Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi - Chương 15

Tác giả: Họa Thi Ngữ

Cam Đình Đình chậm rãi bò ra khỏi gầm giường, nhẹ nhàng phủi phủi y phục trên người, vì hiếu kỳ, cô nhịn không được xốc rèm lụa lên, xem thử xem đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ quái, thực sự đang ngủ sao? Nhìn hai người trên giường nhắm mắt nằm ôm nhau, Cam Đình Đình thẳng lưng ưỡn иgự¢, không chút sợ hãi.
“Thôi, phải ngủ thì nên ngủ sớm đi, vẫn còn chưa đến đoạn vui.” Cam Đình Đình khẽ oán trách nói. Oán thán xong chuẩn bị rời đi mới phát hiện thân thể không nhúc nhích được. Nhìn lại đã thấy thì ra có hai cánh tay đang ôm lấy cô, Cam Đình Đình muốn kêu lên nhưng tay cô lại che miệng lại, hiện tại cô mới là kẻ khả nghi, càng không thể vừa ăn ςướק vừa la làng.
“Sao? Nàng rất có hứng xem trộm nhỉ?”
Giọng nói này là? Là — không phải đang ngủ sao? Cam Đình Đình ngoảnh lại nhìn Hoàng Bộ Thần, cười hì hì nói, “Hắc hắc, chuyện này, thật xin lỗi, quấy rầy hai người rồi. Ta lập tức đi ngay.”
“Đi đâu?” Bàn tay to lớn của Hoàng Bộ Thần ôm Cam Đình Đình kéo vào lòng.
“Ngài mau buông ra, nếu như — nếu như —-” Cam Đình Đình vừa nói vừa vùng vẫy.
“Nàng yên tâm, cô ta tạm thời sẽ không tỉnh lại.”
“Không phải chuyện này, nếu để người khác thấy được thì làm sao đây?” Đã một lần làm chuyện trời đánh, Cam Đình Đình không muốn có lần hai, bằng không đúng là ngũ lôi oanh đỉnh.
“Lúc này sẽ không ai tới.” Hoàng Bộ Thần ôm Cam Đình Đình lên giường.
Thiên a, đây là loại tình huống gì, chẳng lẽ muốn ba người? ——– Cam Đình Đình vừa nảy ra suy nghĩ này đã bị Hoàng Bộ Thần đè xuống khống chế.
“Ngươi định làm gì?” Cam Đình Đình trừng mắt nhìn Hoàng Bộ Thần, dù người phía trên từ từ nhắm mắt, nhưng Cam Đình Đình luôn cảm thấy như bị anh ta nhìn chằm chằm, rất không tự nhiên.
“Nàng quấy rầy chuyện tốt của ta, nàng bảo ta phải làm sao?” Hoàng Bộ Thần vô lại nhìn Cam Đình Đình, giống như lang sói săm soi con dê nhỏ.
“Cái gì mà ta quấy rầy? Ngươi làm chuyện của ngươi liên quan gì đến ta?” Cam Đình Đình không phục, tuy cô không nên xuất hiện ở nơi này nhưng chuyện này cũng không thể trách cô nha, cũng không phải cô bắt anh ta dừng lại.
“Thực sự không liên quan sao?”
Hoàng Bộ Thần tròn mắt nhìn Cam Đình Đình chằm chằm, khiến cô có hơi chột dạ.
“Được rồi, ngài làm chuyện của mình đi, ta phải hồi cung.” Cam Đình Đình lần thứ hai đứng dậy, lần này Hoàng Bộ Thần không cản cô lại.
“Nàng phớt lờ thế sao? Nàng chỉ quan tâm đến Thập nhất đệ và Thập tam đệ?”
Ngất, bây giờ là lúc nào rồi mà anh ta còn lôi ra chuyện này. “Ta nói ngài tức giận gì chứ, dù sao vấn đề này cũng chẳng liên quan.” Cam Đình Đình nổi giận.
“Trả lời ta.” Nét mặt Hoàng Bộ Thần đanh lại, tưởng như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.
“Được được, bởi vì trong cung ta chỉ biết hai người họ, cho nên cũng gần gũi hơn.” Cam Đình Đình biết nếu cô không trả lời, anh ta nhất định không để cô đi, chuyện này cũng đơn giản không khó trả lời.
“Thật sự chỉ có vậy?” Hoàng Bộ Thần hoài nghi.
“Ta thấy ngài đừng có được nước làm tới, chuyện cần nói ta cũng đã nói, tin hay không tùy ngài.” Cam Đình Đình liếc Hoàng Bộ Thần, cô luôn cảm thấy Hoàng Bộ Thần rất lạ, càng lúc càng cảm thấy một bầu không khí không giải thích được.
“Đối với nàng, ta là cái gì?”
“Ngài đúng là lắm chuyện.” Cam Đình Đình nhịn không được nổi giận, đúng là dai dẳng không dứt.
“Không, đây là điều ta muốn biết nhất.” Hoàng Bộ Thần ra chiều bất thuận.
Chuyện này thật khó nói. Vốn không có quan hệ, lại không thường gặp nhau, vốn một người là Hoàng thượng, một người là Thái hậu, vì nhất thời kích động biến thành quan hệ “tình một đêm”, nhưng rốt cuộc là quan hệ thế nào thì Cam Đình Đình không biết nói làm sao.
“Chuyện này e là hơi khó, chờ ta suy nghĩ xong sẽ nói cho ngài biết.”
“Không được, ta muốn nàng lập tức nói cho ta biết.” Hoàng Bộ Thần kiên quyết không buông, tựa như đang ra tối hậu thư “Bất luận thế nào nàng cũng phải trả lời”.
Vậy anh để tôi suy nghĩ một chút, Cam Đình Đình ngoẹo đầu, tuy rằng cô cũng rối như tơ không rõ rốt cuộc mối quan hệ này là gì, nhưng dẫu thế nào cô cũng không thể nói là “tình một đêm”. Từ ngữ này tựa hồ thời cổ đại còn chưa xuất hiện, như vậy rốt cuộc muốn cô phải nói sao đây?
Ngay khi Hoàng Bộ Thần định truy vấn cô lần thứ hai, Cam Đình Đình bỗng cười cười nhìn anh ta, “Chuyện này, nếu ta nói ra ngài cũng đừng giận.”
Giận? Nếu câu trả lời không vừa ý hắn, hắn nhất định sẽ tức giận. “Nàng nói xem.”
“Không được, ngài phải bảo đảm sẽ không tức giận ta mới nói.” Cam Đình Đình chẳng phải kẻ ngốc, nếu Hoàng Bộ Thần vì lời cô nói mà tức giận, cô dám khẳng định hậu quả ắt khôn lường. Cho nên để tránh vạn nhất, để anh ta hứa trước thì tốt hơn.
“Được, ta không tức giận, ta đảm bảo sẽ không tức giận.” Hoàng Bộ Thần bất đắc dĩ nói.
“Chuyện đó, thực ra quan hệ của chúng ta chính là ”
“Chính là cái gì?”
“Chính là quan hệ nhất thời kích động.” Nghĩ đi nghĩ lại, Cam Đình Đình cảm thấy giải thích như vậy là thích hợp nhất.
“Quan hệ nhất thời kích động? Hóa ra trong lòng nàng, quan hệ của chúng ta là như vậy.” Hoàng Bộ Thần tỏ vẻ thất vọng.
“Hiện tại chỉ có thể nói vậy, dù sao ngài là Hoàng thượng còn ta là Thái hậu, nếu để kẻ khác biết được, vậy chẳng phải sẽ chịu thiên đao vạn quả sao.” Nghĩ đến thôi Cam Đình Đình đã thấy sợ.
“Nếu đã lo sợ như vậy sao lúc đó nàng không phản kháng?”
“Không phải đã nói rồi sao, bởi vì nhất thời kích động nên ý loạn tình mê.” Dù nói vậy, nhưng cảm giác ấy đến bây giờ Cam Đình Đình vẫn nhớ như in. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao không ít người trầm mê trong hoan ái nam nữ, thứ cảm giác ấy thực sự khiến con người ta điên cuồng.
“Ta hiểu rồi, nàng đi đi.” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng nói, cắt đứt suy nghĩ trong Cam Đình Đình.
“Cứ cho là ngài nói vậy thì ta cũng không thể ra ngoài. Nếu bị cung nữ thái giám bắt gặp, ngài bảo ta ăn nói sao đây.” Cam Đình Đình có chút khó xử, hiện tại cô đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Đó là chuyện của cô.”
“Sao ngài có thể nói như vậy.”
Người này thật là… tự nhiên lại trở mặt. Cam Đình Đình giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng Bộ Thần, còn anh ta chỉ tỏ vẻ “chuyện này ta không quản”.
“Chẳng lẽ cô muốn một lần nữa nhất thời kích động ý loạn tình mê?”
“Không phải nha.” Cam Đình Đình cảm nhận được thái độ của Hoàng Bộ Thần đối với cô bỗng lạnh lùng, giống như khi hai người họ vừa gặp.
“Vậy cô còn không mau cút đi.” Hoàng Bộ Thần lớn tiếng nạt Cam Đình Đình.
“Ngài —-” Cam Đình Đình không ngờ đến Hoàng Bộ Thần sẽ quát cô, còn bảo cô cút đi, những giọt nước mắt ủy khuất chậm rãi lăn dài.
Thấy Cam Đình Đình nước mắt lưng tròng, dù tức giận, Hoàng Bộ Thần vẫn cảm thấy không đành lòng, bàn tay to lớn kéo Cam Đình Đình vào иgự¢, ôm lấy cô, dùng ống tay áo lau nước mặt trên mặt cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn, “Rốt cuộc nàng muốn thế nào?”
“Ngài sao lại bảo ta cút đi, sao lại quát nạt ta như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đáng thương nhìn Hoàng Bộ Thần nói.
“Trước đây chẳng phải ta cũng từng nói như vậy với nàng sao? Nhưng cũng không thấy nàng thế này.” Động tác của Hoàng Bộ Thần rất nhẹ nhàng.
“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại.” Đúng là mặc kệ trước đây Hoàng Bộ Thần có ủy khuất cô thế nào, cô cũng không cảm thấy tủi thân như vậy. Nhưng không hiểu vì sao, bây giờ nước mắt cô lại đua nhau tuân chảy.
“Trước đây nàng là nữ nhân của phụ hoàng, hiện tại nàng là Thái hậu. Chẳng phải nàng không muốn tiếp tục mối quan hệ sai trái này sao?”
“Chỉ là ta sợ thôi cũng không được sao?” Càng nói, nước mắt càng rơi.
“Đứa ngốc.” Hoàng Bộ Thần nâng cằm Cam Đình Đình, dùng lưỡi liếm những giọt nước mắt trên mặt cô (Mèo: @.@ Ta chưa thấy ai như anh này!!!), động tác dịu dàng tựa như nâng niu bảo bối trân quý.
Cam Đình Đình càng không hiểu, mới nãy còn lạnh lùng sắt đá, sao hiện tại đã ôn nhu thế này, đúng là họ hàng với tắc kè hoa.
“Vậy ngài không giận sao?” Cam Đình Đình khẽ hỏi.
Hoàng Bộ Thần ngưng lại, chăm chú nhìn Cam Đình Đình, “Ta không nỡ, cũng không đành lòng.”
Không nỡ cũng không đành lòng? Có ý gì?
“Để ta hôn nàng.” Hoàng Bộ Thần nói xong, tiếp theo liền phong bế đôi môi Cam Đình Đình.
Người này sao có thể nói hôn liền hôn, cô còn chưa đồng ý kia mà, trong lòng Cam Đình Đình oán giận, nhưng vẫn hưởng thụ sự ôn nhu của Hoàng Bộ Thần, dường như cô đã thỏa nỗi khát khao mong đợi.
Ôi, suýt ૮ɦếƭ đúng là suýt ૮ɦếƭ, Cam Đình Đình không ngờ nụ hôn này lại dài như vậy, thiếu chút nữa khiến cô ngộp thở.
Thấy vẻ mặt cô đỏ ửng, vô cùng khả ái, tâm tình Hoàng Bộ Thần tốt lên nhiều, hắn ôm cô ngồi trên đùi, dịu dàng nói, “Xin lỗi, hại nàng khóc lóc.”
Người này đúng là họ hàng nhà tắc kè hoa, “Chẳng phải ngài vừa nói muốn ta cút sao?”
“Đương nhiên là ta giận nên mới nói vậy.” Hoàng Bộ Thần ôm Cam Đình Đình thật chặt, không ngừng tận hưởng mùi hương trên người Cam Đình Đình.
“Nam nhân gì mà hở chút là tức giận vậy?” Những cử chỉ thân mật của Hoàng Bộ Thần, lòng cô không những không bài xích trái lại còn rất thích thú, càng thích hơn lúc Hoàng Bộ Thần dịu dàng như thế này.
“Còn không phải vì nàng sao. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không thể hoài phí.” Hoàng Bộ Thần vừa nói vừa động thủ cởi bỏ y phục trên người Cam Đình Đình.
“Ngài… Cô ta còn đang ở đây.” Cam Đình Đình nhìn cô gái nằm bất động bên cạnh.
“Yên tâm, nàng ấy là bị ta đánh ngất xỉu.”
“Làm sao có thể yên tâm, nếu như cô ta tỉnh lại thì biết làm sao.” Lúc Cam Đình Đình còn đang phiền não về vấn đề này, y phục trên người nàng đã sớm không cánh mà bay.
“Không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy.” Đối mặt với cơ thể không mảnh vải che của Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần nào có thể quản nhiều chuyện như vậy. Từ sau cái lần đầu tiên ấy, hắn chờ chờ đợi, hoài mong biết bao lâu, tuyệt đối không thể hoài phí.
“Nhưng —–”
Hoàng Bộ Thần xoay người đặt Cam Đình Đình dưới thân, khiến cô không dám nói gì thêm nữa.
“Chỗ này có nhớ ta không?” Hoàng Bộ Thần cố tình khiêu khích, đùa bỡn nụ hoa trước иgự¢ Cam Đình Đình.
“A —– chỗ này —- a —-”
“Nếu nàng không nói ta sẽ dừng lại.” Nói xong, Hoàng Bộ Thần ngậm lấy nụ hoa kia, đùa bỡn.
“A — được – đau —- đừng —-” Cam Đình Đình cố kiềm chế, không dám nói lớn.
“Ngoan, nói ta biết nàng có muốn không.” Hoàng Bộ Thần dụ dỗ Cam Đình Đình.
“Muốn —-” Thân thể này quá non nớt, đương nhiên không chịu nổi khiêu khích từ Hoàng Bộ Thần, chỉ một lúc sau Cam Đình Đình đã buông νũ кнí đầu hàng.
“Thật ngoan, giờ ta sẽ thưởng cho nàng.” Hoàng Bộ Thần rất thích bộ dáng e thẹn quyến rũ này của Cam Đình Đình, bảo bối dưới thân đã có phản ứng, nhưng hắn không gấp, thân thể mỹ nhân tuyệt hảo như vậy, hắn phải thưởng thức cho thỏa, bởi lẽ tất cả những thứ này đều thuộc về hắn.
“A — chỗ đó…”
“Ở đây sao?” Bàn tay Hoàng Bộ Thần chạm đến thân dưới Cam Đình Đình, vừa vỗ về chơi đùa vừa hỏi.
“Phải, chỗ đó, muốn —” Sau lần đầu tiên cùng Hoàng Bộ Thần, thân thể cô đã không còn kháng lại được sự âu yếm của anh ta, loại hưởng thụ tối thượng mà anh ta dành cho, khiến bản năng cơ thể không cho phép cô chống cự.
“Được, bảo bối, đừng vội, ta lập tức cho nàng.” Hoàng Bộ Thần động thân, bảo bối dưới thân tiến vào thân thể Cam Đình Đình, loại cảm giác siết chặt, bao bọc này khiến hắn muốn ngừng mà không được, động tác chuyển từ chậm thành nhanh.
“A —- a —- a” Thứ cảm giác này khiến Cam Đình Đình nhịn không được, cô ở dưới thân Hoàng Bộ Thần kêu lên thành tiếng.
“Nàng thật đẹp —–” Ngắm Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần không nhịn được thán thưởng, trong lòng hắn rõ ràng rất yếu mến nữ nhân này – người vừa là Thái hậu, vừa là mẹ kế của hắn trên danh nghĩa.
“Đẹp?” Nghe được lời khen ấy, cô mơ màng mở mắt ra, bá vai Hoàng Bộ Thần, “Ngài thích ta sao?”
“Thích, ta thích nàng, ta yêu nàng, ta muốn nàng.” Hoàng Bộ Thần không nghĩ ngợi trả lời.
“Thật vậy sao? Không được gạt ta.”
“Đương nhiên, đây là minh chứng tốt nhất.” Hoàng Bộ Thần vừa nói xong, khoái cảm đạt đỉnh tuôn trào. Hai người chẳng hẹn mà cùng lấy đối phương, ôm nhau nằm trên giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc