Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta - Chương 52

Tác giả: Tam Sinh Đường

Khi Sầm Cảnh Huyên chạy tới, Tô Trường Nhạc đã ngừng nôn, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.
Sau khi hắn ta đơn giản bắt mạch và hỏi thăm tình hình cho Thái tử phi, đứng dậy khom người với Thẩm Tinh Lan: “Thái tử phi chỉ bị buồn nôn vào lúc đầu mang thai, cơ thể không có gì đáng ngại, xin Thái tử điện hạ yên tâm.”
Mặc dù Thẩm Tinh Lan đã đoán được là như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nếu không phải Tђยốς tгáภђ tђคเ của Sầm Cảnh Huyên không có hiệu quả, thì Tô Trường Nhạc sẽ không bị ђàภђ ђạ sớm như vậy.
Kiếp trước, cơ thể của Tô Trường Nhạc không tốt, cho nên lúc đầu nôn ọe rõ ràng, thậm chí một tháng đầu tiên chỉ có thể nằm ở trên giường.
Đây cũng là điều Thẩm Tinh Lan vẫn luôn lo lắng sợ hãi, vì vậy vừa mới đại hôn không lâu, liền tìm Sầm Cảnh Huyên, quyết định uống Tђยốς tгáภђ tђคเ.
Không ngờ rằng!
Thẩm Tinh Lan mím môi, u ám nhìn lướt qua Sầm Cảnh Huyên một cái.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, Sầm thái y lập tức cúi đầu, gục xuống, không dám nhìn thẳng Thái tử.
Tô Trường Nhạc cảm nhận được cơn giận dữ không rõ ràng của Thẩm Tinh Lan, ngồi dậy, an ủi nói: “Điện hạ, ta không sao đâu, đại khái là…”
Nàng dừng một chút, nghĩ rằng có thái y ở bên cạnh, đổi giọng nói: “Đại khái là không thể ngửi thấy mùi thịt.”
Trước khi mang thai, nàng không có thịt là không vui, nhưng sau khi mang thai, nàng không muốn ăn thị dù chỉ một ít, cũng không thể ngửi được mùi thịt, thậm chí mùi nồng nặc cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm mà buồn nôn.
Những chuyện này kiếp trước Tô Trường Nhạc đều đã trải qua, tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ, ngược lại rõ ràng Thẩm Tinh Lan biết tình huống của nàng, nhưng vẫn căng thẳng như vậy, khiến lòng nàng trở nên ấm áp muốn ૮ɦếƭ.
Thái tử ca ca tốt như vậy, cả đời nàng không muốn chia sẻ với người khác.
Tô Trường Nhạc hé miệng, vụng trộm cười cười.
Sầm Cảnh Huyên: “Mấy tháng nay, Thái tử phi ăn uống nên thanh đạm, thần sẽ kê thêm vài bài thuốc bổ cho Thái tử phi, xin điện hạ an tâm.”
Thẩm Tinh Lan không muốn Tô Trường Nhạc lo lắng, thản nhiên đáp một tiếng “Biết rồi”, nhìn Sầm Cảnh Huyên, mỉm cười, dịu dàng nhỏ giọng nói: “Sầm thái y đến tiền sảnh chờ, cô có chuyện phải “thỉnh giáo” với Sầm thái y.”
Ngữ điệu của Thái tử cực kỳ bình thường, thậm chí còn khách khí hơn bình thường, Sầm Cảnh Huyên lại nghe được thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sầm Cảnh Huyên ngập ngừng đáp: “Vâng!” Ôm hòm thuốc, ủ rũ rời khỏi phòng ngủ.
Tô Trường Nhạc nhìn Sầm Cảnh Huyên đang sững sờ, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Thái tử ca ca muốn thỉnh giáo Sầm thái y chuyện gì?”
“Hỏi một số vấn đề cần chú ý trong thời kỳ mang thai và chế độ ăn uống bình thường.” Thẩm Tinh Lan hời hợt nói.
Tiếp theo ra lệnh cho phòng ăn làm lại bữa ăn thanh đạm không có thịt đỏ, sau đó ra lệnh Tứ Hỉ hầu hạ Tô Trường Nhạc đi tắm gội thay quần áo, rồi đi tới đại sảnh.
“Cô có lòng đề bạt, Sầm thái y lại cho cô đan dược tránh thai giả, bằng mặt không bằng lòng như thế, cô rất thất vọng.”
Sầm Cảnh Huyên nghe vậy, lập tức ôm hòm thuốc quỳ xuống, vội vàng nói: “Vi thần tuyệt đối không dám làm bằng mặt mà không bằng lòng, thỉnh điện hạ nghe vi thần giải thích.”
Thẩm Tinh Lan chắp tay đi tới trước mặt Sầm Cảnh Huyên, mặt mày lạnh lùng: “Được, cô cũng không phải là người không thông tình hợp lý, cô cho ngươi một cơ hội giải thích.”
Sầm Cảnh Huyên nơm nớp lo sợ giải thích: “Đan dược mà vi thần đưa cho điện hạ quả thật là đan dược tránh thai của tổ tiên Sầm thị, vi thần tuyệt đối không dám tùy tiện lấy thuốc giả cho điện hạ uống.”
Vẻ mặt Thẩm Tinh Lan lạnh lùng: “Vậy vì sao Thái tử phi lại mang thai đứa bé nhanh như vậy?”
Sầm Cảnh Huyên nghe thấy vậy, biểu tình nhất thời vi diệu, cụp mắt xuống, ấp úng nói: “Lúc trước thần từng thỉnh giáo Hà ngự y, Hà ngự y đoán rằng Thái tử phi đã mang thai đứa nhỏ trước khi điện hạ dùng Tђยốς tгáภђ tђคเ rồi. ”
“Không nói tới, điện hạ ngài thân thể cường tráng, đang ở trong tuổi sung sức, thân thể của Thái tử phi cực kỳ khỏe mạnh, vốn dễ có thai, hai vị vừa mới cưới xong, lúc gần rơm lâu ngày cũng bén, mang thai đứa nhỏ là chuyện hết sức bình thường.”
Trên người Thẩm Tinh Lan có một khí thế khi*p người, không giận tự uy, cho dù Sầm Cảnh Huyên đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, nhưng lúc nói đoạn này vẫn lắp bắp.
Thẩm Tinh Lan: “…”
Theo lời Sầm Cảnh Huyên nói, không phải hai người vừa mới đại hôn không lâu, tại sao Tô Trường Nhạc liền mang thai?
Hắn có giỏi đến vậy không?
Trong mắt Thẩm Tinh Lan lộ ra một tia hoài nghi.
Nhớ tới mình tìm được Sầm Cảnh Huyên chỉ sau đại hôn mấy ngày, trong khoảng thời gian này hắn cùng Tô Trường Nhạc gắn bó như keo sơn, hai người gần như không hề tiết chế, làm loạn cả ngày lẫn đêm, vì vậy rất có thể khi đó đã mang thai hài tử.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Tinh Lan ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời không biết nên vui hay nên tức giận.
Nói cho cùng vẫn là chuyện của chính hắn, nếu trước khi hắn thành thân liền tìm tới Sầm Cảnh Huyên thì sẽ không xảy ra chuyện hồ đồ như vậy.
Ngay từ đầu, Sầm Cảnh Huyên cũng cảm thấy kỳ lạ, cho đến ngày đó hắn cùng Hà ngự y và Trần viện phán rời khỏi Đông cung, hắn không nhịn được thỉnh giáo Hà ngự y, thì mới biết được lý do.
Ngay khi Thẩm Tinh Lan chuẩn bị bảo Sầm Cảnh Huyên lui ra, một giọng nói mềm mại ngọt ngào bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh.
“Đan dược tránh thai gì?” Tô Trường Nhạc vốn đang tắm gội đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh.
Thẩm Tinh Lan cứng đờ, hai tay sau lưng đột nhiên nắm chặt thành quyền.
Sầm Cảnh Huyên cúi đầu nhắm mắt, không dám nhiều lời.
Tô Trường Nhạc được Tứ Hỉ dìu, đi tới trước mặt hai người, khẽ nhíu mày lại: “Đan dược tránh thai trong miệng Sầm thái y vừa rồi giống như canh tránh thai?”
Sầm Cảnh Huyên không dám lên tiếng.
Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt nàng vất vả lắm mới khôi phục lại sức sống, trên mặt tuy không gợn sóng, nhưng trong lòng lại chột dạ từng cơn, trước khi Tô Trường Nhạc tức giận, phất tay bảo Sầm Cảnh Huyền và Tứ Hỉ cùng các cung nhân khác lui ra.
Tô Trường Nhạc được Thẩm Tinh Lan đỡ sang một bên ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, không nói lời nào.
Thẩm Tinh Lan vén áo bào, quỳ một gối xuống đất trước mặt nàng, nắm tay nàng, bình tĩnh giải thích: “Kiếp trước nàng suýt chút nữa đã đi cùng đứa nhỏ, bóng ma trong lòng cô thật sự quá lớn, nên mới muốn nói rằng chúng ta nên tạm dừng chuyện đứa nhỏ cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, cô cũng không phải không muốn có con.”
Cô còn muốn chiếm nhiều thời gian của nàng hơn, không muốn nàng bị hài tử ςướק mất, cho rằng trong mắt nàng chỉ có cô.
Thẩm Tinh Lan đương nhiên sẽ không nói những lời trong lòng.
Dù sao kiếp trước Tô Trường Nhạc rất mong chờ đứa con.
Tô Trường Nhạc bĩu môi, hỏi: “Cho nên lúc trước ta nói ta muốn có con, điện hạ đồng ý với ta chỉ là đang có lệ với ta hả?”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy hai chữ “điện hạ” liền biết mình đã tới số, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Do dự một lát, hắn mới nhắm mắt nói: “Không phải là có lệ, cô chỉ là lúc ấy không biết nên nói với nàng như thế nào.”
Tô Trường Nhạc cụp mắt nhìn hắn.
Lúc trước Thẩm Quý Thanh dẫn theo phản quân, tấn công vào hoàng thành, nam nhân này hoàn toàn có thể làm Thái Sơn sụp đổ trước mà sắc mặt không hề thay đổi, hiện tại chẳng qua là để cho nàng phát hiện hắn âm thầm dùng Tђยốς tгáภђ tђคเ, liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Trong một thời gian ngắn nàng không biết hắn có thật sự sợ hãi, hay là giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương trước mặt nàng nữa.
Theo thời gian trầm mặc kéo dài, tim Thẩm Tinh Lan đập càng nhanh, thậm chí mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay.
Thẩm Tinh Lan mím môi, cẩn thận nhìn nàng, đang định mở miệng giải thích thì hai bên tai đột nhiên bị nàng nắm lấy, trên mũi có một luồng hơi thở nhẹ ngọt ngào.
Đó là hương thơm mà hắn quen thuộc, hương vị của nàng.
Thẩm Tinh Lan trật nhịp thở.
Cô bé nhỏ nhắn trước mặt hơi cúi người kề sát vào hắn, nhẹ nhàng nắm lấy lỗ tai hắn, nghiêng đầu, nụ cười trên mặt ngọt ngào đến mức làm cho hắn động tâm.
“Lần sau không được viện lý do này nữa, chỉ là sau này Thái tử ca ca có chuyện gì thì không được gạt ta nữa, nếu không ta thật sự sẽ không để ý tới chàng đâu.”
Thẩm Tinh Lan cúi đầu ừ một tiếng, vẻ mặt vẫn có chút không dám tin.
“Nàng không giận cô sao?:
Tô Trường Nhạc trừng hắn, bĩu môi, giận dữ nói: “Đương nhiên tức giận.”
Sắc mặt Thẩm Tinh Lan khẽ thay đổi.
Tô Trường Nhạc nhịn cười, mím môi, mềm giọng nũng nịu: “Ta nói ta giận, Thái tử ca ca không mau dỗ ta.”
Rõ ràng bảo hắn dỗ, thế mà vừa nói xong liền nhào vào lòng hắn.
Thẩm Tinh Lan trở tay ôm lấy nàng, thuận thế ngã ngồi xuống đất, sự ngọt ngào quyến rũ tràn ngập trong hơi thở của nàng.
Cổ họng hắn căng thẳng, đáy mắt đè nén ý niệm không rõ đang dâng lên.
“Thái tử ca ca không dỗ ta, vậy ta đành phải trừng phạt chàng.”
Không đợi Thẩm Tinh Lan kịp phản ứng, Tô Trường Nhạc đã đẩy hắn ngã xuống đất, có một cảm giác cơ bắp dày đặc dưới lòng bàn tay mềm mại của hắn.
Con mèo trắng như tuyết bắt đầu làm bậy.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi mở to, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt và dưới nó chậm rãi nhuộm đỏ làm say lòng người.
Hô hấp của Thẩm Tinh Lan đột nhiên trở nên nặng nề.
Thoáng đè lại đôi tay làm loạn kia, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, xác định đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ, các cung nữ đã sớm rời đi, mới khàn giọng nói: “Niếp niếp à, thái y đã nói ba tháng đầu không thể ──”
Má tuyết của Tô Trường Nhạc ửng đỏ, với đôi mắt dịu dàng, rụt rè, e lệ, cố ý, ngây thơ và xinh đẹp, nhưng lại nở một nụ cười nhếch mép nghịch ngợm: “Đó là lý do tại sao ta mới nói.”
Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua đôi môi mỏng của hắn, cằm, cuối cùng rơi vào yết hầu có độ cong duyên dáng.
Nơi nào vừa đi qua thì ngọn lửa bùng phát dữ dội.
Vài sợi tóc dài rối tung trên mặt Thẩm Tinh Lan, khuôn mặt như ngọc nổi lên ý đào hoa làm say lòng người.
Tô Trường Nhạc xấu hổ cụp mắt xuống, nâng mặt hắn lên, cúi người, nhẹ nhàng g4m cắn khóe miệng hắn, cười ngọt ngào: “Cho nên ta mới nói, đây là trừng phạt đó!”
Mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt, lướt qua từng tấc da thịt của hắn.
Thẩm Tinh Lan hoàn toàn không dám cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt đỏ tươi, như thể nhẫn nhịn đến cực điểm, trông vừa đau khổ vừa đáng thương.
─ Đây thực sự là một hình phạt có thể khiến hắn phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Thẩm Tinh Lan nhắm mắt lại, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch cười rộ lên.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, môi mỏng khẽ mở ra, hô hấp rối loạn.

Thẩm Tinh Lan không bị phạt ở đại sảnh.
Tô Trường Nhạc vừa châm lửa xong, hắn liền xoay người đứng lên, không nói một lời ôm lấy nàng, dùng tốc độ kinh người chạy về phía phòng ngủ.
Ngọc quan trên đầu đã được cởi, tóc vụn trước trán đầy mồ hôi, lúc chạy trốn tóc đen và y bào bay phất phới, đẹp đến mức giống như là một bức tranh.
Người trong bức tranh không chỉ có hắn, mà còn có gương mặt cong cong, hai tay che khuôn mặt đỏ tươi đang xấu hổ, được hắn ôm vào lòng, đẹp đến mức tuyệt diễm, đại mỹ nhân đẹp đến mức khiến người ta quên cả thở.
Bởi vì Thẩm Tinh Lan không ngoan và tự thay đổi nơi xử phạt, sau khi trở lại phòng ngủ, hai tay lập tức bị trói lại.
Thẩm Tinh Lan cẩn thận tuân theo lời dặn dò của thái y, không dám lộn xộn chút nào, chứ đừng nói đến phản kháng, chấp nhận mọi hình phạt.
Nhưng hết lần này tới lần khác càng ngoan ngoãn kiên nhẫn như vậy, càng khiến người ta khó trừng phạt.
Sau một phen giày vò, mạng của Thẩm Tinh Lan đã đi một nửa, tuy nhiên Tô Trường Nhạc cũng chẳng khá hơn là bao.
Nàng thậm chí có chút hối hận vì đã chơi với Thẩm Tinh Lan như vậy.
Khi Thẩm Tinh Lan kêu nước, Tô Trường Nhạc đỏ mặt trốn vào trong chăn.
Mềm mại, béo ngậy và giòn tan như ngọc bích trắng ngần, có màu hồng phớt đẹp mắt, che kín trong tấm chăn gấm.
Tô Trường Nhạc có thai, còn trong ba tháng đầu, Thẩm Tinh Lan đương nhiên không dám làm bậy.
Sau khi hình phạt đến, hắn thoát khỏi bàn tay trắng đang đè, và phản công lại nàng.
Nốt ruồi ở đuôi mắt của Thẩm Tinh Lan dường như bị sức nóng trên khuôn mặt nhuộm đỏ, sắc đỏ khó hiểu leo lên mắt và lan ra trong đáy mắt.
Trời đất quay cuồng, Tô Trường Nhạc ngã vào trong chăn, mái tóc đen xõa bên tai và bên cổ, làm tôn lên chiếc cổ vốn đã trắng như tuyết càng trở nên thanh tú và dịu dàng, như thể có thể vắt ra nước.
Da tuyết như ngọc, hoa nở đỏ rực.
Từng bông hoa được tô điểm bởi nước và nở rổ rất đẹp.
Tô Trường Nhạc cắn môi, tim đập như sấm, thấy đáy mắt hắn từ từ hiện lên hơi nước, hơi nước dày đặc, sắc mặt càng ngày càng nóng.
Ngay cả lòng bàn tay cũng nóng.
Lông mi xinh đẹp như quạ nhuộm nước mắt, gương mặt đẹp đến mức không chân thật, gần như mê hồn, giống như những chùm pháo hoa lộng lẫy cùng nhau nở trong đêm giao thừa, có sức hút ૮ɦếƭ người.
Đẹp đến mức khiến người ta có đôi bàn tay mềm mại, đầu ngón tay tê dại, không thể rời mắt.

Khi các cung tỳ chuẩn bị nước, Thẩm Tinh Lan đã mặc quần dài, tùy ý ngồi trên giường, quỳ gối một chân, lười biếng đem người trốn trong chăn gấm vào lòng.
“Đói không?” Giọng nói khàn khàn của nam nhân lộ ra sự lười biếng.
Tô Trường Nhạc cảm thấy có chút kỳ lạ, trước đó ở phòng ăn, nàng rõ ràng cảm thấy buồn nôn khi ngửi thấy một mùi nhỏ nhất, nhưng vừa rồi chóp mũi quanh quẩn mùi hương độc nhất của Thẩm Tinh Lan, nàng lại tuyệt đối không còn cảm thấy khó chịu.
“Đói.” Khi Thẩm Tinh Lan dẫn nàng vào phòng tắm, nàng nói.
Hai người chìm xuống nước, Thẩm Tinh Lan cúi đầu, chạm vào trán nàng: “Tắm xong rồi đi ăn.”
Tô Trường Nhạc đỏ mặt, bĩu môi hừ nói: “Tay mỏi ૮ɦếƭ rồi, không còn khí lực dùng bữa.”
Thẩm Tinh Lan hé miệng, rầu rĩ nở nụ cười.
Mãi cho đến khi bị Tô Trường Nhạc hắt nước, mới thoáng ngừng cười.
Thẩm Tinh Lan vươn tay gãi gãi chiếc mũi xinh đẹp của nàng: “Tay của niếp niếp mỏi là do cô không đúng, cô đút nàng là được.”
Tô Trường Nhạc nghe tiếng cười khàn khàn quá mức của hắn, nửa khuôn mặt trốn vào trong nước vẫn còn đỏ.
Hậu cung của Tuyên đế có rất nhiều phi tần, họ rất biết cách chuẩn bị bữa ăn cho các quý phi trong cung khi họ mang thai, có thể nói như nắm chắc trong lòng bàn tay, vừa nghe Thái tử phi ngửi không được mùi thịt, lập tức lại thay đổi một bộ bữa ăn.
Lúc này đây, Tô Trường Nhạc dùng bữa, quả nhiên không còn ghê tởm như trước nữa.
Mặc dù chỉ là các món ăn rất nhẹ, nhưng cực kỳ ngon, không khó ăn chút nào.
Ngay khi Tô Trường Nhạc vừa ăn xong nửa chén cháo làm ấm bụng, Tần Thất liền tiến vào bẩm báo, nói chưởng sự của Thận Hình Ti đến thăm.
Hiện giờ đã không còn sớm, chưởng sự của Thận Hình Ti đích thân đến đây, chắc là vụ án pháo nổ đã có tiến triển.
Thẩm Tinh Lan buông bát đũa xuống, nhìn Tô Trường Nhạc một cái.
“Thái tử ca ca nếu bận thì đi đi, ” Tô Trường Nhạc cong mắt, mím môi cười nói: “Ta ăn trước, đợi lát nữa chàng nói xong, nếu lúc đó ta ăn xong rồi thì ta sẽ nhìn chàng ăn.”
Thẩm Tinh Lan đứng dậy, trước khi rời đi sờ sờ mặt nàng, cười: “Còn tưởng rằng nàng muốn nói đút cô ăn chứ.”
Tô Trường Nhạc đỏ mặt, nhẹ nhàng vỗ tay hắn ra, càu nhàu nói: “Mau đi!”
Chuyện này không thể kéo dài được nữa, Thẩm Tinh Lan không nói nhiều nữa.
“Thái tử điện hạ, mọi chuyện đều như ngài dự đoán, người mang bữa trưa cho An Minh hôm nay đã thay đổi.” Chưởng sự của Thận Hình Ti nói.
An Minh chính là tên của cung nhân kia.
Thủ đoạn bức cung của Thận Hình Ti là đứng đầu, lúc trước chuyện khánh công yến Lâm hoàng hậu đã chịu thiệt thòi lớn một lần, lần này nếu bà dám xuống tay với Tô Trường Nhạc, nhất định đã sớm nghĩ ra con đường thoát thân, sẽ không lặp lại vết xe đổ.
An Minh không chịu nổi sự bức cung của Thận Hình Ti, Lâm hoàng hậu nhất định sẽ tìm thời cơ tốt xuống tay với hắn.
Ngày mùng hai, Thẩm Tinh Lan muốn cùng Tô Trường Nhạc trở về tướng phủ, nhanh chóng phân phó chưởng sự của Thận Hình ti tạo cung điện trước, và những người bên dưới đề phòng sự giả tạo lỏng lẻo.
Cơ hội tốt như vậy, Lâm hoàng hậu tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Đáng tiếc điều Lâm hoàng hậu không biết chính là, cho dù bà đổi người đưa bữa trưa thì cũng vô dụng mà thôi.
“Người đâu?”
“Vừa mới kéo về từ trong Quỷ Môn Quan.”
Thẩm Tinh Lan gật đầu, đưa tay lấy áo choàng đã được Tần Thất chuẩn bị, thấp giọng phân phó: “Đi nói cho Thái tử phi biết, cô có việc quan trọng xử lý, không thể trở về dùng bữa với nàng.”
Tần Thất đáp một tiếng, xoay người định rời đi thì Thẩm Tinh Lan lại vang lên sau lưng hắn: “Từ từ.”
“Nói với Thái tử phi, để cho nàng đừng chờ cửa cho cô nữa, trong bụng đang có thêm một tiểu tử nên đi ngủ sớm một chút.”
Trong mắt Tần Thất hiện lên ý cười, cung kính đáp một tiếng.

Ngày đó A Hoán lấy thuốc tử giả ૮ɦếƭ, muốn hại ૮ɦếƭ Giang Tử Tinh, mặc dù không truyền đến tai Tô phụ, nhưng Tô mẫu lại biết.
A Hoán là người bên cạnh Tô mẫu, Tô Ngọc muốn đuổi người ra khỏi tướng phủ, nhất định để Tô mẫu biết được.
Tô mẫu biết được A Hoán lại to gan làm bậy như vậy, đương nhiên sẽ không che chở ả ta, lập tức trục xuất người ra khỏi tướng phủ.
Trong lòng lại càng thêm thương tiếc Giang Tử Tinh.
Bà và Giang Tử Tinh đều xuất thân hèn mọn, đương nhiên biết Giang Tử Tinh đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại muốn làm chuyện ngu ngốc này.
Nếu Giang Tử Tinh ích kỷ, chỉ muốn ở bên cạnh Tô Ngọc hưởng phúc, sẽ không đau khổ như thế, vì quá coi trọng Tô Ngọc nên mới có thể nghĩ ra cách ngu ngốc này.
Tô mẫu xưa nay vẫn giữ thái độ trung lập với hôn sự của nhi tử, dù sao Tô Trạch mới là người đứng đầu cả nhà, đại sự trong nhà luôn do ông tính.
Nhưng lần này, Tô mẫu quyết định vì nhi tử một lần.
Tô Trường Nhạc rời đi không lâu, bà liền gọi Giang Tử Tinh đến trước mặt, ban thưởng cho nàng rất nhiều tơ lụa và trang sức cao quý.
Giang Tử Tinh thụ sủng nhược kinh, không dám tiếp nhận.
Tô mẫu thấy nàng như thế, liền trực tiếp sai người đem đồ đạc đưa đến viện của Tô Ngọc, nhi tử luôn có cách để thuyết phục nàng.
Sau khi Tô Trạch biết chuyện này, cực kỳ đau đầu, đêm đó lập tức nói mấy lời thấm thía, Tô mẫu: “Ta biết nàng thấy thân phận của nó thấp kém thì sẽ nhớ tới bản thân mình trước đây, nhưng rốt cuộc nàng và nó không giống nhau, nếu nó chưa từng làm ngựa gầy, chỉ là nô bộc bình thường, ta cũng sẽ không phản đối một cách mãnh liệt như vậy.”
Tô mẫu: “Mấy năm trước, A Ngọc cũng đã chuộc thân cho nàng rồi, trong kinh thành hầu như không ai biết lúc trước nàng từng làm ngựa gầy, nếu đại nhân lo lắng cho A Ngọc bị người ta chỉ trỏ, vậy thì tùy tiện sắp xếp cho Tử Tinh một thân phận là được.”
Năm đó, Ôn Sơ Ngữ cũng làm như vậy, lúc ấy Tô mẫu thành thân với Tô Trạch ở biên quan, hầu hết người trong kinh thành không biết lúc trước bà từng là nô tỳ của Ôn phủ.
“Vậy vẫn là không giống, năm đó ta là con trai út của Tô gia, vì thế phụ thân mới không nói gì thêm, Tô Ngọc nó chính là trưởng tử, sao có thể cưới người như Giang Tử Tinh làm chính thê được!”
Tô mẫu không nói lời nào nữa.
Nói cho cùng vẫn là thân phận.
Tô Trạch thuở nhỏ xuất thân danh môn, muốn tìm cho nhi tử một hôn sự môn đăng hộ đối, không thể bình thường hơn.
“Tóm lại ngày mai thi*p thân sẽ dẫn Tử Tinh cùng đến chùa Trấn Quốc dâng hương, thái độ của A Ngọc nhiều năm như vậy cũng đủ khiến đại nhân biết được quyết tâm không cưới của con rồi, nếu đại nhân thật sự muốn tốt cho A Ngọc, thì nên có vẻ đẹp của người lớn, đừng để nhi tử trước mặt sau lưng đều có địch.”
Tô Trạch tức giận nhìn thê tử một cái, lại không nói thêm gì nữa, chỉ mệt mỏi xoa xoa trán, dịu dàng nói: “Biết rồi, đầu tháng ba hàng năm chùa Trấn Quốc là đông người nhất, hàng năm đều có vụ giẫm đạp nhau, nếu nàng muốn đi thì mang thêm nha hoàn bà tử đi theo, kẻo ᴆụng nhau, rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.”
Tô mẫu hơi sửng sốt, khuôn mặt vốn nghiêm túc, lập tức nở một nụ cười xán lạn, cụp mắt nói: “Vâng, đa tạ đại nhân quan tâm.”
Ngày mùng ba, không khí Tết đông vui nhất, khắp kinh thành đều là dòng người vui vẻ, nhất là Ngự phố và chùa Trấn Quốc.
Mặc dù Tô Trạch không chịu để Tô Ngọc cưới Giang Tử Tinh làm vợ, nhưng Tô mẫu lại biết rõ tính tình của trưởng tử cứng đầu như thế nào, và bà từ lâu đã coi Giang Tử Tinh là tức phụ chưa qua cửa.
Ngày hôm đó, Tô mẫu lên chùa Trấn Quốc thắp hương và thắp đèn sáng, đèn bình an, không chỉ dẫn theo hai nhi tử ra ngoài, mà còn bảo Tô Ngọc dẫn nàng theo.
Năm xưa ngại Tô Trạch cũng không đồng ý với thân phận của Giang Tử Tinh, khi Tô Ngọc dẫn nàng ra ngoài, nàng đều lấy thân phận thông phòng đi sau hắn.
Lúc này đây, Tô mẫu sánh đôi cùng Giang Tử Tinh và vài nha hoàn.
Tô Ngọc nhìn thấy hành động này của mẫu thân, trong lòng vui sướng khó tả, hắn biết nếu mẫu thân bằng lòng ủng hộ hắn và Giang Tử Tinh, phụ thân sớm muộn gì cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Có rất đông người qua lại, tuy Tô mẫu dẫn rất nhiều nha hoàn và bà tử ra cửa, nhưng không thể tránh khỏi việc bị đám đông xô đẩy.
Rất nhanh, Tô Ngọc và Giang Tử Tinh cùng Tô mẫu và Tô Thiên Dương bị người ta chen chúc tán loạn.
Tô Thiên Dương thân dài gần tám thước, thấp hơn Thẩm Tinh Lan một chút, ưu thế vóc dáng cao lập tức phát huy tác dụng vào lúc này.
Hắn nhìn xung quanh, lập tức quay đầu an ủi mẫu thân: “Mẫu thân đừng lo lắng, đại ca bọn họ ở phía sau cách đó không xa, đợi chúng ta vào trong chùa, đại ca sẽ dẫn Tử tinh tìm tới.”
Tô mẫu lại như chưa từng nghe thấy, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang ở tuổi xuân mặc một bộ trang phục cao quý đang đội mũ che.
“Nương?” Tô Thiên Dương lại kêu lên một tiếng, thấy cả người Tô mẫu mất hồn mất vía, theo ánh mắt của bà nhìn lại.
Đồng tử chợt mở rộng.

Hôm qua, mặc dù Thẩm Tinh Lan bảo Tô Trường Nhạc không cần chờ cửa, nhưng nàng vẫn đợi đến rất khuya, thậm chí còn thêu hà bao lúc trước vẫn thêu chưa xong, chuyển đến đại sảnh, vui vẻ thêu.
Cho đến khi gần giờ Tý, mới không chịu nổi cơn buồn ngủ, dưới sự khuyên bảo của Tứ Hỉ, được nàng ấy dìu về phòng, ngủ say.
Tô Trường Nhạc vốn tưởng rằng nửa đêm Thẩm Tinh Lan sẽ trở về, cho đến hôm sau nàng mơ mơ màng màng xoay người, theo bản năng muốn chui vào l0ng nguc ấm áp thì mới giật mình cảm thấy bên cạnh trống rỗng, không có sự ấm áp mà nàng quen và quyến luyến.
Nàng lập tức tỉnh táo lại, mắt buồn ngủ bò dậy.
Tô Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài bông tuyết rơi tán loạn, ánh sáng rực rỡ, trong phòng đốt địa long, bên cạnh giường bày Ⱡồ₦g hun khói, cả phòng ngủ đều ấm áp.
Nàng sờ sờ vị trí nằm bình thường của Thẩm Tinh Lan, chỉ cảm thấy vị trí ấy lạnh như băng, một chút ấm áp cũng không có.
Là tên cung nhân pháo hoa kia xảy ra chuyện gì sao? Nếu không Thẩm Tinh Lan sao lại một đêm không về?
Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua gối ngọc ở một bên, trên mặt gối tơ vàng khảm ngọc mềm mại lạnh như băng, hoàn toàn không có nhiệt độ của chủ nhân.
Nàng còn tưởng rằng trong dịp Tết, Thẩm Tinh Lan không cần lên triều sớm, tỉnh lại là có thể nhìn thấy hắn, kết quả hắn vẫn vậy, vẫn bận rộn đến mức không thấy bóng người.
Tô Trường Nhạc cúi đầu, rầu rĩ không vui gọi Tứ Hỉ vào.
“Thái tử phi cuối cùng ngài cũng tỉnh lại,” Tứ Hỉ vừa nói, một bên cẩn thận một cánh đỡ nàng xuống giường, “Hoàng hậu nương nương sáng sớm đã phái người tới.”
“Nương nương hôm qua nghe nói Đông cung triệu thái y, biết được ngài bị nghén rất nhiều, còn nói bà có một số phương thuốc có thể giảm bớt triệu chứng buồn nôn muốn cho ngài biết, muốn ngài tỉnh lại thì đi qua Phượng Nghi cung một chuyến.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc