Tham Luyến - Chương 40

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh, đại học năm nhất đã kết thúc, Hạ Đàn sắp được nghỉ hè dài hai tháng rưỡi.
Lúc phụ đạo viên thông báo thời gian nghỉ, tất cả sinh viên ngồi ở bên dưới đều hoan hô lên.
Hạ Đàn ngồi giữa đám người vui vẻ nhảy nhót, thở một hơi dài.
Cô thầm nghĩ, kỳ nghỉ hè cũng kéo dài quá đi.
Buổi tối Hàn Triệt có tiệc xã giao, gần mười hai giờ mới trở về.
Lúc về nhà, đèn phòng khách đã tắt, nhưng đèn ở hành lang lầu hai vẫn còn sáng.
Nhưng mà phòng ngủ đã đóng cửa, giờ này chắc là Hạ Đàn đã ngủ rồi.
Đi đến trước bàn trà, cầm ly lên uống miếng nước, rồi sau đó mới đi lên lầu.
Vừa đi vừa cười nút áo sơ mi, lên lầu, lập tức đi đến phòng ngủ, vặn mở cửa, nhìn thoáng qua bên trong một cái.
Trong phòng để một đèn bàn sáng lờ mờ, Hạ Dàn nghiêng người nằm trên giường, đã ngủ say.
Gần đây cô ôn tập thi cuối kỳ, mỗi ngày đều đọc sách đến tận khuya, hôm nay đã thi xong, đoán chừng đã mệt mỏi.
Hàn Triệt bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đi đến cạnh giường, theo thói quen đi lên nhìn Hạ Đàn đầu tiên.
Cô nằm nghiêng, mặt đối với ngọn đèn bàn.
Ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn chiếu lên mặt cô, cô nhắm mắt ngủ rất say.
Hàn Triệt chăm chú nhìn cô một lát, cười cười, cúi xuống hôn, tay chống ở cạnh người Hạ Đàn, nhẹ nhàng hôn hai cái lên trán và gò má của cô.
Hạ Đàn ngủ chưa sâu, lông mi khẽ run, hơi mở mắt ra.
"Làm em thức à?" Hàn Triệt thấy Hạ Đàn mở mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô và khẽ nói.
Hạ Đàn lắc đầu, vô thức kéo tay anh, "Không có, vốn dĩ là em muốn chờ anh mà."
Đoán chừng là lần này quá mệt, cho nên chờ chờ một hồi đã ngủ gục.
Cô ngồi dậy, "Anh uống rượu sao?"
Vì mới tỉnh ngủ, giọng nói có hơi khàn khàn, đôi mắt hơi ngập nước nhìn Hàn Triệt.
Hàn Triệt ừ một tiếng, "Uống một chút thôi."
Anh cười cười, ngồi ở mép giường, duỗi tay kéo Hạ Đàn vào trong иgự¢, cúi đầu, khoảng cách hai người chỉ còn có nửa tác, anh nhìn cô, khẽ cười, "Cho hôn không?"
Lúc nói chuyện độ ấm phả lên mặt Hạ Đàn, có hơi ngưa ngứa.
Hàn Triệt uống rượu rất ít, mùi rất nhạt.
Hạ Đàn chủ động tiến lên, Hàn Triệt khẽ cười, cúi đầu hôn một cái, sau đó véo cằm Hạ Đàn, nhỏ giọng nói: "Anh đi tắm đã."
Hạ Đàn gật gật đầu, "Dạ."
Hàn Triệt xoa xoa đầu cô, đứng dậy, ૮ởเ φµầɳ áo rồi đi vào phòng tắm.
Hạ Đàn vẫn còn hơi ngáy ngủ, nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, ngẩn ngơ nhìn cửa phòng tắm một hồi lâu, cho đến khi tiếng nước từ bên trong truyền ra mới kịp lấy lại tinh thần, dời mắt qua chỗ khác, kéo chăn lên rồi nằm lại trên giường.
Thời tiết đã rất nóng, trong phòng mở máy lạnh vù vù, rất thoải mái.
Hàn Triệt tắm rất nhanh, trong chốc lát đã bước ra.
Anh không mặc áo, bên dưới người cũng chỉ vây một khăn tắm màu trắng.
Sau khi gội đầu, tự lấy khăn tắm lau tóc.
Cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Đàn.
Hạ Đàn nằm nghiêng trên giường, chăn kéo đến cằm, nhìn anh chằm chằm.
Anh không nhịn được mà mỉm cười, dùng khăn lau qua loa vài cái rồi vứt lên tủ đầu giường, sau đó ngồi ở cạnh giường, kéo cả người Hạ Đàn và chăn ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống.
Không giống với nụ hôn nhẹ nhàng lúc nãy, nụ hôn này kéo dài rất lâu, Hàn Triệt hôn rất nhiệt liệt, giống như muốn hút hết toàn bộ hơi thở của cô. Sau khi hôn, Hạ Đàn cảm thấy môi mình đã tê rần, thở không nổi, cô đẩy đẩy bả vai Hàn Triệt, anh hơi buông thả cô ra một chút, nhưng mà giây tiếp theo liền đè cô xuống giường, lại tiếp tục hôn.
Trong nháy mắt cả người bị đè lên, Hạ Đàn vô thức vòng hai tay ôm cổ Hàn Triệt.
Có lẽ là đêm nay uống rượu, nên Hàn Triệt không thể kiềm chế như lúc bình thường. Anh hôn môi cô, cách váy ngủ, tay phải cầm một bên mềm mại của cô.
Mặt Hạ Đàn đỏ bừng, bả vai hơi co rút lại.
Thật ra cô không sợ một chút nào, chẳng qua là có hơi xấu hổ mà thôi.
Cô cũng không sợ đau, vì cô biết Hàn Triệt sẽ không làm đau mình.
Mỗi ngày cô và Hàn Triệt cùng nhau ngủ trên một cái giường, cũng không phải chưa từng xém phải lau súng ςướק cò, nhưng Hàn Triệt chưa bao giờ vượt qua ranh giới đó.
Mỗi lần đến bước cuối cùng anh đều dừng lại, sau đó đi phòng tắm để tắm nước lạnh, nếu không thể kiềm chế được thì tự mình giải quyết.
Hạ Đàn cũng từng hỏi dò với anh, anh kiềm chế như vậy thì cơ thể có tốt không?
Khi ấy Hàn Triệt nhìn cô, nói: "Đừng chọc anh, sự nhẫn nại của anh có giới hạn."
Có lẽ là bởi vì hôm nay uống rượu, sự nhẫn nại của anh có hơi kém hơn một ít so với lúc mình thường.
Tim Hạ Đàn đập thình thịch, vừa hồi hộp lại có chút chờ mong. Cô ôm chặt Hàn Triệt, lúc hai người đều đang ý loạn tình mê, điện thoại Hàn Triệt chợt reo lên.
Cuộc điện thoại đến rất không đúng lúc, Hạ Đàn ôm chặt Hàn Triệt, không muốn anh nhận điện thoại.
Hàn Triệt nhìn ra hành động mờ ám của Hạ Đàn, bỗng nhiên nở nụ cười, một tay kéo dây áo ngủ lên vai cô, ngồi dậy, lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường lên.
Là điện thoại công việc do Hà Vũ gọi đến.
Hàn Triệt đắp chăn lại cho Hạ Đàn, sau đó mới cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Ước chừng khoảng mười phút sau, mới trở lại.
Hàn Triệt đi đến cạnh giường, ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Sau đó mới lên giường, dựa lưng vào đầu giường, nghiêng người tìm bao thuốc lấy một điếu thuốc ra.
Cắn điếu thuốc, ᴆụng đến cái bật lửa, muốn mồi thuốc. Cụp mắt xuống, nhìn thấy Hạ Đàn nằm ở bên cạnh, do dự một lát, cuối cùng vẫn không châm lửa, chỉ cắn điếu thuốc để qua cơn nghiện.
Hạ Đàn tiến lại gần bên người Hàn Triệt, nâng tay lấy điếu thuốc xuống, nhìn anh hỏi: "Ai vậy ạ?"
Hàn Triệt cúi đầu, nhìn cô, "Hà Vũ."
Hạ Đàn than thở, "Đã trễ thế này mà còn gọi điện thoại cho anh nữa."
Không biết anh có bạn gái hay sao hả....
Hạ Đàn khẽ hừ mũi một tiếng, có hơi mất hứng.
Hàn Triệt nhìn cô cười, nâng tay véo véo cằm cô.
Hạ Đàn nghĩ một hồi, ngồi dậy, nằm úp sấp lên người Hàn Triệt, đôi mắt sáng ngời, nhìn anh, mặt có hơi hơi nóng, nói với giọng rất nhỏ: "Vậy...vậy có tiếp tục không anh?"
Hàn Triệt cười, ý cười trong mắt càng sâu hơn nữa, nói: "Để sau này."
Hạ Đàn khựng lại, sau đó mới khẽ ừm một tiếng. Trong lòng có hơi tiếc nuối.
Cô quay sang nằm bên cạnh. Ngẫm nghĩ một lát, lại nâng mắt lên nhìn Hàn Triệt, "Lần này em về nhà gần hai tháng rưỡi mới trở lại đấy."
Hàn Triệt cười đáp, "Anh chờ em."
Hạ Đàn: "..."
Hàn Triệt giơ tay lên nhéo nhéo lỗ tai của Hạ Đàn, khẽ cười nói: "Hạ Đàn, chúng ta còn nhiều thời gian."
Hạ Đàn nhìn thấy nụ cười này của Hàn Triệt, từ từ mới kịp phản ứng lại, ngay lập tức mặt đỏ bừng, "Em... Em không có gấp."
Cô kéo chăn lên che kín cả người, buồn bực nói: "Em ngủ đây."
Hàn Triệt nhìn cô, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cách một tấm chăn xoa xoa đầu cô, anh đây là nhặt được bảo bối gì thế này.
............
Vé máy bay Hạ Đàn về nhà là do Hàn Triệt mua.
Ngày trở về đó, Hàn Triệt lái xe tiễn cô ra sân bay.
Hạ Đàn mè nheo đến phút cuối cùng trước khi đăng ký, lưu luyến không nỡ tạm biệt với Hàn Triệt. Nhìn anh nói: "Anh nhớ phải nhắn tin, gọi điện thoại cho anh đó."
Hàn Triệt gật đầu, "Được."
"Nếu anh bận cỡ nào, cũng phải gửi tin nhắn cho em đó." Hạ Đàn ngẫm nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm.
Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, sau đó kéo cô vào trong lòng ôm thật lâu, "Yên tâm, anh sẽ gọi điện thoại cho em mà."
Mặt Hạ Đàn dán vào иgự¢ Hàn Triệt, hai tay ôm lấy eo anh, khẽ gật gật đầu.
Không nỡ phải xa nhau, nhưng mà dù có luyến tiếc đến mấy cũng phải đi.
Hạ Đàn và Hàn Triệt ôm nhau một hồi, cuối cùng ngẩng đầu, "Em đi đây."
Hàn Triệt gật đầu, "Xuống máy bay thì gọi điện thoại cho anh."
Hạ Đạn gật gật đầu, ừ một tiếng.
Cô nhìn chằm chằm Hà Triệt một lúc, khẽ mím môi, hít một hơi thật sau, cuối cùng xoay người bước đi.
Trong khoảnh khắc xoay người, đột nhiên cổ tay bị giữ chặt lại.
Cô hơi sững sờ, quay đầu lại, Hàn Triệt kéo cô tiến vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, cúi đầu hôn cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc