Tối, ta đang ngủ ngon lành thì nghe có tiếng động lạ nên giật mình tỉnh dậy. Còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì bên cổ đã có một vật sáng loáng , kèm theo là một thanh âm khàn khàn vô cùng đáng sợ :
“ Khụ… ngươi…. nói đi!”
“ Ngươi thần kinh rồi a? Hay não hỏng con bà nó rồi? Nói cái gì? Kể chuyện cười hay kể chuyện ma? Nói cái gì mà nói!” Ta có chút mất kiên nhẫn, là kẻ nào rảnh rỗi nửa đêm tìm đến Đông Cung của ta náo loạn thế này. Đã vậy, lại còn là một tên thần kinh dở người mới đau chứ!
“ Thái tử phi… khụ khụ… là ngươi… đúng không?” Hắn cơ hồ đang ho rất cật lực, ta hoảng sợ khi thấy một đống máu trên người, vạn lần muốn đẩy hắn ra, nhưng lại sợ động thủ , hắn sẽ lỡ tay mà dùng thanh kiếm kia Gi*t ta nên đành nhẫn nhịn, đáp một tiếng.
Tiếp đó, hắn lại phang ngay vào mặt ta một câu vô cùng kinh điển :
“ Hừ… hôm nay chỉ trách… ngươi là thái tử phi của Thế Hiên… hự.. !”
Nói chưa hết câu, hắn đã lăn đùng ra ngất. Mặt ta tái mét, run rẩy nhìn hắn. Sao người hắn lại đầy máu như vậy? Lẽ nào là thích khách ám sát Thế Hiên?
Khoan! Ám sát Thế Hiên? Hừ, chắc là bị chàng đánh cho trọng thương chứ gì! Đáng đời! Hôm nay là ngày xui của ngươi mới đúng! Đánh chàng xong, lại vác xác đến đây! Bổn thái tử phi tiễn ngươi một đoạn vậy! Dám ám sát phu quân ta? Ta cho ngươi ૮ɦếƭ !
Ta hùng hùng hổ hổ nhặt thanh kiếm của hắn lên, mím môi giơ cao, nhắm mắt đâm thẳng xuống. Nhưng không hiểu sao mũi kiếm lại cách hắn nửa phân, không thể đâm xuống, bàn tay của ta run rẩy liên hồi…
Tên này rất đáng ૮ɦếƭ! Không những hại Hiên! Còn đến đây phá giấc ngủ của ta, nhưng mà… nhưng mà…ta không thể Gi*t người được a !
Bên hông có một lệnh bài, để xem… Tuyết… Thần….Tuyết Thần? Âu Dương Tuyết Thần? Lẽ nào người này…là thúc thúc của Thế Hiên sao?
Ta đã từng nghe qua về người này. Âu Dương Tuyết Thần là một trong những đệ đệ của Phụ hoàng, rất được lòng Bệ Hạ, võ thuật tuy không phải là đệ nhất, nhưng cũng khá lợi hại, đặc biệt là bày trận , được phong là Vô Địch Trận Tuyết Vương gia. Hắn còn có một đám cao thủ đệ nhất, giỏi độc giỏi võ giỏi bày trận, trận của hắn, chỉ có lệnh bài trên tay hắn mới hóa giải được, không có trận nào trong thiên hạ mà hắn không thể giải. Rất thần kỳ phải không? Chỉ cần đang lâm trận, giơ lệnh bài lên, lập tức đám người thi triển trận sẽ dừng lại ngay.
Có lẽ hắn giống Tử Thuần, cũng muốn tranh ngôi đoạt vị sao?
Nhưng mà… hắn lại là đệ đệ yêu quí của phụ hoàng, là thúc phụ của Thế Hiên, dù sao thì cũng không nên diệt cỏ tận gốc vậy chứ?
Đang suy nghĩ nên xử lý thế nào thì bên ngoài có người gõ cửa gọi nhỏ, hình như là nam nhân :
“ Thái tử phi nương nương!”
Ta chột dạ, có nên giao tên này không? Nhưng hắn bị thương nặng thế này… Nam nhân kia có lẽ là người của chàng… Người này rơi vào tay chàng, chắc chắn không thể toàn thây rồi.
“ Nương nương!” Người bên ngoài có vẻ sốt ruột, gọi tiếp một tiếng, giống như chỉ cần thêm một phút nữa sẽ lập tức xông vào.
Lúc này cứu người là trên hết! Mặc kệ hắn là ai, nhưng ai bảo Hiên để hắn thoát làm gì? Ta cũng không đành lòng nhìn người ૮ɦếƭ trước mặt mà không cứu…
Người bên ngoài thấy nữ chủ tử vẫn chưa chịu ra, nên đánh liều định xông vào thì cửa mở ra he hé, ta ló đầu ra , giả vờ vừa mới tỉnh giấc, khó chịu hỏi :
“ Ngươi tìm ta là có chuyện gì? Thái tử có vấn đề sao?”
“ Hồi bẩm nương nương, có thích khách ám sát điện hạ, điện hạ lại để chạy mất, thuộc hạ thấy hắn chạy về phía này, nên muốn hỏi xem …nương nương có thấy ai không?”
“ Không… không có ai cả… Ngươi đi đi, ta buồn ngủ quá! Còn nữa, Thái tử có bị thương không?”
“ Chỉ bị xước nhẹ ở cánh tay, nương nương đừng lo lắng!”
“ Được rồi, lui đi!”
“ Thuộc hạ cáo lui!”
Giải quyết xong, ta quay lại với nam tử kia. Thân hình hắn cũng cao to chẳng kém Thế Hiên, mà ta thì chỉ tới иgự¢ hắn, nên để vác hắn nằm lên ghế quý phi bằng gỗ cũng mất rất nhiều hơi sức của ta. Ta thở hồng hộc vài hơi, rủa hắn vài câu rồi lục trong tủ lấy dược ra bôi , dùng nước uống rửa sạch vết thương cho hắn.
Ta cũng từng bôi cho Thế Hiên rồi, nên cũng chẳng ngại ngùng, rất điêu luyện bôi hết. Do đa số là vết bầm tím, có lẽ là đánh bằng tay? Chỉ có một vết kiếm đâm ở иgự¢ phải thôi. Ta không biết làm gì nhiều, chỉ lau sạch vết máu, rồi rắc kim sang dược lên, loay hoay một hồi , quyết định xé luôn vạt áo của mình đem băng bó cho hắn. Tiếc quá đi mất! Này là tẩm y mới may đó nha! Tốn nhiều tiền lắm đó! Tiểu thúc, tỉnh lại ngươi phải đền tiền nhiều cho ta! Nếu không, bổn cung, cũng chính là cháu dâu của ngươi sẽ không nương tay đâu!
Chăm sóc chữa trị cho hắn xong thì cũng đã gần sáng, ta một khi đã dậy là không thể ngủ lại được, nên đành ngồi một bên quan sát hắn một chút.
Phụ hoàng nhìn cũng già lắm rồi, vậy mà đệ đệ của người lại trẻ thế này, có lẽ cũng chỉ bằng cỡ Tử Thuần hoặc hơn chút thôi. Thế Hiên mười chín tuổi, hơn ta hai tuổi. Còn Tử Thuần đã là hai mươi rồi. Nên chắc tiểu thúc thúc này cũng tầm đó mà thôi.
Ừm, mặt mũi không tệ, góc cạnh rõ ràng, cằm nhọn cao ngạo, sóng mũi thẳng tắp, đôi mắt dài, lông mi so với ta cũng có phần hơn, ngũ quan tóm lại vô cùng thanh tú. Nhìn sơ cũng có giống Phụ hoàng , chỉ là trẻ hơn mà thôi. Nếu không phải có Thế Hiên, chỉ sợ người này đã là đệ nhất mỹ nam rồi. Nét đẹp của Hiên là lạnh lùng, nhưng ít ra vẫn làm cho người ta cảm thấy an tâm, còn Tử Thuần là yêu mị hơn người, còn người này…. là một sự lạnh lùng khó gần, khiến người khác cảm thấy bức bách khi ở gần. Không giống
Hiên chút nào.
Hoàng thất cổ đại đúng là toàn nuôi dưỡng ra mỹ nam mỹ nữ, lại còn người nào người nấy không mắc bệnh thần kinh , ẻo qua ẻo lại, nói mấy câu vớ vẩn như : “ Tối nay nàng hãy hầu ta đi” , rồi ánh mắt quyến rũ gì gì đó , còn lại là lạnh lùng như tảng băng. Nói tảng băng cũng hơi quá, chẳng phải Hiên đã bị ta làm cho tan chảy rồi sao? Hô hô hô!
Gần như một đêm không ngủ nên mắt ta thâm quầng, đầu tóc rối bù lên, nhìn như cái bờm sư tử không hơn không kém! Ngắm mình trước gương, ta không khỏi thở dài. Chỉ hận mái tóc này dài quá, tự chải sẽ rất khó khăn, nên chỉ đành đợi đến sáng gọi Tiểu An, nếu bây giờ gọi, e là sẽ kinh động đến mọi người, chàng cũng sẽ nghi ngờ ta đang giấu Tuyết Thần ở đây.
Ta đang Gi*t thời gian bằng cách đọc lại truyện ngôn tình mà mình tự tay viết mấy hôm trước thì người trên giường khẽ động đậy, ta quăng cuốn truyện sang một bên, lết lại gần hắn, có chút khờ khạo hỏi :
“ Thúc thúc , ngươi tỉnh rồi à?”
Phượng mâu he hé mở ra, mày kiếm chau lại thật chặt, rất lâu mới lên tiếng :
“ Ngươi…ta và ngươi đều ૮ɦếƭ rồi? Đang ở Địa Ngục?”
“ Địa ! Địa Ngục cái đầu ngươi á ! Thật hôm qua hù ૮ɦếƭ ta rồi! Ngươi và ta đều chưa ૮ɦếƭ!” Ta hống hách quát, lại thấy mình thân là cháu dâu, lại đi quát một người là trưởng bối thì có chút … thất lễ nên vội che miệng, giương mắt nhìn hắn.
“ Chưa ૮ɦếƭ?”
“ Ngươi tưởng ta đang chém gió à?” Ta chán nản xoa mặt. Đấy, nói rồi mà, rõ ràng là bệnh thần kinh. Nói đến thế rồi còn ngơ ngơ ngác ngác.
“ Ngươi … !”
“ Ngươi ta cái đầu ngươi á! Ta cứu mà một câu đa tạ cũng không có là làm sao hả?”
“ Là ngươi tự nguyện”
“ Ngươi…!”
Hắn chống tay ngồi dậy, khuôn mặt tuy không có thể hiện vẻ khó khăn gì, nhưng mồ hôi sớm đã đầy mặt, sắc mặt cũng trắng bệch. Ta thấy vậy, liền rút khăn tay ra lau nhẹ mặt cho hắn, còn tốt bụng nói :
“ Vết thương của thúc không nhẹ, cứ nằm xuống đã, yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác đâu mà lo!”
Âu Dương Tuyết Thần nghi ngờ nhìn ta chằm chằm :
“ Vì sao lại cứu ta?”
“ Cứu người là chuyện thường tình! Ta đâu thể trơ mắt thấy ૮ɦếƭ không cứu! Dù thúc đã ám sát phu quân ta, nhưng mà, đó là chuyện của hai người, không liên quan đến ta. Hơn nữa, ta cũng muốn để thúc nợ ta một ân tình, không đi ám sát Hiên nữa! Xem như đền ơn, có được không?” Ta cực kỳ nghiêm túc nói.
Hắn im lặng không nói.
Đúng lúc này, Ngọc Uyển Thanh lại từ bên ngoài đi vào, miệng còn líu la líu lo :
“ Ngọc Nhi à ~ Ngọc Nhi ơi ~~ hôm nay không hiểu sao ta ngủ không được, nên qua phòng ngươi nè! Có mang bánh cho ngươi nữa đây..A… Tuyết Thần Vương…”
Khuôn mặt Uyển Thanh ửng đỏ, Tuyết Thần nghe nàng gọi, cũng không để ý, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Sau đó ta tận tình kể lại mọi chuyện cho nàng nghe, nàng cũng hứa sẽ không nói với người khác, rồi lại ngồi một bên ngắm – nhìn Tuyết Thần. Ừm, để coi, ánh mắt đó, cử chỉ đó, rõ ràng là …
“ Uyển Thanh à…lại đây…” Ta đứng dậy, đi ra một chỗ khá xa với chỗ nam tử kia nằm, ngoắc tay với Ngọc Lương đệ.
Ngọc Uyển Thanh thấy ta gọi, chần chừ một lúc mới tiến lại, khó hiểu nhìn ta. Ta cười hì hì, ghé sát tai nàng ta hỏi :
“ Thanh Nhi thích Tuyết Thần Vương gia đúng không?”
Uyển Thanh nghe ta nói thế, xấu hổ không đáp lại xoay người chuồn đi. Ta cười khúc khích nhìn theo, ha ha ~ ta lúc đầu không hiểu vì sao nàng lại không thích một mỹ nam đệ nhất vô nhị như Thế Hiên, hóa ra là đã có người trong mộng rồi à?
Hơn nữa người này còn là thúc thúc của Thế Hiên, ừm, cũng xem như lợi hơn một chút.
Ta lại gần Tuyết Thần, thấy hắn vẫn nằm im không động đậy, mặt có chút tái xanh thì quan tâm hỏi :
“ Tiểu thúc, ngươi đói không? Ta mang cho ngươi ít thức ăn nhé?”
“ … “
“ Xì! Ngươi còn đáng ghét hơn cả Hiên” Ta bĩu môi, vẫn là Thế Hiên của ta là nhất! Ai như cái đồ mặt lạnh kiệm lời như vàng này.
Còn đang vắt óc suy nghĩ nên làm gì cho đỡ chán thì Tiểu Tuyết từ bên ngoài đi vào, miệng mở to rồi khép lại, rất nhẫn tâm không thèm nhìn ta một cái, rồi nhảy thẳng lên giường của ta , cuộn tròn thành đống như ụ tuyết rồi chìm vào giấc ngủ.
Tiểu miêu hư đốn! Ngươi suốt ngày đi chơi bỏ chủ, bây giờ lại còn dám mò về đây chiếm giường ta hay sao?
Ta cũng nhẫn tâm, không thương tiếc giật mạnh cái đuôi nó một cái, Tiểu Tuyết bị đau liền kêu lên một tiếng thật chói tai, theo phản xạ muốn cào ta thì bỗng dưng bất động như bị điểm huyệt. Tuyết vương gia nãy giờ vẫn giả làm người ૮ɦếƭ bây giờ lại lên tiếng, trầm trầm nói :
“ Đừng làm loạn!Không thấy bổn vương đang ngủ hay sao?”
“ Ai yo, tiểu thúc, người không thấy đây là phòng của ai hay sao?” Nàng cố ý nhắc nhở một chút.
“ Ngươi đã cứu ta, lẽ nào còn muốn kể công?”
“ Biết vậy ta đã không thèm cứu ngươi rồi!” Ta siết chặt lấy vạt áo , nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Chẳng ai thần kinh như ngươi, lại đi cứu kẻ ám sát phu quân mình” Tuyết Thần nhếch môi.
“ Ai bảo ngươi không ngất chỗ nào không ngất, ૮ɦếƭ chỗ nào không ૮ɦếƭ, lại vừa ngất vừa ૮ɦếƭ trước mặt ta làm gì! Ta không như ngươi, ta là người tốt!”
“ Ta chưa ૮ɦếƭ”
“…”
“ Ngươi giải huyệt đạo cho Tiểu Tuyết được không?” Thấy Tiểu Tuyết tội nghiệp nhìn ta, ta cũng không nỡ để nó bất động lâu như vậy.
Hắn không đáp, chỉ 乃úng tay một cái, Tiểu Tuyết đã có thể cử động lại, rất không biết ơn nhảy lên người hắn, còn nằm ngay lên mặt …
Tiểu Tuyết… ta nghĩ ngươi có lẽ là con mèo ngốc nhất trên thế gian!
Lần đầu thì dùng đuôi đập cái ‘bép’ lên mặt Tử Thuần, lần này lại nằm luôn lên mặt của thúc thúc hắn… Tử Thuần muốn lột da ngươi làm lông áo choàng , nàng xem ngươi có hay không bị Tuyết Thần đem đi làm món mèo nướng nguyên con ăn bồi bổ!
Rất lạ là Tuyết Thần một chút động tĩnh cũng không có, vẫn nằm im như chưa có gì xảy ra.
Ta khó hiểu , không kìm được hỏi :
“ Này, ngươi không lột da cũng không xẻo thịt Tiểu Tuyết sao?”
Tuyết Thần dùng những ngón tay thon dài nhấc Tiểu Tuyết đặt lên bụng, cực kỳ sủng nịnh vuốt ve nó, lơ đẹp nàng một bên.
À, hóa ra là thích mèo sao?
Tiểu Tuyết có vẻ rất thích được hắn vuốt ve, khoái chí vẫy đuôi liên tục.
Ta ngó ra ngoài, thấy trời đã gần sáng rồi, liền nói :
“ Tuyết Thần Vương gia, người nên trở về vương phủ đi, nếu không mọi người phát hiện thì nàng cũng không làm gì được đâu, còn nữa, thúc về rồi thì nhớ mang ngân lượng đến đây, xem như bồi thường tiên chăm sóc thuốc thang với cả tiền thuê ghế một đêm, ừm, nể tình người thân, nàng tính rẻ thôi, năm nghìn lượng vàng, thế nào?”
“ Hai nghìn” Tuyết Thần cũng không từ chối, nhìn ta khinh thường.
“ Ngươi nghĩ gì vậy? Đó là chưa kể, nàng còn bảo hộ ngươi không cho kẻ khác biết đó! Ba nghìn lượng vàng chắc giá!”
“ Vậy ta mang theo Tiểu Tuyết về có được không?” Hắn cũng không phản bác, trực tiếp đứng dậy cầm lấy bảo kiếm.
Tiểu Tuyết cũng không thích ta cho lắm, vậy thì để nó đi với Tuyết Thần cũng được. Ta gật đầu đáp ứng, sau đó hắn ném cho ta một đoản kiếm, vừa nhẹ vừa được chế tác rất đẹp, nói là đa tạ nàng vì đã cứu , dù thế nào cũng sẽ không động đến Thế Hiên rồi phi thân ra ngoài cửa sổ, phi người đi mất.
Lúc Uyển Thanh lấy được bình tĩnh, đi vào thì đã chẳng thấy người đâu, mặt xị ra ngồi trên ghế quý phi.
Ta lại gần nàng, khẽ hỏi :
“ Này, nói xem, ngươi thích Tuyết Thần Vương khi nào vậy?”
“ Cũng đã lâu rồi… ta không muốn nhắc tới nữa”
Cũng như thường lệ, ta dùng bữa sáng với Uyển Thanh xong, vừa ăn vừa bàn xem cùng nhau đi chơi đâu đó cho thỏa, ai ngờ, Thế Hiên lại đích thân đến tìm nàng, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Thấy hắn, Uyển Thanh đang ăn cũng tự động đứng dậy, nhún người hành lễ rồi lui, còn không quên khóa chặt cửa phòng lại.
Ta nhìn Thế Hiên, thuận tay gắp cố thêm một miếng thịt vào miệng, phồng mang trợn mắt nhìn chàng :
“ Hiên Hiên, chàng đợi ta một chút, ta nhai xong miếng thịt sẽ cùng chàng nói chuyện. Sao vậy? Hôm nay ở đâu lại có lũ lụt hay hạn hán sao? Hay chàng đến đây để cùng ta một phen phong lưu… á !” Ta còn chưa có nói xong, chàng đã mạnh mẽ lôi ta dậy, hất hết thức ăn trên bàn xuống rồi đè ta lên , gằn từng chữ :
“ Nàng rốt cuộc đang giúp ta hay hại ૮ɦếƭ ta? Nàng không những quyến rũ Tử Thuần, bây giờ còn cứu Tuyết Thần, giấu ta, để hắn đi…”
Ta chột dạ, khó khăn nuốt miếng thịt rồi nũng nịu nói :
“ Thi*p biết chàng giận, nhưng hắn nói rồi, từ giờ trở đi, sẽ không làm gì chàng nữa, dù có ςướק ngôi đoạt vị cũng sẽ…”
“ Im miệng!”
Ta im bặt. Đây là lần đầu tiên chàng quát ta như vậy… Xem ra, chàng thật sự nổi giận rồi
“ Nàng có biết, hôm qua ta đã giận đến mức nào? Thế nhưng vẫn cho nàng cơ hội, không trực tiếp xông vào phòng bắt người, hi vọng nàng sẽ tự tay giao hắn,ta tin tưởng nàng đến vậy, yêu thương nàng đến vậy, hết lần này đến lần khác tha thứ cho nàng… nhưng đến cuối cùng nàng vẫn làm ta thất vọng!”
Ta ngây ra một lúc rồi thở dài, dùng tay vuốt nhẹ má chàng, dịu dàng xua đi cơn giận ngút trời :
“ Thế Hiên, thi*p biết, đã là người hoàng tộc, sẽ vĩnh viễn không có cái thứ gọi là tình thân, huynh đệ. Nhưng thi*p hi vọng, hi vọng người xuống tay sẽ không là chàng… chàng chưa cảm nhận được tình huynh đệ thực thụ nên chưa thể biết, thứ tình cảm đó thiêng liêng, đáng quý đến mức nào… Thế nên, chàng đừng nhẫn tâm Gi*t họ được không? Cùng lắm thì để cao thủ của chàng ra tay… hoặc không thì chàng dạy thi*p võ công đi, thi*p… tình nguyện thay chàng Gi*t họ!” Ta biết ta đã cản trở chàng, làm chàng tức giận, nhưng mà… ta thực không thể chấp nhận được.
Hiên nghe ta nói vậy, khuôn mặt đã lấy lại bình tĩnh, ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc ta :
“ Di Nhi, có nhiều việc không thể cứ dùng tình cảm để giải quyết! Nàng là thái tử phi của ta, nàng phải là người hiểu điều đó hơn ai hết. Ta là thái tử, có nhiều việc đều là lực bất tòng tâm. Thế nhưng, nếu ta không Gi*t họ, thì họ nhất định sẽ Gi*t ta”
Ta lặng im một lúc lâu, cuối cùng mạo muội hỏi :
“ Chàng nhất định phải làm Thái tử sao?”
“ Không thể không làm. Là một nam nhân đại trượng phu, lại sinh ra trong hoàng thất, nàng đã trải qua rất nhiều việc, nhận ra một điều, nếu không trở nên cường đại thì không thể tồn tại, không thể ngẩng đầu lên được” Nói xong, chàng liền không nhịn được mà áp môi lên môi ta, triền miên quất quít một hồi.
Ta không còn gì để nói nữa rồi. Chàng nói đúng, hơn nữa nếu bây giờ từ bỏ, ai mà biết được, một khi những huynh đệ khác của chàng lên ngôi, sẽ bỏ qua cho chàng sao?
Đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện, muốn hỏi chàng nhưng lại sợ chàng buồn nên thôi. Thế Hiên rất tinh mắt, nhận ra được điểm đó, nên mới ra hiệu bảo ta nói. Ta rụt cổ , run run hỏi :
“ Chàng… nàng đã nhờ Tiểu Đào đếm qua, Phụ hoàng có mười hài tử, kể cả công chúa lẫn hoàng tử thì chỉ còn ba vị công chúa mới khoảng mười tuổi, hai vị hoàng tử chín tuổi, năm hoàng tôn, hai nam ba nữ , trong đó, hai nam cũng ૮ɦếƭ một cách bí ẩn, còn cả hai vị thúc thúc , thì một vị đã ૮ɦếƭ, chỉ còn lại Tuyết Thần… chàng đã Gi*t ai trong số họ?”
“ … Ta chỉ Gi*t một vị thúc thúc, một hoàng tử, một công chúa, hai hoàng tôn …. Cũng là do ta.. Còn lại là Tử Thuần và Tuyết Thần làm”
“ Đừng đùa chứ! Ngay cả công chúa chàng cũng Gi*t sao?” Ta hận không thể mời ngay đại sư đến, hu hu, thảo nào khi mới đến đây, nàng cảm thấy Đông Cung lại lạnh như vậy, đáng sợ như vậy.
“ Muội ấy cả gan chạm vào nàng, chuốc xuân dược, ý đồ loạn luân , đáng ૮ɦếƭ!”
“ Ừm, dám động vào nam nhân của ta, đáng ૮ɦếƭ! ૮ɦếƭ rất hay!” Ánh mắt bừng bừng lửa giận, thầm rủa vị công chúa đó. Thật đúng là không biết xấu hổ mà! Ngay cả ca ca mình cũng dám động !
“ Ha ha! Nàng ghen rồi à? Bây giờ thì hiểu cảm giác của ta rồi phải không?” Thế Hiên phì cười.
“ Cảm giác của chàng? Đừng nói chàng ghen với Uyển Thanh nhé?” Ta không tin được nhìn Hiên.
“ …”
“ Chàng đúng là đồ bệnh hoạn, cả nữ nhi cũng ghen được”
“ Tiểu An Tiểu Đào, lập tức lôi thái tử phi đi tắm!”
“ Á.. đừng mà đừng mà! Thi*p sai rồi! Là thi*p sai rồi mà! Hu hu hu…”