Đôi mắt Hạ Đàn tràn đầy mong đợi nhìn Hàn Triệt, bộ dáng nhỏ bé đáng thương làm cho người ta không khỏi bật cười, Hàn Triệt mỉm cười nói: "Không cần em phải trả nợ."
Hạ Đàn nhấp nháy môi, sau đó lại cúi đầu nhìn hóa đơn một cái.
Đắt quá, đây là hơn ba tháng tiền phí sinh hoạt của cô đó.
Hàn Triệt đưa Hạ Đàn về đến cửa của ký túc xá.
Bạn cùng phòng biết Hạ Đàn trở về, tất cả đều đứng ở cửa chờ cô.
Ngay khi xe vừa đến, Hạ Đàn nhìn ra ngoài, cô ngồi ở trong xe vẫy vẫy tay với các cô ấy.
"Là Hạ Đàn, cậu ấy trở về rồi!" Trình Di nhìn thấy Hạ Đàn đầu tiên, kinh ngạc mà gọi to lên.
Lý Kỳ đang rất lo lắng, vừa thấy Hạ Đàn về, lập tức chạy qua, "Hạ Đàn, cậu sao rồi?"
Lý Kỳ ghé vào cửa sổ, cầm tay Hạ Đàn.
Hạ Đàn cong cong mắt, "Mình không sao mà."
Cô quay đầu lại nhìn về phía Hàn Triệt, "Hàn Triệt, em về rồi. Hôm nay cảm ơn anh."
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, ánh mắt quét qua đầu gối của Hạ Đàn, dặn dò một tiếng, "Nhớ kỹ mỗi ngày phải đi thay thuốc."
Hạ Đàn gật gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống.
Trước khi xuống xe, đột nhiên quay đầu lại và nói với Hàn Triệt: "Tiền thuốc em sẽ trả lại cho anh."
Ánh mắt Hàn Triệt nhàn nhạt liếc nhìn cô, cũng không nói cái gì.
Hạ Đàn đi xuống, đóng cửa xe lại, đứng ở bên ngoài cửa sổ vẫy tay với Hàn Triệt.
Hàn Triệt dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hạ giọng nói: "Về nhà."
"Vâng."
Hà Vũ quay đầu xe lại, xe nhanh chóng rời đi.
Trên đường trở về, Hà Vũ không nhịn được mà nói thêm vài câu: "Hạ Tiểu thử thật đáng yêu."
Tính tình hoạt bát, nghe cô nói chuyện đều cảm thấy tâm tình rất vui vẻ.
Hàn Triệt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trên mặt không chút biểu tình gì, "Vậy sao."
Hà Vũ nói: "Đúng vậy, ngây thơ đáng yêu."
Có lẽ cuộc sống ở trấn nhỏ đều rất mộc mạc, lớn lên không phải lo nghĩ, Hạ Đàn có một chút thông minh nhưng tính cách đơn thuần.
Hàn Triệt nhớ lại đôi mắt trong veo ấy, lúc cười lại cong lên như hình trăng khuyết. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, màu mắt tối đen như biển, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Hạ Đàn cậu chậm chút." Lý Kỳ và Trình Di mỗi người một bên cùng đỡ Hạ Đàn đi lên lầu.
Đầu gối Hạ Đàn hoàn toàn không thể dùng sức, chỉ có thể treo chân lên không, dùng chân trái nhảy từng bước từng bước lên lầu.
Lý Kỳ tự trách mình, "Đều là do mình, đang yên lành tự nhiên đòi đạp xe cái gì, hại cậu phải té ngã thành như vậy."
Hạ Đàn cười tủm tỉm an ủi cô, "Mình không sao mà, qua một thời gian nữa sẽ ổn lại thôi. Với lại hôm nay tâm tình của mình rất tốt."
Hạ Đàn nghĩ đến Hàn Triệt, khóa miệng đều vểnh lên, lại nói: "Cậu biết không, thì ra lúc trước không phải Hàn Triệt không muốn trả lời tin nhắn của mình, mà là do mình gửi sai số điện thoại."
Tất cả bạn cùng phòng đều sửng sốt.
"Không phải chứ?"
Lên lầu năm, Tạ Dao đi phía trước mở cửa ra, quay đầu lại hỏi Hạ Đàn, "Làm sao mà gửi sai số vậy chứ?"
Hạ Đàn nói: "Số là do bà nội Lưu đưa cho mình, có thể là do mình nghe nhầm."
Đi vào ký túc xá, Lý Kỳ đỡ Hạ Đàn ngồi lên giường, không nhịn được cười, "Hại cậu phải đau lòng lâu như vậy."
Hạ Đàn cười tủm tỉm, "Cũng không có mà."
"Nhưng mà nhìn Hàn Triệt thật sự rất đẹp trai nha." Khi chờ Hạ Đàn bước xuống xe, Trình Di nhịn không được mà nhìn thoáng qua bên trong xe, tuy không thấy được rõ ràng, nhưng mơ hồ có thể nhận thấy gương mặt sắc bén.
"Đúng vậy, anh ấy rất đẹp trai." Hạ Đàn cong mắt cười, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hàn Triệt: [Hàn Triệt, em đã đến ký túc xá rồi.]
Tin nhắn đã gửi đi, qua một lúc sau, Hàn Triệt trả lời lại cô: [Ừ.]
Hạ Đàn nhìn chằm chằm vào tin nhắn trả lời của Hàn Triệt, cười ngây ngô cả nửa ngày.
Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng vẫn rất vui vẻ. Vốn dĩ Hàn Triệt không phải là người nói nhiều lời.
Hạ Đàn không tự giác mà nhếch khóe miệng lên, cô cũng không gửi trả lời tin nhắn, buông điện thoại xuống, sau đó nhảy lò cò đến ban công rửa mặt.
Cánh tay phải Hạ Đàn đã bó bột, không thể cử động, chỉ có thể dùng một tay vắt khăn mặt.
Lý Kỳ thấy như vậy, vội vàng lại giúp cô, "Phải mất bao lâu cậu mới bình phục vậy?"
Hạ Đàn: "Bác sĩ nói, thương gân động cốt phải một trăm ngày. Nhưng mà thật ra cũng không có khoa trương như vậy, chắc là hơn nửa tháng là có thể lành lại rồi."
"Hazz, đều là do lỗi của mình." Lý Kỳ lại bắt đầu tự trách.
Hạ Đàn cười, xoa Ϧóþ má của cô: "Cậu không cần phải nói như vậy mà."
"Cậu có muốn gọi điện cho người nhà hay không?" Hạ Đàn đã rửa mặt xong và trở lại giường, Lý Kỳ đi theo sát hỏi.
Hạ Đàn lắc đầu, "Không muốn, mình không muốn làm mọi người phải lo lắng."
Hạ Đàn bò lên giường, thay áo ngủ và nằm vào trong chăn.
"Hạ Đàn, sao cậu ngủ sớm vậy?" Bạn cùng phòng hỏi.
Mới hơn chín giờ thôi mà.
Hạ Đàn nhắm mắt lại, "Ừm, mình muốn ngủ, các cậu cũng ngủ sớm đi."
Trên người Hạ Đàn rất đau, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng mà đã nhắm mắt lại, cũng không ngủ được.
Cô lấy hóa đơn ra từ dưới gối nằm
Hơn bốn ngàn, cô trợn mắt nhìn mấy con số đó, tim như chảy máu.
Mặc dù Hàn Triệt nói không cần trả lại, nhưng mà Hạ Đàn không có lý do gì không trả.
Cô thích anh là chuyện của cô, thế nhưng giữa hai người bọn họ thật ra cũng không có quan hệ gì.
Hạ Đàn nằm thẳng trên giường, đôi mắt đen lúng liếng nhìn tấm màn trên đầu.
Chờ khi nào cô khỏe lại một chút phải đi tìm việc làm thêm, làm mấy tháng chắc là có thể trả lại rồi.
.......
Ngày hôm qua bác sĩ Trương có nói, chân của cô mỗi ngày đều phải thay thuốc.
Nhưng mà Hạ Đàn nhớ đến hóa đơn đó, cho cô hai lá gan cũng không bước vào bệnh viện kia, vì vậy cô đến phòng y tế của bệnh viện thay thuốc.
Cô thầm nghĩ chỉ là vết thương bình thường thôi, chỉ cần chút thuốc là có thể xử lý rồi, làm sao mà cần nhiều tiền đến vậy.
Bệnh viện tư nhân đúng là nơi chuyên lừa gạt kẻ lắm tiền.
Hạ Đàn không đi đến bệnh viện thay thuốc nữa, thế nhưng mỗi ngày đều đến phòng y tế của trường học để thay thuốc, phối hợp với thuốc kháng sinh mà Hàn Triệt đã mua cho cô ở bệnh viện, cô cảm thấy rất nhanh là có thể bình phục.
Nhưng mà đã ba ngày trôi qua, vết thương ở đầu gối Hạ Đàn chuyển biến xấu đi.
Bắt đầu từ đêm hôm qua, Hạ Đàn đã cảm giác miệng vết thương rất đau, thậm chí cô nhấc chân đều đau đến mức ૮ɦếƭ lặng, cho tới buổi sáng hôm nay cô đau đến mức hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Hạ Đàn đau đớn kinh khủng, nằm lì trên giường không có biện pháp di chuyển.
Lý Kỳ lo lắng, hỏi: "Hạ Đàn, cậu có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?"
Hạ Đàn đau đến mức không có sức để nói chuyện, sắc mặt tái nhợt.
Cô cắn răng từ trên giường ngồi dậy. Cô cúi người, đem băng gạc trên đầu gối mở ra. Cô nghĩ muốn kiểm tra một chút, bởi vì hiện tại thực sự rất đau.
Nhưng mà khi băng gạc bỏ ra, cô liền biết là xong rồi.
Lý Kỳ cũng bị dọa sợ, "Trời ạ, đều sưng to rồi."
Cả đầu gối Hạ Đàn đã sưng to, đỏ đỏ tím tím, ứ máu nghiêm trọng. Miệng vết thương nhầy nhụa như hồ dán, giống như đã chảy mủ.
Lý Kỳ nhăn mày, "Không được, chúng ta phải đi bệnh viện, sưng to đến như vậy, nếu xấu thêm làm sao bây giờ."
Hạ Đàn vừa đến bệnh viện, đã bị bác sĩ Trương mắng đầy đầu một trận, "Sao cô bé này lại không nghe lời vậy hả! Không phải đã dặn mỗi ngày phải đi thay thuốc sao, đợi nghiêm trọng như vậy mới đến bệnh viện. Cháu có biết tự cháu lăn lộn như vậy, đầu gối này của cháu không giữ lại được nữa."
Hạ Đàn đuối lý, bị mắng đến mức không dám hé răng, chỉ dám nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ, chân cháu sẽ không bị gì chứ?"
Bác sĩ Trương tức giận thở phì phì: "Đợi đến tối là phải cắt chân luôn rồi."
Hạ Đàn sợ đến mức trợn tròn hai mắt, mặt mũi trắng bạch.
..........
Hàn Triệt vừa họp xong, nhân viên đều đã ra khỏi cửa.
Anh dựa lưng vào ghế, mệt mỏi mà vuốt vuốt mũi.
Hà Vũ tiến vào bên trong phòng họp, đứng bên cạnh Hàn Triệt, "Hàn Tổng....."
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, "Có chuyện gì."
Hà Vũ thấy sắc mặt Hàn Triệt mệt mỏi, do dự một chút mới nói: "Bác sĩ Trương điện thoại đến, nói Hạ tiểu thư đã vài ngày không đến bệnh viện thay thuốc, vừa mới đến bệnh viện, tuy nhiên miệng vết thương đã nặng thêm."
Hàn Triệt ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
"Hình như vẫn còn ở bệnh viện."
Hàn Triệt chạy xe đến bệnh viện, đi thẳng vào phòng làm việc của bác sĩ Trương.
Hạ Đàn ngồi ở trên ghế, bác sĩ Trương đang xử lý những chỗ bị sưng mủ cho cô. Lúc Hàn Triệt vừa đi vào, cô theo bản năng mà ngẩng đầu lên, "Hàn....Hàn Triệt....."
Sắc mặt Hàn Triệt thực sự rất xấu, mắt nhìn Hạ đàn và đi về phía cô.
Ánh mắt dừng lại trên đầu gối Hạ Đàn, sắc mặt ngày càng kém, anh ngẩng đầu lên hỏi bác sĩ, "Cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ Trương thở dài, "Nếu chậm trễ thêm vài ngày, cái đầu gối chắc chắn phải bỏ."
Hàn Triệt nghe được như vậy, nghé mắt qua liếc cô một cái.
Hạ Đàn bị Hàn Triệt nhìn thấu tâm tư, cô rũ mắt xuống và nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Bệnh viện này đúng là không có thu sai tiền. Cô miên man suy nghĩ như vậy.
Một giờ sau, miệng vết thương của Hạ Đàn rốt cuộc cũng đã xử lý xong.
Bác sĩ Trương thấm thía nói với Hàn Trường: "Hàn Tổng, vết thương này của Hạ tiểu thư cậu nhớ nhắc cô ấy chú ý, nhất định mỗi ngày phải lại đến thay thuốc mới được, vả lại tốt nhất là có nằm trên giường nghỉ ngơi, trong thời gian này cố gắng không thể đi lại. Miệng vết thương này nếu nhiễm trùng, sẽ rất là rắc rối."
Hàn Triệt lại ghé mắt nhìn Hạ Đàn liếc một cái, Hạ Đàn thấy sắc mặt Hàn Triệt lạnh lùng nhìn cô, cô rũ mắt và bĩu môi.
Hạ Đàn ngồi vào trong xe, Hàn Triệt vẫn còn đứng ở bên ngoài gọi điện thoại.
Hôm nay Hàn Triệt vừa gặp cô, sắc mặt thật sự rất khó coi. Hạ Đàn giống như học sinh nhỏ phạm lỗi sai, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe chờ anh, cũng không dám gọi anh, càng không dám thúc giục anh.
Bạn cùng phòng đi theo đỡ cô vào bệnh viện đã bị Hàn Triệt phân phó Hà Vũ đem xe đưa về ký túc xá.
Hạ Đàn không biết Hàn Triệt muốn làm cái gì.
Cô đợi trong chốc lát, thấy Hàn Triệt cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Anh đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái xe.
Hạ Đàn ngồi ở ghế phụ, thấy Hàn Triệt đi lên, lập tức nhoẻn miệng cười với anh, "Hàn Triệt, làm phiền anh rồi, lại phải đi một chuyến."
Hàn Triệt "ừ" một tiếng, "Đúng là rất phiền."
Hạ Đàn: "......"
"Cài dây an toàn vào." Hàn Triệt khởi động xe, nhanh chóng nhập vào dòng xe cộ.
Hạ Đàn cài dây an toàn xong, hỏi Hàn Triệt, "Vậy giờ chúng ta đi chỗ nào?"
Mắt Hàn Triệt nhìn về phía trước, nói: "Nhà của tôi."
Hạ Đàn lập tức trợn to mắt, nghiêng đầu nhìn Hàn Triệt, "Đi chỗ nào?" Cô nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.
"Trước khi vết thương của em tốt lên, tạm thời thì em ở lại nhà tôi đi." Lúc Hàn Triệt vừa mới nhìn thấy vết thương của Hạ Đàn, so với lúc trước càng nghiêm trọng hơn, anh không yên tâm về việc để cô ở lại trường học.
Hạ Đàn vừa mừng vừa sợ, trái tim đều đập lên thình thịch thình thịch.
Cô nhìn chằm chằm Hàn Triệt, cả buổi không nói được lời nào
Hơn nửa ngày, mới từ từ lấy lại tinh thần.
Cô cong mắt cười, hỏi Hàn Triệt: "Làm sao anh quan tâm em như vậy?"
Hàn Triệt không nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Sợ em bị cắt chân."
Hạ Đàn: "......."
Một hồi lâu sau, Hàn Triệt nói tiếp: "Xem như tôi trả lại một cái nhân tình cho em."
Hạ Đàn sửng sốt: "Nhân tình cái gì?"
Hàn Triệt: "Ở trấn Thiệu, em giúp tôi tìm được bà nội."
Hạ Đàn nghe xong, không khỏi nhếch miệng nói: "Ừm, vậy thì anh cần phải chăm sóc em cho tốt vào."
Hàn Triệt: "............"