Đêm khuya, ngoài cửa sổ yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có gió lạnh lặng lẽ thổi giữa màn đêm cô quạnh.
Trong phòng cũng rất im lặng, đèn ở đầu giường phát sáng mờ nhạt, không quá sáng nhưng lại vô cùng ấm áp.
Cả người Hạ Đàn mềm như bông, không có sức lực, cuộn mình trong vòng tay Hàn Triệt, tay phải ôm eo anh, nhắm mắt lại.
Cô rất gầy và yếu ớt, Hàn Triệt ôm cô, cúi đầu, đôi môi ấm áp dán lên trán cô, hôn một lúc, rồi khàn giọng hỏi, "Ngủ chưa em?"
Hạ Đàn rất muốn nói chuyện với Hàn Triệt, nhưng mà cô rất buồn ngủ, tất cả sức lực trên người đều đã dùng hết, chỉ có thể làm tổ trong lòng Hàn Triệt. Cô khẽ hừ, gắt gao ôm chặt Hàn Triệt, vùi mặt vào иgự¢ anh, yếu ớt nói: "Mệt lắm."
Hàn Triệt nghe nói như thế không nhịn được khẽ cười: "Không phải anh dùng nhiều sức hơn à?"
Hạ Đàn nhắm mắt lại, nhỏ giọng làm nũng, "Em cũng mệt mà...eo đau lắm luôn."
Lần này Hàn Triệt bận rộn, từ sau khi từ trên núi trở về, cũng chưa làm với Hạ Đàn thêm lần nào, lúc nãy động tình đúng là ra tay có hơi kịch liệt.
Anh đặt tay lên lưng cô, dịu dàng vuốt ve cô.
Qua một lúc sau, cũng nhắm mắt lại, ôm Hạ Đàn ngủ thi*p đi.
Lúc Hạ Đàn ngủ là bốn giờ sáng, không ngủ được bao lâu thì sáu giờ thức dậy.
Cô thầm nghĩ, sợ là thức dậy muộn, Hàn Triệt đã đi rồi.
Dạo gần đây anh luôn đi rất sớm, đến khuya mới về nhà, hai người không có thời gian nói chuyện với nhau.
Hôm nay thức giấc sớm, Hàn Triệt còn ở nhà. Ôm cô ngủ ngon giấc.
Trong phòng không bật đèn, tối đen một mảnh.
Hạ Đàn nằm trong lòng Hàn Triệt, nâng tay lên, ở trong bóng tối nhẹ nhàng sờ sờ cằm anh.
Cô không nhịn được mà cong môi, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mặt anh.
Sau đó mới dè dặt đứng dậy, muốn chui ra khỏi vòng tay của Hàn Triệt.
Ai ngờ mới vừa nâng người lên, eo bị người ta ôm lấy, kéo cả người cô lại nằm sấp trên người Hàn Triệt.
Hàn Triệt ôm cô, môi dán bên tai cô, khàn giọng hỏi: "Em đi đâu đó?"
Vì mới thức giấc, giọng nói có hơi khô khốc.
Hạ Đàn thấy Hàn Triệt thức giấc, dứt khoát nằm thẳng trên người anh, nhỏ giọng nói: "Không có gì hết, chỉ là thức dậy thôi."
Môi Hàn Triệt khẽ cọ cọ bên tai Hạ Đàn, anh nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: "Em không buồn ngủ à?"
Hạ Đàn gật đầu, "Hiện tại em không mệt nữa, lát nữa nếu mệt thì em sẽ ngủ tiếp."
Dù sao trường học đã cho nghỉ, thi cuối kỳ cũng kết thúc, cô có thể nghỉ ngơi ngon lành.
Nói xong, nhẹ nhàng nâng người đứng dậy, hai tay vuốt vuốt mặt Hàn Triệt, hôn lên môi anh một cái, nói: "Anh ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm, hôm nay ra cửa trễ chút."
Sau đó, cô chống bả vai Hàn Triệt, bước xuống giường.
Hàn Triệt duỗi tay mở đèn ở đầu giường, căn phòng lập tức sáng lên.
Hạ Đàn leo qua người Hàn Triệt, ngồi ở mép giường mang dép vào.
Hai tay Hàn Triệt gối ở sau đầu nhìn cô.
Hạ Đàn xuống giường, bước đến cuối giường, đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, lấy một bộ đồ ra.
Tối hôm qua quá mệt, cũng không có tắm rửa.
Hạ Đàn lấy quần áo xong, quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Triệt nằm trên giường, hai tay đặt sau đầu, cười như không cười nhìn cô.
Hạ Đàn cầm quần áo bước qua, nhìn anh, "Anh không ngủ nữa sao?"
Cô nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen.
Cô không khỏi nhíu mày, bước đến cạnh giường, cúi người tắt đèn ở đầu giường, "Trời vẫn còn chưa sáng đâu, anh ngủ thêm đi."
Hàn Triệt ở trong bóng tối khẽ cười cười.
Lần này mỗi ngày anh đều ra khỏi cửa khi trời còn chưa sáng, thật ra đã quen giấc rồi.
Nhưng mà nghe Hạ Đàn lải nhải như vậy, ngược lại tâm tình rất tốt, dứt khoát tiếp tục nằm thêm lát nữa.
Hạ Đàn tắt đèn, nói với Hàn Triệt: "Anh ngủ thêm đi, lát nữa em gọi anh dậy mà."
Sau đó liền xoay người, chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mới quay người đi, cổ tay đã bị giữ lại, "Em đi đâu?"
Hạ Đàn nghiêng người lại, "Em nấu bữa sáng cho anh thôi mà."
Hạ Đàn muốn Hàn Triệt ngủ thêm một chút nữa, cũng không tiếp tục vào phòng tắm để tắm, sợ làm ồn đến anh.
Ra phòng ngủ, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đi xuống phòng tắm ở dưới lầu, lấy váy ngủ bỏ vào máy giặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ ở nhà.
.....
Trong khoảng thời gian này Hàn Triệt thật sự mệt ૮ɦếƭ đi được, sau khi Hạ Đàn đi ra ngoài, anh nhắm mắt lại ngủ thêm một lát.
Vốn dĩ thầm nghĩ chỉ nhắm mắt dưỡng thần một chút tôi, không ngờ ngủ quên mất, một tiếng sau mới thức giấc.
Lúc tỉnh dậy đã là hơn bảy giờ, bên ngoài trời đã dần sáng.
Hiếm khi Hàn Triệt được ngủ thẳng giấc như lúc này, tuy rằng ngủ không được bao lâu, nhưng tinh thần rất tốt.
Anh xuống giường, vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc xuống lầu, chợt nghe âm thanh lách cách lang cang vang lên từ trong phòng bếp truyền ra.
Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần dài màu đen, trên tay khoác một chiếc áo vest. Đi xuống lầu, thuận tay đặt áo vest khoác lên vành ghế sô pha, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Hạ Đàn đeo tạp dề, đang cẩn thận cầm sạn chiên trứng gà.
Sợ dầu bắn, đứng rất xa, cánh tay duỗi thẳng, rất cẩn thận cầm sạn lật trở bề trứng chiên.
Hàn Triệt nhìn dáng vẻ cẩn thận của Hạ Đàn, không nhìn được cười, bước qua, "Để anh."
Anh duỗi tay muốn lấy cây sạn trong tay Hạ Đàn, nhưng cô vội vàng né qua một bên, không cho anh bắt được.
"Để em làm cho, anh ra ngoài ngồi đi, chút nữa có thể ăn rồi." Hạ Đàn vừa nói, vừa giơ tay đẩy Hàn Triệt ra.
"Anh sợ em bị bỏng."
"Không đâu, em sẽ cẩn thận mà."
Dạo gần đây Hàn Triệt xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện làm ăn của anh, Hạ Đàn không thể giúp được. Anh cũng không muốn kể lể với cô này nọ.
Điều duy nhất cô có thể làm là ở bên cạnh anh, quan tâm chăm sóc anh mà thôi.
Cô cũng cố tình học vài món ăn ở trên mạng, muốn nấu cho Hàn Triệt ăn.
Hy vọng lúc anh mệt mỏi, về đến nhà có thể cảm nhận được một chút ấm áp và thư giãn.
Nhưng anh luôn đi sớm về trễ, cả ngày hai người bọn họ cũng không nói với nhau được vài câu, cũng không có cơ hội nấu cho anh ăn.
Hiếm khi được như hôm nay anh còn ở nhà.
Hạ Đàn đẩy Hàn Triệt ra bên ngoài.
Hàn Triệt không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, anh vẫn còn lo lắng, tiếp tục dặn dò cô, "Em cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng đấy."
"Em biết rồi mà."
Hàn Triệt chăm chú nhìn Hạ đàn một lát, khóe môi còn vương một nụ cười khẽ, lúc này mới chịu xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Anh đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Trên bàn trà có để sẵn một ly nước, vẫn còn tỏa hơi nóng.
Hàn Triệt nhìn chòng chọc vào cái ly đó, thấy phía trên vẫn còn tỏa khói, trong lúc nhất thời bỗng nhiên có chút thất thần.
Anh chợt nhớ đến mấy bữa tối trước, lúc anh về nhà, đều có một ly nước ấm để sẵn ở đó, độ ấm vừa đủ có thể uống ngay.
Anh lại chợt nhớ đến mấy ngày nay, tất cả quần áo của anh đều được giặc giữ sạch sẽ, áo sơ mi được ủi thẳng không một nếp nhăn.
Bình thường anh rất bận, có rất nhiều chi tiết không để ý đến. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, mới nhận ra Hạ Đàn đã lặng lẽ làm rất nhiều chuyện vì anh.
Trên bàn trà vần còn bình hoa, nhưng trên đó không có đóa hoa nào.
Hạ Đàn thích đặt hoa ở nơi đó, nói là để ở trong nhà, cuộc sống mới có không khí vui tươi.
Nhưng mà đặt hoa chỉ có cuối tuần, thế nên cuối tuần nào anh sẽ tặng hoa cho cô. Đều là hoa hồng. Có khi là hoa hồng đỏ, đôi khi là hoa hồng màu hồng phấn, cũng có khi là hoa hồng trắng.
Trong khoảng thời gian này anh đã quên mất.
Bỗng nhiên Hàn Triệt nhíu mày.
"Bữa sáng xong rồi." Hai tay Hạ Đàn bưng một tô lớn từ trong phòng bếp đi ra.
Cô nấu cho Hàn Triệt một tô mì, bên trên còn có một quả trứng chiên.
Cô vừa bước đến vừa nói: "Anh cũng biết là em không biết nấu cơm, nhưng mà món này em đã làm vài lần rồi, chắc là có thể ăn được, anh thử nếm chút đi."
Nói xong, đi đến bên cạnh Hàn Triệt, đặt tô trước mặt anh, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười đưa đũa cho Hàn Triệt.
Nhưng Hàn Triệt không nhận lấy đôi đũa, chỉ nhìn cô.
Hạ Đàn bị Hàn Triệt nhìn chằm chằm thật lâu, chớp chớp mắt, đem đôi đũa lên phía trước, nói đùa: "Không phải là anh ghét bỏ em chứ, ơ ----"
Vừa mới nói xong, bỗng nhiên Hàn Triệt ôm chặt em cô, nâng người cô ngồi lên đùi mình.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhưng mà chưa kịp nói gì thêm, Hàn Triệt liền giữ chặt đầu cô, hôn xuống.
Nụ hôn xảy ra quá bất ngờ, Hạ Đàn mở to hai mắt, sửng sốt vài giây, mãi cho đến khi Hàn Triệt cạy mở môi cô, mới kịp phản ứng lại, hai tay cô thức vòng lên cô Hàn Triệt, nhắm mắt lại hôn đáp trả lại anh.
Cô rất thích Hàn Triệt hôn mình, nhanh chóng rơi vào tay giặc.
Nụ hôn kéo dài đến khi hơi thở rối loạn, Hàn Triệt mưới buông cô ra.
Anh vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, không nói gì.
Ngược lại Hạ Đàn lại cười rộ lên, nhìn anh, ngón tay nhàm chán kéo kéo cổ áo sơ mi của Hàn Triệt, "Hôm nay anh làm sao vậy?"
Hàn Triệt kéo tay cô xuống, đặt trong lòng bàn tay mình.
Đôi mắt sâu hun hút chăm chú nhìn cô hồi lâu, lúc Hạ Đàn mỉm cười rồi nháy mắt với anh, cuối cùng không nhịn được mà cười rộ lên, cúi đầu hôn lên môi cô một cách dịu dàng, "Khi nào em về nhà?"
Hạ Dàn ôm cổ Hàn Triệt, ngồi trên đùi anh, hai chân lơ lửng, nhàm chán đu đưa, ngẫm nghĩ lại nói: "Chờ vài ngày nữa đi, em muốn ở bên cạnh thêm mấy ngày nữa."