ng minh cũng không phải chuyện tốt.
Rất dễ khiến người khác tay chân luống cuống.
Như nhận ra cô gái nhỏ đang xấu hổ, cho dù lúc này Thẩm Tư Viễn đã say đến hơi choáng váng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành.
“Được rồi, em đã muốn nói chuyện với bạn em thì cứ ở đó đi, nhưng em phải đi ngủ sớm một chút, nếu không ngày mai đi làm sẽ mệt đấy nhé.”
“Vậy còn anh?”
“Hửm?”
Lâm Tử Diên nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra lời trong lòng.
“Uống say thì nghỉ ngơi cho tốt, lần sau….”
“Uống ít th0i.”
Dù ngoài miệng cô không thừa nhận, nhưng hành đ0ng thực tế lại thể hiện hai chữ đau lòng vô cùng tinh tế.
Một đêm này thật ra Lâm Tử Diên ngủ cũng không ngon lắm, chủ yếu là vì nói chuyện với Cố Dịch Diệp đến quá muộn, dẫn đến ngày hôm sau dưới vành mắt hiện lên một vòng quầng thâm nhàn nhạt, vừa nhìn đã thấy là do không nghỉ ngơi tốt.
Thẩm Tư Viễn bảo trợ lý dời lại việc đã sắp xếp, vì hôm nay anh cố ý muốn đến đón Lâm Tử Diên.
Cho nên lúc Lâm Tử Diên đi ra khỏi cửa hàng đã thấy một người đàn ông tuấn tú lạ thường đang tựa lên xe đợi cô.
Anh chỉ đứng đó đã thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý của người khác.
Thẩm Tư Viễn giúp cô cài dây an toàn, “Tối hôm qua em đến căn nhà mới à?”
Lâm Tử Diên gật đầu: “Đúng vậy.”
Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông gõ gõ lên vô lăng, sau đó hững hờ hỏi: “Tối hôm qua, em ăn cơm cùng với bạn sao?”