Đáng ghét! Vì cái gì mà sau khi tiến thêm một bước quan hệ với nam nhân này nàng lại bất giác chua xót mà rơi lệ? Mình thực là càng ngày càng vô dụng!
Thấy nàng còn khóc lớn hơn, Phượng Dật lòng đau như dao cứa, ôm chặt lấy nàng, ôn nhu an ủ:
“Xuân Yến, thực xin lỗi. Ta sai rồi. Ta cam đoan sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng lung tung, được không? Nàng đừng khóc nữa được không?”
“Không được, không được!” Xuân Yến giãy hờn như đứa trẻ, nàng gào lên: “Ta không quan tâm ngươi nghĩ cái gì. Chúng ta không quan không hệ, ta cũng không phải cái gì của ngươi! Ta muốn đi, ta lập tức sẽ đi!”
“Không – chuẩn!” Phượng Dật nhấn mạnh hai tiếng này. “Đời này, ngoại trừ ở bên cạnh ta, nàng đừng mơ tưởng đi đâu!”
“Họ Phượng, ta thiếu nợ nhà ngươi phải không?” Xuân Yến quệt hàng nước mắt dài trên hàng mi nức nở: “Cha ngươi lừa ta, nương nương ngươi hãm hại ta, bây giờ ngay đến ngươi cũng nghi ngờ ta! Ta hận các ngươi! Ta muốn rời xa các ngươi! Nhất định phải rời xa các ngươi!”
“Không chuẩn không chuẩn!”
“Ta mặc kệ! Ta muốn đi! Ta muốn đi!” Hắn càng bá đạo, nàng càng kiên định quyết tâm bỏ đi.
“Nàng…!” Phượng Dật thở không nổi trừng hai mắt nhìn nàng.
“Ta làm sao?” Xuân Yến nghênh đầu quật cường đối diện hắn.
Nhìn nhau một lúc không nói gì, đột nhiên Phượng Dật phì cười ra tiếng.
Bị hắn cười tới lòng ngứa ngáy Xuân Yến cẩn thận hỏi:
“Họ Phượng, đầu óc ngươi có vấn đề…?”
Còn một tiếng “phải không” chưa kịp nói ra, Phượng Dật đột nhiên ôm lấy eo nàng, phủ lên đôi môi nàng một nụ hôn nóng bỏng.
“Um…um…” Xuân Yến đau khổ giãy giụa, nhận ra trốn không thoát được hắn, liền dùng cách ngược lại, hai tay vươn lên ôm cổ hắn – hôn lại.
Lại một phen kịch liệt…
Sau một nụ hôn dài tới năm phút, rời ra được rồi, cả hai đều thở hụt hơi mặt đỏ như lá phong mùa thu.
“Phượng Dật, ngươi có ý gì?”
Xuân Yến tức giận trừng mắt nhìn hắn, khí tức còn chưa hạ Phượng Dật đã ôm lấy nàng dụi vào иgự¢ mình.
Xuân Yến vừa định giãy ra đã nghe thấy tiếng Phượng Dật khép nép cầu xin:
“Xuân Yến, ta xin nàng, đừng bao giờ nói lại những lời đó nữa được không? Nàng biết không, mỗi lần nghe nàng nói câu ấy tâm ta lại bị xé một chút. Lúc này nó đã nhuốm đầy máu.”
Xuân Yến ngẩn ra…
“Ta nhận, là ta không đúng! Là ta hồ đồ! Nhưng chỉ là ta quá yêu nàng!” Ôm chặt lấy nàng, Phượng Dật nói như đang nói với chính mình. “Hôm qua không phải ta cố ý theo dõi nàng. Vốn ta chỉ là muốn cùng nàng ra ngoài cung dùng cơm trưa, nhưng Lục Ngọc Thu Dung lại nói nàng đã ra khỏi cung. Thực ra ta cũng biết nàng thường xuyên ra khỏi cung tìm Xuân Hoa, nhưng đau khổ chờ đợi trong cung suốt một canh giờ, thật sự là nhớ nàng nhịn không nổi ta mới quyết định ra ngoài tìm nàng. Vốn nghĩ rằng gặp nàng rồi ta sẽ vô cùng vui mừng, nhưng ai biết tới quán rượu các nàng thấy Tiết Minh đứng trước cửa phòng của nàng, nàng và hắn lặng lẽ đứng đối diện nhau thật lâu. Sau đó, dường như cảm thấy được ánh mắt của ta, Xuân Hoa đóng cửa lại. Ta chỉ nghe được tiếng lách cách loạn xạ trong đó, sau đó nàng nước mắt lưng tròng chạy vội ra, Tiết Minh theo ngay sau đó vẻ mặt đầy lo lắng. Nhìn thấy vậy, ta ghen ghét dữ dội, giận dữ phẩy tay áo bỏ đi. Quay lại cung, ngẫm lại, ta lưu luyến si mê nàng là vậy, ta không khỏi cảm thấy chính mình thực buồn cười. Ta nghĩ nên tìm nữ nhân khác chặt đứt suy nghĩ về nàng là tốt nhất!”
Dừng một chút hắn tiếp:
“Nhưng ai ngờ, giằng co với Đức phi nửa canh giờ ngay cả nửa điểm Dụς ∀ọηg với nàng ta ta cũng không có, trong lòng trước mắt đều chỉ có nàng. Sau đó, ta cũng đang muốn kêu nàng ta trở về thì thấy nàng cầm dao chạy tới.”
Nghe hắn nói, lòng Xuân Yến khẽ nhích, khe khẽ ngẩng mặt, lẳng lặng nhìn hắn he hé nói:
“Ngươi…”
Phượng Dật buông một bàn tay lau nốt vệt nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt nàng, ôn nhu dỗ dành:
“Xuân Yến, đừng khóc, được không? Ta thừa nhận, đều là ta sai. Nàng đừng tức giận, đừng nói rằng sẽ rời xa ta nữa được không? Ta thật sự chịu không nổi!”
Ta…” Xuân Yến cắn môi, nhẹ nhàng đáp: “Ta chỉ là… đêm đó ngươi nói làm tâm ta loạn không biết nên thế nào cho phải, mới nghĩ đi tìm Xuân Hoa kể cho nàng nghe, xin lời khuyên, thật sự phải đi ra ngoài tìm Hắc Vô Thường! Hơn nữa, hôm qua, trong sương phòng, chúng ta cũng không làm gì hết!”
“Ta tin nàng!” Phượng Dật nhìn thẳng vào ánh mắt nàng tình cảm dặn dò: “Nhưng từ nay về sau cũng không được quá thân cận với hắn.”
Câu nói sau kia cũng quả là độc đoán ngang ngược, gần như là mệnh lệnh cho nàng.
Xuân Yến nhịn không được phì cười! Thật đúng là lời sau dẫm lên chân lời trước mà, còn nói tin tưởng nàng, rõ ràng vẫn còn đang ghen!
Bất quá… Thật sự là rất đáng yêu!
“Chỉ sợ người ta đã biết thân phận của ta rồi cũng không dám có ý gì!” Nàng có ý ngây ra lộ một tia buồn bã.
Phượng Dật nghe ra hương vị trong đó, ôm nghiến lấy nàng nhìn chằm chằm như cảnh cáo:
“Hử? Nàng luyến tiếc?”
Xuân Yến cười khẽ, đấm đấm hắn nguýt:
“Vậy còn ngươi? Đừng quên, hậu cung của lão nhân gia ngài còn có hai vị phi tử Hiền phi Đức phi, còn có ba ngàn giai nhân tài mạo song toàn đang ngồi chờ ngài yêu thương che chở đó! Chỉ sợ một mình ta nho nhỏ không thỏa mãn được khẩu vị của ngài.”
“Nàng đừng có trêu ta nữa!” Phượng Dật cười mếu máo khổ tới không thể khổ hơn. “Sau chuyện tối qua ta đã hoàn toàn hiểu được: Đời này ta nhất định ૮ɦếƭ trong tay nàng. Nữ nhân khác để cho các nàng đứng nhìn ta đi!”
“Thật vậy chăng?” Xuân Yến nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. “Người ta đều là đại mỹ nữ tài mạo song toàn đó, hơn ta nhiều.”
“Nhưng ta cố tình thích nàng!” Phượng Dật cười nhẹ: “Theo ta thấy nàng mới là nữ tử xinh đẹp nhất tài giỏi nhất trên đời này!”
“Ngọt hơn mật!” Xuân Yến nhăn nhăn cái mũi, giọng nói thêm phần oán hận. Một lòng vẫn không thể tránh né được lời ngon tiếng ngọt của hắn đả động tới. Dù sao, trước tình yêu, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.
Phượng Dật cười nhạt, ôm nàng, dán cái má vào má nàng, tận hưởng chút thời gian quý báu được ở bên nhau này.
“Xuân Yến, nàng nói xem, nếu tối qua ta lâm hạnh Đức phi, nàng sẽ thực sự cung hình ta sao?” Không biết bao lâu sau Phượng Dật mới đột nhiên nhớ lại chuyện này, hấp háy hỏi thử.
“Đương nhiên!” Xuân Yến đẩy hắn ra, nói như chém đinh chặt sắt, ngữ điệu vạn phần đáng tin. :Nếu ngươi dám làm loạn cùng nữ nhân khác, ta nhất định sẽ tự tay cung hình ngươi!! Ta hận nhất là nam nhân không chung tình!”
“Bất quá,” nàng nhướn nhướn mày đắc ý dào dạt, “Đây chỉ là bước đầu tiên thôi.”
Bước đầu tiên? Nói vậy còn có bước tiếp theo sao? Phượng Dật không ngại học hỏi kẻ dưới:
“Vậy xin hỏi bước thứ hai là gì?”
“Bước thứ hai hả?” Xuân Yến thần thần bí bí cười cười nhìn hắn, nhẩn nha khai kim khẩu “Sau đó, ta sẽ đi tìm mười tám nam nhân, trước mặt ngươi, mỗi ngày biểu diễn đông cung đồ sống cho ngươi xem!”
Lời này mới dứt, mặt Phượng Dật tái mét.
“Không chuẩn! Ta không chuẩn bất kỳ nam nhân nào ngoài ta động vào nàng!” Hắn ôm nàng hét lớn.
“Chỉ cần ngươi động vào nữ nhân khác, ta sẽ dám tìm nam nhân khác!” Xuân Yến ngẩng cao đầu ưỡn иgự¢ đệ hải minh sơn. “Nếu không tin, ngươi cứ thử xem.”
“Không, không thử…” Phượng Dật vội lắc đầu. Đánh ૮ɦếƭ hắn cũng không thử. Giáo huấn mới rồi đã đủ khắc cốt ghi tâm, còn lâu hắn mới dám thử lần thứ hai!
“Tốt nhất ngươi đã nói thì phải giữ lời.” Xuân Yến cười tủm tỉm. “Ta đây ưu điểm gì cũng không có, chỉ có duy nhất một ưu điểu, đó là đã nói là làm.” Giọng nói nàng ôn tồn bình thản khiến cho tóc tai người nghe dựng ngược.
Phượng Dật nhìn lúm đồng tiền ngọt lịm của nàng, cảm thấy trước mặt tối đen.
Ông trời ơi. Rốt cuộc hắn đã yêu phải nữ nhân gì đây! Bây giờ hắn hối hận có được không?