Ban đêm, Hạ phu nhân đang ngủ say bỗng bị đánh thức, khuôn mặt phóng đại của Hạ lão gia hiện ra trước mặt bà, ông nhăn nhó, vẻ mặt thảm thương.
Hạ phu nhân vỗ lên trán ông, đẩy ông ra, bà bực bội: “Ông làm cái gì vậy!”
Hạ lão gia vô cùng đau lòng nói: “Chiêu Chiêu, con bé…không thấy con bé đâu rồi!”
Hạ phu nhân ngồi dậy cùng với tiếng “Cách”, bà duỗi tay muốn rút kiếm, nói với giọng khi*p sợ: “Có thích khách?!”
Hạ lão gia ngồi xuống bên cạnh, ông vỗ lên đùi mình: “Nó trèo tường đi ra ngoài!”
Lúc đầu Hạ phu nhân bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc nên bà hừ một tiếng: “Chỉ là trèo tường mà thôi.” Vậy mà cũng chuyện bé xé to.
“Nó còn có thể tới chỗ nào?” Tâm can của Hạ lão gia run rẩy, “Còn không phải đi tìm tiểu tử Cố gia kia sao?”
Hạ phu nhân ngáp một cái: “Gặp mặt chỗ nào chả được? Cũng đâu có khác biệt gì.”
Hạ lão gia vẫn bất bình, ông nghiến răng nghiến lợi: “Là do tên tiểu tử Cố gia đã dạy hư con bé, trước kia Chiêu Chiêu đâu có trèo tường!”
“Người ta leo tường vào mà Chiêu Chiêu cũng không đuổi hắn ra, chứng tỏ hai người bọn họ là dạng ngươi tình ta nguyện! Hạ phu nhân không thể không nói, “Ông nóng vội chuyện của mấy đứa nhỏ thì có lợi ích gì? Ta tin rằng bọn nó có chừng mực, ông cũng không nên làm mấy chuyện làm cho tụi nó chán ghét.”
“Ai da, nếu như thật sự có chừng mực thì sẽ không làm chuyện như vậy. Ngay từ đầu ta không nên thả cho tên tiểu tử họ Cố kia đi vào. Chiêu Chiêu của ta là đứa bé ngoan vậy mà bị nó dạy hư thành thế này!” Hạ lão gia xoa đầu hỏi, “Đúng rồi, có phải gần đây Cố Ngũ lang cũng không còn ghé tới đây đúng không?”
Hạ phu nhân: “Nó tới thì ông nói nó, nó không tới thì ông cũng nói.”
Hạ lão gia bước tới lui trước giường hai ba bước: “Chuyện này… Rõ ràng là có gì đó không bình thường đây. Ta nghĩ bởi vì nó không tới cho nên Chiêu Chiêu mới phải mò qua kia.”
Hạ phu nhân nói: “Hay là nó biết được ông cho người ở bên cạnh nghe lén?”
Hạ lão gia dậm chân: “Ta nghe lén lúc nào? Không phải chuyện này ta cũng không biết sao?”
Hạ phu nhân nói thầm: “Đây là chuyện mà ông làm nhiều nhất mới đúng.”
“Thì ra tên tiểu tử này chơi trò lạt mềm buộc chặt!” Hạ lão gia bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, “Tâm tư của nó đúng là thâm sâu! Không phải là người tốt lành gì!”
Hạ phu nhân: “……”
Mới chạng vạng vẫn có ấn tượng tốt với người khác, còn chưa đến tối thì đã thay đổi suy nghĩ.
Lão nhân này, ông không biết rằng hầu hạ ông khó khăn như thế nào đâu.
Cũng may không bao lâu sau thì Tống Sơ Chiêu đã trở lại. Lúc đi có dạng gì, khi trở về vẫn là cái dạng đó. Hơn nữa còn thấy tâm tình còn tốt hơn không ít.
Mãi cho đến khi nàng trở về bình an, Hạ lão gia mới dám nằm xuống nghỉ ngơi.
Cảm giác kinh hồn bạt vía hằng ngày thế này thật khó chịu, ví như bây giờ, Hạ lão gia thiếu chút nữa đã không dậy đúng giờ vào sáng hôm sau. Tất cả đều vì niềm tin “Ta sẽ cùng cưỡi ngựa với Chiêu Chiêu” đã chống đỡ cho ông.
……Nhưng mà Chiêu Chiêu nhà ông hoàn toàn không định cùng chơi với ông.
Cưỡi ngựa vẫn có sự nguy hiểm rất lớn, cho dù là tay sành sỏi như Tống Sơ Chiêu thì cũng có lúc gặp tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng mà nàng nhanh nhẹn, chỉ cần không bị vó ngựa đá thẳng vào người thì chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày đã có thể khỏi hẳn, còn Hạ lão gia thì lại khác.
Tống Sơ Chiêu kiên quyết từ chối làm cho ông bị chém thêm một đao sau khi bị đả kích về vụ trèo tường tối hôm qua. Lúc này ông như hấp hối, tinh thần không gượng dậy nổi.
Tống Sơ Chiêu cưỡi ngựa một mình đi vòng quanh Hạ phủ, đi tới đi lui ba vòng từ trước sân, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng cong lưng không vui của ông, trong lòng nàng cũng rất khó chịu nên đành thôi chơi.
Hạ lão gia thấy nàng dừng lại và chỉ nói chuyện với mình, ông cảm thấy rằng mình đã quấy nhiễu sự hào hứng của nàng nên ông cũng tự trách mình.
Hai người tổ tôn bắt đầu khách sáo với nhau, để cho con ngựa đứng đìu hiu trong sân.
Hạ lão gia đột nhiên nhớ tới một chuyện, ông hỏi: “Vậy để ngoại công tìm người tới chơi cùng con??”
“Ai vậy ạ?” Tống Sơ Chiêu nói, “Không phải trong nhà chúng ta có nhiều người biết võ hay sao? Thật ra gọi bọn hắn tới chơi với con cũng được mà.”
Hạ lão gia bị ba chữ “nhà chúng ta” làm cho vui vẻ ra mặt, ông nói: “Những người trong phủ này không biết quá nhiều võ công. Dù có sức mạnh tuyệt vời nhưng họ lại không biết cách thu sức lại, không thể chơi vui với con được. Để ta đi gọi người lợi hại đến.”
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Có thể lợi hại bao nhiêu?”
Trong lòng Hạ lão gia đắc ý, Chiêu Chiêu à, tất nhiên phải là người lợi hại nhất!
Tống Sơ Chiêu trăm triệu lần không nghĩ tới cái tìm này của Hạ lão gia lại kéo cả Phó Trường Quân tới đây.
Trời – Tống Sơ Chiêu thầm than một tiếng hối hận.
Nàng dùng thân phận Cố Phong Giản cũng lâu cho nên mỗi khi nhìn thấy Phó Trường Quân thì không ngăn được sự sợ sệt và chột dạ.
Bởi vì ánh mắt của người đối diện luôn nhìn nàng đầy áp lực và dò xét. Tuy không có ác ý nhưng cũng rất khó chịu, rốt cuộc thì nàng thật sự có một bí mật được giấu trong lòng.
Hơn nữa…dường như mỗi khi nàng mắc lỗi thì đều bị Phó Trường Quân tóm được. Ngươi nói xem có phải do bát tự không hợp không?
Hạ lão gia thấy Tống Sơ Chiêu đột nhiên trở nên lúng ta lúng túng thì nghi ngờ, ông quét mắt về Phó Trường Quân, chất vấn ông ấy: “Có phải con đã làm Chiêu Chiêu của ta sợ không?”
Phó Trường Quân cảm thấy quái lạ vì Tống Sơ Chiêu lại sợ ông, ông tự thấy mình luôn có thái độ rất nhã nhặn với Tống Tam nương.
Ông cúi đầu kiểm tra tình hình của mình.
Hôm nay đặc biệt không mang theo đao tới đây, đương nhiên ông cảm thấy Tống Sơ Chiêu sinh ra ở biên quan thì sẽ không sợ đao kiếm.
Trước khi ra khỏi nhà thì ông cũng tắm rửa rồi, trên người cũng không có mùi mồ hôi
Ông cũng quen mặc quần áo màu đen, ngày thường cũng mặc như vậy. Mà kiểu dáng quần áo này cũng bình thường, thích hợp để cưỡi ngựa.
Đó chính là……
Phó Trường Quân suy nghĩ, còn đưa ra một cụ cười thân thiện về phía Tống Sơ Chiêu.
Vì thế Tống Sơ Chiêu đành phải đáp lại bằng nụ cười gượng.
Hạ lão gia đá vào Phó Trường Quân với sự tức giận – đây là đe dọa! Hoàn toàn là đe dọa con bé!
Phó Trường Quân: “……” Thật sự là hết cách.
Phó Trường Quân hỏi: “Con thích cưỡi ngựa?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Hạ lão gia nói: “Kêu con tới chỉ để chơi với con bé. Chỉ cần con làm cho nó vui vẻ là được.”
Tống Sơ Chiêu cảm động nhìn ngoại tổ phụ. Được làm con cháu trong nhà Hạ phủ đúng là quá hạnh phúc đi mà. Cứ buông thả như vậy sao?
Thật sự quá khoa trương rồi, dù sao Phó Trường Quân cũng là hoàng thân quốc thích, là trọng thần của quốc gia. Lúc này còn cố ý tới đây chơi với nàng, làm cho nàng giống như mấy kẻ ăn chơi trác táng hết thuốc chữa.
Tống Sơ Chiêu rùng mình một cái.
Đừng nói Phó Trường Quân sẽ thật sự cho rằng như vậy đấy?
Hiểu lầm rồi! Thật ra nàng cũng không đồng ý lắm đâu!
Phó Trường Quân vẫn không tỏ vẻ không vui vì mình bị gọi đến đây chỉ để chơi với một đứa trẻ trong nhà, ông vẫn bình thản hỏi: “Chơi đánh cầu sao*?”
*Trò này giống như trò polo hiện nay, cầm gậy đánh vào quả cầu khi cưỡi ngựa. Còn được gọi là Mã cầu (马毬)
Sự chú ý của Tống Sơ Chiêu đã bị dời đi trong nháy mắt, nàng kinh ngạc nói: “Còn có thể chơi đánh cầu trong nhà?!”
Ngoại tổ phụ nàng lập tức khoe ra: “Có thể! Nương con trước kia thích đủ trò trên trời dưới đất nên cũng thích chơi trò này ở nhà, còn đập phá không ít đồ trong phủ. Mỗi lần ta về nhà là ngoại tổ mẫu con cứ phàn nàn về chuyện này, kêu ta nhất định phải dạy dỗ nương con cho thật tốt. Mỗi khi nương con quay trở về đều nhận sai với vẻ mặt xám xịt nhưng vừa quay đầu thì đã vứt mọi thứ khỏi đầu, làm cho ngoại tổ mẫu con tức giận quá chừng.”
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc nói: “Người còn cùng chơi với mẫu thân sao? Bà ấy chơi như thế nào? Vì sao lại không cùng con chơi cái này? Con cũng không biết nương lại thích trò đánh cầu.”
“Khi đó ta bận rộn chuyện công vụ, nào rảnh rỗi để cùng chơi với mẫu thân con?” Hạ lão gia cúi đầu thở dài, nói, “Hơn nữa tính tình ta khi đó cũng không tốt, đôi khi lại nóng giận với mẫu thân con, nên con bé cũng không thích ở chung với ta.”
Tống Sơ Chiêu tò mò hỏi: “Vậy ai là người cùng chơi đánh cầu với mẫu thân con? Nhìn Cố phu nhân cũng không giống như người thích trò này nha?”
Hạ lão gia không đáp, chỉ kéo Phó Trường Quân lại dặn dò một hồi: “Ta giao nó cho con, con cẩn thận một chút, đừng có làm nó ngã.”
Tống Sơ Chiêu quay đầu vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Trường Quân.
Người bên kia cao lớn hơn nàng rất nhiều. Khi ông trút bỏ thái độ thù địch, trở nên tràn đầy sự từ ái thì Tống Sơ Chiêu lại có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Ông chỉ thản nhiên ừ hử một tiếng rồi ra hiệu cho Tống Sơ Chiêu đi theo mình.
Phó Trường Quân rất quen thuộc với Hạ phủ, thậm chí ông còn biết gậy đánh bóng được để ở chỗ nào.
Ông mang Tống Sơ Chiêu đi đến phòng chứa đồ, đích thân chọn ra hai cây gậy trong góc và cho Tống Sơ Chiêu lựa một cây.
“Không phải người bận rộn sao? Làm sao có thể cùng chơi đánh cầu với con được?” Tống Sơ Chiêu chọn đại một cây, nàng nhỏ giọng hỏi, “Có phải bởi vì ngoại tổ phụ ép người tới đây không? Nếu như người không nuốn thì có thể từ chối, con hiểu mà.”
Phó Trường Quân buồn cười hỏi: “Có phải con sợ ta nên không muốn chơi cầu với ta hay không?”
Tống Sơ Chiêu lập tức phủ nhận: “Làm gì có chuyện như vậy? Con là dạng người như vậy sao? Con chỉ quan tâm đến thúc mà thôi.”
Phó Trường Quân nói: “Cảm ơn con nhưng mà không cần đâu. Mỗi người tướng sĩ của ta đều là người tài ba, không đến mức không có ta thì không làm được chuyện gì cả.”
Ông dẫn đầu đi ra ngoài, Tống Sơ Chiêu thì bước từng bước theo sau ông.
Đi đến chỗ không có người, Tống Sơ Chiêu chạy đến vị trí song song với Phó Trường Quân, nàng hỏi lấy lòng: “Phó thúc, quan hệ trước đây giữa người và nương con rất tốt đúng không?”
Phó Trường Quân nói: “Nếu như con muốn hỏi thăm chuyện của nương mình thì nên tự mình hỏi nương con mới đúng.”
Tống Sơ Chiêu đương nhiên nói: “Tại vì con sợ bị đánh đó.”
“Nương con sẽ đánh?” Phó Trường Quân nghiêng đầu nhìn nàng, ông suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Vậy thì con nghịch ngợm đến mức như thế nào đây?”
Tống Sơ Chiêu: “……” Sao thúc lại có thể như vậy?
Phó Trường Quân thấy nàng làm mặt khổ sở chỉ trong nháy mắt thì không khỏi cười thành tiếng.
“Cũng được thôi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Ngày thường nương cũng không có đánh con, tại vì con sợ người đau lòng cho nên mới không muốn hỏi. Dù nương rất ít khi nhắc đến chuyện ở kinh thành nhưng mà con lại muốn biết.”
Phó Trường Quân hạ tầm mắt, biểu cảm cũng trầm xuống một ít, ông nói: “Ta cũng không muốn nhắc tới.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Nhưng mà không phải thúc là người ở kinh thành hay sao!”
Hai người đi tới chuồng ngựa, Phó Trường Quân để cho Tống Sơ Chiêu chọn trước. Đương nhiên Tống Sơ Chiêu sẽ thích con ngựa được nàng tự tay tắm rửa hơn, còn Phó Trường Quân cũng dắt một con ngựa ra rồi xoay người nhảy lên.
Tống Sơ Chiêu lại lần nữa kêu lên: “Phó thúc ơi……”
Phó Trường Quân đột nhiên giành quả cầu trước mặt nàng, dẫn đầu xông ra ngoài trên lưng ngựa.
Tống Sơ Chiêu tức giận: “Ấy Phó thúc, Phó thúc! Người từ từ chờ con với! Người cũng chưa nói chơi như thế nào mà đã phát cầu trước là sao? Người chơi ăn gian! Con không hỏi nữa là được chứ gì?”
Phó Trường Quân ngừng lại ở phía trước, ông xoay đầu lại nói: “Chỉ cần con có thể đoạt được quả cầu trên tay ta thì ta sẽ nói cho con.”
Tống Sơ Chiêu giơ cây gậy đánh bóng lên thật phóng khoáng, nàng la to: “Tiểu gia con đây chưa từng sợ một ai ở biên quan. Những tiểu bối vô danh thua dưới gậy của con không một ngàn thì cũng một trăm! Người đừng tưởng con thật sự sợ người.”
Phó Trường Quân bật cười nói: “Khó trách nương lại đánh con.”
“Nương không có đánh con được chưa? Con vừa mới gạt thúc thôi, nương không có đánh con!” Tống Sơ Chiêu nói, “Lúc con phạm sai lầm thì nương ghét bỏ con là thật nên mới cho con mặc mấy bộ đồ xấu xí. Là con cố ý nhường người, sao có thể nói là sợ được chứ?”
“Được, được.” Phó Trường Quân thúc ngựa đi tới đi lui hai lần, “Tới đây, cũng lâu rồi ta cũng không chơi mã cầu, thật muốn biết đến tột cùng thì con có bao nhiêu lợi hại.”
Lúc Hạ phu nhân đi ra vì nghe thấy có tiếng động, thì đúng lúc nhìn thấy một cây gậy dài đang тһô Ьạᴏ xới tung một mảnh sân cỏ, cái trò mã cầu này đã hất đổ hoa cỏ yêu quý của bà, bà nhất thời tức giận nói: “Tại sao lại chơi trò này? Ai? Ai bắt đầu? Đi ra đây cho ta!”
………….
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Sơ Chiêu: Là ngoại công ép con chơi!!