Phúc Khang An xuất hiện ở Tây Long cung, đứng trước mặt Lăng Lam, hừ lạnh. Nàng nhìn cái tướng một thân khôi giáp, tay nắm thành quyền tức tối của hắn liền sai phó hạ nhân:
– Ngươi đi hãm cho Phúc tướng quân một bình trà giải nhiệt, ngài ấy có vẻ đang cần gấp lắm.
– Hòa Thân!- Phúc Khang An tức tối gầm khiến Lăng Lam giật mình, nàng gật gật đầu:
– Rồi, ta biết là ta sai, nhưng ngươi nhỏ tiếng một chút, Tôn Sĩ Nghị đánh hơi được thì không hay đâu.
– Lui xuống!- Phúc Khang An lườm mấy kẻ hầu trong phòng, bọn họ vội sợ sệt rút đi.
Hắn di chuyển khiến khôi giáp kêu loạch xoạch, nhìn nàng gầm gừ rồi ngồi phịch xuống ghế, hít thở vài lần lấy bình tĩnh:
– Ta nói ngươi thật không biết sợ, thánh thượng đang giam lỏng hai đứa nhỏ như thế, ngươi bỏ lại một phong thư ướƭ áƭ liền chuồn đi. Ngươi không sợ bệ hạ mang chúng ra xử trảm sao?
Lăng Lam thổi nhẹ lớp lá trà, từ từ nói:
– Chẳng phải còn có ngươi sao?
– Ta? Hừ, ngươi đâu có dựa vào ta. Ngươi chỉ ỷ lại vì mình được sủng ái!
– Bậy nào, hoàng thượng sủng ái đại thần trong triều, lời này ai nghe được đều thấy thập phần ám muội. – Nàng cười cười cố giảm bớt căng thẳng.
– Ngươi… haizz… thôi không nói nữa, đằng nào thì chuyện cũng đã vậy, ngươi đã tới đây rồi, mà ta thì cũng bị thánh thượng phái tới đây lo cho ngươi chu toàn rồi…
– Đó, ngươi ngộ ra chân lí đó ngay từ đầu thì khoảnh khắc chúng ta hội ngộ chẳng phải sẽ vui vẻ hơn sao? Nào nào, nói cho ta nghe mọi chuyện vẫn ổn chứ?
– Lệ Nhan và ba đứa nhóc đều ổn. Bệ hạ có thư gửi cho ngươi.
Lăng Lam đón lấy mảnh vải vàng mượt từ trong tay Phúc Khang An, hí mắt mở ra xem.
“ Bất hồi, tử”.
Hừ, nét chữ mới thanh tao thoát tục làm sao. Cái chữ “tử” kia mới mạnh mẽ trác tuyệt nhường nào. Nàng trong lòng mắng chửi hắn trăm lần rồi mới tươi cười:
– Đã rõ. – Nàng cất tấm lụa nhỏ vào trong tay áo.- Ngươi đi đường xa cũng mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi đi.
Lệnh đuổi khách quá rõ ràng, Phúc Khang An dù muốn giáo huấn nàng thêm nữa nhưng cũng đành luyến tiếc rời đi. Hừ, chỉ vì nàng mà hắn phải bỏ Hà Tam Cô bơ vơ trong Tướng phủ, hỏi sao không bực?
—o0o—
– Hòa đại nhân, Bắc Bình Vương đã lên ngôi. Hiện lấy danh nghĩa vua An Nam, sai sứ giả tới đem văn thư, quan lại từng bị ςướק bắt và cả lễ vật ra giải trình, mong chúng ta dừng quân. Hòa đại nhân, vậy ý ngài… – Tôn Sĩ Nghị cúi người, khúm núm nhìn Lăng Lam.
Nàng cười thầm, cái bẫy bỏng tay này, Nghị kia nếu nhận ra thì hắn sẽ chẳng còn mang họ Tôn nữa! Lăng Lam phất tay:
– Thánh thượng cho ngươi toàn quyền thống lĩnh đại quân. Nay cớ gì lại hỏi một quan văn như ta? Chuyện lớn như vậy, Tôn nguyên soái hãy cứ tự mình định đoạt đi thôi.
– Dạ… – Nghị cúi đầu, xin cáo lui.
Chỉ một chốc Lăng Lam đã nhận được tin Tôn Sĩ Nghị chém ૮ɦếƭ người cầm đầu đoàn sứ giả, bắt giam những người còn lại. Nàng cười lạnh, thật chẳng bất ngờ cho lắm cách hành xử của họ Tôn này. Kiêu căng tự phụ, khinh địch đến mức đó quả là vô địch! Thư Càn Long gửi hắn đã nói rõ cho dù có thắng cũng vẫn cắt đất từ Quảng Nam cho Hồ Bình. Ý chính là Càn Long có e ngại Hồ Bình, hắn có nhường nhịn và nép mình, sợ làm lớn chuyện sẽ ăn không được mà lại còn tự rước họa vào thân. Vậy mà cái tên họ Tôn này… Quả nhiên không đủ thông minh cho lắm mà…
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Nàng lấy từ trong tay áo ra một nhành cây nhỏ, dùng ngón tay khẽ vuốt dọc chiều dài của nó rồi đôi mày vừa giãn ra đã nhíu chặt lại, nét mặt có chút khổ sở. Lần này được Càn Long yên tâm thả đi khỏi Tử Cấm Thành, lại còn rời tới An Nam, đó là vì hắn đã có Ân Đức và cả Ngung Diễm làm con tin. Sau đó dường như thấy chưa đủ, hắn còn gọi cả mẫu tử Lệ Nhan vào tận cung cấm săn sóc. Danh nghĩa rằng muốn thay mặt lúc Dận Minh không ở bên, thay y chăm sóc thê tử và nữ nhi của y khiến Dận Minh mấy ngày cơm nuốt không trôi, uống trà mà nghiến răng ken két, thầm mắng chửi lão hồ ly Càn Long quả thực bỉ ổi! Mỗi khi ấy Lăng Lam chỉ có thể thở dài:
– Không bỉ ổi thì hắn đã không phải họ Ái Tân Giác La.
Nhánh cây này Ân Đức dùng để tập võ trước khi bị Càn Long đưa đi. Hóa ra Càn Long hắn vậy mà cũng hiểu tiếng An Nam. Khi Ân Đức gọi nàng bằng “mẹ”, hắn đã biết ngay rằng phụ thân của thằng bé chính là người An Nam. Sau nàng lại đòi sống đòi ૮ɦếƭ tới An Nam sau khi hay tin hắn sai quân đánh An Nam, Càn Long lại càng khẳng định giả thuyết này. Hắn sục sôi ghen tuông giam lỏng nàng, không cho bước ra khỏi Hòa phủ nửa bước. Sai Cấm Vệ Quân canh phòng cẩn mật nhưng vẫn sợ Lăng Lam trốn thoát, hắn liền bắt đi Ân Đức, Lệ Nhan và đứa nhỏ. Nhưng cuối cùng Lăng Lam và Dận Minh vẫn dùng mật đạo mà thoát ra ngoài, để lại phong thư rồi cấp tốc tới biên giới phía Nam. Tới nơi liền biết tin Tôn Sĩ Nghị đã khoan khoái dẫn quân vào Thăng Long thành, nàng Ϧóþ trán suy nghĩ chắc chắn mọi chuyện không hề đơn giản thế, liền thuê xe ngựa đi sâu vào trong đất An Nam hơn.
Hôm nay đã là 30 tháng Chạp, nhớ mới vài năm trước nàng cũng từng đón Tết ở Thăng Long thành cùng chàng, vậy mà giờ đã xa như vậy rồi…
Tới giao thừa, chỉ có nàng và Dận Minh ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn đá trong hoa viên. Tỷ một chén đệ một chén, hết chén này lại tới chén khác, uống cho tới khi cả hai người mềm oặt gục xuống bàn. Dận Minh thì khóc, nàng thì cười ha ha.
– Tỷ, nhìn cái rèm trắng này bay bay, thật giống ma quá… – Dận Minh nấc cụt, chỉ vào rèm lụa đang phất phơ bay trước mặt.
– Ha, đệ lớn như vậy rồi, cũng đã lập gia lập thất rồi mà vẫn như ngày còn nhỏ, nhìn đâu cũng thấy ma quỷ, động chút là lại trốn sau lưng ta. – Lăng Lam cười ngây ngô, siêu vẹo đứng dậy đập cho cái rèm một nhát rồi ngồi sụp xuống nền đất lạnh băng.
– Tỷ, ta còn nhớ ngày trước đêm giao thừa nhà nhà đều đốt pháo nổ đùng đoàng rộn rã, vậy mà năm nay… ưu thương tới lạ thường.
– Đốt pháo ư? Nhiều người ૮ɦếƭ như thế, khắp nơi trong thành, làm gì có nhà nào mà không có tang?
Dận Minh đột nhiên khóc lớn, hắn gào lên giữa sân vườn trống hoác:
– Tỷ, ta thực sự muốn trở về bên nương tử và hài nữ!!! Vất vả như thế ta mới có thể yêu được một người, nàng lại còn sinh cho ta một đứa con kháu khỉnh! Nàng mà có mệnh hệ gì, ta biết sống sao?!! Tỷ, ta nhớ nàng! Lệ Nhan của ta!!! Oa oa oa!!!
Lăng Lam bực tức đứng dậy đạp cho y mấy cái, mắt nàng giờ đây cũng đã chan hòa lệ:
– Tên ૮ɦếƭ tiệt này! Ngươi tưởng ta không lo hay sao? Hai đứa con của ta đều nằm trong tay tên bỉ ổi vô nhân tính kia! Hắn thế mà còn lấy chính con mình ra làm con tin với ta được! Rõ ràng hắn không phải là người! Kiếp trước ta tạo nghiệt gì mà kiếp này lại phải dây dưa với hắn không dứt thế này!! – Thế rồi nghĩ thế nào, nàng ngửa cổ lên trời hét lớn – Tên ૮ɦếƭ tiệt Hồ Bình, ta đang khổ sở thế này! Chàng đang ở đâu???
– Tỷ! Chúng ta sao lại số khổ quá!- Dận Minh khóc lớn, nhào tới ôm nàng tức tưởi. Trông bộ dạng hắn bây giờ, thật chẳng còn dính líu gì với hai chữ “nam tử hán, đại trượng phu” nữa. Chỉ đơn thuần như một đứa trẻ bất lực vì sức mình quá nhỏ yếu, chỉ có thể trợn trắng mắt thấy những người mình yêu thương ở trong vòng nguy hiểm.
Lăng Lam cũng khóc, nàng ôm đệ đệ mình mà khóc, nhưng nàng không có gào, nước mắt nàng đơn giản là cứ trào ra không dứt. Đôi môi nàng mím chặt lại, gục đầu vào vai Dận Minh…
Vài canh giờ sau, trong sân vườn vang lên tiếng quát mắng:
– Tiểu tử, ai cho ngươi xì mũi vào vai áo ta?!
– Đệ đang trong tình trạng bi thương quá độ mà… – Dận Minh đáng thương trả lời.
– Bi thương quá độ cũng không được xì mũi vào áo ta!!
– Tỷ, ta thật quá thất vọng ở tỷ, có xì mũi chút xíu mà cũng nhặng xị của lên! Tỷ có còn là tỷ tỷ ruột thịt của ta hay không?
– Chính là tỷ tỷ ruột thịt của ngươi nên mới cùng ngươi gào khóc suốt đêm như vậy! Ngươi nghĩ người ngoài rảnh hơi cùng đối ẩm với ngươi lắm sao?
– Tỷ! Tỷ đừng nghĩ nhân sinh ai cũng như mình! Giang hồ còn rất nhiều vị trọng nghĩa trọng tình! Đâu phải chỉ có tỷ đệ ruột mới quan tâm tới nhau!
– Ngươi có giỏi thì tìm cái vị trọng nghĩa tình đó về đây cho ta xem thử!
– Tỷ! Tỷ! Tỷ! – Ngón tay Dận Minh run run chỉ vào nàng, cổ họng mắc không nói nên lời.
Lăng Lam hừ lạnh một tiếng, rồi lại hắt xì một tiếng. Trong lòng dấy lên nghi hoặc liền sờ sờ trán mình rồi lại sờ sang trán Dận Minh. Nàng thở dài nặng nề thông báo:
– Đệ đệ yêu quý, ta và ngươi – đều ốm rồi!
—o0o—
Gió đông hun hút thổi, Lăng Lam sốt mê man, trong cơn mộng mị cảm thấy như có thân ảnh mờ ảo nào đó đang cố gắng lay tỉnh mình.
– Hòa đại nhân, nguy rồi. Ngài mau dậy đi thôi! QUANG TRUNG ĐÁNH ĐẾN NƠI RỒI!
Nàng loáng thoáng nghe thấy cái tên của một ai đó. Quang Trung ư? Cái tên thật là quen… Lăng Lam cố gắng mở ra mí mắt nặng trĩu, nhìn tên thị vệ đang đứng trước giường. Y một thân áo giáp chỉnh tề, mũ sắt chóp đỏ, trông thật thân thương. Thế rồi thân ảnh tên thị vệ nhòe đi, chắp vá vào một hình ảnh quen thuộc với nàng khiến Lăng Lam giật mình. Khôi giáp, rượu sim, hoa dại ven đường,…! Quang Trung! Hồ Bình! Chính là Hồ Bình! Hồ Bình đã đánh đến Thăng Long thành!
Nàng ngồi bật dậy nhưng đầu bị một trận choáng váng liền ngã lại xuống giường. Lăng Lam nhìn viên thị vệ hoảng hốt:
– Hồ… à không, Quang Trung đánh tới nơi rồi sao? Cớ gì lại nhanh như thế, mới tháng trước vẫn còn ở Phú Xuân cơ mà!
– Đại nhân! Quang Trung nổi danh thiên tướng chả lẽ ngài còn không biết, chuyện hắn hành quân nhanh tới thế cũng không ai hiểu nổi! Phúc tướng quân dặn dò bỉ chức dẫn người bảo vệ đại nhân chu toàn, sau đó liền phi ngựa ra trận mạc rồi.
Nàng ậm ừ gật đầu, được hạ nhân trong phủ dựng dậy khoác áo, nhưng Lăng Lam cứ mãi cố chần chừ. Nhỡ đâu… lần này nàng có thể gặp lại chàng?
– Tỷ!- Dận Minh xuất hiện ở cửa phòng Lăng Lam, y một thân bạch y xộc xệch nhăn nhúm, có lẽ cũng giống nàng đang ốm lại không có thời gian kịp chải chuốt nên mới vậy. – Đi mau thôi! Chiến trận tên rơi đạn lạc, không hy vọng gặp lại cố nhân được đâu, sợ rằng chúng ta sẽ bỏ mạng trước khi chạm mặt!
Bàn tay y nắm tay nàng thật chặt, Lăng Lam đỏ hoe mắt, gật đầu nhẹ, chân xỏ hài thêu hoa, quyết tâm rời đi.
Xe ngựa cồng cộc chạy loạn ra khỏi thành Thăng Long, Lăng Lam bị xóc lên xuống khiến đầu choáng mắt hoa, nàng vịn tay vào thành xe, cố không để bản thân nôn mửa, nhưng chỉ trụ được nửa canh giờ liền không cầm cự nổi, vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe nôn thốc nôn tháo. Dận Minh vỗ vỗ lưng cho nàng, kề vào miệng nàng túi nước súc miệng rồi đưa một viên dược cho nàng ngậm. Từ đó Lăng Lam mới thấy đỡ hơn.
Càng đi Lăng Lam càng thấy lạ lùng, sao lại có tiếng binh đao chan chát? Chẳng lẽ quân An Nam đuổi tới nơi rồi? Nhanh tới vậy sao? Tình báo về báo tin Hồ Bình đang vây đồn Ngọc Hồi còn Đô Đốc Long đánh đồn Khương Thượng cơ mà?
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
– Đại nhân! Đại nhân!- Tiếng tên thị vệ kêu thảm thiết, hắn tung rèm chắn của xe ngựa lên, con mắt đỏ lừ, tay run run.- Đại nhân… tiểu nhân nhầm hướng rồi…
Sau đó liền ngậm miệng, người đổ hoàn toàn xuống sàn xe, để lộ ra bạch tiễn đang cắm dựng đứng sau lưng khiến Dận Minh hét lên một tiếng, ánh mắt y run run nhìn Lăng Lam còn nàng thì ngây người nhìn màn khói lửa hiện ra qua rèm xe.
Tiếng gươm đao gặp khiên đỡ vang lên chát chúa, tiếng súng và đại bác bắn nổ ầm ầm, khói bụi tung mờ mịt, cát quần quật văng trong không khí khiến con ngươi nhức buốt, tiếng kêu than thảm thiết của quân Thanh,… và hơn tất cả… là màu đỏ của máu.
Máu nhuộm đỏ khắp nơi, nhuộm trên đống rơm rạ đang cháy phừng phừng, nhuộm trên cả vách tường đất thấp lè tè, nhuộm trên nền bùn nâu nhớp nhúa. Lăng Lam ngơ ngác nhớ lại câu hát vẳng lại từ xa lắm: “Máu chính là thứ rẻ mạt nhất trên chiến trường…”
Một toán lính An Nam lao tới chém Gi*t đội thị vệ theo hộ tống nàng, máu bắn tới vệt một đường dài trên khuôn mặt đang ngây phỗng của Lăng Lam. Đại đao của viên lính đó nhìn tới nàng nhưng khựng lại:
– Nữ giả nam trang?
Y hừ lạnh một tiếng, nhảy khỏi xe ngựa, lại tiếp tục xông vào trận mạc phía trước.
Tay Lăng Lam buông thõng xuống sàn. Dận Minh lấy lại tinh thần trước nàng, y cảm thấy may mắn vì mình vẫn thường mặc y phục nữ nhân nên mới thoát kiếp nạn này. Dận Minh kéo tay nàng xuống xe:
– Tỷ! Chạy mau!
Y tiến tới định tháo ngựa ra khỏi cỗ xe nhưng không kịp, một tiễn lạc đường bắn xuyên đầu con ngựa khiến nó gục xuống, máu tràn ra đất. Dận Minh thở hắt ra, quay lại kéo Lăng Lam chạy.
Tâm trí bối rối, chân líu ríu bước theo y nhưng mắt nàng thì vẫn nhìn về phía chiến trường. Ngựa và voi của quân An Nam đã đuổi tới, quân Thanh ૮ɦếƭ như ngả rạ. Bỗng một bàn tay đầy máu túm lấy chân áo nàng, thì thào:
– Cứu tôi… Tôi còn chưa ૮ɦếƭ… Mang tôi theo…
Không đợi tên lính đó nói hết, một đao đã vung lên khiến hắn tắt thở ngã gục xuống, Lăng Lam sợ hãi hét lên ngã ngồi xuống nền đất, mái tóc vốn xô lệch của nàng xổ tung ra, lập tức quẹt xuống bùn nâu.
Viên tướng vừa vung đao nhíu mày nhìn nàng:
– Cô nương, gươm đao không có mắt, cô trốn một chỗ có lẽ sẽ giúp bọn ta đuổi giặc hơn đấy!
Dận Minh đỡ Lăng Lam lật đật đứng dậy, rối rít nói lời cám ơn với viên tướng rồi dắt Lăng Lam chạy đi. Lăng Lam ngoảnh đầu lại, nhìn trân trối vào thân hình giáp bào đỏ chói đang ngồi trên mình voi. Bên cạnh chàng, bất chấp màn khói xám ngoét đặc quánh trong không khí, cờ đỏ mặt trời vàng nổi phần phật bay phấp phới.
Giáo của chàng sáng loang loáng, Gi*t giặc không chớp mắt. Từng đoàn quân Thanh bỏ chạy lấy mạng, kêu cha gọi mẹ, giẫm đạp lên nhau mà chạy, kẻ thì giẫm phải địa lôi mà ૮ɦếƭ, kẻ bị voi chà, kẻ thì bị tử thần hái đầu trong chớp mắt, còn có cả kẻ bị chính đồng đội giẫm đạp lên mà ૮ɦếƭ,…
Nước mắt Lăng Lam nhòe nhòe khiến bóng hình Hồ Bình dần mờ ảo, nàng vội chớp mắt cho nước chảy hết ra, để nàng có thể nhìn chàng rõ hơn nhưng tầng tầng lớp lớp hơi nước cứ thi nhau chèn ép tầm nhìn của nàng.
Lăng Lam khóc lớn, giằng khỏi tay Dận Minh, bưng mặt nức nở:
– Dận Minh, ta không chạy nữa! Ta phải gặp chàng hỏi cho ra nhẽ! Ngày ấy vì cớ sao…
– Tỷ muốn ૮ɦếƭ sao? – Dận Minh quát lên giận dữ, rồi lại túm lấy tay nàng kéo đi. Lăng Lam một lần nữa giằng ra:
– Ta không quan tâm! ૮ɦếƭ sống đều được! Ta phải gặp chàng! Nhất định phải chất vấn chàng!
Dứt lời liền xoay người muốn chạy về phía bóng dáng kia.
Bốp!
Dận Minh cho nàng một cái tát khiến Lăng Lam ngã nhào ra mặt đất, khóe miệng nàng lập tức rỉ máu. Lăng Lam ôm má đau rát trân trối nhìn Dận Minh. Y thở hổn hển, chỉ tay về phía bắc, quát tháo:
– Được lắm! Mạng của tỷ ta không thèm quản nữa! Nhưng còn mạng của hai đứa cháu ta? Ta có thể không quản sao? Ngung Diễm và Ân Đức, chúng nó phải ૮ɦếƭ theo người mẹ ngu ngốc như tỷ sao? Tỷ không xứng đáng làm mẹ chúng!!!
Lửa vẫn cháy ngút ngàn nhức nhối đôi mắt, Lăng Lam nhìn bóng dáng chàng oai hùng như thiên tướng, thần khí toát ra vùn vụt, Gi*t quân địch như thái rau. Nhưng vụt qua mắt nàng là những viên lính Mãn Thanh bị biến thành cột lửa sống, chạy tán loạn trong tiếng kêu khóc váng trời. Mùi thịt người bị nướng cháy của quân lính và cả cảm giác đau rát trên má khiến nàng tỉnh lại, Lăng Lam đứng dậy, kéo tay Dận Minh chạy sâu vào trong rừng.
Văng vẳng sau lưng, hình như nàng nghe có tiếng ai đó thảm thiết gọi tên mình…