Ba người đứng ở dưới một cây cổ thụ xanh um. Cách đó không xa có mấy ngọn đèn đá ở ven đường, ánh lửa khi tỏa đến đây đã yếu đi rất nhiều, che đi biểu cảm của bọn họ, khiến nó trở nên mơ hồ.
Đường Tri Nhu đợi một lát lại không thấy ai lên tiếng, bèn chỉ vào người trước mặt: “Ngươi nói đi!”
Cố Phong Giản buồn cười: “Tiểu Huyện chúa gọi ta ra đây lại kêu ta nói trước? Ta biết nên nói cái gì đây?”
Đường Tri Nhu nghẹn họng, lại nhìn về phía Tống Thi Văn.
Tống Thi Văn nói: “Tam muội, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm mà thôi, tỷ tỷ muốn giải thích rõ ràng với muội rồi xin lỗi muội luôn. Hy vọng muội đừng tính toán.”
Giọng của Cố Phong Giản cứ đều đều, lại tự dưng làm cho người ta nghe ra ý tứ châm chọc, mỉa mai: “Tỷ là tỷ muội của ta, có ngàn ngàn vạn vạn cơ hội, ấy mà hiếm khi tỷ có thể nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, chờ tới bây giờ mới nói ra.”
Tống Thi Văn nghe thấy thế thì thân hình nàng ta lung lay, với ánh mắt bất lực, nàng ta nhìn về Đường Tri Nhu xin giúp đỡ.
Đường Tri Nhu cả giận: “Ngươi cho rằng nàng ấy xin lỗi thì là lỗi sai thuộc về nàng ấy hay sao? Nhiều ngày nay kinh thành đã không còn yên bình, Thi Văn bị nhốt ở trong nhà, ngay cả cơ hội để đi ra ngoài cũng không có. Càng đừng nói đến những lời nói cay độc, đầy tổn thương ở khắp nơi trên phố, há có thể tìm ngươi để giải thích. Ngươi có biết hết thảy những điều này hay không?”
Cố Phong Giản: “Ta nên biết cái gì?”
Đường Tri Nhu đứng đôi co với hắn: “Ngươi đừng vội giả ngốc! Ngươi có dám nói những tin vịt đó không liên quan gì đến ngươi hay không? Thế mà ngươi lại diễn một vở kịch như thế ở trên đường, không chừa lại một chút tình cảm nào. Ngươi đừng có quên, ngươi cũng mang họ Tống! Cuối cùng thì làm tổn thương đến tấm lòng của Tống tướng quân, ngươi làm chuyện như vậy không thấy áy náy trong lòng hay sao?”
“Lời đồn? A vậy sao.” Cố Phong Giản cười nhẹ một tiếng, “Lúc trong kinh thành truyền ra lời đồn về Tống Tam nương, vì sao không thấy tiểu Huyện chúa ra mặt nói một câu họ Tống này.”
“Ta cũng không biết rõ rốt cuộc là người phương nào truyền tin, là thật hay giả, thì đi ra nói cái gì?” Đường Tri Nhu nhanh chóng nói tiếp, “Ngươi cũng không nên lừa gạt ta, ta đã hỏi thăm qua rồi, người lần trước bị Kim Ngô Vệ bắt được hoàn toàn không phải là hạ nhân trong Tống phủ. Không có chứng cứ thì không nên vu khống cho Nhị nương chúng ta!”
“Vậy nên, lời đồn trong kinh thành này chỉ có thể nói về ta mà không thể nói về nàng ta hay sao?” Cố Phong Giản nói, “Một khi đã như vậy, tiểu Huyện chúa nên đi tìm những dân chúng đang bàn chuyện phiếm trong kinh thành này, dạy dỗ bọn họ cho thật tốt, cho đến khi bọn hắn ngoan ngoãn nghe lời mới thôi, chứ không phải tới đây tìm ta để nói. Dù sao thì dân chúng trong kinh thành này cũng không nghe lời ta.”
“Ngươi đúng là cưỡng tình đoạt lý” Đường Tri Nhu tức giận, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Không đúng, ta tới đây không phải để cãi cọ mấy chuyện này với ngươi!”
“Ngươi dùng hai từ ‘tin vịt’ này không đúng rồi.” Cố Phong Giản liếc mắt nhìn Tống Thi Văn, hắn mỉm cười nói, “Tỷ ấy thật sự nói với ngươi rằng mọi chuyện đều do ta diễn hay sao? Mọi thứ mà mọi người nhìn thấy đều là giả, Tống gia không khắt khe với ta, cũng không dùng gỗ mục để làm đồ dùng trong viện. Ngươi hãy hỏi lại nàng ta, có bản lĩnh thì nói lại rõ ràng một lần, đừng để đến lúc đó lại tìm cớ để thoái thác.”
Mặt Tống Thi Văn tái nhợt, nàng ta nói thảm thiết: “Tam muội, muội thật sự có sự hiểu lầm lớn với Tống gia chúng ta. Mấy ngày gần đây, tổ mẫu cũng vì việc này mà bệnh nặng, lúc bệnh còn nhắc tới tên ngươi. Nếu như ngươi hết giận thì trở về thăm tổ mẫu đi.”
Đường Tri Nhu nghe vậy, nhíu mày: “Sao Tống lão phu nhân có khả năng đối xử với nội tôn mình như vậy được? Ngươi chỉ biết hùng hổ dọa người thì có đúng không?”
Cố Phong Giản: “Dựa vào lời ngươi nói, vậy thì Phó tướng quân cũng là một người diễn trò tài ba, giúp ta diễn một vở tuồng như vậy. Nếu như ngươi nghi ngờ, vì sao không đi hỏi Phó tướng quân trước đi?”
Đường Tri Nhu xua tay, tỏ vẻ không muốn nghe: “Ngươi lại kéo Phó tướng quân ra để chèn ép ta! Cùng lắm thì Phó tướng quân dựa vào ân tình với Hạ gia nên mới tốt với ngươi như vậy, bằng không, sao ông ấy có thể không công bằng như thế!”
“Thế nào là không công bằng?” Cố Phong Giản dừng lại, sau đó nói đầy ẩn ý, “Thế mà ta lại thật tò mò, cuối cùng thì Tống Thi Văn đã nói với ngươi những gì. Nếu như nàng ta thật sự cảm thấy oan ức, thì sao không thấy Tống gia kêu khóc với người ngoài?”
Đường Tri Nhu nói: “Nếu như ngươi thật sự trong sạch, hà cớ gì sợ những lời nói của nàng ta? Cũng vì Tống gia niệm tình cũ nên mới cho ngươi thể diện. Nào giống với ngươi, suốt ngày xúi giục mối quan hệ giữa Tống gia và Phó tướng quân. Ban đầu giữa hai bên có mối quan hệ mật thiết, nay Tống phủ gặp nạn, cùng lắm thì chỉ là một sự ân huệ nhỏ thôi, thế mà Phó tương quân mãi đùn đẩy.”
Cố Phong Giản tỉnh ngộ: “Nếu là một chuyện nhỏ, mà người Tống gia lại không giải quyết được, chẳng phải là vô cùng vô dụng hay sao? Đổi lại là ta, thì ta cũng không muốn phí sức đi giải quyết.”
Đường Tri Nhu ngẩn người.
Tống Thi Văn hét chót tai: “Tam muội! Sao ngươi có thể nói như vậy?”
Cố Phong Giản làm lơ: “Trần lực tựu liệt, bất năng giả chỉ*. Vậy ngươi nói xem, có đúng như vậy hay không? Những khó khăn hiện giờ của Tống gia có phải do Phó tướng quân làm hay không? Nếu như không phải, vậy thì việc đó lẽ ra nên do bọn họ xử lý. Giải quyết không được, không chịu nhận mình bất tài còn đi trách người khác không chịu hỗ trợ, đây là đạo lý gì? Nhận bổng lộc của Quân, nên trung thành làm việc vì Quân, triều đình sợ nhất là những kẻ ngồi vào chức vị cho đủ số, ăn không ngồi rồi. Tiểu Huyện chúa, chi bằng ngươi nói rõ ràng, tỉ mỉ những chỗ sai của ta, chỉ cần ngươi có thể nói ra một chút, ta sẽ lập tức đi tìm bệ hạ thỉnh tội, tự mình tố cáo Phó tướng quân, ngươi thấy thế nào?”
* Trần lực tựu liệt, bất năng giả chỉ: Hết sức làm chức vụ mình, nếu không được nên từ chức đi – Khổng Tử.
Đường Tri Nhu bối rối trước câu nói của hắn.
Nàng ta xem Tống Thi Văn như tỷ muội ruột thịt, thế nên dù cho đối phương có nói cái gì thì nàng cũng không suy nghĩ sâu xa. Sau khi quoa loa nghe xong, lại cảm thấy có vẻ đúng, có thể giải quyết, thì đương nhiên tin tưởng.
Nay nương theo suy nghĩ của Cố Phong Giản để ngẫm lại lần nữa, nàng ta cảm thấy lập trường của hai bên quá chênh lệch, nội tình cũng không đơn giản như nàng ta nghĩ.
Phó Trường Quân tuyệt đối không thể nào ngầm chèn ép người Tống gia. Từ trước đến nay, ông ấy là người nghiêm khắc chính trực, sẽ không dùng những thủ đoạn bỉ ổi như thế. Còn Tống Tam nương đương đứng trước mặt cũng có bộ dạng thẳng thắn, không giống như đang cố tình nói dối.
Cuối cùng thì ai mới đúng đây?
Trong lòng Đường Tri Nhu đã dao động.
Một khi nghi ngờ về điều gì đó, những điểm bất hợp lý ban đầu bị bỏ qua sẽ lần lượt lộ ra, mang đến cho nàng ta một loại suy đoán bất an khác.
Nhưng đôi mắt của Cố Phong Giản đâm vào nàng ta quá khó chịu, làm cho nàng ta không thể bình tĩnh ngẫm nghĩ lại được. Lòng tự trọng của Đường Tri Nhu bắt đầu bị quấy phá, không chịu mất mặt trước mặt đối phương, thế nên nàng ta tạm thời buông xuống lòng nghi ngờ, tiếp tục cố gắng nói: “Ta…làm người đều có lòng riêng. Ta nói chuyện lòng riêng với ngươi, ngươi không nên lên mặt áp bức ta.”
Cố Phong Giản cười lạnh: “Do Hạ gia niệm tình mối quan hệ của Tống phu nhân, là mẫu thân ta, nên mới có nhiều quan tâm đến Tống gia như vậy. Giúp đỡ mười mấy năm, có lẽ là đã giúp nhiều lắm rồi, nay không giúp nữa thì thành người sai. Ngày sau tiểu Huyện chúa đừng làm việc tốt, bởi vì trên đời này có quá nhiều người vong ân bội nghĩa; ước gì có thể ăn được thịt này, uống được máu nọ, chiếm lấy đồ vật của người khác để thành của riêng thì mới thỏa lòng. Cũng hy vọng ngươi có thể nghe nhiều, xem nhiều, ta rất ghét những kẻ ngu dốt.”
Tống Thi Văn nói: “Tam muội, ngươi có thể bình tĩnh một tí được không? Ta chưa từng nói bậy về Phó tướng quân với Huyện chúa Khánh Bình, ta cũng vô cùng cảm thấy có lỗi về chuyện của Tống gia. Nhị tỷ chỉ muốn xin lỗi ngươi…”
Làm sao Cố Phong Giản lại để ý đến các nàng, không đợi nàng ta nói xong, hắn đã xoay người muốn chạy.
Đường Tri Nhu vội vã muốn hỏi rõ ràng, theo bản năng duỗi tay ra để ngăn cản hắn. Vị trí của hai người tương đối khó xử, Đường Tri Nhu chỉ có thể bước tới bên cạnh, túm lấy cánh tay của Cố Phong Giản.
Không ngờ, phản ứng của Cố Phong Giản lại quá mức dữ dội. Mới vừa bị người ta nắm lấy từ phía sau, hắn lập tức phản kháng mạnh mẽ bằng cách hất tay ra, như thể gặp phải thứ gì mà hắn vô cùng căm ghét.
Sức mạnh thể chất của Tống Sơ Chiêu hơn người, dưới sự căn thẳng, Cố Phong Giản đã vung tay lên khi không kiểm soát được sức lực của mình; chờ đến khi hắn muốn dừng lại thì đã quá muộn.
Đường Tri Nhu gặp may nên đã kịp tránh đi. Tuy nhiên Tống Thi Văn không được may mắn như vậy, mặt nàng ta đã hứng cú tát này.
Tiếng tát giòn tan vang lên giữa con đường nhỏ trong đêm tối.
Đường Tri Nhu ngây người, Tống nhị nương cũng ngây người, ngay cả thân hình của Cố Phong Giản cũng sững lại. Ba người đứng im không nhúc nhích một lúc lâu.
Tuy tiếng “Chát” đã biến mất từ lúc nào, nhưng dư âm lặng lẽ vẫn tiếp tục văng vẳng trong tâm trí của bọn họ.
Sau đó, Tống Thi Văn ôm mặt, kêu lên một tiếng “Á” oan ức mới làm cho Đường Tri Nhu giật mình khỏi cơn hoảng loạn.
Đường Tri Nhu kinh ngạc nói: “Tống Tam Nương, ngươi quá đáng rồi đó, có phải vừa rồi ngươi muốn đánh ta không?”
Cố Phong Giản mím môi, không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn đánh nữ tử, nói đúng ra là lần đầu tiên đánh người, nên còn chưa quen lắm.
Đường Tri Nhu coi sự im lặng của hắn là ngầm đồng ý, nàng ta đau lòng nói: “Đừng, đừng đến mức như vậy chứ? Mọi người đang nói chuyện tốt…Vì sao ngươi lại ra tay trước chứ?”
Cố Phong Giản cảm thấy lúc này thật sự không còn gì để nói, hắn nhẫn tâm xoay đầu, muốn tiếp tục rời đi.
Đường Tri Nhu lại duỗi tay nắm lấy hắn một lần nữa, chỉ có điều động tác lúc này đã có sự cẩn thận hơn: “Này…”
“Buông tay!”
Một giọng nam cao bỗng nhiên xuất hiện trong đêm tối làm cho ba người hơi run rẩy.
Mặt Tống Sơ Chiêu tối sầm, nàng vội vàng chạy tới, kéo tay Đường Tri Nhu ra không một chút lưu tình, nói bằng giọng u ám: “Ngươi muốn làm gì?”
Đường Tri Nhu bị nàng dọa cho hoảng sợ, ngập ngừng một lúc mới nói: “Ta chưa làm gì cả đâu. Ta chỉ muốn ngăn nàng ấy lại mà thôi.”
“Nếu như nàng ấy muốn đi, thì ngươi giữ nàng ấy lại làm gì?” Tống Sơ Chiêu truy vấn, “Vừa rồi là ai bị đánh? Ta đã nghe được tiếng!”
Nàng quan sát mặt Cố Phong Giản trong chốc lát, có thể nhìn được tâm tình đối phương không tốt, nhưng có bị thương hay không thì vẫn không nhìn ra.
Tống Sơ Chiêu nổi nóng: “Các ngươi dám đánh nàng ấy?”
“Ai lại đánh nàng ta!” Đường Tri Nhu nói, “Người bị đánh còn đang khóc lóc vậy mà ngươi còn không phát hiện sao?”
Tống Thi Văn lập tức càng khóc thảm thiết hơn, nhìn như không phải làm bộ.
Tống Sơ Chiêu thấy người bị đánh là Tống Thi Văn thì đã yên tâm.
Nàng tự nói, chỉ tát có một cái, hẳn là không sao.
Đường trong vườn rất quanh co, lúc nàng đứng dậy đi theo đã không kịp, sau khi đi vài vòng quanh hành lang thì mới tìm được nơi này. Lúc ấy lại nhìn thấy cảnh này, nàng sốt ruột nên cũng không nghĩ nhiều.
Có điều, nàng không nghĩ rằng Cố Phong Giản sẽ ra tay đánh người.
Nhìn xem điều tốt đẹp mà Tống Thi Văn đã làm này, dồn ép người ta đến dạng như vậy đây!
Cố Phong Giản đau đầu, thúc giục nói: “Đi thôi.”
“Cố Ngũ Lang!” Đường Tri Nhu đã bình tĩnh lại sau khi*p sợ, kêu lên, “Nàng ta đánh người, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, vậy mà đã muốn đi rồi sao? Tại sao ngay cả một câu lý lẽ ngươi cũng không nói?”
Tống Sơ Chiêu đành phải dừng lại, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, vì sao nàng phải đánh người?”
Cố Phong Giản dửng dưng đáp: “Ta lỡ tay. Không khống chế được sức của mình.”
Đường Tri Nhu chỉ vào Cố Phong Giản, nàng ta tức giận: “Ngươi nghe đi, ngay cả tìm một cái cớ tử tế cũng không tìm. Nàng ta cố ý! Ban đầu nàng ta muốn đánh ta, nhưng lại có Tống Nhị nương hứng lấy thay ta!”
Tống Sơ Chiêu chần chờ nói: “Nếu nàng ấy thật sự không cố ý thì sao? Chân tướng đôi khi sẽ hoang đường như vậy.”
Vốn dĩ Đường Tri Nhu không dùng đến lý trí, giờ phút này lại thấy người trong lòng đang giúp đỡ cho một nữ tử khác trước mặt mình, cảm xúc trong nháy mắt như núi lửa phun trào.
“Cố Ngũ Lang!” Đường Tri Nhu nói năng lộn xộn, “Vì sao ngươi lại thích nàng ta? Trước giờ ta nghe nói Tống Tam nương thô lỗ, vô lễ lại tùy hứng thì ta còn không tin, nào biết được nàng ta thật sự như vậy. Một lời không hợp đã ra tay đánh người, viện một cái cớ vụng về như vậy, thậm chí còn không thèm che giấu. Có phải Cố Ngũ lang ngươi bị nàng ta nhi*p hồn đến mất trí? Ngươi bị điên à?”
Sương lạnh trên mặt Tống Sơ Chiêu ngày càng dâng lên theo từng lời nói của nàng ta, cơ hồ tạo thành một lớp băng dày.
Đường Tri Nhu nhìn qua vai của Tống Sơ Chiêu, phát hiện Cố Phong Giản cũng đang cong môi cười quỷ dị, làm nàng lại chịu một sự kích động rất lớn. Nàng ta kêu lên: “Ngươi xem! Lúc này nàng ta lại cười lạnh với ta!”
Tống Sơ Chiêu cũng quay đầu lại nhìn một chút, Cố Phong Giản thì ngơ ngác xoay đầu, cực chẳng đã lắc lắc đầu với nàng.
Tống Sơ Chiêu không khỏi nhấn mạnh giọng mình, nói: “Tiểu Huyện chúa, trong lòng ngươi có thành kiến với nàng nên khi nàng ấy thả lỏng mặt thì cảm thấy nàng đang cười lạnh, rốt cuộc ngươi muốn nàng ấy phải như thế nào?”
Đường Tri Nhu bị nàng răng dạy nên hốc mắt đã đỏ lên, đã muốn khóc thành tiếng. Nàng ta nói: “Ta có muốn gì đâu? Ta chỉ muốn tìm sự công bằng mà thôi!”
Tống Sơ Chiêu: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ngươi nói đến chuyện tìm công bằng nhưng từ lập trường đã thấy ngươi thiên vị. Đừng nói Tống Tam nương không nhận, ngay cả khi nàng ấy nhận thì ta sẽ không đồng ý. Ngươi có thể nói cho người bên ngoài nghe về chuyện này một chút, xem thử bọn họ tán đồng với ngươi hay là với ta nhiều hơn!”
Đường Tri Nhu: “Ngươi cũng không biết chúng ta vừa nói cái gì! Cố Ngũ Lang, ngươi nói chuyện thật vô lý!”
“Dù sao cũng chỉ có những việc đó thôi.” Tống Sơ Chiêu nói, “Chẳng qua là nói Tống Tam nghĩ oan cho Nhị nương, lại làm liên lụy đến thanh danh của Tống gia đúng không? Hoặc là bất hiếu vì làm cho Tống lão phu nhân tức giận đến mức đổ bệnh. Ta nói có sai không?”
Đường Tri Nhu ngạc nhiên. Nàng ta không nghĩ rằng cái gì đối phương cũng biết, nhất thời không còn muốn tố cáo nữa.
Cố Phong Giản lại bổ sung hai câu đơn giản, nội dung không như Tống Sơ Chiêu đoán trước, nhưng vẫn làm cho nàng rất tức giận.
Tống Sơ Chiêu hừ, nàng cười nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết rốt cuộc thì năng lực của Tống Tam nương như thế nào. Nàng hồi kinh mới được vài tháng, phần lớn đều ở ngốc trong nhà, không làm chuyện ác độc gì với người khác, vậy mà trên lưng lại gánh nhiều tiếng xấu! Chuyện của người khác cũng tính lên đầu nàng ấy!”
Đường Tri Nhu nghẹn lời: “Ta……”
Tống Sơ Chiêu: “Ta không biết ngươi đã nghe được tiếng gió ở đâu. Chỉ mới có nghe lời của một người, thì đã cảm thấy tất cả mọi người đều sai. Nếu như thế thì trên đời này không có ai thông minh bằng ngươi rồi, không cần phân biệt đã có thể biết được trắng đen.”
Lời nói này rất nặng, khiến cho nước mắt của Đường Tri Nhu rơi xuống.
Tuy Cố Phong Giản là người lạnh nhạt, nhưng hắn chưa bao giờ tức giận trước mặt người khác, chứ đừng nói đến việc quá nghiêm khắt như lúc này.
Đường Tri Nhu hơi hoảng hốt.
Tống Sơ Chiêu: “Ta cũng có thể nói cho ngươi biết, Tống Tam Nương học võ từ nhỏ, nếu như nàng ấy thật sự muốn chống lại ai đó thì một cái tát cũng có thể làm người nào đó nằm im một chỗ, hà tất dùng những thủ đoạn gian xảo trong tối đó. Dựa theo lời ngươi nói, nàng có Phó tướng quân và Hạ Công làm chỗ dựa, không để Tống gia vào mắt, muốn đánh liền đánh, có thể dễ dàng quậy Tống phủ đến long trời lở đất, vậy thì cần gì chuyển vào ở trong Hạ phủ? Lời nói mâu thuẫn như thế mà ngươi cũng không nhận ra chỗ sai trong đó sao?”
Đường Tri Nhu giơ tay gạt nước mắt, trong lòng chỉ thấy vô cùng oan ức: “Ta cũng không phải là người có thẩm quyền, làm sao có thể hiểu rõ ràng như vậy được?”
Tống Sơ Chiêu: “Nếu như ngươi biết mình không phải là người có thẩm quyền, thì không nên nhúng tay vào việc này. Cái biết cái không lại cố tình đòi chủ trì công lý, ngươi có biết sẽ làm người khác nghĩ gì không? Nếu như bọn họ thật sự tin ngươi, thì hành vi của ngươi gọi là gì? Có phải không khác gì với những kẻ tầm thường khua môi múa mép loan tin đồn hay không?”
Đường Tri Nhu không biết phản bác như thế nào.
Tống Sơ Chiêu lại tiếp tục nói: “A, quên mất. Ngươi là Huyện chúa, lời nói của ngươi sẽ lợi hại hơn bọn họ nhiều, tất nhiên sẽ có người sẵn sàng tin tưởng.”
Đường Tri Nhu vội nói: “Làm sao nghiêm trọng như lời ngươi nói được!”
“Cùng lắm ta chỉ mới nói hai câu mà ngươi đã khó chịu đến phát khóc. Còn Tống Tam nương bị bao nhiêu người nói, lại bị nói trong bao lâu? Thế mà ngươi lại nói không nghiêm trọng. Nay nàng ấy ôn hòa nhã nhặn đứng ở đây nói chuyện với ngươi, chiếu theo tính cách của ngươi, nếu nàng ấy muốn khóc thì nước mắt đã đủ lấp đầy cái ao phía trước rồi!”
Đường Tri Nhu thút thít, khóc không thành tiếng: “Vì sao ngươi lại hung dữ với ta như vậy? Ngươi có thể hỏi ta trước, nếu như ngươi thấy ta sai thì ngươi có thể mắn sau cũng được mà!”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ngươi còn đẩy nàng ấy!”
Đường Tri Nhu nóng lòng cãi lại: “Ta không muốn đẩy nàng ta!”
Tống Sơ Chiêu: “Vậy thì hiện tại ngươi nên hiểu được việc bị người khác oan uổng khi không có chứng cứ, là cảm giác như thế nào.”
Đường Tri Nhu dùng tay bụm mặt nói: “…Mấy chuyện này hoàn toàn không giống nhau!”
Đường Tri Nhu có thể không thèm để ý người khác nói nàng cái gì, nhưng khi bị Cố Ngũ lang nói một câu không tốt thì nàng lại đau lòng.
Nàng sẽ không bao giờ thích Cố Ngũ lang nữa. Làm sao nam tử này lại đáng sợ như vậy khi tức giận cơ chứ?
Tống Sơ Chiêu cũng không có ý định cố tình nhằm vào Đường Tri Nhu.
Làm việc trong quân doanh cần phải rõ ràng việc đúng sai, xử phạt phải đúng chỗ, kiêng kị nhất là mấy việc “xem như” hay “mặt mũi”. Một khi quy định trong quân được nới lỏng thì sẽ khó nghiêm minh trở lại, nhất là việc xử lý những lời đồn. Dù cho là nàng thì cũng bị phạt như vậy.
Đối với kẻ không hiểu biết nhưng lại thích dùng thủ đoạn nhỏ không đến nơi đến chốn như Tống Thi Văn này, Tống Sơ Chiêu cũng không biết làm sao. Nhưng tiểu Huyện chúa lại ầm ĩ với nàng, nên nàng không nhịn được mà muốn tranh cãi rõ ràng với đối phương.
Sau khi làm ầm ĩ xong, Tống Sơ Chiêu lại cảm thấy không có gì thú vị. Đối diện có hai tiểu cô nương xinh đẹp, thế mà một người lại khóc thê thảm hơn người kia…
À, Tống Thi Văn vẫn còn khóc trong sự cô độc bởi vì có hai người không hiểu thương hoa tiếc ngọc, còn Đường Tri Nhu đã không rảnh để lo tới nàng ta.
Nếu như có người thấy cảnh này thì làm sao đây?
Tống Sơ Chiêu chậm rãi nói: “Thôi được rồi, các ngươi đừng có khóc nữa.”
Hai vị cô nương đều không để ý.
Vừa đúng lúc này, nơi xa vang lên tiếng nhạc, trong đó còn có tiếng cồng vô cùng vang dội. Cố Phong Giản nói: “Tiệc rượu đã bắt đầu rồi.”
Hết cách, Tống Sơ Chiêu nói: “lúc này đã như thế này thì làm sao đi được? Để ta tìm người đưa hai người về nhà đi, cũng không tốt khi bị người khác chê cười.”
Đường Tri Nhu nhanh chóng dừng lại, nghe xong một lát thì nàng ta nói: “Tiếng nhạc này…không giống với bài hát được Lễ Bộ chuẩn bị ban đầu đâu.”
Một vị Kim Ngô Vệ đi ra thật lặng lẽ, không biết là vừa đến hay là đã nghe trộm từ lâu. Người kia trốn trong bóng tối, lên tiếng nhắc nhở: “Các cô nương và công tử này, bệ hạ đã tới, mời mọi người mau đi vào sảnh tiệc.”
Tống Sơ Chiêu: “……”
Lời của editor.
Tống Sơ Chiêu nói hay thật. Ai nói chỉ có Cố Phong Giản biết thơ văn thì mắng chửi người hay? Tống Sơ Chiêu không cần văn vở, chỉ dựa vào lý lẽ mà nói chuyện làm người khác tâm phục khẩu phục.