Trên thực tế thì bộ phim đang nổi này cũng không có gì đặc sắc, toàn bộ thời gian Hạ Đàn đều chỉ tập trung có ăn bắp rang, ăn hết thùng bắp rang, cô nắm tay Hàn Triệt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Hàn Triệt cúi mắt xuống nhìn cô, "Không xem nữa sao?"
Hạ Đàn gật đầu, lại gần đến bên tai Hàn Triệt, giơ tay phải lên cho môi nhẹ giọng nói: "Không hay gì hết."
Vốn dĩ Hàn Triệt cũng không có hứng thú gì với loại phim tình cảm yêu đương này, lúc nãy cũng chỉ nhìn Hạ Đàn ăn bắp rang. Bây giờ nghe Hạ Đàn nói không hay muốn đi về liền mỉm cười, "Đi thôi."
Lúc hai người từ trong rạp chiếu phim đi ra là đã hơn chín giờ.
Thời điểm náo nhiệt nhất của thành phố là vào buổi tối, cả con đường dành cho riêng cho người đi bộ đèn sáng rực rỡ, màu nhiều sắc lấp lánh, nơi nào cũng đông người, khắp nơi nhộn nhịp rộn ràng đủ mọi âm thanh của các cửa hiệu buôn bán.
Hạ Đàn nắm tay Hàn Triệt cùng đi dạo mát trên con đường dành riêng cho người đi bộ.
Vừa hết Tết, lại là Lễ Tình Nhân nên bầu không khí vẫn còn dư âm của lễ chào đón năm mới.
Tâm tình Hạ Đàn rất tốt, dọc đường đều nói cười vui vẻ.
Cô nhìn thấy có một cửa hàng bán đèn Ⱡồ₦g ở phía trước, đôi mắt sáng lên, quay đầu lại nói với Hàn Triệt: "Chúng ta mua đèn Ⱡồ₦g về đốt rồi treo ở nhà nha, nhà của anh nhìn lạnh lẽo quá, chẳng có không khí Tết nhất gì cả."
Hàn Triệt nhìn theo tầm mắt của cô nhìn thoáng qua cửa hàng nhỏ bán đèn Ⱡồ₦g kia, chưa kịp trả lời thì Hạ Đàn đã tự mình đi về phía đó.
Năm mới còn chưa qua hết, mà cho dù đã qua rồi thì khi treo hai cái đèn Ⱡồ₦g đỏ ở cửa, nhìn cũng thấy có chút náo nhiệt.
Hạ Đàn chỉ vào cái đèn Ⱡồ₦g treo trên tường, "Ông chủ, cái đèn này bao nhiêu tiền?"
"Cái này hai trăm tám mươi tệ."
"Ơ, mắc quá vậy, có thể bớt chút không ạ?"
"Không thể bớt được, thủ công của đèn Ⱡồ₦g này đẹp lắm đấy, cô xem vải bọc này, rồi nhìn cái khung này, tôi bán giá này là rất rẻ rồi."
Hàn Triệt bước đến, chợt nghe thấy Hạ Đàn rất tập trung trả giá ở đằng kia.
"Chú giảm giá chút đi, một trăm tám, con mua cho chú hai cái."
"Ây da, cái cô gái này, sao mà giảm giá nhiều vậy được, không bán được đâu."
"Một trăm chín, con mua hai cái."
"Không được không được, không bán."
"Vậy thì thôi." Hạ Đàn kéo tay Hàn Triệt, "Chúng ta đi thôi, chút nữa em lên mạng mua còn rẻ hơn ở đây nhiều."
Hạ Đàn kéo Hàn Triệt đi về phía trước.
Hàn Triệt không nhịn được cười nói: "Thật ra hai trăm cũng không mắc."
Hạ Đàn ngẩng đầu lên nhìn anh, "Có phải anh thấy cái gì cũng không mắc đúng không?"
Hàn Triệt nhìn cô cười cười.
Hạ Đàn nói: "Giá trị của món đồ đó không có nhiều tiền như vậy, lại ra giá mà đắc như thế thì em sẽ không mua đâu."
Hàn Triệt nhìn cô cười, "Em gái Tiểu Hạ cũng biết tính toán quá."
Hạ Đàn trừng mắt anh một cái.
Hai người chuẩn bị rời đi, thì ở phía sau lưng truyền đến giọng nói của ông chủ cửa hàng kia, "Này, tôi bán cho cô hai trăm rưỡi đấy."
Hạ Đàn quay đầu lại, "Hai trăm, không thêm nữa."
"......"
Cuối cùng Hạ Đàn cũng tiết kiệm được một trăm sáu khi mua hai cái Ⱡồ₦g đèn đỏ.
Từ trong cửa hàng bước ra, hai người liền chuẩn bị về nhà.
Hàn Triệt đi vào bãi giữ xe để lấy xe, Hạ Đàn cầm hai Ⱡồ₦g đèn đỏ thẩm đứng ở ven đường chờ anh.
Đêm càng về khuya, không khí càng lạnh lẽo.
Hạ Đàn ro rút bả vai lại, đứng tại chỗ dậm chân từng bước nhỏ.
Đợi không được bao lâu thì Hàn Triệt đã lái đến đây, dừng lại ở bên cạnh cô.
Hạ Đàn vội vàng bước đến, mở cửa xe và ngồi vào ghế phó lái.
Hai cái đèn Ⱡồ₦g quá lớn, chặn cả người cô ở bên ngoài.
Hàn Triệt nén cười, nâng tay lên đỡ lấy rồi quay sang đặt hai cái đèn ra băng ghế ở phía sau.
Hàn Triệt quay đầu lại thấy Hạ Đàn đang chà xát hai tay, duỗi tay ra kéo tay cô qua, "Lạnh không em?"
Hạ Đàn gật đầu, hai tay bụm lên mặt Hàn Triệt, "Lạnh, ủ ấm cho em đi."
Hàn Triệt cười, kéo tay cô ra và cúi đầu hôn xuống, "Lập tức không lạnh nữa rồi."
Anh duỗi tay điều chỉnh hệ thống sưởi ấm lên nhiệt độ cao hơn một chút, sau đó mới khởi động máy và lái xe rời khỏi.
Ở phía bên kia đường, một người đàn ông mặc âu phục màu xám và một người phụ nữ xinh đẹp cùng đứng chung một chỗ, ánh mắt họ nhìn theo chiếc xe Hàn Triệt vừa rời đi.
"Ngoại hình của bạn gái A Triệt rất xinh đẹp đúng không?"
Trương Hân cười lạnh.
Hàn Nham nhìn cô ta chằm chằm, đôi mắt đằng sau mắt kính hiện lên một tia lạnh lùng, "Thế nào? Ghen tị à?"
Trương Hân nghiêng đầu liếc mắt anh ta một cái, "Nghe không hiểu anh đang nói cái gì."
Hàn Nham cười lạnh, "Em thích cậu ta nhiều năm như vậy, trong con mắt của cậu ta có em sao?"
Trương Hân lạnh mặt và nhìn chằm chằm anh ta.
Cũng không nói thêm gì, xoay người bước đi.
..........
Hạ Đàn và Hàn Triệt về đến nhà cũng đã mười một giờ đêm.
Lúc ra khỏi cửa bị kẹt xe thì lúc trở về cũng bị kẹt xe như cũ.
Trong lúc kẹt xe, Hạ Đàn đã ngủ một giấc, bây giờ về đến nhà thì lại rất tỉnh táo.
Khi xe đã dừng hẳn, cô cởi dây an toàn và xuống xe.
Chạy ra phía sau mở cửa xe, lấy hai cái Ⱡồ₦g đèn đỏ ra.
"Hàn Triệt, chúng ta treo Ⱡồ₦g đèn ở trước cửa nhà nha, đừng treo ở ngoài sân."
Hạ Đàn chạy đến cửa nhà, đứng lên bậc thềm, chỉ vào hai cây cột ở ngoài hên, "Treo ở đây này."
Hàn Triệt chạy xe vào chỗ đậu rồi từ trên xe bước xuống.
"Nhưng mà trong nhà có cây thang không? E là phải có cây thang mới treo tới được ấy."
Hàn Triệt đi về hướng Hạ Đàn, kéo tay cô, "Có thang, lát nữa rồi treo, em vào nhà trước đi."
Tay Hạ Đàn rất lạnh, vừa vào đến nhà thì Hàn Triệt đã đoạt lấy hai cái đèn Ⱡồ₦g trong tay cô, đặt lên kệ để giày, "Không còn sớm nữa, em lên lầu rửa mặt trước đi, chút nữa anh sẽ treo đèn Ⱡồ₦g lên."
"Được ạ." Hạ Đàn thay giày rồi chạy lên lầu.
Tắm rửa xong, thay áo ngủ hình con thỏ của cô rồi từ trên lầu chạy xuống.
Đèn ở phòng khách được mở sáng, cửa nhà cũng mở ra, đèn ở hai bên hành lang cũng được mở sáng.
Đèn Ⱡồ₦g đã được treo lên, ánh sáng đỏ rực soi sáng của hai bên hành lang.
Hạ Đàn đi đến cửa, đứng trên hành lang, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn đèn Ⱡồ₦g cả buổi trời.
Hàn Triệt cũng đã tắm xong từ trên lầu bước xuống, liền bắt gặp hai tay Hạ Đàn vùi trong túi áo ngủ, đang ngẩng đầu nhìn đèn Ⱡồ₦g trên cửa.
Anh bước qua, nắm lấy cánh tay Hạ Đàn, "Đi vào nào, không lạnh sao."
Anh lôi kéo Hạ Đàn vào nhà rồi đóng cửa nhà lại.
Hàn Triệt mới vừa tắm xong, mặc áo dài tắm màu đen.
Dắt Hạ Đàn đi thẳng về phía ghế sô pha.
Đến khi đứng trước sô pha mới buông cô ra, tự mình ngồi xuống.
Cầm ấm trà lên rót ra ly nhỏ, "Sáng mai anh phải ra ngoài sớm, có lẽ phải đến tối mới trở về, anh sẽ dặn người đem bữa và cơm trưa đến đây, hoặc em muốn tự ra ngoài ăn cũng được."
Hạ Đàn biết Hàn Triệt phải đi làm, cũng không muốn anh phải luôn luôn ở bên cô.
Cô gật đầu, "Em biết rồi."
Hiếm khi Hạ Đàn nghe lời như thế, Hàn Triệt thật có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu qua nhìn cô một cái.
Hạ Đàn cũng nhìn anh, đôi mắt chớp chớp hỏi, "Sao vậy ạ?"
Hàn Triệt mỉm cười, "Không có gì."
Anh bưng ly nước lên uống.
Hạ Đàn nhìn anh, tiến lại gần, "Em cũng muốn uống nữa."
Nói xong liền cúi đầu xuống uống một ngụm lên cái ly của Hàn Triệt.
"Còn muốn uống nữa không?" Hàn Triệt nhìn cô hỏi.
Hạ Đàn lắc lắc đầu, "Không uống nữa."
Hàn Triệt mỉm cười và đặt cái ly xuống bàn.
Hạ Đàn nằm trên sô pha, rất tự nhiên đặt hai chân lên đùi Hàn Triệt.
Hàn Triệt nghiêng đầu nhìn cô, Hạ Đàn cười khanh khách, "Hàn tổng, giúp em gái Tiểu Hạ Ϧóþ chân nha."
Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, cười như không cười, bàn tay Ϧóþ Ϧóþ lên lên chân Hạ Đàn, "Bây giờ em không còn biết khách sáo là gì luôn rồi."
Hạ Đàn lắc lắc mũi chân, mỉm cười đắc ý.
"Chân đau không em?"
Hạ Đàn ừm một tiếng, "Hôm nay đi bộ nhiều quá."
Hàn Triệt cười, "Hôm nay ra khỏi cửa đều ngồi xe, em đi bộ ở đâu hả?"
Hạ Đàn nghiêm chỉnh nói: "Đầu gối em bị thương lần trước đó, vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu."
Hàn Triệt cúi đầu Ϧóþ chân Hạ Đàn, ý cười trong đáy mắt càng sâu hơn, "Trước kia em ở trấn Thiệu, mỗi ngày còn chạy nhảy vui vẻ mà."
Hạ Đàn cười cười, từ trên sô pha ngồi dậy, hai tay ôm cổ Hàn Triệt, "Ngày mốt em trở về trường rồi."
Hàn Triệt ừ một tiếng, "Buổi sáng ngày mốt sao?"
"Vâng, vẫn phải về ký túc xá thu dọn một chút."
Hàn Triệt nâng mắt lên nhìn cô, "Không ở nhà anh à?"
Hai mắt Hạ Đàn cong cong, cười hỏi: "Anh muốn em ở lại đây sao?"
Hàn Triệt khẽ cười, "Cũng được, em không ở đây thì anh không cần phải nấu cơm nữa."
".........." Hạ Đàn tức giận, hai tay buông Hàn Triệt ra, cũng bỏ hai chân từ trên đùi Hàn Triệt xuống.
Cô mang dép lê đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Đến lúc đó anh đừng hòng nhớ em."
Hàn Triệt nghiêng đầu, nhìn vào bóng lưng của Hạ Đàn, trong đáy mắt hiện lên ý cười.
Anh cúi đầu cười khẽ.