“Có phải chúng ta đã lại làm việc không nên?” Nằm trong lòng Hoàng Bộ Thần, Cam Đình Đình khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn.
“Ta không hối hận, nàng hối hận sao?” Hoàng Bồ Thần ôm lấy Cam Đình Đình, nắm tay cô thật chặt.
Hối hận điều gì? Hối hận rằng nam nhân này đã biến cô thành đàn bà sao? Không, cô không hối hận, chỉ cảm thấy đau thương khi không thể cùng nam nhân này ở cùng một chỗ. Cô biết cô yêu anh ta, yêu tất cả những thứ thuộc về anh ta, nhưng ——-
“Ta không hối hận.” Cam Đình Đình kiên định nói.
“Nghê Thường.” Đây là lần đầu tiên Hoàng Bộ Thần gọi tên này.
Nghê Thường? Đáng tiếc đây không phải là tên của cô, hiện tại cô chưa có dũng khí nói cho Hoàng Bộ Thần biết cô không phải là Nghê Thường, cô chỉ là một cô gái bình thường đến từ thế giới khác. “Nếu ta không phải là Thái hậu, chàng không phải là Hoàng thượng thì tốt biết mấy.” Bàn tay cô từ đầu đến cuối đều không nỡ rời khỏi khuôn mặt của Hoàng Bộ Thần, tựa như lần cáo biệt sau cùng.
“Đứa ngốc, nói bậy gì đó. Chính vì nàng là Thái hậu, ta là Hoàng thượng, chúng ta mới gặp được nhau. Chẳng phải là vậy sao?” Hoàng Bộ Thần kéo tay cô, đặt lên trên ấy một nụ hôn.
Phải, không nên gặp nhau lại gặp nhau, không nên xảy ra lại xảy ra, đây rốt cuộc là ý trời hay là duyên phận? Nhưng người đàn ông này là Hoàng thượng, có tam cung lục viện, mỹ nữ nhiều như mây trên trời, khoảnh khắc bên nàng chẳng qua chỉ là nhất thời hưng phấn. Bọn họ không có khả năng lại càng không được phép bên nhau, nếu quả thật muốn tiếp tục chẳng khác nào như đùa với lửa. Không chỉ bản thân bị thương mà còn liên lụy đến những người khác.
“Ừm.” Cam Đình Đình tựa đầu vào иgự¢ Hoàng Bộ Thần, hãy để cô tham luyến giây phút này một chút, tham lam hơi ấm từ cái ôm của người đàn ông này một chút, ngày mai sẽ ra sao, không một ai đoán biết trước được.
——————-
“Tiểu thư, người đã đi đâu?” Thấy Cam Đình Đình vận y phục cung nữ trở về, Tiểu Thúy vội hỏi. Nếu tiểu thư xảy ra chuyện thì nguy to.
“Không sao, ta đi lạc thôi.” Cam Đình Đình qua quýt nói.
“À phải, hoàng cung này thật lớn, rất dễ bị lạc.” Tiểu Thúy đương nhiên tin tưởng lời nói của Cam Đình Đình.
“Tiểu Thúy, em có người thương không?”
Tiểu Thúy không rõ vì sao Cam Đình Đình lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời, “Tiểu Thúy chưa có người thương, Tiểu Thúy muốn hầu hạ tiểu thư cả đời.”
“Đứa ngốc, cái gì mà cả đời chứ. Nếu em có người thương thì nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ thay em làm chủ.”
Kỳ quái, tiểu thư nhà cô làm sao vậy nhỉ? Tiểu Thúy nghi hoặc nhìn Cam Đình Đình.
“Bộ dáng này của em là sao, có người thương rất bình thường mà.” Cam Đình Đình vừa trở về đã nói những chuyện khó giải thích, có lẽ là vì tình cảm bộc phát.
“Tiểu thư có người thương phải không?” Tiểu Thúy đương nhiên cũng có trực giác của một cô gái.
“Nếu có cũng không thể. Đời này e là ta sẽ phải ૮ɦếƭ già trong chốn thâm cung.” Người ngoài cung cho rằng trong cung rất sung sướng, cẩm y ngọc thực, có ai hay ở đây chẳng khác nào như chú chim nhỏ bị nhốt trong Ⱡồ₦g.
“Tiểu thư, người là Thái hậu, dưới một người trên vạn người.” Đối với Tiểu Thúy, không ai bì được với tiểu thư nhà cô là được.
Dưới một người trên vạn người, vậy mà hết lần này đến lần khác, chính vì một người mà cô không thể thích này mà khiến cô điêu đứng hết lần này đến lần khác. Ôi, trong lòng Cam Đình Đình bất đắc dĩ thở dài, “Đó không phải điều ta mong muốn.”
“Chẳng lẽ là tiểu thư mong nhớ lão gia và phu nhân sao?”
Lão gia phu nhân? Nếu không phải Tiểu Thúy nhắc nhở, Cam Đình Đình thiếu chút nữa đã quên mất rằng cô còn có gia đình. Cô thật sự rất nhớ họ, cho dù họ không phải là mẫu thân và phụ thân của cô.
“Phải, rất nhớ, nhưng lại không thể xuất cung thăm họ.” Tuy hiện tại cô là Thái hậu, nhưng lại có quy định không được ra ngoài.
“Mặc dù tiểu thư không thể xuất cung, nhưng lão gia và phu nhân có thể tiến cung, như vậy có thể gặp mặt rồi.”
“Cũng phải, thế mà ta không nghĩ ra. Tiểu Thúy, chuyện này giao cho em.” Tuy không phải là phụ mẫu chân chính, nhưng làm chủ nhân của thân thể này, ít nhất cũng nên làm tròn đạo hiếu. Hơn nữa mẫu thân và phụ thân cũng là người thân thiết, hơn nữa còn là người thân duy nhất của cô ở nơi này.
“Dạ.” Tiểu Thúy vội vã chạy ra ngoài, để tiểu thư vui vẻ, cô việc gì cũng không từ, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng nguyện ý.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Thúy không hiểu, lão gia và phu nhân cũng đã gặp, Hoàng thượng còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu cho Nghê gia, nhưng tiểu thư vẫn u sầu.
“Không sao. Chẳng qua ta thấy nhàm chán quá thôi.” Dù đã gặp người muốn gặp, nhưng chuyện cô muốn làm vẫn chưa thể. Hoàng Bộ Thần đồng ý đưa cô ra ngoài cung chơi một chuyến, thế mà từ ngày ấy anh ta cũng chưa xuất hiện lấy một lần, xem ra lời hứa kia đã theo gió bay đi.
“Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương.
Cam Đình Đình liếc nhìn, thì ra là tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Bộ Thần, tên gọi Tiểu Lý Tử.
“Đứng lên đi, có chuyện gì?”
“Hoàng thượng phân phó nô tài đưa đồ đến cho Thái hậu nương nương.” Tiểu Lý Tử vội đưa ra hộp nhỏ trên tay.
“Cái này là —–” Nhìn chiếc hộp khéo léo tinh xảo, Cam Đình Đình không đoán ra được vật bên trong.
“Đây là bích huyết lưu ly hoàn do Đại Lý tiến cống.”
“Bích huyết lưu ly hoàn.” Cam Đình Đình vừa mở chiếc hộp ra vừa ngắm nghía, bên trong là một đôi hoa tai, quả thật xứng với tên gọi, giữa màu xanh ngọc điểm xuyết tiên huyết đỏ thắm, vừa nhìn đã biết là trân bảo. “Tiểu Lý Tử, Hoàng thượng sao lại muốn đưa vật này cho ai gia?”
“Hồi Thái hậu, Hoàng thượng nói thứ tốt đương nhiên muốn hiếu kính Thái hậu nương nương, hơn nữa ngoại trừ Thái hậu nương nương cũng không có ai xứng đeo đôi hoa tai này.” Tiểu Lý Tử nịnh bợ nói.
“Không ngờ ngươi cũng rất biết ăn nói, giống hệt như chủ tử nhà ngươi.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương khen ngợi.”
“Tiểu Lý Tử.” Cam Đình Đình đưa vật trong tay cho Tiểu Thúy.
“Có nô tài. Thái hậu nương nương có gì căn dặn?”
“Ngươi thực sự là thái giám sao?”
“Hồi Thái hậu nương nương, nô tài đích thật là thái giám.” Tiểu Lý Tử không hiểu vì sao Thái hậu nương nương lại hỏi như vậy, dù đang cúi đầu nhưng vẫn có cảm giác rợn tóc gáy.
“Vậy vì cớ gì ngươi trở thành thái giám?” Đang thật nhàm chán, Cam Đình Đình bỗng hứng khởi, bóc trần bí mật của thái giám chốn thâm cung chẳng phải thú vị lắm sao.
“Bởi gia cảnh nghèo khó cho nên nô tài tiến cung làm thái giám.”
“Như thế nào trở thành thái giám?”
“Thế nào trở thành? Nô tài không rõ ý tứ của Thái hậu nương nương.”
“Chính là —- chuyện kia —-” Cam Đình Đình cũng ấp úng không biết nên hỏi thế nào. “Ý ta là có phải cái kia của ngươi thực sự bị cắt đi hay không?” Cam Đình Đình vừa nói vừa nhìn xuống hạ thân Tiểu Lý Tử.
Thiên a, vị Thái hậu nương nương này cũng thật là ——– “Thái hậu nương nương, chuyện này nô tài ——” Tiểu Lý Tử quỳ sụp xuống.
“Làm sao vậy? Nếu không thì ngươi ૮ởเ φµầɳ ra cho ta xem một chút, ta thực sự tò mò về điều này.”
“Thái hậu nương nương tha mạng, nô tài không dám.” Thiên ha, muốn hắn ૮ởเ φµầɳ trước mặt Thái hậu nương nương, thế chẳng phải là muốn hắn rơi đầu sao? Tiểu Lý Tử vội khấu đầu cầu khẩn.
“Yên tâm đi, bổn Thái hậu chỉ nhìn một chút thôi, không cần mạng của ngươi.” Cam Đình Đình thản nhiên nói, cô dường như đã quên mất hiện tại là thời cổ đại, mà cô lại là thái hậu. Thân phận, phải chú ý thân phận!
“Tiểu Lý Tử, ngươi lui đi, Thái hậu nương nương chỉ đùa thôi.” Không biết Hoàng Bộ Ưng đã đi tới từ lúc nào.
“Tạ ơn Thái hậu, tạ ơn Thập nhất vương gia.” Sau khi tạ ơn, Tiểu Lý Tử chạy như bay ra khỏi Trường Xuân cung.
“Sao ngài lại cho hắn đi, ta vẫn còn chưa thấy.” Cam Đình Đình mất hứng nhìn Hoàng Bộ Ưng.
“Thái hậu nương nương, người có biết người đang làm gì không?” Nếu không phải đã sớm biết vị Thái hậu nương nương này luôn làm những chuyện không ngờ, Hoàng Bộ Ưng thật đúng là muốn bị hù dọa.
“Hiếu kì muốn nhìn một chút thì làm sao?” Cam Đình Đình nói như không có việc gì.
“Ôi, hiếu kì cũng không cần phải hiếu kì như vậy chứ.” Hoàng Bộ Ưng thấy có điểm phục Thái hậu nương nương này.
“Lẽ nào ngài không tò mò sao? Hay là ngài đã thấy qua?”
“Không có.”
“Cũng phải, ngài là nam nhân cho nên chẳng tò mò.”
“Chuyện này với chuyện nam hay nữ vốn không quan hệ. Ta thấy cả nước ta chỉ có một mình cô hiếu kì với thái giám.” Nói đến đây, khuôn mặt Hoàng Bộ Ưng bất chợt ửng đỏ.
“Phải phải, ta không nên tò mò, ngài có cần phải thuyết giáo như thế không?”
“Thuyết giáo?”
“Đáng vậy, ngài nhìn ngài xem, tự nhiên nói một tràng.”
“Được được, ta không nói nữa, được chưa.” Hắn cũng không biết vì sao hắn lại đến nơi này, có lẽ vì đã lâu không gặp Cam Đình Đình, cho nên liền theo bản năng bước đến cung Trường Xuân.
“Ngài có gặp Hoàng Bộ Quân không?”
“Cô tìm Thập tam đệ?”
“Là có chút việc, nhưng cũng không có gì quan trọng.”
“Có chuyện gì cần ta giúp một tay?”
“Vậy ngài lại đây.” Cam Đình Đình thì thầm nói với Hoàng Bộ Ưng.
Tuy rằng không biết cô gái này sẽ giở trò quỷ gì, nhưng Hoàng Bộ Ưng vẫn ghé tại lại.
“Ngài có thể đưa ta xuất cung không?”
“Xuất cung?”
“Ngài nhỏ giọng một chút.” Cam Đình Đình vội dùng tay che miệng Hoàng Bộ Ưng.
Hơi thở ấm áp khiến lòng Hoàng Bộ Ưng nhảy dựng, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Ở trong cung nhàm chán, ta muốn xuất cung vui chơi một chút.” Buông Hoàng Bộ Ưng ra, Cam Đình Đình một bộ đáng thương nói.
“Chuyện này, ta — có thể —”
“Thật sao? Ngài nói có thể đưa ta xuất cung sao?” Cam Đình Đình vô cùng vui vẻ.
“Hẳn là có thể.”
“Vậy chúng ta lập tức đi thôi.” Cam Đình Đình kéo Hoàng Bộ Ưng về phía cửa.
Trái tim Hoàng Bộ Ưng càng lúc càng đập mạnh, đây là lần đầu tiên hắn và Cam Đình Đình tiếp xúc gần đến vậy, hơn nữa cô còn kéo tay hắn. Tuy không hợp quy củ, nhưng hắn thật sự khuông muốn buông tay.
“Oa, thực sự được xuất cung sao?” Vừa bước ra khỏi cửa cung, Cam Đình Đình không nhịn được cảm thán, đã lâu rồi cô không được hít thở không khí bên ngoài thâm cung.
“Trong cung không tốt sao?” Hoàng Bộ Ưng nhìn Cam Đình Đình, lúc này cô vận y phục của nữ hầu, nhưng cũng không che giấu được dáng vẻ thanh linh thanh tú, khuynh quốc khuynh thành, điểm thêm khí phái thuần khiết, nhẹ nhàng.
“Tốt mà cũng không tốt, nếu có thể tùy ý xuất cung du ngoạn thì hoàn hảo.” Cam Đình Đình vén rèm xe quan sát bên ngoài.
“Cô muốn đi đâu?” Hoàng Bộ Ưng không biết đưa Cam Đình Đình ra ngoài như vậy là đúng hay sai, nhưng hắn không đành lòng cự tuyệt.
“Cái này hả? Ta cũng chưa quen thuộc nơi đây, chi bằng trước tới vương phủ của ngài đi.”
“Chưa quen thuộc?”
“Đúng vậy, cô gái nhà người ta đâu giống như các ngài, thích là có thể đi đâu tùy ý.” Suýt chút lỡ lời, cô vội vã quay sang chuyện khác.
“Nhưng —-”
“Sao? Ngài không chào đón ta đến vương phủ?”
“Cũng không phải, chỉ là nếu Hoàng thượng biết được ———”
“Hoàng thượng? Sao khi không lại nhắc đến anh ta vậy, ta vất vả xuất cung một chuyến, ngài đừng nói là sẽ hối hận nha.” Cam Đình Đình nhìn Hoàng Bộ Ưng chằm chằm, tôi thề, nếu anh dám nói hối hận, tôi tuyệt đối không để yên.
“Không có, ta đương nhiên hoan nghênh.” Chuyện lần trước Hoàng Bộ Ưng đương nhiên nhớ rõ, hắn cũng nhìn ra được Hoàng thượng không phải vì tức giận Thái hậu mà là muốn trù dập hắn, thế nên hắn hoài nghi, không phải là Hoàng thượng cũng bị Thái hậu —– “À này, lần trước Hoàng thượng không làm khó dễ cô chứ?”
“Lần trước? Không có nha.” Cam Đình Đình hời hợt nói, cô không muốn nhắc đến chuyện với Hoàng Bộ Thần, bởi mối quan hệ nhập nhằng kia kéo dài không dứt, chỉ càng thêm hao tâm tổn trí.
“Vậy thì tốt.”
“Phải rồi, Hoàng Bộ Ưng, ta hỏi ngài, lần trước tuyển tú ngài thực sự không vừa mắt ai sao?” Cam Đình Đình nhiều chuyện hỏi, chuyện của Hoàng Bộ Quân cô đã biết, nhưng chuyện Hoàng Bộ Ưng thì sau này mới hay. Nghe nói các vị vương gia khác đều đại thắng trở về, chỉ riêng Hoàng Bộ Ưng và Hoàng Bộ Quân lại —–
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Hiện tại không phải ở trong cung, lại chỉ có hắn và Cam Đình Đình, thế nên hắn không cảm thấy cô là Thái hậu, mà chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái mà lòng Hoàng Bộ Ưng ngưỡng mộ.
“Đương nhiên là tò mò rồi. Đàn ông các vị chẳng phải đều thích ba vợ bốn nàng hầu sao? À à, không lẽ ngài —-” Cam Đình Đình thần thần bí bí ghé sát lại Hoàng Bộ Ưng.
Mỗi khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp, Hoàng Bộ Ưng đều cảm thấy tim mình đập mạnh, “Chẳng lẽ —– cái gì chứ?”
“Chẳng lẽ ngài không thích nữ nhân?” Cam Đình Đình tiếp tục nhiều chuyện hỏi.
“Làm sao lại thế.” Hoàng Bộ Ưng không hiểu vì sao Cam Đình Đình lại nghĩ như vậy, hắn chẳng qua không muốn tùy tiện tìm một cô gái kết hôn, cũng không đến mức bị người ta nghĩ thành cái kia chứ.
“Chẳng lẽ ngài đã có người thương?” Nếu nói hiếu kì có thể Gi*t ૮ɦếƭ một con mèo, lòng hiếu kì của Cam Đình Đình Gi*t mười con e cũng còn chưa đủ.
“Ta —-”
“Là ai vậy? Hay để ta giúp ngài.” Cam Đình Đình rất hứng thú.
“Chuyện này —- không cần, ta ——”
“Cái gì chứ, thích thì phải theo đuổi, nếu để người khác theo đuổi mất đến khi ấy có hối cũng không kịp.” Tuy rằng thân là nữ nhi, nhưng Cam Đình Đình không thích những người đàn ông nhát gan ngại phiền phức.
Theo đuổi? Chỉ e cả đời này hắn cũng không có cơ hội, nhưng hắn cũng không không chế được mình, không thể ép bản thân không suy nghĩ về người ta. “Được rồi, đến rồi.” Mượn cớ này, Hoàng Bộ Ưng ngăn lại câu chuyện khi nãy.
“Chà, đây là vương phủ của ngài sao, rất có khí phái.” Cam Đình Đình sải bước theo Hoàng Bộ Ưng vào bên trong.