Hạ Đàn chạy về phòng đóng sầm cửa phòng lại.
Hàn Triệt đi theo ở sau lưng, khi cửa phòng gần đóng, lập tức giơ tay ra chặn lại.
Hạ Đàn không nghe được âm thanh đóng cửa, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Hàn Triệt chặn cửa và bước đến.
Cô mím chặt môi, trừng mắt liếc anh một cái.
Nhưng cũng không nói cái gì, bỏ dép ra, nằm trên giường đưa lưng ra cửa.
Hàn Triệt đóng cửa lại, bước đi qua.
Hạ Đàn nằm quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại không thèm để ý đến anh.
Hàn Triệt ngồi ở cạnh giường, cúi người xuống, tay phải ôm chặt lấy eo cô, đôi môi ấm áp dán lên lỗ tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Giận sao?”
Hạ Đàn vẫn không mở mắt như cũ, kéo bàn tay Hàn Triệt đang đặt ở trên lưng cô bỏ ra, sau đó xe dịch ra phía trước, muốn giữ gìn khoảng cách với Hàn Triệt.
Hàn Triệt nhìn thấy một loạt hành động này của Hạ Đàn, vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười.
Cả người anh ép xuống càng thấp về phía trước, lại một lần nữa ôm lấy eo Hạ Dàn, nhẹ giọng nói. “Không phải như em nghĩ đâu.”
Hạ Đàn kéo tay anh bỏ ra, ngồi dậy muốn xuống giường.
Nhưng chưa kịp đi, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, bị một sức lực mạnh mẽ kéo về, cả người cô nhẹ nhàng bị túm lấy bay thẳng vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hàn Triệt.
Hàn Triệt nằm thẳng trên giường, một tay giữ chặt lấy thắt lưng Hạ Đàn, đôi mắt tối đen chằm chằm nhìn cô, lạnh lùng nói: “Còn chạy?”
Trong lòng Hạ Đàn vốn dĩ đã không thoải mái, vậy mà anh lại còn lạnh mặt hung dữ với cô nữa chứ.
Cô cắn chặt môi, tức giận đấm một quyền lên vai anh.
Hàn Triệt không nhịn được bị chọc cười, anh xoay người lại, đặt Hạ Đàn dưới thân mình.
Cơ thể hai người dán sát, đôi môi gần như sắp chạm nhau, Hàn Triệt nhìn cô, khẽ cười hỏi: “Ghen à?”
Hạ Đàn bị Hàn Triệt đè, động cũng không động được, giãy giụa vài cái, nhấc chân lên muốn đá anh.
Hàn Triệt phát hiện, lập tức kìm chân cô lại, cười nói: “Đừng đá bậy.”
Hạ Đàn trừng anh, sau một lúc lâu mới hỏi: “Người phụ nữ đó, là bạn gái cũ của anh đúng không?”
Hàn Triệt cười: “Không phải.”
Hạ Đàn trợn tròn hai mắt, “Trước bạn gái cũ nữa?”
Hàn Triệt từ trên người Hạ Đàn đi xuống, một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường, ngón tay vuốt ve lên gò má Hạ Đàn, nhìn cô cười một lát.
Hạ Đàn thấy anh không nói lời nào, quay ngược lại đè Hàn Triệt trên giường, nằm sấp lên người anh, thở hồng hộc hỏi: “Có phải hay không hả?”
Hai tay Hàn Triệt ôm lấy thắt lưng cô, cười: “Không phải.”
Hạ Dàn chăm chú nhìn anh, “Đã từng kết giao sao?”
“Không có.” Hàn Triệt cười đến mức không ngừng được, nâng tay nhéo nhéo mũi cô, “Hạ Đàn, không nhìn ra em còn là một bình dấm nhỏ à.”
Hạ Đàn khẽ hừ mũi một cái, “Em thích anh mới ghen, nếu em không thích anh, em đây mặc kệ anh tốt với ai.”
Cô lật người lại, nằm nghiêng trên giường, vẫn quay lưng về phía Hàn Triệt như cũ.
Hàn Triệt nhìn bóng lưng của cô, cười cười.
Cô là đang chờ anh đi dỗ dành đây.
Anh dựa sát lại, ôm cô từ phía sau, đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Lúc nãy là bởi vì cô ấy đột nhiên bị ngã, anh chỉ đỡ cô ấy một chút thôi.”
Hạ Đàn quay đầu lại nhìn anh, mím môi: “Cô ta cố ý.”
Hàn Triệt gật đầu, “Ừm.”
Hạ Đàn xoay người lại, đối mặt với anh, ngón tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, có chút cáu kỉnh mà nói: “Em không thích cô ta, sau này anh không được phép gần gũi với cô ta nữa.”
Hàn Triệt cúi đầu hôn xuống trán cô, “Anh không có gần gũi cô ấy.”
Hạ Đàn nhìn anh, có chút ngang ngược nói: “Anh chỉ thể gần gũi với em thôi, em không muốn người phụ nữ khác chạm vào anh.”
Hàn Triệt cười, ngón tay vuốt ve lên môi cô. Hạ Đàn nhìn thấy thế, há miệng ra cắn.
Cô cắn ngón tay Hàn Triệt không buông, vẫn còn bực bội tiếp tục cắn mạnh hơn nữa.
Hàn Triệt nhìn cô cười, “Vừa lòng chưa?”
Hạ Đàn khẽ hừ một tiếng.
Hàn Triệt cười, anh khẽ nâng người dậy rồi lại cúi xuống, ngậm lấy đôi môi Hạ Đàn ʍúŧ một hồi mới buông cô ra, xoa xoa mặt cô. “Đi thôi, ăn cơm nào.”
Lúc từ trong phòng đi ra, Hạ Đàn nghĩ người phụ nữ kia chắc đã đi rồi, không ngờ vừa nhìn xuống, vậy mà vẫn còn chưa chịu đi.
Cô lập tức quay đầu lại, ôm chặt cánh tay Hàn Triệt.
Cô gái nhỏ đối với việc biểu thị chủ quyền có chút ngây thơ, nhưng rất trực tiếp.
Lúc ăn cơm, cố ý ngồi kế bên Hàn Triệt, còn kéo cánh tay của anh.
Không phải là cô gái nhỏ đã quen được nuông chiều, nhưng lại càng làm nũng, lẩm bẩm nói: “Cá này nhiều xương quá.”
Hàn Triệt cười cười, “Anh gỡ xương cho em.”
Nói xong liền đem cá lại gần, vô cùng nhẫn nại giúp Hạ Đàn lấy xương ra.
Tâm tư hẹp hòi này của cô gái nhỏ, không phải anh không hiểu được.
Cô cao hứng, anh nhất định sẽ dỗ cô.
Quả nhiên Hạ Đàn vui vẻ, tiến đến hôn một cái lên khóe môi Hàn Triệt.
Khóe môi Hàn Triệt bị hôn, cũng tùy ý cô.
Trương Hân ngồi ở phía đối diện, đã kinh ngạc đến mức không nói ra lời.
Ở trong trí nhớ của cô ta, cho đến bây giờ Hàn Triệt luôn là người lạnh lùng. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy anh đối xử ai dịu dàng như thế, thậm chí cũng rất ít nhìn thấy anh cười.
Bữa cơm này, Trương Hân ăn không có mùi vị gì.
Cơm nước đã xong.
Lúc rời đi, Hạ Đàn còn tiễn người ra tận ngoài sận, cười khanh khách nói: “Trương tiểu thư đi chậm một chút, đừng để bị trật chân đó.”
Trương Hân dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.
Hạ Đàn chắp hai tay ở sau lưng, mỉm cười nhìn lại cô ta.
Trương Hân nhìn chằm chằm cô một lát, cười, giọng điệu còn mang theo giễu cợt, “Hạ tiểu thư có nghĩ đến Hàn Triệt sẽ thích cô trong bao lâu không? Một người đàn ông như anh ấy, không phải là loại người mà một cô gái nhỏ có thể khống chế. Hiện giờ chỉ là ham muốn mới mẻ mà thôi, đợi hứng thú mới mẻ qua đi, đến lúc đó Hạ tiểu thư đừng quá đau lòng là được.”
Trên mặt Hạ Đàn không có ý cười, nhìn cô ta chằm chằm, tặng cô ra vài chữ, “Liên quan cái rắm gì đến cô.”
Trương Hân sửng sốt, sau đó nhíu mày, “Hạ tiểu thư không có giáo dục như vậy, Hàn Triệt có biết không?”
Hạ Đàn cười lạnh, “Hàn Triệt chỉ thích tôi như vậy đấy.”
Trừng mắt liếc Trương Hân một cái, “Trương tiểu thư đi thong thả.”
Nói xong liền quay người đi vào bên trong.
Đem cửa đóng lại ra tiếng.
Hàn Triệt từ phòng bếp đi ra, thấy Hạ Đàn nằm trên sô pha.
Anh bước qua, cúi người kéo cô ngồi dậy, “Mới vừa ăn xong, đừng nằm.”
Anh ngồi xuống, thuận tay kéo Hạ Đàn ôm đến ngồi lên trên đùi anh.
Đôi chân Hạ Đàn treo lơ lửng, hai tay ôm chặt cánh tay anh, lầm bầm cáo trạng, “Lúc nãy Trương tiểu thư nói em không có giáo dục.”
Hàn Triệt nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô, mơ hồ “hửm” một tiếng?
Hạ Đàn lùi đầu ra sau, nhìn anh nói: “Cô ta nói, bây giờ anh thích em, chẳng qua là ham muốn mới mẻ mà thôi, chờ khi hứng thú mới mẻ qua đi, sẽ ném em đi.”
Khuôn mặt Hàn Triệt trầm xuống.
Hạ Đàn hỏi: “Anh sẽ như vậy sao?”
Hàn Triệt hỏi lại cô, “Em cảm thấy thế à?”
Hạ Đàn lắc đầu, “Em không biết.”
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu, nói: “Hạ Đàn, anh chưa đối xử từng tốt với người con gái nào như vậy cả.”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm Hạ Đàn, chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Đừng nghi ngờ tình cảm của anh.”
Trong lòng Hạ Đàn đột nhiên yên bình.
Cô không nhịn được mà ôm chặt lấy anh, chủ động hôn anh, “Em không có nghi ngờ anh.”
Ánh mắt trong veo như nước nhìn anh, nũng nịu nói: “Lát nữa em muốn gội đầu, anh gội giúp em nha.”
Khóe môi Hàn Triệt gợn lên ý cười, ngón tay véo véo lên gương mặt Hạ đàn, “Hạ Đàn, cũng chỉ có em mới bắt anh làm việc này thôi.”
Khóe môi Hạ Đàn cong lên, trong lòng ngọt ngào như rót mật.
Cô nâng mặt Hà Triệt lên, miệng đối diện với môi anh, hôn lấy hôn để.
Hàn Triệt nén cười, “Em đang làm gì thế?”
“Đang thưởng cho anh đó.”
Hàn Triệt ôm Hạ Đàn đi trở về phòng gội đầu giúp cô.
So với lần đầu tiên Hạ Đàn còn khó tính hơn, lúc thì lại chê nóng, lúc thì lại chê nước lạnh, lát nữa nói anh ấn mạnh tay, xong rồi lại la hét lên rằng xà phòng chui vào mắt.
Hàn Triệt mở nước ra rửa mắt giúp cô, “Hạ Đàn, em thử khó tính nữa thử xem.”
Hạ Đàn hừ hừ, nhắm mắt lại, lặng lẵng cong môi lên.
Ngoài miệng Hàn Triệt không vừa ý cô khó tính như vậy, nhưng gội đầu xong lại cầm khăn mặt lên dịu dàng lau khô tóc cho cô. Lại lấy máy sấy, giúp cô sấy tóc.
Lúc Hàn Triệt sấy tóc cho cô, Hạ Đàn nằm sấp trên giường chơi trò chơi.
Nhích tới nhích lui, Hàn Triệt không có cách nào sấy được, dứt khoát ngồi lên trên giường, kéo cô lại nằm lên trên đùi anh.
Hạ Đàn nằm trên đùi Hàn Triệt, hưởng thụ Hàn Triệt sấy tóc cho mình, giơ điện thoại lên trên cao chơi game võng du.
Ngón tay Hàn Triệt xuyên qua mái tóc mềm mại của Hạ Đàn.
Tóc Hạ Đàn dài, lại là buổi tối nên cần phải sấy khô mới có thể ngủ được. Sấy hơn hai mươi phút mới hoàn tất.
Hàn Triệt tắt máy sấy, vỗ lên vai Hạ Đàn, “Xong rồi.”
Hạ Đàn dịch chuyển thân mình nằm lên trên giường, tiếp tục chơi trò chơi.
Hàn Triệt mặc quần dài, phía trên để trần.
Hạ Đàn chơi trò chơi đến mê mẩn, không chú ý đến Hàn Triệt.
Hàn Triệt tự lau tóc, nhìn Hạ Đàn chằm chằm.
Thấy cô cả nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên, đôi mắt híp híp lại.
Ném khăn lau tóc lên tủ đầu giường, trèo lên giường, trực tiếp đem Hạ Đàn kéo đến đối diện, đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn cô.
Hạ Đàn đang trong tổ đội đánh quái, mới Gi*t được một nửa, cô sốt ruột, đẩy đẩy Hàn Triệt, “Ưm ưm, em còn chưa đánh xong ——-“
Cô muốn cầm điện thoại di động lên, Hàn Triệt duỗi tay cầm cho cô nhưng đặt lên tủ đầu giường “bịch” một tiếng.
Đem tay cô giơ lên cao giữ trên đỉnh đầu, đầu lưỡi quấn lấy môi cô, hôn vừa sâu vừa dày đặc.
Lúc đầu Hạ Đàn vẫn còn muốn chơi đùa, sau đó lại bị Hàn Triệt hôn đến mức cả người như nhũn ra, ý thức không tỉnh táo, làm sao còn có suy nghĩ gì khác được nữa. Hai tay cô ôm lấy lưng Hàn Triệt đáp lại anh.
Hôn thật lâu, Hạ Đàn thở không ra hơi, vô lực đẩy đẩy bả vai Hàn Triệt, “Ưm ưm……”
Hàn Triệt khẽ cắn môi cô một cái, cuối cùng mới buông cô ra.
Cả người Hạ Đàn mềm nhũn dựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ Hàn Triệt, hai má dán chặt lên иgự¢ anh, nhắm mắt lại, mở miệng hít thở.
Hàn Triệt cúi đầu, véo mặt cô, cười, “Chơi trò chơi vui không?”
Hạ Đàn sững sờ ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn anh.
Cô dán mắt nhìn anh, nhìn một hồi lâu, dần dần mới phát hiện ra.
Người này…….Là bởi vì lúc nãy cô ham chơi không để ý anh, nên ghen tị sao?
Hèn chi đột nhiên hôn điên cuồng như vậy.
Đến mức miệng cô hơi đau.
Hạ Đàn không nhịn được mỉm cười, tay bưng gương mặt Hàn Triệt, “Hàn tổng, anh ghen tị à?”
Hàn Triệt nhìn về phía cô, không trả lời, cầm tay cô rồi cúi đầu cắn một cái.
Hạ Đàn vui vẻ cười, hai tay ôm chặt Hàn Triệt, “Đêm nay em ngủ với anh được không?”
Hàn Triệt nhướng mày, “Hửm?”
Hạ Đàn nằm dưới người Hàn Triệt vui ra, sau đó kéo chăn, tự chui vào đó, “Đêm nay em sẽ ngủ ở đây.”
Cô giương cánh tay kéo kéo tay Hàn Triệt, “Anh cũng mau đi ngủ đi.”
Hàn Triệt nhìn chòng chọc cô một lát, sau đó khẽ cười thành tiếng, từ trên giường bước xuống đến tủ quần áo chọn một cái áo thun mặc vào.
Đi tới thư phòng một chuyến rồi mới quay về.
Hạ Đàn đã ngoan ngoãn làm tổ trong ổ chăn, quấn chăn kín mít, chỉ để lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn.
Hàn Triệt đóng cửa lại, đi qua, cởi dép lên giường.
Hạ Đàn giúp anh kéo chăn ra, “Nhanh vào đi.”
Hàn Triệt nghiêng người nằm xuống, Hạ Đàn nhanh chóng vùi vào trong иgự¢ Hàn Triệt, ôm anh.
Hàn Triệt cười nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống hôn cô một cái, khẽ xoa đầu cô, “Ngủ đi.”
Anh giơ tay tắt đèn tường ở đầu giường, ngay lập tức căn phòng tối sầm lại.
Trong bóng đêm, Hàn Triệt ôm Hạ Đàn, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại.
Hạ Đàn ngửi được mùi vị trên người Hàn Triệt, anh vừa mới tắm xong, trên người có mùi sữa tắm hương bạc hà nhàn nhạt, rất khoan khoái nhẹ nhàng.
Hạ Đàn ngủ trong иgự¢ Hàn Triệt, tim đập thình thịch, vui vẻ đến mức không ngủ được. Qua một lát sau, cô lén lút đặt hai chân lên đùi Hàn Triệt.
Anh vẫn chưa ngủ, mở mắt ra nhìn cô.
Hạ Đàn nhìn thẳng vào ánh mắt Hàn Triệt, tim đập nhanh hơn, giống như đang làm chuyện xấu bị người ta bắt tại trận, chột dạ nhỏ giọng nói: “Chân em lạnh.”
Hàn Triệt nhìn cô chằm chằm, cười như không cười, “Vậy sao.”
Hạ Đàn ừ một tiếng, “Không tin anh sờ thử đi.”
Hàn Triệt cười cười, giơ tay kéo chân cô lên, cầm lấy chân cô.
Đúng thật là có hơi lạnh.
Hạ Đàn nhìn anh, “Đúng chưa.”
“Lạnh không?” Hai tay Hàn Triệt che lại chà xát giúp cô.
Hạ Đàn ừ một tiếng, cười vui vẻ, “Anh giúp em sưởi ấm sẽ không lạnh nữa.”
Hàn Triệt nghé mắt liếc cô một cái, khẽ mỉm cười.
Hạ Đàn nằm nghiêng, hai chân để ngang trên lưng Hàn Triệt.
Hàn Triệt nắm chân cô, giúp cô xoa Ϧóþ.
Lòng bàn tay Hàn Triệt rất nóng, chân Hạ Đàn cũng từ từ ấm lên.
Cô nhắm mắt lại, sau đó mơ màng ngủ thi*p đi.
Hàn Triệt đặt chân vào lại trong chăn, kéo người ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhắm mắt ngủ.