Thái Tử Phi Tối Cao - Chương 04

Tác giả: Đường Ngọc Hoa

Khoảng 1 tháng sau thì đám thợ đã hoàn tất và giao lại cho nàng bộ cờ vua và bộ bài. Đúng là thợ giỏi nhất kinh thành có khác, không những làm nhanh lại còn đẹp ngoài sức tưởng tượng như vậy! Ha ha, có tiền thật là sung sướng quá đi ~~
Ta cẩn thận cầm một quân cờ lên ngắm nghía hồi lâu rồi vẫy tay gọi Tiểu Đào đang mắt tròn mắt dẹt đứng trong góc nhìn chằm chằm về phía này. Tiểu a đầu thấy ta gọi liền ngoan ngoãn tiến lại gần, ngây thơ nhìn ta rồi lại nhìn “vật lạ” , hồi lâu mới e dè nói :
“ Nương nương … đây là?”
Ta cong cong khóe môi, hào hứng kéo Tiểu Đào ngồi xuống bên cạnh :
“ Nào nào, đừng có đứng đực ra đó chứ! Để ta chỉ em cách chơi, ha ha!”

Trong thư phòng, Âu Dương Thế Hiên còn đang đau đầu với vấn đề lũ lụt thì lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, đầu mày không khỏi chau lại thật chặt, bàn tay ngọc thon dài kiêu ngạo khẽ siết bản tấu chương , chỉ hận không thể nghiền nó thành bột. Phượng mâu ánh lên tia sắc bén lạ thường, hắn đập bàn hướng ra ngoài quát lớn :
“ Người đâu!”
Nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của hắn, thị vệ bên ngoài run lên, lật đật chạy vào, lo lắng hành lễ , ngay cả ngẩng đầu lên nhìn cũng chẳng dám.
Hắn hừ một tiếng :
“ Bên ngoài vì sao ồn ào như vậy? Có phải là chán sống hết rồi hay không?”
“ Bẩm thái tử, là mọi người đang kéo nhau đến Ngọc Di điện, tẩm cung của thái tử phi nương nương…”
Hắn nhướng mày, hiếu kỳ nhìn tên thị vệ. Nữ nhân này lại giở trò gì vậy?
“ Nương nương quả thực là quá thông minh, cư nhiên có thể nghĩ ra hai trò chơi mới thú vị như vậy. Hiện tại, hoàng thượng đang ở bên đó chơi với nương nương vô cùng vui vẻ. Mọi người chính là đang kéo nhau đến xem. Điện hạ, người… có đi không?” Tên thị vệ hai mắt sáng rỡ, thao thao bất tuyệt một hồi.
“ Hai cái … trò đó tên gì?”
“ Thưa điện hạ, là Cờ Vua và đánh bài”
“ Hừ, vậy a? Nếu đã như vậy, cũng nên đi một chuyến xem!”
Âu Dương Thế Hiên đứng dậy, phẩy tay áo tiêu sái bước đi.
Lúc này, ta và Hoàng đế bệ hạ đang ở khúc cao trào nhất. Ai dà, bệ hạ nhìn già vậy rồi, thế nhưng vừa nghe sơ qua luật của trò chơi đã hiểu, lại còn chơi tốt như vậy. Hừm, đúng là đế vương một nước có khác, sinh ra đã có tố chất thông minh bẩm sinh! Thật chẳng bù cho ta, hồi còn ở hiện đại, ta đã phải dành ra hai tháng luyện tập lẫn rất nhiều tâm huyết mới có thể trở thành cao thủ .
Bệ hạ cho dù có giỏi thế nào thì cũng không thể so với ta , kẻ đã từng đánh bại rất nhiều người . Chơi mười ván thì ta thắng hết bảy ván.
Hoàng đế gia gia sảng khoái cười lớn, vỗ tay tán thưởng :
“ Hà hà, đúng là kỳ nữ! Kỳ nữ a! Trò chơi này vô cùng thú vị, thái tử phi , con có thể nghĩ ra thật đúng là thiên tài! Ha ha ha!” Bệ hạ vừa cười vừa vân vê mấy quân cờ, vui vẻ tâng bốc ta lên tận chín tầng mây.
Nhưng bên cạnh đó, ta lại cảm thấy vô cùng áy náy cùng hổ thẹn, bởi vì trò này căn bản không phải ta sáng tác ra. Hầy, lần này tiểu nữ mạo nhận , thỉnh các vị gia gia trên trời đừng trách tội, tiểu nữ là vạn bất đắc dĩ, thân bất do kỷ a!
Ta gượng cười, ngón tay nghịch ngợm lọn tóc xõa trước иgự¢:
“ Bệ hạ quá khen rồi! Tiểu nữ không dám nhận!”
“ Được rồi được rồi, không cần khiêm tốn đâu. Ngày mai có đoàn sứ giả từ nước Nhật sang đề nghị liên minh, trẫm cần phải chuẩn bị, không thể chơi tiếp trò kia nên hẹn con lúc khác nhé. Trẫm đi trước đây, con cứ từ từ chơi , ha ha!”
“ Cung tiễn bệ hạ!” Ta và những người có mặt lúc đó cung kính quỳ xuống hành lễ.
Còn chưa kịp đứng dậy, bên tai đã vang lên giọng nói the thé lại pê đê của tiểu thái giám :
“ Thái tử điện hạ giá đáo!”
Ta xoa mặt, chán nản cúi người , ê a vài tiếng cho có lệ. Thế Hiên cười khẩy một tiếng, phe phẩy chiết phiến làm ra một bộ dáng ngọc thụ lâm phong nhìn ta :
“ Nghe nói thái tử phi nàng vừa chế ra trò vui?”
A cũng cười đầy khinh miệt đáp lễ :
“ Ồ? Vậy điện hạ đến là để cùng chơi với thần thi*p?”
Nhiều lúc nghĩ lại lúc đó , ta cảm thấy bản thân mình rất đáng hận. Vì sao lúc đó ta lại quên mất hắn vốn là thiên tài , rồi lại dại dột khiêu khích , cùng đấu với hắn để rồi rước nhục vào thân?
Thế Hiên hắn so với hoàng đế gia gia còn thông minh gấp vạn, chỉ nghe ta giải thích sơ sài qua loa thôi mà ngay ván đầu đã khiến ta thua vô cùng thê thảm, nhưng đó chỉ là mở đầu mà thôi, càng về sau ta lại càng thua thê thảm hơn, thê thảm đến nỗi ta suýt nữa là ngất ngay tại chỗ!
Cả đánh bài lẫn cờ vua, chơi bao nhiêu ván thì hắn thắng bấy nhiêu ván, ta ngay cả một ván cứu vớt cũng không có! Thật quá đáng thương, hu hu….
Thấy ta cứ ngồi cắn xé cái gối để trút giận, mãi không chịu đi ngủ, Tiểu Đào thở dài an ủi ta :
“ Nương nương, ngày mai đoàn sứ giả tới, người là thái tử phi nên cũng phải đi tiếp đón. Nếu ngủ trễ, nương nương khẳng định là sẽ không đủ sức đâu, mà như vậy sẽ vô cùng mất mặt, vô cùng mất mặt Tử quốc chúng ta đó!”
“ Ta biết rồi, biết rồi mà!”
Ta bất mãn đập mạnh tay xuống gối một cái, nghiến răng nghiến lợi rồi mới chịu nằm xuống đi ngủ.
Nhưng trước khi nhắm mắt , ta cũng không quên nguyền rủa hắn. Tên thái tử ૮ɦếƭ tiệt! ૮ɦếƭ bầm! Ta sẽ không để ngươi đắc ý lâu đâu, cứ đợi đó, bổn cung sẽ trả thù!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc