Thái Tử Phi Tối Cao - Chương 05

Tác giả: Đường Ngọc Hoa

Thỏa thuận
Hôm sau, khi trời còn đang tối mịt tối mù, ta đã bị lôi dậy , mắt nhắm mắt mở để mặc cho Tiểu Đào và cung nữ giúp ta súc miệng rửa mặt, thay y phục rồi vấn tóc, trang điểm. Xong xuôi đâu đó lại còn phải vác xác đến phòng của tên đáng ghét kia để cùng đi đến đại điện, mà trước lúc đó còn phải dùng bữa sáng với hắn. Đây là điều mà ta vô cùng ghét, chỉ là, mẫu hậu đích thân ra lệnh nên ta đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận ăn sáng cùng hắn, cùng đi với hắn .
Tuy đã làm thái tử phi và phải dậy sớm một thời gian nhưng ta vẫn không thể thích nghi được , và đương nhiên, bình thường đã không thích nghi được thì chuyện dậy sớm hơn mọi hôm là ngoài sức chịu đựng của ta.
Sức chịu đựng của ta là có giới hạn, nên vừa được Tiểu Đào và cung nữ đưa vào Tử Thần điện trong Đông Cung, là tẩm thất của Hiên đã không chịu được ngã luôn vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn . Hắn sửng sốt nhìn ta, sau đó lấy lại ý thức, vô cùng đáng ghét đá ta ra, còn làm như vừa chạm vào cái gì đó bẩn lắm, ra sức lau lau chùi chùi bàn tay. Khuôn mặt hắn vừa nãy còn đang bình thường, bây giờ đã tối sầm lại đến mức đáng sợ, Tiểu Đào vội vàng đỡ lấy ta, run run thưa với hắn :
“ Thái tử điện hạ, thỉnh người thủ hạ lưu tình a !! Thái tử phi nương nương vẫn chưa quen dậy sớm , nên .. nên hôm nay chính là … không thể tỉnh táo được!Xin điện hạ tha tội!”
Hắn liếc mắt nhìn sang Tiểu Đào , có chút khó hiểu hỏi :
“ Hừ, đừng có xảo biện. Chẳng phải nàng ta lúc còn ở Hương quốc từng nổi danh là một nữ tử vô cùng chăm chỉ, ngày nào cũng là người dậy đầu tiên trong hoàng cung sao? Vì cái gì được gả đến đây lại thành chưa quen dậy sớm thế này?”
“ Thực… thực ra nô tỳ cũng không biết vì sao, công chúa lại thay đổi nhiều như vậy từ khi tỉnh lại …” Nhớ lại lần đó công chúa tự vẫn, Tiểu Đào lại sụt sịt , khóe mắt ngân ngấn nước vô.
Hắn nhíu mày phất tay ra hiệu cho Tiểu Đào và cung nữ lui xuống. Ban đầu vì lo ngại cho tính mạng của ta, Tiểu Đào lưỡng lự chẳng muốn đi, nhưng lại bắt gặp ánh mắt khủng bố cùng sát khí bừng bừng của hắn là đành phải thoái lui. Công chúa, Tiểu Đào thật có lỗi với người a!!
Đợi cho bọn họ lui hết, hắn mới từng bước lại gần ta, chóp mũi lại vô tình ngửi thấy mùi hương khinh la từ ta lại khiến hắn vô cùng dễ chịu , làm hắn cứ muốn ngửi mãi không thôi….
Đôi đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng thầm đánh giá.
Nói ra thì nữ nhân này cũng không tệ! Mái tóc mượt mà óng ả, ngay cả một chút rối cũng không có, khuôn mặt hình trái xoan, làn da nõn nà không chút tì vết, ngũ quan cũng vô cùng tinh tế, còn có cả đôi môi căng mọng nhỏ nhắn đáng yêu làm đối phương chỉ muốn cắn một cái.
Thân hình mảnh mai như thể chỉ cần thổi một phát là bay khiến cho người khác chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ và chăm sóc thật tốt.
Nếu hắn là yêu nghiệt khát máu người thì có lẽ nàng là yêu nghiệt chuyên quyến rũ người!
Nữ tử này trong trí nhớ của hắn vào lần đầu tiên gặp mặt trong động phòng là hoàn toàn khác biệt. Theo như những gì hắn nhớ thì Nhan Ngọc Nhi là một tiểu cô nương vô cùng yếu đuối, nhìn hắn như nhìn cọp, sợ đến mức hoa dung thất sắc, mặt cũng trắng bệch, rồi lại bị hắn dọa cho sợ đến mức tự nguyện tự vẫn.
Thế nhưng nữ tử này của ngày hôm nay lại vô cùng mạnh mẽ, lại tỏ ra thông minh sắc sảo như vậy, rõ ràng là vô cùng khác biệt!
Hắn bỗng cúi người, ấn hai cánh tay sang hai bên khóa ta lại ở giữa, dường như cảm nhận được gì đó bất thường nên ta vội mở mắt . Qủa nhiên, ập vào mắt ta chính là khuôn mặt đáng sợ của Âu Dương Thế Hiên . Ta chớp chớp đôi mắt, chợt nhận ra hắn đang cách khuôn mặt mình chỉ đúng có hai centimet thì vô cùng hoảng loạn, thực hiện một phản xạ không điều kiện là hét lớn , hai tay ra sức đẩy hắn ra:
“ Ngươi… ngươi đang làm gì vậy? Này này, có phải đang định lợi dụng lúc ta đang ngủ mà sàm sỡ ta không đó! A a.. biến thái quá! Đi mà lợi dụng thê thi*p của ngươi ấy!”
Hắn nhếch môi , sát khí trong mắt càng đậm :
“ Bổn thái tử ngoài thái tử phi ngươi ra, làm gì có nạp phi thú thi*p? Còn nữa, ngươi xấu như vậy, bổn thái tử lại vô cùng ghét nữ tử, làm sao có thể bị quyến rũ bởi một xú nữ như ngươi ?”
“ Ngươi bị mù hả? Ta nhìn bản thân mình trong gương còn muốn tự luyến chứ đừng nói là nam nhân ngươi! Chắc chắn ngươi chính là đoạn tay áo chi phích rồi! Biến thái , mau cút ra!!!” Ta chống tay muốn ngồi dậy thì lại bị hắn ấn xuống , lực đạo khá mạnh làm ta cảm thấy hơi đau nhưng cũng chẳng dám than thở , bởi vì hắn hiện tại đang nhìn ta với ánh mắt bừng bừng lửa giận, chỉ hận chưa thể xé xác ta ra thành trăm mảnh.
Ách, rốt cuộc là kiếp trước ta đã làm gì hắn để rồi kiếp này bị hắn đày đọa như vậy chứ!
Hắn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng cất tiếng :
“ Ngươi là ai?”
Ta thót tim. Ý … ý hắn là sao?
“ Ngươi nói … nói cái quái gì đó! Ta.. ta là La Thiên… à không không…. Là Nhan Ngọc Nhi, thái tử phi của ngươi chứ còn ai nữa!”
“ Xảo biện! Ngươi đang sợ hãi…. La Thiên?Sao không nói tiếp đi chứ?”
Ôi, đúng là cái miệng hại cái thân mà!
Đột nhiên ta cảm thấy vô cùng khó thở, ai oán nhìn bàn tay của hắn đang siết cổ mình mà nói không nên lời, chỉ nghe thấy hắn ở bên cạnh đe dọa :
“ Ngươi là ai ? Mau khai ra cho ta! Còn nếu ngoan cố không chịu khai thì bổn thái tử lập tức Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi, cùng lắm thì liều một trận với Hương quốc mà thôi!”
૮ɦếƭ tiệt! Ngươi Ϧóþ cổ ta như vậy thì muốn ta nói sao chứ!
Ta ra sức kéo tay hắn, móng tay cào cấu liên tục vào bàn tay trắng như ngọc của hắn, miệng khó khăn mấp máy :
“ Ta… nói!Bỏ.. bỏ ra đi!”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đứng thẳng dậy, ta cũng vùng vằng ngồi dậy, điều khí một chút rồi bất mãn kể rõ sự tình cho hắn nghe. Tên Âu Dương Thế Hiên này đúng là thánh rồi, nghe ta kể những điều kỳ lạ như vậy mà cũng mặt cũng không biến sắc. Thời cổ đại sao mà lắm nhân tài thế nhỉ!
Sau khi ta thao thao bất tuyệt kể về thân phận của mình xong, hắn mới chịu ‘ phát biểu cảm tưởng ‘ :
“ Vậy là ngươi căn bản không phải người của thế giới này sao?”
“ Chính xác!”
“ Ngươi có định trở về không”
“ Hầy… cái này… ta cũng không biết, bởi vì cho dù có muốn thì ta cũng không thể biết làm sao để trở về nữa!” Ta nhún nhún vai, thản nhiên đáp.
“ Ngươi nói ngươi cũng có am hiểu một chút về chính trị, âm mưu hoàng thất cũng biết, vậy hãy ở bên cạnh giúp đỡ ta đến khi nào trở về đi! Hơn nữa,Đại hoàng huynh của ta vô cùng khó đối phó… vì thế nên cần ngươi giúp một chút..”
“ Ái chà, người nguy hiểm như ngươi cũng có lúc biết sợ á”
“ Ta cũng là con người!” Hắn bất mãn nhìn ta.
“ Hà hà, cũng được thôi, cũng chẳng có gì khó khăn lắm ! Chỉ là, ngươi phải đảm bảo an toàn cho ta, cũng như tất cả quyền lợi của một thái tử phi. Tiền của ngươi cũng là của ta, ta muốn cái gì thì phải cho cái đó, không được dọa hay bắt nạt ta!”
“ Được! Vậy thì ngươi cố làm sao mà bảo hộ ta đi! Hoàng huynh hôm qua mới trở về từ Mạc Bắc thành, hôm nay tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội mưu sát đâu!Còn cái biện pháp “ đắp đê” gì đó của ngươi có hiệu quả không vậy?
“ Tất nhiên! Đảm bảo trăm phần trăm!” Ta vỗ иgự¢ đầy tự tin. Cái này chẳng cần học cũng biết!
Ọt ọt…
“ Cái gì kêu vậy?” Hiên làm ra một bộ dáng đề phòng, tay âm thầm vận công.
Ọt ọt…
“ Này, nó phát ra từ bụng ngươi đó!” Hắn nhíu mi nhìn ta.
“ Hức.. ta… hình như đến giờ ăn sáng rồi…” Ta dở khóc dở cười ôm cái bụng lép kẹp của mình , xấu hổ cúi đầu.
Hắn ngớ người , sau đó lại bật cười ha hả, kêu to một tiếng :
“ Thái tử phi của các ngươi sắp ૮ɦếƭ đói rồi, mau mang thức ăn lên đây! Ha ha!”
“ Ngươi nói cái gì đó đồ biến thái! Là vì ai cơ chứ!Ta cào này! Ta nhéo này! Ta nhéo nát cái mặt đẹp trai của ngươi!!A a a !!”
“ Người đâu !! Thái tử phi ám sát thái tử, mau giam vào đại lao chờ xử trảm!”
“ Xử trảm cái đầu ngươi!Muốn ૮ɦếƭ hả!”
Ọt ọt…
“ Thật đáng xấu hổ” Hắn chế giễu nhìn ta.
“ Hứ…”
Cái bụng này đúng là hư thân mất nết quá đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc