Tống Sơ Chiêu bị cái ôm của Cố Phong Giản làm cho ngây ngẩn. Nàng đặt tay lên eo đối phương muốn đẩy ra, nhưng người ta không buông ra mà chỉ hơi nới lỏng.
Cố Phong Giản nói: “Cho dù nàng không muốn cho ta biết cũng được, làm bộ dạng không có chuyện gì cũng được, nhưng ta không thể nào làm lơ khi nàng khổ sở. Nàng không muốn ta thấy, ta cũng không muốn mặc kệ nàng, chỉ có thể an ủi nàng như thế này mà thôi.”
Tống Sơ Chiêu cảm thấy ấm áp, nàng nói: “Thật ra ta không có buồn, ta chỉ là, chỉ là hơi bối rối.”
Cố Phong Giản buồn cười hỏi: “Nàng muốn ta xem như mới vừa rồi ta không phát hiện nàng lặng lẽ gạt nước mắt ở chỗ này sao?”
Tống Sơ Chiêu: “……” Không nhắc tới việc này không được sao? Ngươi như thế thì không thể nào trở thành bằng hữu được đâu.
Cố Phong Giản: “Nhưng mà ta sẽ không kêu nàng đừng khó chịu.”
Tống Sơ Chiêu: “Vì sao?”
“Bởi vì không có ai trên cuộc đời này có thể tồn tại mà không cần lo lắng.” Cố Phong Giản nói, “Phiền não có nghĩa là còn vướng bận, luôn phải quan tâm tới thứ gì đó, cho nên mới cảm thấy phiền muộn.”
Tống Sơ Chiêu tưởng tượng theo lời hắn nói, nàng lên tiếng: “Có vẻ có lý.”
Một lát sau, Tống Sơ Chiêu nói: “Ngươi buông ta ra đi. Ta muốn ngồi cùng với ngươi.”
Cố Phong Giản lùi lại một bước, dựng chiếc ô sang một bên, hắn cũng không chê dơ mà ngồi xuống tảng đá bên cạnh nàng.
Tống Sơ Chiêu nhặt một nắm lá dưới đất và Ϧóþ chúng trong tay.
“Ngươi xem, có lá cây đã giòn, có cái vẫn mềm, có cái đã thối rữa, còn có cái vẫn còn nguyên vẹn.” Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía xa, “Mặc dù tất cả những cái lá này đều mọc lên từ một cái cây, nhưng mỗi phiến lá vẫn khác nhau.”
Cố Phong Giản cười nói: “Hiểu được như thế cũng không tồi.”
Tống Sơ Chiêu: “Không có, không phải hiểu được, ta chỉ nói đại mà thôi.”
Qua lúc một lúc sau, nàng lại kéo tay áo của Cố Phong Giản: “Ngươi xem, rõ ràng con đường phía trước bằng phẳng nhưng người ta lại thích đi trên con đường lồi lõm kia.”
Cố Phong Giản: “Đúng vậy.”
Tống Sơ Chiêu lại nói: “Ngươi lại nghĩ tiếp xem, người trong thiên hạ rõ ràng muốn làm chuyện gì đó, nhưng chỉ cần có người nói ra nói vào thì lại không dám làm. Rõ ràng là cùng một chuyện, thay đổi những người khác nhau thì bị đánh giá cũng không giống nhau.”
Cố Phong Giản kiên nhẫn trả lời nàng vài tiếng.
Tống Sơ Chiêu: “Giống như mấy lời ta vừa nói, nếu như đổi thành người khác, chẳng hạn như bệ hạ, không chừng còn có thể được ghi vào sử sách.”
Cố Phong Giản: “…… Này?”
Tống Sơ Chiêu nói chuyện lộn xộn một hồi, sau đó lại tự bật cười ha hả.
Cố Phong Giản: “Nàng muốn nói gì?”
“Ta chẳng muốn nói gì cả.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ta chỉ nghĩ có một số việc, dù cho nói như thế nào cũng có đạo lý, những đạo lý đó có giải thích như thế nào thì cũng mang một ý nghĩa, mà đạo lý chân chính để phán xét đúng sai thật ra đã sớm ở trong lòng ta rồi. Ta là người thế nào, thấy những cái gì thì mới cảm thấy đó mới là đạo lý, có đúng không?”
Cố Phong Giản nghe nàng nói hơi khó hiểu, nhưng khi nhẩm lại một chút, hắn vẫn gật đầu nói đúng.
Tống Sơ Chiêu chống cằm nói: “Nhưng những nguyên tắc về đạo lý lớn này… chẳng có ích lợi gì! Ta quan tâm xem lá có mọc trên cùng một cây hay không để được gì? Ta quan tâm bọn họ đi trên đường nào làm chi? Ta quan tâm đến nhận xét của người khác làm gì?”
Cố Phong Giản sửng sốt tựa như không nghĩ tới nàng sẽ nói như thế, rồi sau đó hắn gật đầu tán đồng: “Nói như vậy, quả thật…… Là chẳng có ích lợi gì.”
Tống Sơ Chiêu nghiêm túc gật đầu: “Nương ta nói miệng đời đáng sợ. Nhưng trong lời nói của người đời lại có bao nhiêu nguyên tắc vô dụng như thế? Nếu như ta nghe theo thì sẽ chẳng có ích lợi gì mà chỉ khiến bản thân khổ sở. Nếu ta không nghe theo thì bọn họ cũng không làm gì được ta. Có phải không?”
Cố Phong Giản hỏi: “Thì ra nàng suy nghĩ cái này?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu: “Đúng vậy. Nếu như ta không sợ người khác nói mình thì không có gì ghê gớm đâu.”
Nàng vẫn lớn lên ở biên quan như cũ, cũng được Tống tướng quân nuôi nấng mười mấy năm như cũ và cũng tên là Tống Sơ Chiêu như cũ.
Mặc dù người ngoài đã biết mối quan hệ giữa nàng và Tống tướng quân nhưng Tống tướng quân không để ý tới, mà nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nàng.
Quá khứ của nàng là điều không thể thay đổi.
Cố Phong Giản nhìn vào đôi mắt sáng ngời như muốn so hơn thua với nhật nguyệt ở trên cao của nàng thì bật cười.
Tống Sơ Chiêu chẳng hiểu làm sao cả, nàng đi qua cầm lấy chiếc ô của Cố Phong Giản: “Đi thôi, trở về thôi.”
Cố Phong Giản đứng lên với nàng.
Hai người đi sánh bước bên nhau trên phố.
Trên đường về Tống phủ phải đi qua một dãy nhiều cửa hàng buôn bán. Đã quá trưa nhưng ở đó vẫn sôi động và náo nhiệt như trước, có tiếng rao hàng vang lên nối tiếp nhau.
Tống Sơ Chiêu không khỏi đi chậm lại, nàng đưa mắt nhìn về phía bên đó nhiều lần.
Cố Phong Giản thấy được tầm mắt nàng thì cười nói: “Qua đó đi dạo đi.”
Tống Sơ Chiêu quay đầu hỏi: “Ngươi không bận sao?”
“Không vội.” Cố Phong Giản nói, “Chẳng lẽ nàng lại không biết ta có bận hay không?”
Tống Sơ Chiêu nghĩ, hình như là không bận, cả hai người họ bây giờ đều là những kẻ nhàn rỗi. Thế nên nàng vui vẻ đồng ý, cùng đi với Cố Phong Giản về phố xá bên kia.
Cố Phong Giản hỏi: “Có phải biên quan có ít phố xá như vậy đúng không?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Biên quan tiêu điều, dù là cửa hàng hay phố xá cũng rất ít, kém xa sự phồn hoa nơi kinh thành. Tuy bây giờ đã yên bình một ít nhưng phần lớn dân chúng đều tự cung tự cấp, ngày thường ít người làm ăn buôn bán, các loại biểu diễn tài nghệ như tạp kỹ thì càng thiếu. Thỉnh thoảng khi ngẫu nhiên có một gánh hát đi ngang qua thì họ dừng chân trong trấn hai ba ngày để biểu diễn một lúc.
Cách mấy ngày lại có một khu chợ sôi động hoặc hội đền chùa ngay trong trấn không xa. Đến lúc đó sẽ có nhiều người hơn trong thành, các loại diễn xiếc mới lạ cũng sẽ tụ họp ở đây, làm cho Tống Sơ Chiêu rất thích tới chơi.
“Ngày lễ hằng năm, phụ thân và mẫu thân ta phải đãi khách trong quân doanh, chỉ còn có một mình ta ở nhà. Thế là ta lại cầm tiền chạy đi chơi một mình. Người bán hàng rong đầu đường nhìn thấy ta thì hỏi: ‘Bé con, cha nương ngươi đâu? Trên người ngươi có bạc hay không?’. Có người thì thấy ta là đứa trẻ nên từ chối bán đồ. Một số người có lòng tốt thì trực tiếp tặng đồ cho ta. Thậm chí còn có người muốn lừa lấy bạc của ta.” Tống Sơ Chiêu nói xong thì nở nụ cười đắc ý, “Nhưng ta thông minh, cho tới bây giờ cũng chưa bị gạt lần nào.”
Cố Phong Giản phối hợp: “Thật sự lợi hại.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Cảm ơn vì đã đi chơi với ta. Khi còn nhỏ, ta đã thấy cha nương người khác đi theo sau trả tiền giúp bọn họ, muốn gì được đó, đã làm cho ta rất hâm mộ.”
Cố Phong Giản dừng lại và nói: “Nhưng ta không muốn trở thành phụ thân của nàng.”
Tống Sơ Chiêu giậm chân nói: “Ngươi đừng tưởng bở! Ta cũng không xem ngươi như cha ta!”
Cố Phong Giản cười nói: “Nếu như nàng gọi ta là Ngũ ca, thì về sau Ngũ ca sẽ lại đi dạo với nàng.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta mới không cần đâu! Ta cũng có tiền!”
“Vốn dĩ nàng nhỏ hơn ta, lúc này ta lại cùng đi dạo phố với nàng, nàng gọi một tiếng Ngũ ca cũng là chuyện hợp lý.” Cố Phong Giản dẫn dắt từng bước, hắn nói, “Không phải nàng cũng gọi Tứ lang là Tứ ca sao?”
Tống Sơ Chiêu nghĩ theo như vậy thì cũng thuận miệng kêu: “Cố Ngũ ca.”
Cố Phong Giản gật đầu trả lời: “Ơi.”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Vậy ngươi có muốn mua đồ gì ăn không? Có nghĩ tới mua cái gì chưa.”
Cố Phong Giản hào phóng nói: “Để nàng tùy ý chọn.”
Ban đầu Tống Sơ Chiêu muốn gọi Cố Phong Giản để hắn mua gì đó cho nàng ăn, nào ngờ Cố Phong Giản lại dẫn nàng đi dạo một vòng khắp nơi, chỉ cần món đồ nào nàng thích thì đều mua hết cho nàng.
Lúc đầu Tống Sơ Chiêu còn thấy một số đồ dùng là mới lạ, không phải đồ đắt tiền, cũng chưa từng gặp qua nên cái gì mới mẻ thì nàng cũng không từ chối.
Về sau thì Cố Phong Giản không đợi nàng mở miệng, trực tiếp dựa theo ánh mắt nàng để làm việc. Cảm thấy nàng thích cái gì thì sẽ mua cho nàng cái đó. Thậm chí nếu như hắn thấy cái nào đẹp thì cũng muốn mua cho Tống Sơ Chiêu một cái.
Tống Sơ Chiêu sợ hãi, nàng vội từ chối: “Không cần đâu! Ta không thích lắm!”
Cố Phong Giản nói: “Nhưng cũng hơi thích đúng không?”
Tống Sơ Chiêu: “Chẳng lẽ chỉ thích món đó có một tí xíu cũng muốn mua về nhà hay sao?”
Cố Phong Giản cười nói: “Không còn cách nào, gia phong Cố gia chính là như vậy, rất cưng chiều tiểu bối. Nếu như ta muốn cái gì thì chỉ đơn giản nói một câu, ngày thứ hai đã thấy nhà ta kêu người đưa đến trong phòng mình. Nếu như nàng gọi ta một tiếng Ngũ ca thì hiển nhiên ta phải chăm sóc nàng rồi, nàng thích cái gì thì ta sẽ mua cái đó.”
Tống Sơ Chiêu sợ hãi, nàng lắc đầu nói: “Vậy ta thật sự không dám gọi xưng hô Ngũ ca này! Nào có người nuông chiều như vậy? Mấy đứa nhỏ trong Cố gia lại không học theo cái xấu sao?”
Cố Phong Giản nói: “Tệ nhất thì cũng trưởng thành như ta mà thôi.” Người được nuông chiều nhất Cố gia ắt hẳn là hắn rồi.
Tống Sơ Chiêu: “Nhưng ta là đứa nhỏ phủ Tống gia, đâu có giống với ngươi!” Tống Sơ Chiêu nàng luôn tin vào việc trưởng thành trong sự man rợ đấy!
Cố Phong Giản thấy biểu cảm này của nàng thì bị chọc cười, hắn nói: “Cũng nên chọc cho nàng hoảng hốt, tránh để cho nàng lại nghĩ đến chuyện không vui.”
“Ta không có!” Trong lòng Tống Sơ Chiêu còn ôm cái ô của hắn, “Ta không có buồn bã! Cố Ngũ lang, ngươi không cần kích động như vậy!”
Cố Phong Giản hất cằm ra hiệu cho chưởng quầy đi lấy món đồ.
Chưởng quần đã đi tới vách ngăn chuẩn bị vén rèm đi vào nội viện lại thấy hai người bọn họ thú vị như vậy, ông lại xoay đầu trêu chọc một câu: “Vị cô nương này, để lão phu khuyên ngươi một câu thế này, nếu như nam giới muốn mua đồ vật này nọ cho người phụ nữ mình yêu mến thì đó là sự thôi thúc thường thấy mà họ hay có. Nếu như ngươi không để hắn mua thì trong lòng hắn sẽ không vui. Hiện giờ chỉ là tìm một cái cớ mà thôi. Có thể thấy được ngày thường cô nương hiển nhiên không thích nhận lễ vật mà vị công tử này tặng nên hắn mới muốn tặng mọi thứ cho ngươi. Nếu như ngươi nhận nhiều thì hắn cũng sẽ không từ chối đâu.”
Tống Sơ Chiêu không nói nên lời: “Không lẽ mấy người buôn bán như ngươi đều nói chuyện lỗ mãng như thế sao?”
Chưởng quầy không nhịn được cười, chắp tay thi lễ với nàng rồi nói: “Hai vị trai tài gái sắc, nhìn vô cùng xứng lứa vừa đôi, tức là chuyện tốt đã tới gần, cần gì phải chú ý những điều nhỏ nhặt này? Trước tiên để lão phu chúc mừng hai vị, cũng xem như lây không khí vui mừng nên đồ hôm nay sẽ được bán giá rẻ hết cho hai vị. Cô nương xinh đẹp như thế thì nhận lễ vật mắc tiền nhất cũng là xứng đáng.”
Lời này khiến cho Cố Phong Giản rất hớn hở.
Tống Sơ Chiêu nói: “Ngươi dùng nhiều tiền như vậy, dù cho Cố phu nhân không nói lời nào thì nương cũng nói ta.”
“Không thì xem như là đồ người ta nhờ ta tặng cho nàng.” Cố Phong Giản nói, “Nàng có nhớ lần trước sư tỷ có tặng cho ta một cái rương không?”
“Thì liên quan gì tới ta??” Tống Sơ Chiêu kinh ngạc, “Chẳng lẽ nàng ấy tặng ngươi một rương bùa chú?”
Cố Phong Giản: “Tỷ ấy nói lúc ấy gấp gáp nên không có chuẩn bị, đành tặng một rương đồ vật sang đây nói là ăn mừng hai người chúng ta thành thân. Không biết nàng thích cái gì nên kêu ta lấy mấy món trong rương để mua lễ vật tặng nàng. Xem như là sư tỷ giúp ta chuẩn bị một phần sính lễ. Ta đang lo không có chỗ dùng, nay lại may mắn đi đến đây với nàng.
“Thật là mấy lá bùa sao?!” Tống Sơ Chiêu nắm lấy Cố Phong Giản nói, “Cố Ngũ lang, ngươi đừng bao giờ nghĩ như vậy thì có thể tránh né việc trở thành thần côn! Nếu như ngươi nói chỉ bán mấy lá bùa này thì cũng chẳng có ai tin đâu! Miệng đời… Miệng đời rất đáng sợ!”
Cố Phong Giản thản nhiên nói: “Là một rương hoàng kim.”
Tống Sơ Chiêu: “……” Tốt, nàng đã hiểu.
Cố Phong Giản cười nói: “Sư tỷ thật tình yêu thương nàng, tỷ ấy rất thích nàng.”
Tống Sơ Chiêu nói trong lòng, nàng…… nàng cũng là thật sự đau lòng thay sư tỷ. Lại ra tay hào phóng như thế?!
Sau khi bị cái rương hoàng kim đó đập một đòn nghiêm trọng, làm sao Tống Sơ Chiêu còn nghĩ đến chuyện tiêu tiền cho hợp lý?
Một đường này đi tới, nàng chỉ nghĩ rằng mình thật giàu có. Cố Ngũ lang cũng có rất nhiều tiền.
Cố Phong Giản đưa nàng đến cửa Tống phủ. Trước lúc nàng muốn đi vào thì hắn lại lấy ra một cái tráp gỗ đưa qua nói: “Đồ lúc trước là của sư tỷ ta tặng cho nàng. Còn cái này là đồ của ta tặng cho nàng.”
Tống Sơ Chiêu mệt mỏi, thậm chí không còn ngạc nhiên như trước nữa: “Vì sao ngươi cứ tặng ta nhiều đồ như thế?”
“Nàng không nghe chưởng quầy kia nói rồi sao?” Cố Phong Giản cúi đầu, nhét cái tráp vào trong tay nàng, “Tất nhiên là bởi vì ta thích đưa. Là sự thôi thúc thường thấy.”