Tháng sáu năm 158 Phượng Tường lịch, đại quân Thiên Diệp thừa dịp quân ta chưa chuẩn bị dẫn binh đánh bất ngờ, công chiếm bốn thành biên quan.
Tháng bảy, chinh nam đại tướng quân Tiết Phóng dẫn ba mươi vạn binh đến biên quan, thủ chiến báo cáo thắng lợi, thu phục phần đất đã mất. Giữa tháng tám, thánh thượng ngự giá thân chinh, thiên uy bao phủ, quân ta tâm quân đại chấn, một tiếng trống giúp tinh thần hăng hái thêm, đại phá quân địch nơi hai nước giao chiến, truy kích địch binh ba trăm dặm có hơn. Trong một đêm đánh cho năm mươi vạn đại quân Thiên Diệp hoa rơi nước chảy, hốt hoảng mà chạy, bắt được mười vạn tù binh. Đối chiến năm ngày, hoàng tộc Thiên Diệp cuối cùng cũng phải buông tay, dựa vào địa thế hiểm yếu mà chống đỡ, buông khí giới đầu hàng, cắt nhường năm tòa thành trì, hàng năm tiến cống tơ lụa mã thí không dưới năm trăm ngàn.
Từ nay về sau, biên quan bình định, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Tin tức truyền tới, từ trên xuống dưới mừng rỡ như điên, cả nước vui mừng không ngớt.
Cuối tháng chín, Phượng đế trở về.
Giữa tháng mười một, đại quân chinh nam khải hoàn, Thái hậu và Hoàng thượng ra ngoài thành năm mươi dặn đón chào.
Buổi tối, trong cung đãi yến hội, mời tất cả văn võ bá quan trong triều, dân gian cũng được thưởng vàng, đại xá thiên hạ.
Cả tối ca múa không ngừng, náo nhiệt phi thường. Quần thần đều nâng chén hạ chén, hứng chí vô cùng, cất tiếng cười to hô to: “Ngô hoàng vạn tuế!” “Phượng Tường vạn tuế!”. Phượng đế ngồi trên đài cao cũng ôn hòa khác thường, thi thoảng cùng quần thần đối ẩm, chén nào cũng cạn, tùy ý phóng túng.
Chỉ có Nam Cung Thái hậu ngồi cạnh Phượng đế sắc mặt hơi sa sầm, nhàn nhạt nâng chén, uống ực một ngụm cũng không nói nhiều.
Trăng đã lên cao, khi tiệc rượu đã náo nhiệt tới mức cao nhất, Xuân Yến đột nhiên đứng lên, đuổi ca cơ xuống vỗ tay kéo sự chú ý của mọi người.
Quần thần buông chén, không chớp mắt chăm chú nhìn vị Thái hậu trẻ măng.
Xuân Yến đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lại liếc nam tử bên cạnh từ lúc yến hội bắt đầu vẫn lo lo lắng lắng nhìn mình chằm chằm, khóe miệng khẽ nhếch, cất cao giọng:
“Hôm nay Phượng Tường ta có hội lớn trăm năm chưa có, phóng nhãn khắp thiên hạ, ai nấy đều hạnh phúc mênh ௱ôЛƓ, đều vì thế mà vui mừng khôn xiết. Thừa thời cơ tốt này, ai gia tuyên bố, phong Tiết đại tướng quân làm Định Nam Hầu, hàm nhất phẩm, thực ấp ba ngàn hộ, tước thừa kế ba đời!”
Tiết Phóng vốn không quan tâm tới vinh lợi, đỏ mặt hồng tai bước ra trong tiếng chúc mừng của văn võ bá quan, quỳ xuống trước điện, cao giọng thưa:
“ Mạt tướng lĩnh chỉ tạ ơn!”
Chúng tướng còn lại cũng được phong quan tước ban thưởng vô số kể.
Nhất thời lòng người đều tâm hoa đại phóng, đều nâng cốc cười lớn, hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế! Thái hậu thiên tuế!”
Kiên nhẫn chờ niềm vui này qua đi, Xuân Yến bảo mọi người im lặng:
“Mọi người đều biết, ba năm trước, tiên đế băng hà, tân đế ốm đau, triều chính không ai gánh vác, lòng người đều sợ hãi. Vẫn là tiên đế anh minh, khi lâm chung để lại di mệnh, để cho ai gia buông rèm chấp chính, trợ giúp tân đế cho tới khi tân đế trưởng thành. Cho đến hôm nay, long thể đã an khang, xử sự anh minh quyết đoán, là lúc ai gia nên trao lại quyền.”
Bốn phía lặng đi, tựa hồ tất cả mọi người đều bất ngờ mười phần ngoài ý muốn mà nghe những lời này của nàng, ai nấy đều trợn mắt há mồm, không biết nên nói thế nào. Rất nhiều người làm rơi luôn cả chén rượu, rượu ướt cả áo quần mà không nhận ra.
Xuân Yến cười nhìn bốn phía, mỉm cười tuyên bố:
“Lần này ai gia quyết định, hôm nay, trước mặt các vị khanh gia, ai gia sẽ trao hết triều chính cho Hoàng thượng. Ngày mai, ai gia sẽ tới Thái Miếu, thanh đăng cổ phật, cùng với các chư vị tỷ tỷ tụng kinh cầu phúc cho tiên đế cho tới hết phần đời còn lại.”
Càng nghe nàng nói, sắc mặt Phượng Dật càng âm trầm đáng sợ. Lời nàng vừa dứt, hắn dựng dậy, chạy tới kéo cổ tay nàng, khẽ gầm:
“Xuân Yến, nàng có biết nàng đang nói gì không?”
Tiếc rằng chúng thần lại vui mừng quá đỗi, tiếng hô kích động bên dưới chớp mắt đã át hết tiếng của hắn, mọi người đều quỳ sụp xuống, cùng kêu to:
“Thái hậu anh minh! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tiếng hô của chúng thần một lần lại một thần, không dứt bên tai.
Xuân Yến đắc ý liếc hắn một cái, đẩy tay hắn ra, thản nhiên nói:
“Chuyện ta làm đều có chừng mực!”
Dứt lời, lại vui vẻ ăn đồ ăn ngon trước mặt.
Hoàng thành một đại sự, nên khao thưởng chính mình thật tốt!
“Xuân Yến!” Phượng Dật giữ chặt lấy tay cầm đũa của nàng.
Nàng lại đẩu ra, chỉa chỉa một đám người đang kích động đùng đùng bên dưới, bình thản nhắc:
“Hoàng thượng, trước mặt mọi người, ngươi nên chú ý hình tượng quân vương của mình, bọn họ đều đang nhìn đó!”
“Nàng!!!” Sắc mặt hắn u ám một trời.
Xuân Yến nhún vai, không thèm liếc tới hắn, rất vui vẻ thưởng thức.
Phượng Dật bực mình không thôi, bưng một chén rượu lớn đổ vào họng, không một tia hài lòng.
Mọi người cũng không để ý, tất cả đều đắm chìm trong niềm sung sướng song hỷ lâm môn, cứ bát to mà uống rượu, đũa to mà gắp đồ ăn, vui tới không kìm nổi.
Một ly lại một ly, nhoáng một cái đã tới giờ Tý, một nửa người đã say lử đử.
Phượng Dật là một trong số đó.
Ngửa đầu uống tới một giọt rượu không thừa, hắn vỗ mạnh bàn, lảo đảo mấy bước như đi không nổi, đám người Minh Ân muôn tới đỡ bị hắn gạt ra.
Chỉ chỉ vào Xuân Yến ngồi bên cạnh, hắn kéo nàng đứng dậy ôm nàng vào lòng, siết thật chặt.
“Xuân Yến!” Hắn Lớn tiếng gào lên. “Thế gian này chỉ có nàng mới đủ tư cách nắm tay ở bên cạnh ta!”
Tiếng hoan hô, tiếng cười thoáng chốc đã biết mất, cả không gian và thời gian như bị hút mất. Sau đó, là tiếng chén bát rơi loảng xoảng, ngay cả các ca cơ vũ cơ tựa hồ cũng cứng người lại, ngừng tay đàn, ngơ ngác cùng với chúng thần nhìn một đôi nam nữ đang ôm nhau trên điện.
Không ngờ hắn làm ra như vậy, Xuân Yến cũng nhất thời kinh hoàng không biết nên làm sao cho phải. Kể cả có say thì cũng vẫn là Đương kim đế vương, cảnh này lọt vào mắt mọi người sau này sẽ gây nên ảnh hưởng lớn đến thế nào?
Có điều, không biết là hắn cố ý làm như thế hay là say thật? Vô luận thế nào, chuyện đã đến thế này, chỉ đành dỗ hắn bình tĩnh lại, mềm giọng trấn an hạ thấp ảnh hưởng của chuyện này mới là thượng sách.
“Hoàng thượng, người uống say rồi!” Xuân Yến nói đỡ cho hắn một cách lạnh lùng.
“Ta… không có say!” Phượng Dật lắc lắc đầu mơ hồ líu ríu nói.
Người uống rượu có ai nhận mình đã uống. Lười tranh cãi với kẻ say, Xuân Yến ngoái lại nhìn đám quan viên người hầu đang há hốc trợn tròn đằng sau, trầm giọng nói:
“Minh Ân, Tiểu Thạch, Hoàng thượng say rồi, các ngươi còn không mau tới đưa ngài xuống nghỉ ngơi?”
Đám người Minh Ân như tỉnh từ trong mộng, vừa định cất bước, lại bị Phượng Dật đuổi ra.
“Các ngươi lui ra, trẫm rất tỉnh, biết mình đang làm gì!” Nghe giọng nói của hắn quả thự không giống những lời kẻ say nói.
Đám người Minh Ân ngẩn ra tiến thoái không xong.
Người của hắn sai không được, Xuân Yến đổi giọng khó chịu quay sang sai người của mình:
“Lục Ngọc, Thu Dung, các ngươi còn thất thần làm cái gì? Không nghe thấy ai gia nói gì sao?”
“Xuân Yến, ta nói, ta-không-có-say!” Thấy nàng vẫn không để ý tới mình, Phượng Dật không phục, kéo mạnh đầu nàng quay sang nhìn mình, yên lặng nhìn nàng, bất mãn nói. “Xuân Yến, vì sao nàng không tin ta? Ở lại bên cạnh ta thật sự khó khăn vậy sao? Ta muốn nàng! Ta chỉ muốn nàng! Đại ngàn hồng trần, nhược thủy ba ngàn, ta chỉ cần bàn tay một mình nàng!”
Đêm sâu người lặng, tiếng cầu xin của nam nhân vang vọng quanh quẩn trong đại điện. Chúng thần ồ lên, các đại thần say rượu đều bị những lời hắn nói dọa tới mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, nháy mắt tỉnh luôn rượu, nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ.
“Hoàng thượng, ngươi…” Xuân Yến không phải không nghe thấy động tĩnh bên dưới, nhưng vì bị hắn giữ thật chặt, không thể thoải mái vận động lấy một chút. Bị ép phải nhìn vào, bốn mắt nhìn nhau, nhìn tuấn mục mê man của hắn, lại có vài phần khờ ngốc, vài phần tịch mịch, lại còn có một chút chấp nhất như một đứa nhỏ. Ánh mắt đó lại khiến cho lòng nàng dần dần chìm xuống…
“Xuân Yến…”
Phượng Dật chăm chú nhìn nàng đầy thâm tình, thấp giọng nỉ non gọi tên nàng.
Bỗng nhiên, hắn mím môi, bế bổng ngang hông nàng, bước mấy bước xuống điện, bước vào giữa chúng thần.
“Hoàng thượng, ngươi…”
Thấy mình được bế bổng lên, tâm Xuân Yến cũng nhảy nhót lên thật cao, kêu to không ổn.
Chờ hắn buông mình xuống, hai chân liền muốn chạy, không ngờ hắn đã sớm biết ý đồ của nàng, trước đó đã kịp giữ chặt lấy eo nàng, siết nàng trong lòng mình.
“Xuân Yến…” Hắn khẽ gọi tên nàng, cúi mặt xuống, mùi rượu nồng nặc phả lên mặt nàng.
Xuân Yến nhíu mày:
“Phượng Dật, ngươi…”
Sau đó, mấy trăm người tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng hạ thân, cúi đầu, hôn thật sâu đôi môi đỏ mọng vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên của Thái hậu.
Đế vương đương triều của Phượng Tường, trước mặt tả hữu đại thần, còn có mặt hai vị phi tử của ngài, hôn nàng – mẹ kế của hắn, chính thê của phụ thân hắn, Thái hậu đương triều Nam Cung Xuân Yến.
Bịch bịch rầm rầm, tiếng vật nặng rơi xuống đất liên tục vang lên, một nửa số đại thần đã té xỉu. Người nào không té xỉu cũng sống ૮ɦếƭ dụi mắt, véo đùi để biết không phải mình đang mơ…
Khi*p sợ còn chưa chấm dứt.
Nụ hôn vừa dứt, Pượng Dật lưu luyến nhả môi nàng, hai người hụt hơi thở năm giây không nói được gì.
“Xuân Yến…” Phượng Dật thâm tình nhìn nàng, ngón trỏ ve vuốt khuôn mặt nàng, trong con ngươi dục khí mịt mờ.
“Hỗn… hỗn đản!” Xuân Yến chỉ biết kêu lên một tiếng giận dữ, trong đôi mắt sáng rừng rực lửa giận, tức giận tới cả người phát run.
Trước mắt bao người, chỉ thấy Thái hậu nương nương vừa bị khinh bạc trước mặt mọi người giơ lên một tay, thẳng tắp vươn lên tát vào giữa cái lúm đồng tiền thỏa mãn trên khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng vì say rượu của Hoàng thượng. Một tiếng vang vọng lại giữa đêm khuya, nàng lại nâng lên một chân đá tung Đế vương đang giữ chặt lấy mình.
Quá mức rung động, nhưng không ai kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hành động tiếp theo của họ.
Ngọc thủ lau đi đôi môi đỏ mọng vì bị hôn, Xuân Yến trợn tròn mắt, lại tiến lên đạp vài đạp lên người hắn, giận dữ hét:
“Tiểu vương bát đản, có biết ngươi thối muốn ૮ɦếƭ hay không? Rượu uống chán rồi còn muốn hôn loạn? Lão tử không tha cho ngươi đâu!”
Đòi mạng nhất là, hắn uống nhiều rượu như thế còn dám hôn nàng? Nếu vị rượu ảnh hưởng tới đứa nhỏ, làm hại nó đột biến gen thì làm sao bây giờ?