Lâm Tử Diên đến thị trấn đó, trước tiên là tìm một nhà trọ ở lại.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, gần đến chạng vạng mùi khói bếp khiến người ta có cảm giác như đang ở nhà, sương chiều nặng nề bao phủ tr3n sân nhà xám xịt, sương mù ẩm ướt làm không khí ẩm thấp, nhịp sống chậm rãi khiến người ta bất giác dung nhập vào, cả người như trầm tĩnh hơn.
Cô mua một ít quà đến thăm dì Hầu Quyên.
Người nhà của dì Hầu Quyên rất nhiệt t1nh, cũng không kinh ngạc trước sự xuất hiện của Lâm Tử Diên.
Hầu Quyên: “Lúc trước người bên cháu đã đến rồi, không phải tôi không muốn hợp tác, chỉ là trong nhà tôi nhiều việc, cháu xem, tôi bận nhiều việc như vậy, thật sự không đi được.”
Nhà bà đông người, có cháu trai cháu gái phải chăm sóc, dù có trả bao nhiêu thù lao thì bà cũng hết cách.
Hầu Quyên có chút tiếc nuối nói: “Bây giờ người yêu nghề thêu ngày càng ít, người trẻ tuổi như cháu mà biết yêu, còn nguyện ý kế thừa, tôi cực kỳ vui mừng.”
Nghề thêu chia làm bốn kiểu lớn, đều nổi tiếng xa gần, đến nay đã trở thành một loại di sản văn hóa truyền thống.
Phân biệt gọi là thêu Tô Châu, thêu Việt, thêu Thục và thêu Hồ Nam, mỗi nơi đều có trình độ và thủ pháp riêng.
(*) Việt: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây. Thục: chỉ tỉnh Tứ Xuyên.
Chuyên môn của Hầu Quyên là thêu Tô Châu, ngày trước, kỹ thuật thêu hai mặt của bà sinh đ0ng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Ban đầu Lâm Tử Diên cũng không muốn ép, chỉ đưa cho dì Hầu Quyên bộ sườn xám mà cô quý trọng bấy lâu, mỉm cười nói: “Đây là bộ sườn xám cháu quý trọng lâu nay, vừa hay tặng cho dì.”
Hầu Quyên có chút bất ngờ: “Thế này có vẻ không hay đâu?”
“Có gì không hay đâu ạ, về mặt này dì là tiền bối, cháu còn phải học dì nhiều.”
Hầu Quyên rất có hảo cảm với Lâm Tử Diên, cô như người con gái Giang Nam bước ra từ trong tranh, ăn nói lễ phép, làm việc cẩn thận, rất dễ khiến người khác có hảo cảm.
Hầu Quyên giữ Lâm Tử Diên lại ăn cơm chiều.
Ăn được một nửa, ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch.
Hầu Quyên giống như nhớ ra gì đó, nói: “Có lẽ là cháu trai của tôi về.”
Lâm Tử Diên vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông kinh ngạc nhìn cô.
“Là anh/cô.”
Hai người đồng thời mở miệng.
“Hai người biết nhau sao?”
Hầu Quyên kinh ngạc đánh giá hai người.
Việt Hải tự giác ngồi xuống bàn, cầm đôi đũa sạch lên cười nói: “Lúc trước từng gặp, xem như bạn bè.”
Nói xong, anh ta còn ngước mắt nhìn Lâm Tử Diên: “Đúng không?”
Lâm Tử Diên không phủ nhận, khẽ cười gật đầu: “Coi là vậy đi.”
Cô không ngờ Việt Hải lại vừa khéo ở đây.
Hầu Quyên thấy anh ta về thì vội vàng cằn nhằn vài câu, sau đó nói với Lâm Tử Diên: “Thằng cháu này của tôi luôn thích chạy loạn khắp nơi, trước đây từng lang bạt nhiều năm ở thành phố lớn. Người trong trấn đều nói nó có dã tâm, nhưng chỉ mình tôi biết, đứa nhỏ này rất hiếu thuận, trong lòng luôn nhớ đến tôi. Trông tôi nhiều con cháu vậy th0i, tôi hiểu rõ nhất chính là nó.”
Việt Hải nhìn Lâm Tử Diên, bỗng dưng đỏ mặt, lại không dám nhìn lâu, chỉ hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Dì Hầu Quyên là tiền bối trong nghề thêu nên tôi đến đây thăm hỏi, muốn hợp tác với dì ấy.”
Nghe vậy, Việt Hải lập tức quay đầu nhìn Hầu Quyên, thấp giọng nói: “Sao bà còn không đồng ý?”
Hầu Quyên bị bất ngờ: “Cái thằng này, bà có đồng ý hay không liên quan gì đến cháu.”
Việt Hải kinh ngạc, phút chốc không nói nên lời.
Ăn cơm xong, Hầu Quyên bảo Việt Hải đưa Lâm Tử Diên về.
Lâm Tử Diên từ chối, tỏ ý mình tự đi được.
Việt Hải đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Chỗ này trời tối không an toàn, vẫn nên để tôi đưa cô về đi.”
Nghe lời này, Lâm Tử Diên đành cam chịu.
Thật ra phải về một mình cô cũng có chút sợ hãi.
Thêm một người vẫn tốt hơn một mình.
Tr3n con đường ngắn quay về nhà trọ, hai người trò chuyện vài câu.
Trong thời gian ngắn như vậy, Việt Hải lại biết chuyện Lâm Tử Diên đã kết hôn, sắc mặt trở nên xấu hổ.
“Cô còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi sao?”
Lâm Tử Diên cười đáp: “Kết hôn đâu phân biệt sớm muộn, chỉ là chuyện duyên phận th0i.”
Ở trước mặt cô, Việt Hải cảm thấy mình như một đứa nhỏ mới chào đời.
Nhưng mấy năm nay anh ta vào Nam ra Bắc gặp qua không ít người, cho dù chậm chạp hay lợi hại anh ta cũng từng gặp qua, vậy mà ở trước mặt Lâm Tử Diên lại không mở miệng nổi.
Mấy năm nay, lần đầu tiên anh ta có loại cảm giác này, thậm chí anh ta còn tưởng đây là cảm nắng nhất thời.
Nhưng cảm giác rung đ0ng này chưa được bao lâu đã bị tạt một chậu nước lạnh bất ngờ.
Thế mà cô lại kết hôn rồi.
Chuyện này khiến anh ta canh cánh trong lòng sau khi tạm biệt.
Mãi đến khi dáng vẻ tinh tế yểu điệu biến mất trước mắt, anh ta mới hồn bay phách lạc rút ra một điếu thuốc.
Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí anh ta còn thầm nghĩ nếu lần đầu hai người họ gặp nhau ở thị trấn này, hẳn là anh ta sẽ không khao khát ánh hào quang bên ngoài nữa.
Một cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy quả là chí mạng với cậu trai trẻ như Việt Hải, vừa nhìn một cái đã bị hớp hồn.
Chờ lúc Việt Hải về nhà, Hầu Quyên trông anh ta có vẻ hoảng hốt, bèn hỏi: “Đưa cô Lâm về rồi sao?”
Việt Hải rầu rĩ lên tiếng: “Vâng.”
“Cháu làm sao vậy?” Hầu Quyên nghi ngờ.
Mà Việt Hải lại vào phòng đóng cửa lại, không nói chuyện nữa.
Ở bên nhà trọ.
Lâm Tử Diên phát hiện hoàn cảnh ở đây không quá tốt, nhưng may mà vẫn chấp nhận được, ít nhất vẫn khá sạch sẽ.
Cô t4m rửa qua loa xong thì phát hiện màn hình điện thoại sáng lên.
Hóa ra là tin nhắn Thẩm Tư Viễn gửi cô.
Tr3n màn hình, anh gửi cho cô ảnh chụp bàn làm việc.
Bên ngoài cao ốc trùng điệp, tầng cao nhất của tập đoàn Thẩm thị vẫn sáng đèn.
Đêm đã muộn đến vậy, người có thân phận như Thẩm Tư Viễn vẫn phải tăng ca.
Những người mỗi ngày đều phải vất vả tăng ca có lẽ sẽ được an ủi khi nhìn thấy Thẩm Tư Viễn, hóa ra cho dù là ông chủ hay nhân viên cũng đều không thoát được vận mệnh tăng ca.
Khóe môi của cô cong lên, trả lời tin nhắn: “Bận vậy sao?”
Một phút sau, bên kia đáp lại: “Trong nhà không có ai, không bằng ở lại công ty làm việc.”
Có qua có lại, Lâm Tử Diên cũng gửi cho anh ảnh chụp phong cảnh bên ngoài cửa sổ phòng mình.
Phong cảnh thị trấn ban đêm có một phong cách rất riêng.
Lâm Tử Diên nhìn ảnh chụp bỗng nhớ đến lời một bài hát thời đi học cô rất thích nghe: “Mưa rơi tr3n lá chuối, mưa lất phất mấy đêm. Tôi chờ sấm xuân, đến nhắn nhủ em yêu ai”, ý vị trong đó hoàn toàn phù hợp với thị trấn này.
(*) Lời bài hát Lan Đình Tự của Châu Kiệt Luân.
Cô chỉ tùy tiện chụp bức ảnh này, cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng cô không ngờ rằng, trong bức ảnh còn lưu lại một bóng người cách đó không xa.
Chàng trai nhìn về phía này, sườn mặt mang theo cô đơn và phiền muộn của thiếu niên, bóng dáng mơ hồ, nếu không để tâm có lẽ sẽ không nhận ra.
Nhưng ngón tay Thẩm Tư Viễn lại vội phóng to tấm ảnh và nhận ra người này.
Anh gặp qua hai lần, đủ khiến anh nhớ rõ dáng vẻ.
Vài phút trôi qua.
Anh vẫn nhắn lại.
“Ở nơi đó đã quen chưa?”
Lâm Tử Diên: “Vẫn ổn, xem như đi du lịch, cũng khá vui.”
Cũng khá vui.
Thẩm Tư Viễn đọc đi đọc lại dòng này, lông mi rũ xuống, tầm mắt có chút tối đi.
Lâm Tử Diên lại gửi tin nhắn cho anh, “Mấy ngày nay anh có bận việc gì không?”
Cô vừa gửi tin nhắn xong đã hơi hối hận, cũng không biết mình muốn thử gì. Trong phút hối hận, cô muốn thu hồi tin nhắn, lại cảm thấy nhất định Thẩm Tư Viễn đã đọc được, nếu thu hồi lại thì trông có vẻ có tật giật mình.
Thẩm Tư Viễn nhìn thấy rồi, còn nhanh chóng hồi âm.
“Không có việc gì nhiều, nhưng có mấy cuộc họp và xã giao.”
Anh không nhắc đến chuyện sinh nhật của Điền Phi Văn, có thể với anh mà nói cũng là một trong những buổi xã giao.
Nếu Cố Dịch Diệp nghe được lời này, có khi sẽ trêu là: “Nào có người đàn ông nào chủ đ0ng báo cáo việc đi gặp gái đẹp, bọn họ sẽ chỉ lén lút gặp gỡ, ngoài mặt vẫn ngụy trang kín bưng, nếu không làm sao lừa dối được?”
Nghĩ vậy, Lâm Tử Diên cũng không hỏi nhiều, chỉ nhắn lại: “Không còn sớm nữa, tôi ngủ trước đây.”
Mấy ngày sau đó, Lâm Tử Diên ở đây đúng là như đi du lịch.
Việt Hải vốn định hai ngày sau sẽ đi, nhưng Lâm Tử Diên vừa đến, anh ta trực tiếp hoãn lại kế hoạch, khiến Hầu Quyên như nhận ra điều gì đó.
Hơn nữa Việt Hải vẫn luôn nói giúp Lâm Tử Diên, khiến Hầu Quyên có chút dao đ0ng.
Sau đó Lâm Tử Diên như bỗng có hứng thú, nhìn thấy tác phẩm thêu của Hầu Quyên thì xin được học hỏi từ bà một chút.
Hầu Quyên đương nhiên đồng ý dạy cô, cho nên hai người ở nhà chìm đắm trong thêu thùa cả buổi sáng, đôi khi Việt Hải muốn xen mồm vào cũng không được.
Chẳng qua thêu thùa không thể học trong chốc lát, thấy Lâm Tử Diên thật lòng yêu thích và tôn trọng nghề này như vậy, Hầu Quyên cũng hơi dao đ0ng.
Lâm Tử Diên ăn cơm xong, nhìn thấy tin nhắn tr3n điện thoại.
Trong vòng bạn bè, Điền Phi Văn mở màn đăng ảnh chụp nơi tổ chức sinh nhật của anh ấy, là buổi tiệc được tổ chức trong câu lạc bộ cao cấp, mời không ít người, thậm chí anh ấy còn tự luyến mà đăng hình selfie của chính mình.
Lâm Tử Diên nhìn lướt qua, lịch sự bấm “thích” rồi tiếp tục thêu cùng Hầu Quyên.
Đến buổi tối.
Hầu Quyên suy nghĩ rồi bất đắc dĩ cười nói: “Nói thật, ban đầu tôi cũng không nghĩ mình sẽ có cơ hội dùng lại tay nghề nhiều năm, hơn nữa chuyện trong nhà cũng rất nhiều. Vốn nghĩ th0i thì bỏ qua chuyện này đi, nhưng thấy cô lại nhiệt t1nh như vậy, tôi quyết định đồng ý.”
Đương nhiên Lâm Tử Diên rất vui mừng, đến Việt Hải ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Cô nói chuyện thù lao với Hầu Quyên, hơn nữa còn nói tr3n ảnh trong tạp chí sẽ đề tên của bà.
Hầu Quyên không để ý chuyện này lắm, chỉ cười nói: “Nói thật, tôi làm việc này là vì thích cô gái như cô, nếu là người khác, có lẽ tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Buổi tối.
Lâm Tử Diên mời họ dùng bữa ở một nơi hơi xa thị trấn.
Bởi vì trời lạnh nên cô muốn mời họ một bữa lẩu nóng.
Trước bữa ăn, Lâm Tử Diên xem điện thoại.
Quả nhiên Điền Phi Văn lại đăng lên vòng bạn bè, trong khoảng sân to, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh mặc bộ vest đen đứng một bên, một tay đút túi quần, khí chất phi phàm khiến người khác muốn mờ cả mắt.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi khóa màn hình điện thoại.
Việt Hải nghĩ cô bận chuyện gì đó, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Tử Diên cười cười, đáp: “Không có gì, ăn đi.”
Sau khi ăn xong, Việt Hải muốn đưa cô về.
Lâm Tử Diên cũng không đồng ý, chỉ nói: “Dì đi đứng không tiện, nơi mọi người ở ít đèn đường, anh đưa dì về trước đi.”
Việt Hải do dự một lúc rồi bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cô chú ý an toàn, có gì cứ liên hệ tôi.”
Lâm Tử Diên: “Anh yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cô vốn vẫn rất bình tĩnh, ăn cơm xong một mình tản bộ tr3n đường của thị trấn, không khí lãng mạn khiến người ta thoải mái.
Nhưng đi một lúc cô lại cảm thấy phía sau có gì đó sai sai, có tiếng bước chân trầm thấp đi theo sau khiến người ta hoảng hốt.
Thậm chí lúc ấy cô còn nghĩ mình quá xui xẻo, tự dưng lại gặp phải loại chuyện này.
Cũng may cô sắp về đến phòng trọ rồi, lúc đang định đi vào.
Người phía sau bỗng bắt được cổ tay cô, kéo cô đến một góc vắng vẻ.
Cô suýt thì sợ hãi hét lên, nhưng lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi mắt đang cười của anh.
Anh nhìn thẳng vào cô, trêu ghẹo: “Sợ rồi à?”
“Sao lại là anh?” Cô kinh ngạc hỏi.
Thẩm Tư Viễn: “Vừa mới đến đây, vốn muốn đuổi theo em, không ngờ em càng đi càng nhanh, tưởng tôi là người xấu à?”
“Không phải anh ở chỗ Điền Phi Văn sao?” Cô nhẹ giọng nói.
“Ừ, đi chào hỏi một tiếng, chẳng qua ở đó quá nhàm chán, tôi nghĩ em ở đây một mình cũng lâu rồi, nhất thời nhịn không được muốn đến tìm em.” Người đàn ông trầm thấp nói.
Anh tùy ý uống hai ly đối phó, rồi bảo tài xế lái xe đến đây.
Trong khoảnh khắc đó, thậm chí Thẩm Tư Viễn còn cảm nhận được sự bốc đồng của mình, là sự bốc đồng hiếm gặp.
Nhưng lúc đó anh thật sự muốn gặp cô.
Lâm Tử Diên: “Không phải, tôi tưởng anh…”
Thẩm Tư Viễn: “Em tưởng tôi thế nào?”
Lâm Tử Diên: “Tôi tưởng…”
Cô còn chưa nói xong, đôi môi anh đã không thể khống chế mà hạ xuống, rải khắp từ vành tai đến cằm cô.
Lâm Tử Diên cảm nhận được anh đã uống rượu, nhưng không đến mức say.
Trong lời nói mơ hồ, chỉ nghe anh thấp giọng hỏi: “Luôn là em tưởng, vậy em nói xem vì sao tôi lại đến đây?”