Hạ Đàn không thể nói mình thích Hàn Triệt bao nhiêu, nhưng cô chỉ biết, khi mới vừa lên máy bay, cô đã nhớ anh rồi.
Cho dù mới xa nhau mấy phút thôi mà cũng như thế, cô không biết hai tháng rưỡi này phải trải qua như thế nào nữa.
Cô đã ngồi ổn định, đầu kề sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Sau một lúc lâu, vô thức sờ lên đôi môi của mình. Nhớ đến nụ hôn kia của Hàn Triệt, trái tim giống như được rót mật ngọt.
Lúc nãy còn ở bên ngoài, bọn họ chuẩn bị qua cửa kiểm an, bỗng nhiên Hàn Triệt giữ chặt tay cô, cô vừa xoay đầu lại thì anh lập tức giữ lấy gáy của cô, cúi đầu hôn xuống.
Đang ở bên ngoài, còn có nhiều người như vậy, anh cũng chẳng hề quan tâm.
Hàn Triệt là người không thích thể hiện tình cảm, lúc bình thường cũng rất ít khi nói lời ngọt ngào với cô. Thường thì là do cô phải làm nũng hỏi anh có thích mình hay không thì anh mới cười cười, sau đó sờ sờ đầu cô.
Anh rất ít khi chủ động biểu đạt tình cảm ra ngoài.
Nhưng một khắc kia, Hạ Đàn cảm nhận rõ anh không thể kìm chế được nữa.
Anh cũng không nỡ xa cô.
Hạ Đàn nghĩ đến Hàn Triệt, đáy lòng vui vẻ hẳn lên. Nhưng lại tưởng tượng đến cảnh phải hơn hai tháng không thể gặp nhau, lại rầu rĩ không vui.
Đôi tình nhân trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy mà buộc phải xa nhau lâu đến thế. Kỳ nghỉ hè này đối với Hạ Đàn mà nói, chắc chắn sẽ rất khó khăn.
————-
Tháng 7 và tháng 8 là thời điểm nóng nhất trong năm, Hạ Đàn sợ phơi nắng, từ sau khi về nhà, ban ngày rất khi ra khỏi cửa.
Mỗi ngày đều ở trong khách sạn, lúc bận rộn thì bận lo buôn bán, lúc rảnh rỗi thì nằm sấp lên quầy lễ tân ngẩn người.
Bình thường thì khách sạn tương đối bận rộn vào buổi sáng vì khách trọ sẽ dùng cơm. Gần như sau hai giờ trưa thì trong khách sạn sẽ không còn người nữa, những khách trọ sau khi dùng cơm xong, đều là trở về phòng nghỉ trưa, hoặc là ra cửa hóng gió tắm nắng.
“Này, Tiểu Đàn, lát nữa em có đi bơi không?” Tiểu Trương lau sạch sàn nhà, sắp xếp những chiếc ghế lên rồi đặt ở trên bàn ăn.
Hạ Đàn nằm bò trên quầy lễ tân, hơi buồn ngủ mà lắc lắc đầu, “Em không đi đâu, nóng lắm.”
Tiểu Trương nói: “Đi bơi thì không nóng nữa đâu.”
Hạ Đàn che miệng ngáp một cái, xém tí nữa là chảy nước mắt.
Mùa hè rất dễ buồn ngủ, cả người đều mềm nhũn ra. Cô cầm điện thoại đứng dậy, “Em mệt quá, về phòng ngủ một lát nha.”
Nói xong, lại lười biếng đi lên lầu.
Khách sạn trở nên yên tĩnh, không có một tiếng động.
Hạ Đàn trở về phòng, lấy chìa khóa mở cửa. Đẩy cửa vào, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa kính soi vào bên trong.
Phòng ngủ của Hạ Đàn không lớn, nhưng lúc này ngập tràn trong ánh nắng, rất nóng.
Cô mở máy lạnh lên, sau đó lấy váy ngủ từ trong tủ ra, xoay người bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong cũng đã hai giờ rưỡi.
Cô đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa lại. Căn phòng đầy nắng giờ chìm vào bóng tối, mát lạnh phả ra đừng đợt khí lạnh, căn phòng lại trở nên mát mẻ, rất thích hợp để ngủ trưa.
Hạ Đàn quay người lại, đi đến mép giường, cởi dép ra rồi trèo lên ngủ.
Kéo chăn ra nằm xuống. Chăn là dùng cho lúc xuân thu, nên hơi dày, Hạ Đàn nhấc một cái chân ra đặt lên mặt chăn.
Cô nằm nghiêng người, cầm điện thoại gọi qua cho Hàn Triệt.
Điện thoại vừa vang lên vài tiếng, là được nối thông.
Khóe môi Hạ Đàn hơi hơi cong lên, “Hàn tổng, anh đang làm gì vậy?”
Hạn Triệt cười, “Mới vừa chợp mắt một chút, đang làm việc.”
Hạ Đàn thở dài, “Anh thật vất vả quá đi.”
Hàn Triệt cười, ừ một tiếng, “Em thì sao? Đang làm cái gì?”
“Em cũng mới lên giường nằm thôi, chuẩn bị ngủ trưa.” Nói xong lại than thở tiếp. “Mùa hè dễ buồn ngủ quá, cả người em lừ đừ suốt.”
Hàn Triệt cười, “Vậy em ngủ thêm đi.”
Cách một ống nghe, Hạ Đàn có thể nghe được ở bên Hàn Triệt có âm thanh của 乃út máy sột soạt trên mặt giấy.
“Hiện anh đang bận à? Không phải em làm phiền anh chứ?”
Hàn Triệt nói: “Không có đâu, không bận mà.”
Trái tim Hạ Đàn mềm nhũn, cười cười.
Kỳ nghỉ đã trôi qua hơn nửa tháng, mỗi ngày cô và Hàn Triệt đều trò chuyện với nhau như thế cả.
Dù anh đang làm việc, nhưng vẫn sẽ cùng nói chuyện phiếm với cô. Đương nhiên, hầu như là cô nói, anh nghe, đôi khi sẽ cười một cái rồi trả lời cô.
Cô cực kỳ thích trò chuyện với Hàn Triệt như thế này, cách một chiếc điện thoại, nghe được giọng nói của anh, cũng đã là rất hạnh phúc rồi.
Cô cúi đầu mỉm cười, cọ cọ mặt mình lên chăn mềm, khẽ gọi một tiếng, “Hàn tổng ơi.”
“Sao thế?” Giọng nói Hàn Triệt mang theo ý cười, “Sao vậy em?”
Hạ đàn cũng cười, nhỏ giọng nói: “Anh có nhớ em không đó?”
Hàn Triệt cười, hỏi lại cô: “Hạ tiểu thư thì sao?”
Hạ Đàn nói: “Đương nhiên là có rồi.”
Hàn Triệt cười rộ lên, thanh âm rất vui vẻ.
“Anh vẫn còn chưa trả lời em nữa kìa.” Hạ Đàn nhất quyết muốn được câu trả lời.
Hàn Triệt cười ừ một tiếng, hỏi: “Giữa tháng 8 em có thể về không?”
Hạ Đàn nói: “Chưa về được đâu, giữa tháng 9 thì trường em mới khai giảng lận.”
Đầu dây điện thoại bên kia chợt im lặng, không có âm thanh.
Hạ Đàn cười vui vẻ, “Anh nhớ em à?”
Hàn Triệt khẽ cười, không trả lời, lấy 乃út ký tên lên văn bản, đóng tài liệu lại rồi đặt sang một bên.
Hạ Đàn bĩu môi, “Một chút tình thú anh cũng không có.”
Đầu dây bên kia, Hàn Triệt buông 乃út máy xuống, cầm bao thuốc ở bên cạnh rút ra một điếu thuốc. Nghe được câu nói của Hạ Đàn, cười, “Sao anh không có tình thú hửm?”
Hạ Đàn than thở, vừa nói giỡn cũng vừa nói thật, “Ngay cả câu nói nhớ em, anh cũng không chịu nói đó.”
Động tác mồi thuốc của Hàn Triệt dừng lại, sau đó nói, “Hạ Đàn?”
Hạ Đàn ừ một tiếng, không nói chuyện.
Hàn Triệt khựng lại một chút, “Giận anh rồi?”
Hạ Đàn lắc đầu, “Không có.”
Cũng không phải cô giận dỗi, chẳng qua là cô…cô không biết phải nói như thế nào. Cô muốn nghe vài lời ngọt ngào thôi mà, nhưng chưa bao giờ Hàn Triệt nói cho cô nghe cả.
Lý Kỳ cũng yêu đương, bạn trai cô ấy luôn nói rất nhiều lời bùi tai chọc cô ấy vui vẻ.
Hạ Đàn vùi mặt vào trong chăn, ậm ờ nói: “Em buồn ngủ rồi.”
Hàn Triệt nghe đến đây, lại im lặng vài giây, sau đó mới đáp, “Em ngủ đi.”
Hạ Đàn gật đầu rồi cúp máy.
Thật ra cô cũng có hơi buồn ngủ. Cúp điện thoại, úp mặt vào gối, nhắm mắt lại nhưng chưa ngủ ngay được.
Thông thường khách sạn sẽ bắt đầu bận vào khoảng năm giờ rưỡi chiều, Hạ Đàn cài đồng hồ báo thức lúc năm giờ, rời giường rửa mặt, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Quả nhiên, khách trọ đã lục ᴆục xuống đại sảnh để dùng bữa.
Thanh Thanh ở quầy lễ tân giúp khách trọ đăng ký, bắt gặp Hạ Đàn bước xuống, cười nói: “Tỉnh rồi à.”
Hạ Đàn ừ một tiếng, cầm thực đơn từ quầy lễ tân lên, ra ngoài gọi món cho khách.
Bữa cơm tối phải bận đến khoảng hơn tám giờ rưỡi mới từ từ kết thúc, nhưng rơi vào mùa hè là tháng cao điểm, bận rộn đến mức chân không chạm đất, hoàn toàn không kịp nghỉ ngơi, lại càng không có thời gian xem điện thoại.
Chờ Hạ Đàn hết bận, đến quầy lễ tân lấy điện thoại thì mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Hàn Triệt gọi đến.
Điện thoại Hạ Đàn đặt trong ngăn kéo, lúc nãy tất cả mọi người đều bận, nên cũng không có ai nghe được tiếng chuông điện thoại của cô.
Cô cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi lại cho anh.
Điện thoại reo lên hai tiếng, được nối thông.
“Hàn Triệt? Anh gọi cho em à.”
Đúng là câu nói vô nghĩa.
Khựng lại một chút, nói tiếp: “Lúc nãy em bận nên không có nghe máy.”
Hàn Triệt dừng lại một chút, mới nói: “Anh nghĩ em giận anh, nên không chịu nghe điện thoại chứ.”
Hạ Đàn a một tiếng, “Không có mà.”
Hàn Triệt ừ một tiếng, hỏi: “Bây giờ em còn bận không?”
“Không bận nữa rồi. Anh thì sao? Đã về nhà chưa ạ?”
Hàn Triệt không trả lời câu đó, nói: “Em đi ra ngoài đi, anh ở bên này cầu Thiên Sinh chờ em.”
Hạ Đàn kinh ngạc mở to hai mắt, nghĩ bản thân chắc là nghe lầm rồi, “Anh nói anh ở đâu cơ?”
“Cầu Thiên Sinh, em đến đi.” Hàn Triệt nói xong câu này liền cúp máy.
Hạ Đàn nhìn điện thoại di động chằm chằm sửng sốt vài giây, sau đó chạy ra bên ngoài.
Dọc theo bờ sông, chạy thẳng qua bên kia cầu Thiên sinh.
Cho đến đi lên cầu, cách rất xa, cách một đám người, chỉ liếc mắt thôi đã có thể nhìn thấy được Hàn Triệt.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen.
Áo sơ mi không được ngay ngắn giống như anh thường mặc đi công ty. Cổ áo sơ mi cởi ra hai nút, ống tay áo được xắn lên cẳng tay. Gió sông thổi lên, làm áo anh khẽ tung bay.
Anh hơi dựa vào lan can cầu, một tay đặt trong túi quần, tay kia thì cầm bật lửa lên ngắm nghía.
Anh cúi đầu, nhưng ở trong đám người lại dễ làm người chú ý.
Dường như là cảm nhận được cô đến, anh chợt nghiêng đầu qua nhìn về phía cô.
Đôi mắt đen như mực và sâu, cứ như thế nhìn cô chăm chú.
Hạ Đàn nhìn thẳng vào mắt Hàn Triệt, không biết như thế mà nhưng tim cô chợt đập thình thịch.
Cho đến bây giờ, cô vẫn bị một ánh mắt của Hàn Triệt làm cho thần hồn điên đảo.
Không biết vì sao cô đỏ mặt, chạy đến, “Sao anh lại đến đây?”
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu, cuối cùng cười rộ lên, kéo tay cô, “Không phải em giận sao, anh đến để dỗ em đây.”