Tin tức về Đại Việt tới tai Lăng Lam khi nàng vẫn đang nằm trên giường bệnh. Mở phong thư ra cũng không nhiều dòng nhưng lại đánh vào mắt nàng nhức nhối. Nguyễn Ánh đã chiếm Gia Định, chuẩn bị kéo quân vào Quy Nhơn sau khi nhận được sự trợ giúp từ Pháp. Lăng Lam cảm thấy Nguyễn Ánh cũng thật thú vị, hết lần này tới lần khác vời nước khác vào cuộc chiến nội bộ, chẳng lẽ hắn không nghĩ rằng nhờ chúng mà thắng, lại không phải trả cái giá cực đắt trong nền thống trị của bản thân sau này? Khi hắn xưng đế rồi, chẳng lẽ không trở thành nước thuộc địa, chẳng lẽ không trở thành con rối mặc cho chính quyền các nước đó điều khiển? Con người này, khả năng bản thân đã kém cỏi, người xung quanh hắn cũng chẳng có đầu óc mà can ngăn.
Vốn nàng cũng chẳng lo lắng gì, bởi với tài giỏi như Hồ Bình, đợt này chắc chắn nhổ cỏ nhổ tận gốc, không chặt được đầu mầm họa như Nguyễn Ánh, chắc chắn sẽ không hết giận. Chàng biết Dận Minh đã mất chưa nhỉ? Chắc chắn là chưa. Nếu biết chàng đã chạy tới bên nàng, cho nàng dựa một bờ vai, cho nàng được thỏa lòng khóc lớn. Nhưng chàng không biết, nên nàng chỉ có một mình mà thôi. Làm vợ chồng, hai người bên nhau được bao ngày đoạn tháng? Cứ luôn phải gánh chịu một mình thế này, nàng thấy mệt mỏi quá…
Ân Đức đã trở mặt thành thù với Ngung Diễm. Nó chỉ biết rằng nếu không vì Ngung Diễm, Dận Minh đã không tự kết thúc cuộc đời sớm hơn, có lẽ nó đã có thể kịp mang cây thuốc kia trở về cứu cậu, hoặc ít nhất nó cũng có thể gặp mặt cậu lần cuối. Một đứa bé, mới tám tuổi đã phải chịu quá nhiều nỗi đau. Nó đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ thật sự của Ngung Diễm và Lăng Lam. Nó đã nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn Ngung Diễm trìu mến và yêu thương như thế nào. Đó chính là ánh mắt nàng dành cho nó. Ân Đức không muốn thừa nhận, cũng không dám đối chất để được câu trả lời của Lăng Lam. Nếu đó là sự thật, nó phải làm sao? Người đó là anh trai nó, là người đã Gi*t cậu nó, là con của kẻ thù. Mỗi ngày trong đầu nó đều luẩn quẩn những ý nghĩ đáng sợ của báo thù, của mối hận.
Từ khi Lăng Lam tới Bắc Kinh đều dồn hết sự chú ý lên Ngung Diễm. Nàng muốn bù đắp cho đứa con mình đã không thể ở bên từ khi nó lọt lòng, để rồi quên mất phải quan tâm tới đứa trẻ đã được lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của cả cha lẫn mẹ, cả cậu lẫn chú bác như Ân Đức. Rời khỏi Đại Việt là một cú sốc quá lớn với thằng bé, sau đó Lăng Lam lại chìm trong khổ đau của riêng mình, từ đó tất cả điểm tựa của nó đều đặt lên người thân còn lại duy nhất – Dận Minh. Nhưng giờ tới cả y cũng bỏ nó mà đi rồi. Trong lạc lối, nó nhìn thấy có một thằng nhóc trong đầu mình, thằng nhóc ấy cứ đứng trong bóng tối vô tận mà khóc trong tuyệt vọng. Xung quanh thằng bé không có chút ánh sáng le lói nào cả, tay áo thằng bé ướt đầm vì nước mắt, đôi mắt nó run run nhìn vào khoảng bóng tối vô tận, rồi cứ thế gào khóc ngày càng to. Ân Đức đang cô đơn tới thế, sợ hãi tới thế nhưng nó cũng không thể làm phiền Lăng Lam được, nàng đã ốm nặng nhiều tuần nay, tới sức để đứng dậy còn không có, nếu nó còn làm phiền nàng, có phải nàng sẽ phiền lòng rồi bỏ nó đi như Dận Minh? Nó sợ hãi. Ngày càng sợ hãi. Nó nhớ cha. Nhớ kinh khủng. Thực ra khi rời khỏi cha nó còn quá nhỏ nên giờ khuôn mặt cha trong đầu nó rất mờ ảo. Nhưng nó còn nhớ bờ vai rắn chắc kiệu nó ngồi, còn nhớ cha sẽ bế nó lên ngựa ngồi chung đi nước kiệu dạo quanh phố phường, còn nhớ cha sẽ nắm bàn chân nhỏ bé của nó xoa xoa mỗi khi vấp ngã, còn nhớ bàn tay rộng của cha sẽ cù lét chọc nó cười vang.
Mất điểm tựa là một việc thật đáng sợ… Nó không thích cảm giác này, nhưng Dận Minh đã bỏ nó mà đi rồi, chẳng phải sao…
Một ngày nọ Hòa Hiếu tới, cô bé con có chùm tóc đáng yêu, đôi má bánh bao và đôi mắt thường híp lại thành một đường chỉ mỏng manh khi cười. Hòa Hiếu là một công chúa con con, được Càn Long vô cùng yêu mến, còn là vị hôn thê của Ân Đức, cô bé thường chạy sau lưng Ân Đức gọi “ca ca”, thỉnh thoảng cô bé sẽ diệt sạch những khóm mẫu đơn trong cung, cho hoa vào trong lẵng tặng Ân Đức, còn đòi cài hoa lên tóc nó nữa. Ngày trước cứ nhìn thấy cô bé là Ân Đức chạy như tránh tà, quả thực nó không thể chịu nổi một cái đuôi cứ luôn lẵng nhẵng theo mình suốt ngày như thế. Nhưng hôm nay, khi đang ngồi ngẩn người nhìn vào mặt nước hồ sen đen kịt thì nó phát hiện ra sau cây cột đình có một vạt váy màu hồng phấn đang lấp ló. Tự nhiên nó muốn xem cô bé đang làm gì, rón rén bước lại gần thì thấy cô bé con đang ngồi xổm lụi cụi bên chiếc rổ mây.
Hòa Hiếu, làm gì thế?
Tách hạt sen nấu chè cho Ân Đức ca ca ăn. – Cô bé vẫn chuyên chú làm, cũng không để ý người đang hỏi mình là ai.
Sao lại uống cái này?
Trương thái y nói hạt sen giúp dễ ngủ, lại còn nói người tâm trạng không tốt ăn ngọt tâm trạng tốt lên. Hôm nay ta đã cùng thị vệ chèo thuyền ra hồ hái sen về. Nhũ mẫu nói nếu ăn đồ ăn của người thương mình làm, tâm trạng sẽ càng tốt hơn. Mọi người không cho tới gần bếp lửa, nên ta đành tách hạt sen rồi tối bảo nhũ mẫu nấu một nồi chè ngọt thật ngọt tới cho Ân Đức ca ca, như vậy tối nay ca ca sẽ có thể ngủ được, sẽ không khóc nữa.
…
Thấy người nọ im lặng, Hòa Hiếu mới ngẩng đầu lên. Thấy là Ân Đức thì cô bé con cười rất tươi, níu lấy tay nó, líu ríu nói chuyện rồi lại ngưng bặt:
Không được, muội phải tách tiếp, mặt trời sắp xuống núi rồi, muội lại chậm chạp, không chuyên tâm sẽ không kịp mất.
Ân Đức nắm tay cô bé khỏi cái rổ con, đôi mắt thằng bé không hiểu sao lại đỏ lên:
Đừng làm nữa, chỉ cần muội ở đây với ta là được rồi. Ngồi xuống đây.
Hòa Hiếu nghe lời ngồi xuống dựa vào cây cột. Ân Đức cũng ngồi, ngả đầu vào vai cô bé.
Ân Đức ca ca, sao ca ca lại bị ngạt mũi? Vừa nãy không có mà.
…
Ân Đức ca ca, vai áo ta ướt.
…
Ân Đức ca ca, để ta ôm huynh, dỗ huynh nín nhé? Ân Đức ca ca ngoan ngoan, không sao cả đâu, có Hòa Hiếu ở cạnh ca ca đây rồi.
Ân Đức vươn tay ôm cô bé con rồi khóc òa lên.
Lúc Hòa Hiếu về cung, không chỉ vai áo cô bé bị ướt mà tóc cô bé cũng ướt nhưng cô bé không hề ghét bỏ. Lúc thay sang bộ đồ khác còn đặc biệt dặn dò nhũ mẫu không được giặt chúng, nói rằng phải lưu giữ những giọt nước mắt quý giá của Ân Đức ca ca như báu vật, đem minh châu to như mặt trời ra mua cô bé cũng sẽ không bán. Tới bữa cơm cô bé được Càn Long bế vào lòng đút ăn. Hòa Hiếu bĩu môi không chịu, nói rằng cô bé lớn rồi, sẽ không nhận người khác bón cơm nữa. Ân Đức ca ca đã nói đợi cô bé lớn sẽ rước cô bé về phủ, nên từ giờ cô bé sẽ chóng lớn, mỗi bữa phải ăn thêm hai bát cơm và hai cái chân giò. Càn Long cười lớn, sai người lót đệm dày cho ghế rồi đặt cô bé xuống. Lúc hắn đang ngồi gỡ xương cá cho cô bé thì một tên thái giám hốt hoảng chạy vào báo tin.
Hoàng thượng, Quang Trung hoăng rồi.
—o0o—
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Trước đó bốn ngày, tại Phú Xuân.
Hồ Bình vừa lập xong kế hoạch điều quân đợt này. Lục quân từ trên đánh xuống, thủy quân từ dưới đánh lên. Bao vây mặt biển, cắt đứt đường núi, không cho quân Nguyễn Ánh chạy thoát. Chàng quá mải mê với trận đồ, cũng không chú ý tới nến hôm nay cháy đượm hơn bình thường.
Khi các tướng lĩnh đều đã ra khỏi cung, Hồ Bình vẫn ở thư phòng duyệt tấu chương, tới canh ba, chàng thấy đột nhiên nhức đầu, xây xẩm mặt mày, chàng muốn đứng dậy nhưng đứng không vững, va vào cạnh bàn làm đồ trên thư án rơi hết xuống đất. Nghe thấy tiếng động lớn, thái giám cung nữ vội vàng chạy vào thì thấy Hồ Bình đã ngã ra đất.
Lúc mở mắt ra Hồ Bình thấy cả người mình không còn chút sức lực, ngồi bên giường là Ngọc Hân đang mắng chửi đám thái y đang quỳ hàng loạt trên đất. Chàng nhăn mày bảo Ngọc Hân dừng lại, bảo người cho gọi Ngọc Bảo và Quang Đức tới, nói chuyện với chúng một lúc rồi cho tất cả ra ngoài, chỉ để lại mình và Ngọc Hân.
Được rồi, bây giờ nàng đã hả giận rồi chứ hoàng hậu?
Ngọc Hân không nói, nàng ta cũng đủ mệt mỏi, chỉ im lặng ngồi đó, nhìn chàng.
Ta cứ nghĩ nàng sẽ đợi thêm vài năm nữa cho tới khi Quang Đức lớn hơn. Nếu không ít nhất cũng nên đợi Ngoc Bảo được đính ước với con trai một vị đại thần nào đó rồi nàng sẽ có hậu thuẫn vững chắc để ςướק ngôi từ Quang Toản. Sao lại là bây giờ, hoàng hậu?
Vì Nguyễn Ánh. Hắn quá sợ chàng. Hắn đe dọa ta nếu không làm ngay bây giờ thì sẽ nói với chàng ta đang hợp tác với hắn.
Nàng cũng thật khéo chọn người, lại đi chọn tên Nguyễn Ánh ngu xuẩn đó. – Hồ Bình cũng không nói được nhiều, sức chàng bây giờ đang rất yếu rồi.
Biểu hiện của chàng giống y hệt bị cảm. Tới lúc trời sáng sinh mệnh sẽ chấm dứt.
Ừm. – Hồ Bình nhắm mắt, cũng không nói gì thêm. Không sợ hãi, cũng không vương vấn. Biểu hiện này của chàng khiến Ngọc Hân căm ghét vô cùng.
Chàng không bận tậm tới sống ૮ɦếƭ bởi vì lòng chàng đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi phải không? Phải chăng chàng đang nghĩ khi ૮ɦếƭ rồi, có thể bay tới Bắc Kinh, âm thầm ở bên ả Lăng Lam kia?!!
Hồ Bình mỉm cười ngầm thừa nhận.
Chàng đừng hòng. Sau khi chàng ૮ɦếƭ, ta sẽ cho đạo sĩ tới phong ấn linh hồn chàng vào cây thương chàng hay dùng, mãi mãi cũng đừng mong đi đâu cả.
Nàng hãy cứ thử cho yên lòng, dù sao lúc ta ૮ɦếƭ rồi, nàng cũng đâu có cách nào biết được đạo sĩ ấy có thành công hay không.
Ngọc Hân đưa tay vuốt ve má chàng:
Huệ, chàng có biết ngay từ khi nhìn thấy chàng mặc giáp cưỡi ngựa bước qua cổng thành Thăng Long, ta đã đem trái tim mình trao cho chàng. Ta hận chàng hay là yêu chàng, tới chính bản thân ta còn không có câu trả lời. Chàng là anh hùng trong giấc mộng xuân thời thiếu nữ của ta. Khi chàng giúp nhà Lê diệt chúa Trịnh, dẫn quân tiến vào Thăng Long, chàng là anh hùng của ta, ta đã bảo phụ vương muốn gả cho chàng. Sau khi gả cho chàng rồi, trong mắt chàng đâu hề có ta. Người chàng yêu là Lăng Lam kia. Sau đó nữa thì sao? Sau đó nữa nhà Lê đã trở thành tấm ván lót đường cho chàng tiến tới ngôi báu. Ta yêu chàng ư? Đúng vậy. Nhưng ta còn hận chàng hơn! Nguyễn Huệ! Ta theo chàng bao nhiêu năm nay, liệu có khi nào trong trái tim chàng chứa ta chưa?!
Là lỗi của ta.
Không, không phải lỗi của chàng. – Ngọc Hân Ϧóþ thái dương – chính ta đã đòi gả cho chàng, ta biết tình cảnh lúc đó chàng không thể từ chối. Rồi chính ta đã đánh thuốc ả ta để chia cắt anh em chàng, rồi cũng chính ta đang rút cạn sinh mệnh của chàng…
Hoàng hậu, đừng tự làm khổ mình nữa.
Huệ, chàng có thể gọi tên ta chỉ một lần thôi được không? – Ngoc Hân nắm tay chàng áp vào má mình. – Không phải “công chúa” cũng không phải “hoàng hậu”, gọi ta là “Hân Hân”, được không?
Hồ Bình không nói gì. Chàng có thể cảm nhận được sự sống đang từ từ rút khỏi thân thể mình, chẳng thể ngờ cả đời sống trên yên ngựa, vào Nam ra Bắc vậy mà lại kết thúc cuộc đời bằng cái ૮ɦếƭ không đổ máu. Lê Ngoc Hân, suy cho cùng cũng chỉ vì họ Lê, Bắc hợp tác Càn Long, Nam bắt tay Nguyễn Ánh, một tay chia rẽ Tây Sơn, một tay mưu sát hoàng đế. Vất vả cực nhọc lo nghĩ trăm bề tới thế, vậy sau khi chàng ૮ɦếƭ, nhà Lê sẽ phục quốc chứ?
Ngọc Hân nhìn Hồ Bình đã lâm vào hôn mê. Nàng ta cúi xuống chạm vào môi chàng, giọt nước mắt ấm nóng nhỏ lên má Hồ Bình rồi rấm rức khóc.
Kiếp này ta chỉ yêu một mình chàng, yêu đến như vậy, kiếp sau xin Ông Trời đừng cho ta gặp lại chàng…
Ngọc Hân đứng dậy rời khỏi phòng, tà váy trắng quét xuống nền hành lang xác xơ. Đêm sáng nhờ nhờ, lá rụng lả tả vướng trên thành vịn gỗ. Đám đèn Ⱡồ₦g vải thô tắt ngóm, liêu xiêu trước cái gió hè thâu. Trước cửa phòng Hồ Bình quỳ đầy nô tài và quan viên đang run rẩy khóc thương. Cái ૮ɦếƭ đang nhuốm màu xám đen lên mọi khung cảnh, nhưng nàng biết, trong tâm trí chàng thì đang bừng sáng.
“Gió hiu hắt phòng tiêu lạnh lẽo
Trước thềm lan hoa héo ron ron
Cầu Tiên khói tỏa đỉnh non
Xe rồng thăm thẳm bóng loan dàu dàu…”
—o0o—
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
“Ngày 29 tháng bảy năm nhâm tý, Quang Trung hoăng tại Phú Xuân, an táng tại lăng Đan Dương.”
Tặng hiệu Trung Thuần, làm một bài thơ viếng, cho một pho tượng cùng ba ngàn lượng bạc để lo tang. Hoằng Lịch, ngươi giỏi lắm, mèo khóc chuột, chàng ૮ɦếƭ rồi, ngươi sung sướng lắm đúng không, Càn Long ta nói cho ngươi biết, ta sẽ điều tra cái ૮ɦếƭ của chàng tới cùng! Nếu thực sự là ngươi, Lăng Lam ta cho dù có mang cả nhà ૮ɦếƭ cùng cũng sẽ lấy được mạng của ngươi bồi táng cho chàng!!
Bãi triều, Lăng Lam về tới cửa thì nhìn thấy một đoàn người cùng xe ngựa chất đầy đang đứng đợi. Nàng nhảy xuống, ngờ ngợ:
Ngô Thì Nhậm?
Người đàn ông cúi đầu chào nàng:
Vương phi. Hạ quan tới báo tang cho Tử Cấm Thành, giờ đã lúc trở về. Nhưng thật sự muốn gặp Ngài.
Có chuyện?
Vương phi, giờ hoàng thượng đi rồi, Đại Việt rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, mong Vương phi chăm sóc cho thế tử thật tốt. Nếu như các vị hoàng tử bên kia…
Ta hiểu. – Lăng Lam gật đầu. – Ngươi khởi hành đi. Đừng lo lắng.
Vậy hạ thần xin cáo từ.
Đoàn người đi rồi, Lăng Lam giao ngựa cho hạ nhân dắt về chuồng, mình thì cảm thấy là lạ. Hóa ra mất mát nhiều cũng có thể thành quen. Đầu tiên là mẹ, rồi tới Dận Minh, giờ là chàng. Sau mỗi lần, nỗi đau liền bớt đi, cảm giác không thực lại càng tăng lên. Nhìn xem chàng mới còn bao hoài bão to lớn, còn bao vùng đất đang đợi quỳ phục dưới chân chàng, còn bao con dân cần chàng chăm lo, vậy mà giờ chàng đi rồi. Cái ૮ɦếƭ này nhất định không bình thường!
Lăng Lam nghiêng đầu cầm tờ giấy xiên vẹo đọc đi đọc lại. Trên đất tỏa ra mùi nồng nặc từ những vò rượu rỗng tuếch, cả người nàng bốc lên mùi chua của rượu vương vãi ra quần áo. Nàng đã uống bốn ngày liền rồi, chữ trên tờ giấy cũng trở nên không rõ ràng nữa, chúng như những con giun đang bò loằng ngoằng vậy: “Muốn đi theo hắn? Không dễ thế đâu. Nếu nàng dám ૮ɦếƭ trước trẫm. Trẫm sẽ Gi*t ૮ɦếƭ hết nam đinh trong Hòa phủ, nữ thì xung làm quân kỹ! Đại Việt bây giờ không còn Quang Trung, không kẻ nào còn có thể cản bước ta đúng chứ?! Nàng dám ૮ɦếƭ, trẫm liền tế nàng bằng máu TOÀN BỘ con dân Đại Việt! Nhớ lời trẫm, trẫm nói được làm được!”
Lại tiếp tục dọa nạt nàng ư, Lăng Lam cười khẩy, lại cái chiêu cũ rích đó? Chàng ૮ɦếƭ rồi, nàng quan tâm sinh mạng của những kẻ khác làm gì cơ chứ? Nếu hắn Gi*t được toàn bộ Đạt Việt, xuống âm tào địa phủ rồi, Hồ Bình sẽ chăm lo cho họ tốt hơn. Mang tiếng xấu muôn đời? Nàng sợ gì chứ? Nàng đã là Hòa Thân rồi cơ mà! Chẳng biết ba trăm năm sau, người ta sẽ nói gì về nàng. Đã mang tiếng xấu tham quan muôn đời mạt kiếp, nàng cũng không ngại gánh thêm vài tội danh nữa lên người!
Lăng Lam ôm vò rượu, ngâm nga:
“Chàng là hoa trong gương
Chàng là trăng trong nước
Là mộng ảo ngàn năm ta muốn chìm đắm
Kí ức còn hơi ẩm
Ta cố hong cho khô
Nhân sinh hỗn độn trăm bề
Thổi chàng xa vạn dặm nương dâu
Trường bào, váy gấm đã chia lìa
Trường bào, váy gấm đã đứt rời còn đâu”
————————————————————————————————————————–
Chú thích:
Bài thơ lúc Hồ Bình ૮ɦếƭ tên là “Ai tư vãn”, là điếu văn Bắc cung hoàng hậu Lê Ngoc Hân viết cho vua Quang Trung.
Hoăng: ૮ɦếƭ, dùng cho những người thân phận cao quý như vua, hoàng hậu.
Quân kỹ: Kỹ nữ đi theo quân lính để giải quyết nhu cầu trầm trọng của các chiến sĩ.
Lăng Đan Dương ở trong núi, nằm ở phía nam kinh đô Phú Xuân lúc ấy, bên bờ nam sông Hương. Đan Dương nghĩa là lăng đỏ.
Giải thích của tác giả: Ngoc Hân hợp tác cùng Nguyễn Ánh cũng chỉ vì muốn đòi lại giang sơn nhà họ Lê, thỏa thuận lập lại chế độ Đàng Trong Đàng Ngoài như trước kia. Hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nhưng nàng ấy không hề nghĩ tới, bản thân và cả hai đứa con không thể sống tới ngày nhà Tây Sơn sụp đổ.