Nhìn một bàn đầy những mỹ thực không gọi thành tên, Cam Đình Đình cỡ nào ham ăn, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.
“Con gái, mau ăn đi, đây đều là món con thích.” Nghê phu nhân nhìn nữ nhi, vui vẻ không nói nên lời.
“Vậy con không khách khí.” Cam Đình Đình nắm chặt đôi đũa, cô bắt đầu để vị giác hưởng thụ.
“Ăn từ từ thôi.” Nghê phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi, thay nữ nhi vỗ vỗ lưng, trong lòng thầm thấy may mắn. Không ngờ nữ nhi từ quỷ môn quan trở về, tuy rằng không nhớ rõ bọn họ, nhưng cách ăn uống cũng như tính cách tốt hơn nhiều so với trước đây.
“Ấy — nương, con không sao, nương cũng ăn đi.” Cam Đình Đình hiểu được là nữ nhi trong nhà nên biết lễ phép.
“Nương không đói bụng, ngắm con ăn là vui rồi.”
Ngắm? Cam Đình Đình đúng là đã quên mất, giam phòng đầy những người, cả nương và đám hạ nhân đều nhìn một mình cô dùng bữa, bỗng nhiên cảm thấy mất hết khẩu vị. Họ phải hiểu nhìn người khác ăn với bị người khác nhìn khi ăn, chuyện này áp lực tâm lý lớn cỡ nào.
“Nương, phụ thân đâu?” Cam Đình Đình nhìn sơ một vòng cũng không thấy lão gia hiền từ kia đâu.
“Cha con, ông ấy —-” Nghê phu nhân định nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy? Phụ thân bị làm sao?” Cam Đình Đình cảm thấy như đã xảy ra chuyện.
“Cha con ông ấy vào cung.”
“Vào cung? Phụ thân chẳng phải là thương gia sao? Thế là thế nào?”
“Con gái à, nương vốn không muốn nói cho con biết, thế nhưng cha con ông ấy —-” Nghê phu nhân lấy ra khăn tay chấm nước mắt.
Đây là loại tình huống gì vậy? Đừng nói là nhà cô đắc tội với đám hoàng thân quốc thích kia nên bị xử trảm cả nhà chứ? Phỉ phỉ phỉ — cô đang suy nghĩ vớ vấn gì vậy. Cam Đình Đình cô vận khí không tệ, sao có thể gặp phải chuyện này. (Tác giả : Bị điện giật cũng coi là vận khí không tệ? – Mỗ nữ : Ai khiến ngài lo, tôi nguyện ý.)
“Nương, chúng ta đều là người một nhà, nương mau nói cho nữ nhi hay.”
Nghê phu nhân gạt đi những giọt lệ trên mặt, đôi mắt sưng đỏ ngẩng lên, thoạt nhìn có vẻ như trước cũng đã khóc, sau bà lo âu nói, “Cha con vào cung từ hôn cho con.”
“Từ hôn cho con?” Cam Đình Đình hét lên, tiến cung từ hôn? Đây rốt cuộc là loại tình huống gì?
“Mười lăm tháng trước, Hoàng thượng hạ chỉ muốn nạp con vào cung làm phi, cho nên lần nay cha con vào cung từ chối hôm sự này.” Nghê phu nhân chậm rãi nói, nếu có thể bà thật không muốn để nữ nhi biết, vất vả lắm nữ nhi mới sống lại, bà không muốn lại ép con bé luẩn quẩn trong lòng. Nhưng nếu không nói, lão gia đi lần này nhất định là lành ít dữ nhiều.
Hóa ra là vậy. Chẳng trách khi cô hỏi Tiểu Thúy, Tiểu Thúy ấp a ấp úng, thì ra trong chuyện này có ẩn tình, xem ra vị tiểu thư này vì không muốn vào cung nên mới —-. Từ xưa đến nay quân vô hí ngôn, xem ra lần này vị lão gia kia hẳn là dữ nhiều lành ít. Cô vốn tưởng rằng nhà kinh thương sẽ không dính líu đến hoàng cung quý tộc, nhưng lần này xem ra cô đã sai rồi.
“Con gái, con yên tâm, nếu con không muốn, chúng ta tuyệt đối không ép uổng.” Nghê phu nhân an ủi nữ nhi, bọn họ chỉ có một đứa con gái này, nếu không phải tình thế ép buộc, bọn họ sao nỡ để con bé tiến cung làm cái gì phi tử, bọn họ trước nay lạ gì.
“Nương.” Cam Đình Đình nhìn ra được vị nương này thật sự lo lắng cho cô, yêu thương cô, còn cô sao có thể ích kỷ không để ý sự sống ૮ɦếƭ của Nghê gia. “Nương, người yên tâm, con đồng ý tiến cung.”
“Nhưng —–”
“Phu nhân, phu nhân, không xong rồi. Lão gia bị giam vào đại lao.” Một đứa nhỏ sai vặt vừa chạy đến vừa nói.
“Lão gia bị giam vào —” Còn chưa nói dứt lời, Nghê phu nhân đã hôn mê bất tỉnh.
Cam Đình Đình sai đám nha hoàn đưa Nghê phu nhân về phòng nghỉ ngơi. Giờ phút này cô đâu còn tâm trí thưởng thức sơn hào hải vị, điều quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách cứu lão gia, nhưng ngoại trừ tự mình tiến cung cô không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
“Cái gì, thể nhược đa bệnh, sáu mươi tuổi?” Hiện tại Cam Đình Đình hối hận không còn kịp, cô đã bị đưa đến 【Trường Xuân điện 】trong cung.
“Tiểu thư, người sao rồi?” Thấy vẻ mặt buồn bã của Cam Đình Đình, Tiểu Thúy vội hỏi.
“Tiểu Thúy, sao em không nói cho ta biết lão hoàng đế này đã sáu mươi cái xuân xanh?” Cam Đình Đình oán thán nói.
“Em — em nghĩ là tiểu thư đã biết.”
“Phải, đúng là ta biết, nhưng là vừa mới đây thôi.” Cam Đình Đình thở hổn hển, vừa bước vào phòng lập tức lấy mũ phượng cùng khăn hỉ trên đầu xuống.
“Tiểu thư, cái này không thể bỏ xuống được.” Tiểu Thúy muốn ngăn cản nhưng tiếc là đã muộn, chỉ nghe một âm thanh trong trẻo khi chiếc mũ phượng kia chạm đất sau cú ném của Cam Đình Đình.
Bây giờ cô đã gả cho lão đầu tử kia, mũ phượng với khăn hỉ giữ lại có ích gì? Cam Đình Đình càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, chẳng lẽ một hoàng hoa đại khuê nữ như cô lại bị đem dâng cho lão đầu tử kia đạp hư. Hừ, còn lâu nhé, cho dù ông ta có là Hoàng thượng thì sao chứ. Hừ, Cam Đình Đình gấp rút suy nghĩ, Cam Đình Đình cô thông minh, đầy mưu ma chước quỷ, sẽ không thuy bất kì kẻ nào.
“Tiểu thư, vậy bây giờ phải làm sao? Nếu để Hoàng thượng biết được sẽ mất đầu.” Tiểu Thúy hoảng hốt nhặt mũ phượng và khăn hỉ lên.
“Không sao đâu, Tiểu Thúy, dù sao cũng chẳng ai thấy.” Cam Đình Đình vô lo nói, giờ đây cô mặc kệ cái gì mũ phượng cái gì khăn hỉ, trọng yếu nhất là làm thế nào qua khỏi đêm nay.
“Thánh chỉ đến.”
Thánh chỉ? Cam Đình Đình nhanh chóng bước lên quỳ xuống, chỉ thấy một tên thái giám dẫn theo mấy tiểu thái đi tới.
“Phụng thiên thùa vận, Hoàng đế chiếu viết, đặc biệt phong Nghe thị Nghê Thường làm Hoàng hậu. Khâm thử. Tạ ơn.”
Hoàng hậu? Cô sao?
“Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Mấy tên thái giám tranh thủ nịnh nọt.
“Tất cả đều có thưởng.” Cam Đình Đình nhận lấy thánh chỉ, hào sảng nói. Thứ Nghê gia không thiếu nhất chính là tiền, mà hiện tại cô ở trong cung, nếu muốn lăn vào hố này, đây cách này là tốt nhất.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Quả nhiên mấy tên thái giảm lĩnh thưởng xong đều phóng thí rời đi.
“Nô tỳ Tiểu Thúy chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Tiểu Thúy cũng vui mừng, khẩn trương quỳ xuống dưới chân Cam Đình Đình.
“Tiểu Thúy, em muốn gì cứ nói đi.” Theo Cam Đình Đình cô thấy, chuyện tưởng như là hỉ sự này hóa ra lại là điều xui xẻo. Nếu có thể lựa chọn, cô không mong làm cái loại gì Hoàng hậu này, sớm tối phải phụng bồi lão đầu tử Hoàng thượng kia, cô chỉ ước có thể ở ngoài cung sống ngày tháng tiêu diêu tự tại. Cái gì mà vinh hoa phú quý, cái gì mà tước vị cao sang, hừ, đều là hư danh mà thôi.
“Tiểu Thúy cái gì cũng không cần, chỉ mong có thể phụng bồi Hoàng hậu nương nương là quý lắm rồi.”
“Hoàng hậu nương nương? Tiểu Thúy, em vẫn nên gọi ta là tiểu thư. Mấy chữ Hoàng hậu nương nương này khiến ta rùng mình.”
“Dạ, Hoàng hậu — không đúng – dạ, tiểu thư.”
“Tiểu Thúy, em nói xem tại sao Hoàng thượng lại phong ta làm Hoàng hậu? Lẽ nào trong cung vẫn chưa có Hoàng hậu sao?” Cam Đình Đình thực sự không hiểu, một con nhóc như cô có tài đức gì mà lại được Hoàng thượng tôn sùng làm Hoàng hậu.
“Tiểu thư, người là đệ nhất mỹ như kiêm đệ nhất tài nữ của kinh thành ta. Hoàng thượng đương nhiên muốn để tiểu thư ngồi vào vị trí Hoàng hậu rồi. Vị trí Hoàng hậu này cũng thật xứng với tiểu thư.”
Đệ nhất mỹ nữ lại còn thêm đệ nhất tài nữ? Cô kháo, cô cảm thấy vị cô nương Nghê Thường này quả không phải là một nữ tử tầm thường. “Vậy em nói ta nghe, Hoàng thượng nãy đã sáu mươi, phi tử và các hoàng tử công chúa đều đã lớn cả?”
“Dạ phải, nghe nói cách đây không lâu Hoàng thượng vẫn tuyển tú nữ.”
Cô kháo, tuổi tác đã cao mà vẫn còn tuyển tú nữ? Ông ta quả đúng với câu càng già càng dẻo dai nha, cô đi —- lão háo sắc. “Tiểu Thúy, bây giờ là giờ nào rồi?”
“Tiểu thư, bây giờ là giờ Ngọ.”
Giờ Ngọ chính là giờ Ngọ, vậy hẳn là cũng đến lúc dùng ngọ thiện rồi. Tuy rằng nửa ngày chưa ăn gì, nhưng cô chẳng thấy đói. Nếu đã vào cung, chi bằng đi dạo một chút, cũng không uổng công vào cung một chuyến. À, không đúng, không phải là cô tiến cung, mà sau này sẽ phải thường xuyên ở nơi này. Nghĩ đến đây, Cam Đình Đình chẳng còn hứng thú tản bộ.
“Tề phi nương nương đến.”
Thái giám cất tiếng thông báo, Cam Đình Đình nhìn ra cửa đã thấy một người phụ nữ đi tới, một vài ả cung nữ theo sau. Do khoảng cách khá xa nên Cam Đình Đình không thấy rõ khuôn mặt vị【Tề phi 】kia.
“Tiểu thư.” Tiểu Thúy nhìn Cam Đình Đình với vẻ căng thẳng, trái lại, Cam Đình Đình rất bình thường, dường như chẳng mấy quan tâm. Dù sao hiện tại cô cũng là Hoàng hậu nương nương, trừ bỏ Hoàng thượng là cô to nhất, cô sợ ai chứ.
“Thần thi*p cung hỉ hạ hỉ Hoàng hậu nương nương.” Tề phi hành lễ với Cam Đình Đình.
“Đứng lên đi.” Cam Đình Đình thản nhiên nói, trong lúc bà ta đứng lên, cô đã âm thầm đánh giá. Tuy đã vào độ trung niên, nhưng theo như khuôn mặt kia thì khi còn trẻ cũng không đến nỗi xấu xí.
Tề phi cũng tương tự đánh giá Cam Đình Đình, “Từ lâu đã nghe đồn Hoàng hậu nương nương có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn là kinh thành đệ nhất tài nữ, hôm nay vừa gặp quả nhiên lời đồn không sai.”
“Tề phi nương nương quá khen rồi. Người đâu, dâng trà.” Cam Đình Đình xoay người, ngồi xuống giường nhỏ[1], quả là đầy phong thái Hoàng hậu nương nương, Tề phi thấy vậy chỉ còn biết âm thầm ghen tỵ.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Cùng Tề phi nương nương đãi bôi vài câu, Tề phi vừa đi thì Lương phi lại tới. Vị Lương phi này trẻ hơn Tề phi một chút, nhưng cũng ngạo mạn hơn vài phần, hoàn toàn không để Cam Đình Đình – Hoàng hậu nương nương mới được sắc phong – vào mắt. Cam Đình Đình cũng chẳng so đo, càng không muốn cùng Lương phi nhiều lời, chỉ vài câu lập tức đuổi cô ta đi.
Lương phi đi khỏi, Cam Đình Đình vỗ vỗ vai, một người lại một người tới, đúng là chân mệnh yếu nhân.
“Lệ phi nương nương đến.”
Cô kháo, vẫn còn chưa xong sao! Cam Đình Đình không kìm nén được lửa giận trong lòng nữa, mặt bất biến ngồi một chỗ, bày ra bộ dáng muốn ૮ɦếƭ không muốn sống.
“Thần thi*p tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi.” Cam Đình Đĩnh biếng nhác nhìn Lệ phi, ánh mắt dừng lại trên tay, đùa bỡn.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Lệ phi đứng lên, tiếp đó rất tự nhiên đi qua một bên ngồi xuống.
Cam Đình Đình cũng chẳng để ý đến Lệ phi, hôm nay cô đã quá mệt mỏi, chỉ mong có thể yên tĩnh một lát.
“Hoàng hậu nương nương quả là khinh niên mạo mỹ, chẳng trách ngày đầu tiến cung đã được Hoàng thượng phong làm Hoàng hậu.”
Mặc dù khuôn mặt Lệ phi mang vẻ tươi cười, nhưng trong lời nói lại chứa mười phần chua ngoa. Cam Đình Đình sao lại không biết chứ, trong hoàng cung này có cô gái nào không muốn trở thành đế hậu của Hoàng thượng, chỉ có Đình Đình cô là không. Trong cung long đàm hổ huyệt, hơn nữa còn Gi*t người vô hình, nói đến đây, tàn khốc nhất chính là nữ nhân tranh giành với nữ nhân.
“Lệ phi quá khen.” Cam Đình Đình hờ hững đáp, cô không thích vị Lệ phi này, cô luôn cảm thấy trong ánh mắt bà ta luôn ẩn hiện những toan tính, lời nói càng biểu lộ rõ sự đố kị. Tuy vị Lương phi khi nãy có ngạo mạn nhưng cũng không giống như vậy.
“Thần thi*p không dám quấy rầy Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương hẳn là nên chuẩn bị một chút, đêm nay hầu hạ Hoàng thượng, mau chóng sinh hạ long tử.” Nói xong bà ta cười cười rất không thiện ý rồi rời đi.
Cô kháo, khiêu khích trắng trợn, “Ngươi, lại đây.” Cam Đình Đình chỉ vào một cung nữ đứng hầu.
“Hoàng hậu nương nương có gì căn dặn?”
“Cái bà Lệ phi nương nương kia lai lịch thế nào?” Cam Đình Đình hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Lệ phi là thân mẫu của Thái tử điện hạ.”
Ồ, chẳng trách lớn lối như vậy. “Vậy tại sao Hoàng thượng không để Lệ phi làm Hoàng hậu?”
“Chuyện này, nô tỳ cũng không rõ.”
Cũng đúng, một cung nữ cỏn con làm sao biết được. Bỏ đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ bà ta có là Tề phi hay Lệ phi, mặc kệ bà ta là thân mẫu Thái tử gì gì, bổn cô nương là Cam Đình Đình, ta sợ ai!