Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta - Chương 47

Tác giả: Tam Sinh Đường

Tuyên Đế nghe vậy hơi sửng sốt.
Không chỉ Tuyên Đế, mà ngay cả phụ tử Tô gia nghe Trần viện phán nói vậy, đáy mắt cũng hiện lên một tia hoang mang.
“Trần viện phán, cái này, đây là bi mạch gì?” Tô Trạch vẻ mặt mờ mịt, “Lão phu chỉ nghe qua hỉ mạch, chưa từng nghe thấy bi mạch mà ngươi vừa nói, ngươi nhanh chóng nói rõ, Thái tử phi rốt cuộc là hỉ mạch, hay là bi mạch!”
Bi mạch này nghe không phải là mạch tốt gì, tim của Tô Trạch lập tức đập lệch nhịp.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần viện phán.
Trần viện phán uống rượu quá nhiều, cả khuôn mặt đỏ bừng, mặc dù cố gắng hết sức để tỉnh táo trước mặt Tuyên đế, nhưng vẫn nhịn không được mà nấc cụt.
Sau tiếng nấc, Trần viện phán lại sờ sờ cằm, tiếp tục nói: “Thái tử phi có xích trung mạnh mẽ, mạch tượng trơn tru, lưu loát không bị nghẽn, giống như là hỉ mạch, nhưng mà hỉ mạch này cực kỳ không ổn định, giống như có như không, đứt quãng. Mạch dập của mạch tam bộ[1] của Thái tử phi thì tán loạn, nguyên khí hao tổn[2], mạch sáp[3] dồn khí, nguyên khí giảm nhiều, đây là bi mạch.”
[1] Mạch tam bộ: trong tam bộ cửu hậu, bộ vị mạch chủ yếu có 3 loại: Thượng, trung hạ, mỗi bộ có 3 hậu Thiên, Địa, Nhân nên được gọi là tam bộ cửu hậu.
[2] Nguyên khí dịch ra nghĩa là năng lượng gốc của cơ thể, khởi phát tất cả năng lượng hoạt động của các cơ quan tạng phủ khác, là gốc của tất cả các khí khác trong cơ thể, đồng thời nó cũng được coi là “suối nguồn” khi cung cấp năng lượng cho lục phủ ngũ tạng.
[3] Mạch sáp: Có hình dạng giống như dao chẻ tre
“Bi thì tim thắt lại, lá phổi che lấp, thượng tiêu bị tắc nghẽn, dễ bị tác động bên ngoài gây bệnh, gọi là bi mạch. Chỉ có người suy nghĩ quá độ trong một thời gian dài, buồn phiền quá nhiều, sẽ khí trệ tích tụ trong иgự¢của người đó, nên mới có mạch tượng này, đây là tâm bệnh, không có thuốc chữa.”
“Bệnh như vậy cũng không phổ biến, lão thần bây giờ vừa qua năm thiên mệnh, cũng chỉ mới thấy một, hai vị.”
Tuyên Đế càng nghe sắc mặt càng thêm kỳ lạ, Tô Trạch thì mặt âm trầm, giận dữ mắng một tiếng: “Trần viện phán say thật rồi! Thái tử phi thuở nhỏ đã vui vẻ, chưa bao giờ chịu bất kỳ tủi thân nào, sau khi gả vào Đông Cung càng ngày càng tươi cười, tại sao lại suy nghĩ quá độ, bi thương quá khích!”
Tô Trạch thậm chí muốn xông lên đánh Trần viện phán một trận, dám nói nữ nhi của ông bị tâm bệnh trước mặt Hoàng đế, không có thuốc chữa! Đúng là lang băm (thầy thuốc) nói bậy!
Nếu hoàng đế tin đây là sự thật, vậy nên làm thế nào cho phải.
Tô Trạch càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Trần viện phán bất đắc dĩ cười, vội vàng chắp tay lắc đầu: “Thừa tướng người chớ sợ hãi, lão phu chính là lo mình say rượu, phán đoán không chính xác nên mới đưa Sầm thái y tới, nếu thừa tướng đại nhân vẫn lo lắng, có thể mời bàn tay tài ba nhất của khoa ngự y tới chẩn đoán.”
Tô Trạch ghét bỏ liếc nhìn Trần viện phán một cái, giả cười nói: “Say thì ngoan ngoãn câm cái miệng lại, đừng có nói bừa lung tung trước mặt Thánh thượng!”
Thẩm Tinh Lan mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng lại cực kỳ nặng nề, phảng phất như có cái 乃úa nặng trĩu đập vào người, khiến hắnđau đớn.
Kiếp trước hắn đã nghe thấy những lời này của Trần viện phán, lúc ấy những gì Trần viện phán nói còn đáng sợ hơn so với bây giờ.
Tô Ngọc nhìn muội muội, lúc này muội muội đã không còn ôm đầu kêu đau nữa, dường như lại ngất đi, không khỏi nhíu chặt mày lo lắng.
Tuyên Đế theo ánh mắt Tô Ngọc nhìn lại, trầm giọng hỏi: “Sầm thái y chẩn đoán thế nào?”
Sầm Cảnh Huyên đi tới trước mặt Tuyên Đế, chắp tay nói: “Y thuật của vi thần chưa đủ uyên thâm, cũng không chẩn đoán ra bi mạch, nhưng mạch tượng của Thái tử phi đúng là giống như Trần viện phán nói, giống như là hỉ mạch.”
Tuyên đế vừa nghe thấy Thái tử phi có thể có hỉ mạch, long tâm không khỏi vui mừng, cười to vài tiếng, xua tay nói: “Được được được, thật tốt quá, người đâu, lập tức tuyên Hà ngự y tới đây khám mạch cho Thái tử phi!”
Về phần bi mạch, Trần viện phán này vừa nhìn đúng là thực sự rất say, Tô Trường Nhạc như Tô Trạch nói, bình thường rất lạc quan vui vẻ, khẳng định là Trần viện phán không thắng được cơn say rượu nên mới có thể chẩn đoán nhầm mạch.
Tuyên Đế có thể nói là không để trong lòng một chút nào, chỉ nghĩ, Thái tử mà ông yêu thương nhất, sợ là không lâu nữa sẽ làm cha rồi!
Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời của Sầm Cảnh Huyên, sắc mặt hơi đổi, nhìn Sầm Cảnh Huyên, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Sầm Cảnh Huyên cảm nhận được sát khí của Thái tử điện hạ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngay lập tức.
Xung quanh có quá nhiều người, Thẩm Tinh Lan chỉ có thể nhìn Sầm Cảnh Huyên trong chốc lát, toát ra một chút cảm xúc, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú đã hiện lên sự kinh ngạc và vui sướng.
Niềm vui đến quá đột ngột, Tô Trường Nhạc nằm trên nhuyễn tháp nghe thấy Trần viện phán cùng Sầm Cảnh Huyền nói thế, suýt nữa muốn không nhịn được đang từ hôn mê suýt nữa đã nhảy cả người khỏi giường bật.
Nàng đã nói rồi mà, quỳ thủy chậm chạp chưa đến, nhất định là có thai!
Nàng thật hạnh phúc!
Hahhahaha rất buồn cười, làm sao bây giờ.
Tô Trường Nhạc không nhịn được thét chói tai ở đáy lòng, hai tay dưới chăn gấm nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc rất lớn cùng niềm vui khó tả.
Thật tốt quá, lần này nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt con của bọn họ, không lặp lại sai lầm của kiếp trước nữa.
Tô Trường Nhạc có thể nói là vừa vui mừng vừa đau khổ, nàng thật muốn nhảy dựng lên ôm Thẩm Tinh Lan vui vẻ cười to, cùng hắn chia sẻ niềm vui, đáng tiếc hiện tại nàng đang giả ốm, ngay cả muốn cười trộm cũng không thể.
Thẩm Tinh Lan dường như có cảm nhận điều gì đó trong lòng, bước nhanh đến bên cạnh giường ngồi xuống, bàn tay to thò vào trong chăn gấm, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng dưới chăn gấm. Khóe miệng của Tô Trường Nhạc thẳng tắp, khẽ nhếch lên.
Hai người đan mười ngón tay vào nhau, mặc dù Thẩm Tinh Lan có chút lo lắng về việc Tô Trường Nhạc còn nhỏ như vậy mà đã mang thai, nhưng hắn biết Tô Trường Nhạc vẫn luôn muốn có đứa nhỏ, niềm vui lớn hơn sự lo lắng trong lòng.
“Vậy thì, tại sao Thái tử phi vẫn kêu đau đầu?”
Ngay khi Tô Trường Nhạc đắm chìm trong sự vui sướng, Thẩm Tinh Lan cũng không quên chuyện nàng giao phó.
Trên mặt Tô Trường Nhạc giả bộ ngủ, nhưng bàn tay nhỏ bé lại dùng sức nắm lấy bàn tay to của Thẩm Tinh Lan.
Nếu không phải Thẩm Tinh Lan nhắc nhở, nàng suýt chút nữa đã quên chính sự.
Tiểu nhân trong lòng Tô Trường Nhạc cười ngọt ngào, nghĩ thầm, phu quân của nàng thật tuyệt vời, biết mình sẽ làm cha, nhưng lại không vui vẻ đến ngốc nghếch như nàng.
Trong lòng nàng cười ngây ngô trong chốc lát, mới chợt phản ứng lại.
À, không đúng, vừa rồi sao nàng lại không tự giác mà gọi Thẩm Tinh Lan là phu quân chứ!
Hai má Tô Trường Nhạc đỏ ửng, hai lỗ tai đã đỏ bừng vì xấu hổ, may mà tóc dài đã che lỗ tai của nàng, người ngoài hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường của nàng.
Sầm Cảnh Huyên vẫn không quên cơn giận dữ lóe lên của Thái tử, nghe Thái tử hỏi, khẩn trương nuốt nước bọt, nói: “Trên đầu Thái tử phi không có ngoại thương rõ ràng nào, cũng không thấy Thái tử phi cảm thấy ghê tởm hay buồn nôn, hẳn là không có gì đáng ngại.”
Tô Ngọc thấy mí mắt của muội muội khẽ nhúc nhích, mặt cũng đỏ lên, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Ngay khi hắn ta muốn tiến lên nhìn rõ hơn thì Tô Trường Nhạc vốn đang nhắm chặt hai mắt lại, chậm rãi mở mắt ra.
Tô Trạch thấy nữ nhi đã tỉnh lại, cuối cùng sắc mặt cũng đẹp hơn một chút, nghĩ đến hai vị thái y đều đã chuẩn ra hỉ mạch, trên mặt nhất thời có chút vui mừng.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Lan lo lắng hỏi: “Đầu còn đau không?”
Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan, hai má ửng đỏ, biểu tình hơi kỳ lạ.
“Vì sao Thái tử điện hạ lại ở trong phòng ta?”
Phụ tử (cha con) Tô gia nghe vậy, sắc mặt đồng loạt thay đổi, ngay cả Tuyên đế cũng kinh ngạc nhíu mày.
Sầm Cảnh Huyền và Trần viện phán liếc nhau một cái.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Lan trắng bệch, đáy mắt lộ vẻ hoảng hốt: “Nơi này là Đông Cung của nàng, không phải là tướng phủ, nàng đã gả cho cô rồi, hiện giờ đã là Thái tử phi của cô.”
“Chàng nói bậy, ta rõ ràng đã đính hôn với Tứ hoàng tử rồi, qua mấy tháng nữa sẽ thành thân, làm sao có thể gả nhà cho chàng được!”
Tô Trường Nhạc tái nhợt như tờ giấy, trong mắt hiện lên sự tức giận, nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện phụ thân cùng đại ca đều ở phía sau, bối rối nhìn phụ thân, run giọng nói: “Cha, sau khi nữ nhi ngã ngựa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Thái tử lại nói con gả cho hắn?”
Thẩm Tinh Lan lập tức đứng dậy, trên mặt lo lắng, khẽ quát một tiếng: “Sầm thái y, còn không mau đến xem Thái tử phi bị gì!”
Hai phu thê đứa hát đứa xướng, diễn xuất của hai người không thể chê vào đâu được.
Sầm thái y và Trần viện phán lại lần nữa, hai người liên tục hỏi Tô Trường Nhạc một vài chuyện, Tuyên Đế nghe thấy Tô Trường Nhạc nói hồi nảy, trong lòng đã có hiểu ngọn ngành.
Thái tử phi đã khôi phục trí nhớ?
Trong lòng Tuyên đế một là vui mừng, hai là lo lắng.
Nếu Tô Trường Nhạc khôi phục lại trí nhớ, vậy điều đó thật tuyệt.
Nếu Thái tử phi không ngốc, lại biến trở về làm đích nữ của tướng phủ có độ tiến lùi kia, hơn nữa thái y nói nàng rất có khả năng mang thai, có thể nói song hỉ lâm môn.
Ông không cần vội vàng ép Thái tử nạp trắc phi, phụ tử bọn họ cũng không cần cãi nhau đến không vui.
Chỉ là không nạp trắc phi, Anh quốc công bên kia có chút khó giải thích.
Ngay khi trong lòng Tuyên Đế lo lắng không thôi, Hà ngự y đã được mời tới.
Hà ngự y thấy trong tẩm điện của Đông Cung có nhiều người như vậy, không chỉ có một vị thái y ở đây, ngay cả Trần viện phán cũng ở đây, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, sau khi hỏi thăm Trần viện phán về tình hình, cẩn thận bắt mạch cho Thái tử phi.
Ông chẩn mạch trong chốc lát, cau mày, tiếp theo lại cầm tay kia, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, sau đó mở mắt ra, đứng dậy khom người bẩm báo với Tuyên Đế và Thái tử.
“Mạch tượng củaThái tử phi quả thật đúng như Trần viện phán nói, có chút kỳ lạ, tuy nhiên đúng là hỉ mạch không sai, sở dĩ hỉ mạch không rõ là vì thai nhi trong bụng còn nhỏ, theo kinh nghiệm nhiều năm của thần mà xem, Thái tử phi có thai chưa tới một tháng, còn lại cũng không có gì đáng ngại.”
Thẩm Tinh Lan sửng sốt một chút, hai tay hơi siết chặt, ánh mắt nhẹ nhàng bay về phía Sầm Cảnh Huyền.
Trong lòng Sầm Cảnh Huyền có lời đau khổ, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Thái tử.
Tuyên đế nghe thấy Hà ngự y chẩn đoán, lại cười vang lên một tiếng, đi tới bên cạnh Thái tử, mặt mày hớn hở cười nói: “Hiện giờ Thái tử phi có hỉ mạch rồi, không bao lâu nữa Lan nhi sẽ làm phụ thân, đã như thế thì, ta đồng ý với chuyện mà chúng ta nói hồi nãy ở Mai Viên, chăm sóc thân thể của Thái tử phi thật tốt là được.”
Phụ tử Tô gia nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tô Trường Nhạc đã sớm chìm trong bong bóng ngọt ngào và hạnh phúc, trong lòng tràn ngập vui sướng, nhưng sau khi nghe thái y nói, liền giả bộ chấn động.
“Ta có thai?” Môi nàng hơi run, dường như không thể tin được, cả người bị đả kích nặng nề, nhìn Thẩm Tinh Lan nói: “Ta mang thai con của chàng sao?”
Thẩm Tinh Lan nhìn diễn xuất của cô bé, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mình mãi không phát hiện ra nàng đã nhớ lại chuyện kiếp trước.
Sao có thể lừa hắn lợi hại như vậy, diễn xuất có thể nói là hoàn hảo không có điểm chê, không tìm ra sơ hở nào, khó trách có thể lừa hắn quay mòng mòng.
Điều nàng sợ trước đây, là nàng đã biết hắn cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước?
Thẩm Tinh Lan cúi đầu, môi nở nụ cười không tiếng động.
Nàng càng hoàn mỹ bao nhiêu thì trong lòng càng vui bấy nhiêu, điều đó có nghĩa là Tô Trường Nhạc thật sự tha thứ cho hắn, hơn nữa thật lòng tiếp nhận hắn, thích hắn.
Đáy mắt Thẩm Tinh Lan xẹt qua một nụ cười cưng chiều, đến bên giường, nắm lấy tay nàng, nói: “Đúng, nàng đang mang thai đứa bé của cô.”
Sau khi Tô Trường Nhạc được hắn nắm tay, một đám mây đỏ nhạt hiện ra trên mặt, đôi mắt đẹp ngoại trừ hoảng hốt thất thố mà còn rõ ràng có khi*p sợ và ngượng ngùng.
Tô Trường Nhạc xấu hổ cúi đầu, xấu hổ đến mức không còn đất dung thân, vành mắt đều đỏ lên.
Nàng khẽ cắn môi, mắt phượng ngân ngấn nước thu trong suốt, xùy nói: “Thỉnh điện hạ buông ra!”
Thấy nàng muốn thoát khỏi tay mình, cả người Thẩm Tinh Lan ngồi xuống, trực tiếp nắm chặt tay kia của nàng.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Lan hơi trầm xuống, trong giọng nói đầy độc đoán không thể cự tuyệt: “Cô không buông! Tô Trường Nhạc, nàng bây giờ đã là Thái tử phi, là thê tử của cô, vì sao cô phải buông nàng ra?”
Tô Trường Nhạc hiếm khi nghe thấy giọng điệu bá đạo như vậy của Thẩm Tinh Lan, v4nh tai lập tức đỏ hơn, trong lòng hiện lên những gợn sóng ngọt ngào.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy xấu hổ khi diễn trước mặt mọi người như vậy.
Thình thịch thình thịch, tại sao Thẩm Tinh Lan lại nói những lời xấu hổ ૮ɦếƭ người này trước mặt Hoàng Thượng, còn có phụ thân và đại ca của nàng chứ! Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy?
Hai má Tô Trường Nhạc đỏ bừng, xấu hổ như muốn nổ tung, hận không thể chui vào trong chăn giả vờ hôn mê.
Nàng không khỏi ngước mắt lên, trừng to mắt nhìn Thẩm Tinh Lạc một cái.
Trong lúc ánh mắt của mỹ nhân di chuyển, lấp lánh nhìn xung quanh, đuôi mắt hơi nhướng lên một tia quyến rũ, ánh mắt như tơ khiến lòng người khẽ run lên.
Thẩm Tinh Lan hơi cúi người đến gần nàng, đôi mắt hoa đào, đôi mắt đầy ướƭ áƭ, ý cười xán lạn như sao.
Giữa hai người rõ ràng chưa làm gì, nhưng toàn thân lại hiện lên cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng khi nhìn thấy bầu không khí ấm áp này.
Tô Ngọc ném quạt giấy xuống rồi cúi đầu, với nụ cười trên môi.
Tô Trạch thấy nữ nhi tuy quên mất chuyện xảy ra sau khi ngã ngựa, nhưng không chống cự quá mức Thái tử, ngược lại lộ vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, không khỏi an tâm hơn rất nhiều.
Ông cứ lo nữ nhi mình có tính tình quá ương bướng, trong lòng còn lo lắng đến Tứ hoàng tử, sợ đầu nàng không rõ tình hình, làm ầm ĩ muốn hòa ly với Thái tử, muốn gả cho Thẩm Quý Thanh, thế thì ૮ɦếƭ thật rồi.
Tô Trạch hài lòng gật gật đầu, ông nóng lòng muốn trở về nói cho thê tử biết chuyện nữ nhi đã khôi phục lại trí nhớ.
Tuyên Đế biết rõ Thái tử quan tâm Tô Trường Nhạc đến mức nào, cũng biết phu thê Thái tử sau khi đại hôn đã hòa hợp như thế nào.
Hiện giờ, Tô Trường Nhạc quên hắn, chỉ sợ Thái tử lại đau khổ một hồi.
Tuyên Đế: “Thái tử phi đã khôi phục trí nhớ, nhưng lại quên mất những chuyện sau khi ngã ngựa à?”
Trần viện phán: “Hồi Hoàng Thượng, việc này chỉ sợ còn phải quan sát thêm, trên đầu Thái tử phi cũng không có vết thương nào ở ngoài, không xác định được là do bị ᴆụng vào đầu hay là do sợ hãi quá lớn nên mới đột nhiên khôi phục trí nhớ.”
Tuyên Đế trầm ngâm một lát, nói: “Biết rồi.”
Bầu không khí ấm áp quanh người phu thê Thái tử, thật sự khiến người ta khó có thể bỏ qua được, nếu có thể chứng minh được bầu không khí đó thì xung quanh họ phải có rất nhiều bong bóng màu hồng.
Thấy vậy, Tuyên Đế thấy thế không khỏi bật cười lắc đầu, ho khan vài tiếng, xua tay nói: “Ta nghĩ hai phu thê Thái tử có rất nhiều chuyện muốn nói, thai của Thái tử phi chưa lớn, lui ra trước vậy!”
Mấy vị thái y nhấc rương thuốc rời đi, Tuyên Đế lại nói: “Tô ái khanh cùng Tô thị lang theo trẫm đến đại sảnh, ta có chuyện muốn hỏi.”
Tuyên đế dừng một chút, liếc Thái tử một cái, thấy hắn ngay cái mắt còn nhìn chằm chằm vào Thái tử phi không chịu di chuyển, nhìn đến mức khiến Thái tử phi mặt đỏ bừng, nhịn cười, nói: “Khi nào Thái tử và Thái tử phi nói chuyện xong, thì đến đại sảnh tìm ta.”
“Vâng, nhi thần đã nhớ.”
Mọi người vừa rời đi, cửa gỗ trong phòng ngủ vừa đóng chặt lại, Tô Trường Nhạc liền nóng lòng nhào vào lòng Thẩm Tinh Lan.
Ôm mặt hắn, chụt một ngụm đầy ngọt ngào.
Thẩm Tinh Lan cười đỡ lấy nàng, ôm nàng lên giường, động tác vô cùng dịu dàng, đời này hắn không muốn nàng và đứa nhỏ trong bụng nàng xảy ra bất kỳ sai lầm gì.
“Ta rất hạnh phúc!” Tô Trường Nhạc cười đến mặt nóng cả lên, ánh mắt sáng ngời, “Thẩm Tinh Lan, chúng ta sắp có con rồi, chàng có vui không?”
Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, cả người cười ngã vào lòng hắn, tựa như giữa hai người không có bất kỳ hiểu lầm nào.
Tô Trường Nhạc nhất thời cảm thấy mình lúc trước thật ngốc mà, nếu không có suy nghĩ lung tung, Thẩm Tinh Lan sẽ không luôn cho rằng tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp.
Nàng không nhịn được mà áy náy cắn một cái lên môi Thẩm Tinh Lan, nở nụ cười ngọt ngào và mãn nguyện.
Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở ấm áp phả vào mặt nhau, mỹ nhân khẽ mở môi hồng, toát ra một hương thơm ngọt ngào quyến rũ.
Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan tối sầm lại, cắn lại nàng một cái, hắn hiếm khi hôn một cách độc đoán, dùng đôi môi ςướק đoạt nàng một cách nồng nhiệt và mạnh mẽ, cuốn đi hương thơm ngào ngạt.
Tô Trường Nhạc bị mê hoặc bởi tình cảm mãn nguyện của hắn, trong hơi thở, giữa môi và răng đều tràn ngập hơi thở ngọt ngào của một nam nhân độc đoán nhưng cực kỳ kiềm chế.
Mãi cho đến khi nàng làm nũng hừ nhẹ một tiếng, Thẩm Tinh Lan mới hơi chưa thỏa mãn mà buông nàng ra.
“Không vui.”
“Cái gì?”
Tô Trường Nhạc nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói vậy, toàn thân không được tốt lắm.
Nàng vốn tay chân vô lực ngã vào lòng hắn, nghe thấy lời hắn nói, lập tức bò dậy, lo lắng hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Tinh Lan nâng cằm nàng, khóe môi ở bên tai nàng, nhẹ nhàng cọ cọ: “Bởi vì nàng đột nhiên không gọi ta là Thái tử ca ca nữa.”
Tô Trường Nhạc: “…”
Bại hoại!
Nàng nhớ tới lúc trước mình không chỉ gọi hắn là Thái tử ca ca, mà còn gọi hắn là phu quân, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Thẩm Tinh Lan cười khẽ ra tiếng: “Chúng ta sắp có con rồi, tự nhiên cô vui ghê, chỉ là, ta hy vọng, nàng vẫn có thể giống như trước đây, gọi ta là Thái tử ca ca, gọi ta là phu quân.”
Tô Trường Nhạc nghe thấy hắn tự xưng, v4nh tai nóng lên đến tê dại, tâm như điên loạn như sắp nhảy ra khỏi иgự¢.
Thật ra kiếp trước, nàng không có sự phản kháng với một Thẩm Tinh Lan dịu dàng như vậy.
Kiếp trước, nàng nghe thấy cả nhà Tô phủ đều bị chém, bởi vì tâm trí hoảng hốt, không cẩn thận ngã xuống hồ, sau khi được cứu, không chỉ hài tử không còn, mà người nàng cũng thiếu chút nữa không còn nữa.
Lúc ấy, Thẩm Tinh Lan sợ nàng thật sự không còn, vì vậy hầu như hắn ngày ngày canh giữ bên giường, mỗi ngày đều ôm nàng, nỉ non bên tai nàng, nhẹ nhàng nói rất nhiều điều với nàng.
Nói bọn họ sau này sẽ có hài tử, nói hắn sẽ thay Tô phủ rửa sạch tội danh, nói hắn sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ mạng sống của nàng.
Tô Trường Nhạc đột nhiên nhớ tới, vì sao kiếp trước rõ ràng nàng ghét Thẩm Tinh Lan như vậy, vậy mà vẫn muốn đứa con của nam nhân đã hủy hoại cuộc đời mình này.
Bởi vì khi đó nàng phát hiện mình thích Thẩm Tinh Lan.
Lúc ấy nàng nghĩ, nếu có thể có một đứa con thì tốt rồi, đứa bé nhất định sẽ đáng yêu như hắn, sau khi sinh con, nàng sẽ không đau khổ như vậy nữa, cũng có thể chuyển giao tình yêu của mình với Thẩm Tinh Lan sang đứa nhỏ.
Ngay cả chính mình cảm thấy ghê tởm ngay cả khi nghĩ về điều đó, đem tình yêu ký thác lên người mà mình không biết.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng kiều diễm ướƭ áƭ, thật lâu không nói được lời nào, không còn nàng như khi nãy nữa.
“Thôi, nàng nghỉ ngơi thật tốt, cô còn phải đi gặp phụ hoàng, lần này cô nhất định sẽ xử lý nhất mạch của Lâm thị một cách thấu đáo!”
Tuy rằng Tô Trường Nhạc không xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm hoàng hậu thật sự quá ác độc, nếu nàng không đá pháo nổ ra trước, chỉ sợ nàng đã thành hoài niệm rồi, trong lòng Thẩm Tinh Lan càng thêm âm trầm, sắc mặt vừa lạnh xuống, liền nhìn thấy Tô Trường Nhạc nhanh chóng chui vào trong chăn.
Nàng trốn trong chăn gấm, hai gò má vừa đỏ vừa nóng, tức giận nói: “Thái tử ca ca mau đi đi!”
Tô Trường Nhạc cảm thấy câu Thái tử ca ca, quả thực còn đáng xấu hổ hơn so với câu phu quân sau ngày đại hôn nọ!
Thẩm Tinh Lan hơi sửng sốt, nghe thấy bốn chữ Thái tử ca ca mềm mại và ngọt ngào, có chút bất bình và làm nũng, cả người hiện lên một sự thỏa mãn ngọt ngào.
Vừa dễ thẹn thùng vừa đáng yêu như vậy quả thực khiến người ta càng muốn bắt nạt mà.
Yết hầu của Thẩm Tinh Lan trượt xuống, đột nhiên dập tắt dục niệm xuống, xoay người rời đi.
*
Lúc đến đại sảnh, phụ tử Tô gia đã không còn, chỉ còn lại một mình Tuyên Đế ngồi ở chủ vị, cúi đầu uống trà.
Tuyên đế nhìn thấy nhi tử vẻ mặt vẫn như thường lệ, liền buông nắp trà trong tay xuống, cười hỏi: “Có thể dỗ được người ta không?”
Thẩm Tinh Lan mỉm cười, gật đầu nói: “Mặc dù Thái tử phi vẫn có chút không tin, tuy nhiên nhi thần tạm thời ổn định nàng rồi.”
Tuyên Đế cười cười, nói đến chính sự: “Chuyện pháo nổ, trẫm đã phái người đi điều tra, cũng tìm được cung nhân phụ trách mua pháo, cung nhân kia vừa nhìn thấy, liền sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, thành thành thật thật nói hết mọi chuyện ra, nói hắn nhất thời nổi lòng tham, trộm ngân lượng nên mới mua pháo nổ không rõ lai lịch, phát sinh chuyện hôm nay.”
Lâm hoàng hậu quả nhiên đã sớm sắp xếp đường lui rồi.
“Nói vậy, việc này nên do Tiêu quý phi gánh vác toàn bộ trách nhiệm, lúc này đêm giao thừa toàn bộ cung yến do bà làm chủ, mẫu hậu hoàn toàn không tham gia.” Thẩm Tinh Lan từ từ nói lời thầm nghĩ một cách tao nhã.
Sắc mặt của Tuyên Đế ngưng trọng, nói: “Thái tử phi suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện lần này, nhất định sẽ cho con và Tô tướng một lời giải thích thỏa đáng, Lan nhi chớ lo lắng.”
“Chỉ là nhi thần cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ.”
Tuyên Đế nhìn Thái tử, dùng ánh mắt ý bảo hắn nói tiếp.
Thẩm Tinh Lan nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Mẫu hậu trước đó cũng chưa từng nói với nhi thần hay Thái tử phi biết rằng pháo nổ phải do Thái tử phi châm lửa, mẫu hậu biết rõ trí não của Thái tử phi không thể so với người thường, lại hạ khẩu dụ sau khi phụ hoàng gọi nhi thần đi, giao phó việc đốt pháo quan trọng như vậy cho nàng.”
“Không chỉ như thế, Thái tử phi hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu hậu thậm chí không đến Đông Cung thăm Thái tử phi, nhi thần chỉ muốn biết, có phải mẫu hậu có bất mãn gì với Thái tử phi không.”
Ánh mắt của Tuyên Đế hơi trầm xuống, sắc mặt tối tăm không rõ, nói: “Lão Tứ bên kia xảy ra một chút chuyện nên Hoàng hậu mới không tới Đông Cung.”
“Ồ?” Thẩm Tinh Lan hỏi: “Tứ đệ xảy ra chuyện gì?”
Tuyên đế nghĩ đến bộ dạng run rẩy của thái y phụ trách chăm sóc Tấn vương phi vừa rồi, rồi tự mình tới đây báo cáo tin tức với ông, không khỏi lắc đầu ngao ngán.
“Đứa nhỏ của Tấn vương phi mất rồi, không chỉ như thế, đời này chỉ sợ không có cách nào để mang thai con nối dõi nữa.”
Ôn Sở Sở rơi xuống hồ băng vào mùa đông khắc nghiệt, sau khi được cứu lên lập tức liền thấy máu.
Tin tức Tấn vương phi thấy máu, lập tức truyền đến tai Lâm hoàng hậu, Lâm hoàng hậu lúc ấy đang cùng Tiêu quý phi ngươi tới ta lui, hư tình giả ý, vừa nghe thấy Ôn Sở Sở xảy ra chuyện, bộ dạng tươi cười ngưng tụ trên mặt.
Ôn Sở Sở lập tức được nâng đến Phượng Nghi Quan.
Lúc Lâm hoàng hậu chạy về, thai nhi trong bụng Ôn Sở Sở đã không còn, không chỉ đứa nhỏ không còn, mà người cũng hôn mê bất tỉnh, vài thái y, bao gồm cả Hà ngự y, người cbàn tay tài ba nhất của khoa ngự y, đều bận đến sứt đầu mẻ trán, nghĩ cách bảo vệ.
Cuối cùng mặc dù người đã được cứu trở về, nhưng chỉ sợ mỗi tháng sau này, chính mình lại càng thêm cồn cào ruột gan.
Đầu kia của Hà ngự y vừa chữa trị cho Tấn vương phi xong, lập tức bị Chu công công của hoàng thượng phái tới mời đi.
“Bổn cung nhớ rõ trong cung cũng không có phi tần nào khác mang thai hài tử, sao hoàng thượng đặc biệt phái Chu công công đích thân đến Phượng Nghi quan một chuyến như vậy?”
Lâm hoàng hậu lúc ấy còn đang suy nghĩ, tìm tòi trong hậu cung có phi tử nào đang mang thai long chủng không.
Không nghĩ rằng Chu công công lại nói: “Bẩm hoàng hậu nương nương, là đang nghi ngờ Thái tử phi ở Đông Cung có hỉ mạch, Hoàng Thượng đặc biệt sai nô tỳ tới mời Hà ngự y đi qua chẩn đoán.”
Lâm hoàng hậu nghe thấy người của Thái tử phi không chỉ bình an vô sự, thậm chí còn được Trần viện phán chuẩn đoán ra hỉ mạch, suýt nữa phun ra một ngụm máu già, vẻ mặt không khỏi biểu hiện.
Cốt nhục của nhi tử bà thì không còn, thế mà nhi tử của Ôn Sơ Ngữ lại có con nối dõi!
Ông trời ơi, ông đâu đang đùa với bà à!
Hay là bởi vì do bà giở trò lúc đốt pháo, thứ mà tổ tiên coi trọng nhất, cho nên tổ tiên không chịu được mà ra tay xử phạt bà?
Trong lúc nhất thời, Lâm hoàng hậu thiếu chút nữa ngất đi.
Lúc ấy, Ôn Sở Sở vừa mới nhàn nhã tỉnh lại, nghe được lời nói của Chu công công, bất chấp thân thể đang rối bời, lập tức muốn ở lại, đi Đông Cung xé xác Tô Trường Nhạc.
Phượng Nghi cung có thể nói là đang hỗn loạn, vì vậy Lâm hoàng hậu đương nhiên không thể đến Đông quan thăm Thái tử phi.
Mặc dù Thẩm Tinh Lan không biết Ôn Sở Sở xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy nàng ta không thể mang thai đứa bé nữa, trong lòng lại sung sướng vỡ òa.
Kiếp trước, Tô Trường Nhạc suýt nữa một xác hai mạng, nếu như không thể mang thai hài tử, chính là do Ôn Sở Sở ra tay, bây giờ cuối cùng đến phiên nàng ta cả đời cũng không thể có hài tử.
Lâm hoàng hậu một lòng muốn Thẩm Quý Thanh kế thừa đại thống, nên bà nhất định sẽ nhanh chóng bắt đầu tìm trắc phi cho nhi tử tốt của bà, trắc phi vừa vào phủ, dựa theo các thủ đoạn chỉnh sửa những trắc phi kia của Ôn Sở Sở ở kiếp trước, Tấn vương phủ sợ là sẽ rối tung cho mà xem.
Kiếp trước, Lâm hoàng hậu tìm mọi cách cho người tiến vào Đông Cung của hắn, kiếp này, sợ là không còn sức nào làm phiền hắn nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Lan không khỏi vui sướng cười cười, quả nhiên là cuối cùng thiện ác cũng được đền đáp!
Thẩm Tinh Lan không có ý định buông tha cho Lâm hoàng hậu như vậy, nếu tay chân của Tô Trường Nhạc đều bị thương không nhẹ, cho dù lần này hắn không thể định tội Lâm hoàng hậu thì hắn cũng sẽ không cho bà thoát thân một cách đơn giản như vậy.
“Nhi thần cảm thấy chuyện pháo nổ cũng không đơn giản, đốt pháo là quy củ của tổ tiên truyền lại, hôm nay xảy ra chuyện, nếu không xử lý tốt, tổ tiên của nhất mạch Đại Tề sợ là không thể bình yên, nhằm để cẩn thận, thỉnh phụ hoàng đứa hết cung nhân mua pháo đến Thận hình ti, để Thận hình ti thẩm vấn một lần nữa.”
Sắc mặt của Tuyên Đế ngưng trọng gật gật đầu, phân phó Chu công công ở bên cạnh: “Đưa tên đã nói kia đến Thận hình ti!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc