Thái Giám Đại Quan - Chương 48

Tác giả: Fressia Phan

Ánh mắt Lăng Lam khẽ run lên một cái, vành môi bạc thếch vì bệnh của nàng cong lên:
– Sao lại có thể? Chẳng phải Ân Đức là con của Dận Minh hay sao?
– Lam nhi, ta không trách nàng… Nàng không cần phải… – Càn Long nói nhỏ.
– Lịch nhi! – Lăng Lam nhíu mày.- Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ. Chàng rời phòng nhớ đóng cửa.
Nói xong liền chìa lưng ra cho hắn ngắm. Càn Long đưa tay day hai bên thái dương, dém chăn lại cho nàng rồi đứng dậy rời đi. Trước khi cánh cửa kẽo kẹt đóng lại, hắn bỏ lại cho nàng một câu lạnh băng:
– Lam nhi, đợi nàng khỏi bệnh rồi, chúng ta hãy cùng bàn lại chuyện này thật rõ ràng.
Thân hình Lăng Lam đang thở đều đều bỗng cứng đờ. Nàng chớp mắt, quay người lại đối diện với cánh cửa im ỉm đóng. Những vân gỗ xám xịt dường như cũng ảm đạm theo nàng, hình hài chúng vặn vẹo một cách khổ sở. Lăng Lam cứ nằm vậy, mắt mở lớn nhìn góc phòng có một con nhện đang chậm rãi nhả tơ. Cái mạng nhện của nó càng ngày càng hoàn thiện, con nhện so so tám cái chân, rung rung bám ở một đầu mạng. Đôi mắt đen đúa và thân hình đầy lông của nó rung lên vì phấn khích. Chỉ vài giây sau đã có một con ruồi béo mập bị dính chặt vào lưới, con nhện hăm hở tới, xoay xoay bọc con mồi trong cái kén tơ của nó, chuẩn bị thời khắc ăn thịt.
Lăng Lam đột nhiên thấy hoảng sợ, nàng ngồi bật dậy hốt hoảng hét lên:
– Người đâu! Người đâu! Gi*t ૮ɦếƭ con nhện này đi cho ta!!!
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất nhiều. Cả một màu trắng xóa bao phủ lấy quang cảnh xung quanh, châm chích vào mắt Ân Đức từng đợt nhức nhối. Càng gần tới cuối năm, mẹ nó lại càng tiều tụy hơn, xanh xao tới mức Ân Đức tưởng chừng như mẹ sẽ tan biến vào hư vô. Vòng tay mẹ ôm nó không còn ấm như ngày xưa nữa, càng ngày càng lanh… lạnh vô cùng.
Từ khi rời xa cha, Ân Đức thỉnh thoảng lại thấy có một cảm giác lạ lẫm dâng lên cổ họng nó. Những khi ấy, nó thấy rất nghẹn, liền chạy đi với cho mình một chén nước. Ngày trước, nó thường thấy cha và mẹ chong đèn đọc binh pháp, nó nghĩ rằng nếu nó đọc thứ sách ấy, có lẽ cái cảm giác kia sẽ mất đi chăng?
Hôm trước khi Ân Đức đang dùng nhành cây nhỏ học theo một bài múa võ trong sách thì có người sộc vào nhà hốt hoảng báo tin. Nó đang ở ngoài sân, chỉ loáng thoáng nghe người kia nhắc vài lần tới hai chữ “An Nam” làm cái cảm giác uất nghẹn kia của nó lại xuất hiện. Thằng bé vứt nhành cây xuống đất, rảo bước tới cửa và đứng đó lắng nghe.
– Thái hậu nhà Lê đã bước chân vào đất Mãn Thanh, tri phủ Thái Bình và Quảng Tây giang tả đã bẩm lên Tôn Sĩ Nghị. Tấu sớ xin đánh Tây Sơn Nghị dâng sắp về đến triều rồi!
Ân Đức ngơ ngác, nó biết rằng mình vừa nghe được một sự việc hệ trọng lắm nhưng chưa đủ hiểu hết việc này hệ trọng tới mức nào. Nó nhìn thấy cậu Dận Minh nhíu chặt đôi mày thanh tú của cậu lại. Cả mợ Lệ Nhan nữa. Ân Đức lật đật quay về phía hậu viện, đi thật sâu qua bao lớp tường cao cuối cùng cũng đến tẩm điện của mẹ mình. Bậc cửa cao cao khiến thằng bé suýt ngã nhào. Đúng lúc ấy có một bàn tay kịp thời đỡ lấy thân hình nhỏ bé của nó:
– Đệ đệ, cẩn thận một chút.
Ân Đức ngước đôi mắt to tròn của mình lên, nhận ra Ngung Diễm khiến nỗi uất nghẹn khó chịu trong nó lại dâng lên. Ân Đức hất tay ra khỏi vòng ôm của Ngung Diễm, nó cởi hài rồi trèo lên giường của Lăng Lam. Chui vào chăn làm nũng, nó cọ cọ đôi má phúng phính của mình vào má nàng khiến Lăng Lam bật cười, đưa tay lên vuốt ve làn da trắng mịn của nó. Ân Đức tiến lại gần người nàng hơn nữa, nó thì thầm bên tóc nàng bằng tiếng An Nam:
– Càn Long sắp đánh cha con rồi.
Nụ cười mỉm trên môi Lăng Lam bỗng nhiên cứng đờ lại. Nàng liếc mắt thật nhanh nhìn xuống Ân Đức đang ở trong lòng mình rồi lại nhìn lên Ngung Diễm đang ngồi ở đầu giường đợi bón thuốc cho nàng. Đôi mắt nàng mở to, cổ họng chưa uống một giọt thuốc nào đã thấy đắng không thể tả.
Chả lẽ quả đắng nàng gieo đã đến ngày gặt rồi sao?
—o0o—
Mùa đông năm Mậu Thân, tiếp nhận thánh chỉ của Càn Long, Tôn Sĩ Nghị dẫn hai mươi vạn quân tiến sang đất An Nam. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, quân của Nghị đã dắt được Lê Chiêu Thống vào thành Thăng Long, phong Chiêu Thống làm An Nam Quốc Vương, dự định qua Tết Nguyên Đán mới dẫn quân về Phú Xuân dẹp Bắc Bình Vương.
Tại Tây Long Cung – tướng doanh của quân Mãn Thanh có một quan viên đang nhàn nhã ngồi thưởng trà. Ngự trên bàn tay trắng nõn là cơ man không biết bao nhiêu nhẫn ngọc trị giá vạn lạng. Miệng cười hơi nhếch như có như không, nhìn họ Tôn đang khép nép trước mặt, không khỏi bật cười, nhàn nhã nói:
– Thánh thượng truyền khẩu dụ việc ta ở đây không được truyền ra ngoài. Kẻ nào biết chuyện liền chặt đầu.
– Hòa đại nhân cứ yên tâm, vi thần nhất định sẽ khiến cho dù con muỗi cũng không hay chuyện này.
Lăng Lam mỉm cười:
– Được thế thì còn gì bằng.
Dứt lời liền tỏ vẻ đường xa mệt mỏi, Tôn Sĩ Nghị tự biết ý liền xin cáo từ.
Nghị vừa khuất bóng thì nét cười mỉm trên môi nàng liền lập tức biến mất, Lăng Lam sai hầu cận canh gác cẩn thận rồi chính mình thay phục trang ra khỏi cung, hòa vào không khí ưu thương tràn ngập từng ngóc ngách Thăng Long thành.
Vừa mới hôm qua chạm chân xuống mặt đất lạnh lẽo của Kinh Thành, nàng đã ngửi thấy mùi tanh của máu lẩn khuất trong không khí. Ngẩng đầu lên cổng thành liền thấy vài cái đầu người đang nhỏ máu tong tong xuống cạnh chân mình còn thân thể thì đang bị trói trong tư thế quỳ dưới cổng thành. Mặt Lăng Lam lập tức tái đi, đôi mắt nàng đỏ ngầu vện lên những tơ máu, móng tay bấm vào da thịt tới phát đau.
– Tỷ… – tiếng nói yếu ớt của Dận Minh truyền tới từ phía sau nàng, y vừa nhìn thấy xác một nữ nhân bị mổ bụng cùng một bào thai co ro ngay bên cạnh liền nôn thốc nôn tháo.
– Lũ cầm thú… Tôn Sĩ Nghị…- Lăng Lam nghiến răng ken két.
– Nói vậy là đổ oan cho họ Tôn kia rồi… – một giọng nam mảnh ngắt lời nàng, Lăng Lam nhíu mày nhìn qua liền thấy một nam nhân tướng mạo mềm mại sóng mắt ôn nhu, bạch y thanh tao thoát tục. Nàng im lặng hướng y thăm dò, nam nhân mở miệng nói tiếp.- Những cái xác này là do Lê Chiêu Thống ban lệnh Gi*t…
Nàng không khỏi giật mình. Chiêu Thống? Vậy là… những người kia chính là theo Tây Sơn nên bị y trả thù?
– Nhưng họ Tôn kia cũng không hẳn là toàn thân trong sạch, y bỏ mặc cho quân lính ςướק bóc, hãm Hi*p, tàn sát,… đều có cả. Dân Kinh Thành thời gian này không ngớt hoang mang lo sợ, ý chí căm thù giặc sục sôi, hận ý với họ Lê kia cũng không kém phần.
Lăng Lam không thích nam nhân này. Qua lời nói có thể thấy y không đứng về phe nào. Đôi mắt không chút gợn lên chua xót với cảnh ngộ những người xung quanh.
– Ngươi là…?
– Ta tên Du, họ Nguyễn.- nam nhân kia đáp lại sự hiếu kì của Dận Minh.
– Nguyễn Du… – Lăng Lam lẩm bẩm cái tên này, có chút chán ghét nhìn y lần cuối rồi phất tay áo rời đi. Tới khi chỉ còn mình nàng và Dận Minh trên xe ngựa tiến về phía cung cấm, nàng nói:
– Tên họ Nguyễn tên Du đó, ta không ưa chút nào. Mong là không tái kiến.
– Đệ lại trộm nghĩ có lẽ chúng ta với hắn có duyên, nhất định sẽ gặp lại vào một ngày không xa.
Lăng Lam hơi mím môi, thì thầm:
– Chờ xem trong màn kịch của lịch sử, rồi hắn sẽ ghi lại dấu ấn gì…
—o0o—
Gió thổi tung mái tóc nàng đang bay nghiêng trong gió rét. Lăng Lam xiết chặt tấm áo choàng trắng trên vai, mắt mở to nhìn người đang đứng cách nàng ba thước.
Chàng cũng nhìn lại nàng, nhưng là với con mắt vô cảm. Nụ cười trên môi chàng nhạt thếch, không có chút tư vị gì. Giọng chàng khàn ᴆục hòa tan vào trong đêm đông, buốt cắt tới kinh người:
– Lam nhi, không phải quỷ kế của ai cả, là chính ta đã dâng nàng tới long sàng của huynh trưởng, vậy mà nàng vẫn còn yêu ta sao?
Lăng Lam bật cười, nàng ngẩng đầu, phả khói trắng xóa vào trời đêm đen kịt, tiếng nàng thoát ra mỏng manh còn hơn một sợi bấc:
– Không, chàng nhầm rồi, ta đã không còn yêu chàng từ lâu lắm rồi…
Khi tỉnh dậy khỏi mộng, nàng mới nhận biết cảm giác như bị dao cứa vào da thịt như thế là do đêm hôm ấy gió mùa đông bắc tràn về. Giữa đất An Nam mà chỉ cần từng làn gió mỏng tang lùa vào được qua khe cửa thôi cũng khiến Lăng Lam co rúm lại. Nàng cảm thấy cái lạnh này mình sắp không chống đỡ nổi, lạnh còn hơn cả Tử Cấm Thành. Lăng Lam quấn chăn bao chặt lấy bản thân, lăn lăn vài vòng cho ấm người nhưng cuối cùng cũng không sao ngủ lại được, liền bực tức đạp chăn, xỏ guốc gỗ lộp cộp bước ra sân.
Thấy nàng chỉ mặc một kiện áo mỏng manh, hạ nhân vội vàng tiến tới kinh hô:
– Đại nhân…
Lăng Lam phẩy tay cho chúng lui xuống, ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng khuyết đang trơ trọi giữa màn trời đêm. Cũng đã cuối tháng cuối năm rồi, thời gian cứ như vậy mà thoắt đi, ngoảnh lại trông đã chẳng còn thấy người cũ ở chốn cũ.
Tới An Nam đợt này, trong lòng nàng cứ thấp thỏm không ngừng, gặp hay không gặp? Không gặp thì sao mà gặp thì sẽ chất vấn chàng hay sao? Không gặp thì nàng còn tự dối bản thân, nhưng nếu gặp rồi… nàng sợ rằng mình sẽ lại trải qua cái cảm giác như một tiễn xuyên tâm ấy. Thật sự rất đau… Đau lắm…
Chẳng phải người ta nói rằng tình cảm sẽ phai nhạt theo thời gian? Vậy thì tại sao thứ cảm giác đau đớn này mãi vẫn không biến mất khi nàng nghĩ về chàng? Con người là vậy, luôn thích mật ngọt hơn đắng chát. Cho dù biết rằng không phải nhưng Lăng Lam đôi lúc không ngăn được ý nghĩ rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, rằng cả chàng, cả nàng đều mắc vào mưu một kẻ nào đó. Thà rằng nghĩ bản thân ngu ngốc còn hơn nghĩ thật ra chả có cái bẫy nào ở đây cả…
Nàng cứ đứng vậy suốt đêm. Đứng dưới nhánh đào nụ khẳng khiu thưa thớt. Mãi tới khi mặt trời lên, sương nhỏ giọt tan hòa vào đất, một tấm áo choàng rơi xuống vai nàng:
– Tỷ, Hồ Bình lên ngôi rồi, niên hiệu là Quang Trung.
Chú thích:
– Nguyễn Du (1766-1820): Chắc mọi người không lạ lùng gì với vị danh nhân văn hóa thế giới, tác giả của “Truyện Kiều” này rồi nhỉ?
Nguyễn Du sinh ra trong thời loạn. Cha Nguyễn Du là quan triều Lê, sau này Nguyễn Du cũng vậy nhưng thực ra dòng họ Nguyễn Du cũng bị lụn bại do chúa Trịnh. Cũng vì cha Nguyễn Du được cử đi diệt chúa Nguyễn ở Đàng Trong nên ông mất cha và cả anh cùng cha cùng mẹ. Từ khi còn nhỏ, do cha mẹ mất, anh em thì người ૮ɦếƭ, người bị nhà Lê khép vào tội mưu loạn nên Nguyễn Du được một người tên là Đoàn Nguyễn Tuấn nuôi dưỡng. Sau này Nguyễn Du thi cử đỗ đạt, ra làm quan cho triều Lê. Đoàn Nguyễn Tuấn sau lại hợp tác với Tây Sơn nên Nguyễn Du về ở quê vợ. Anh cùng cha khác mẹ từng chống nhà Tây Sơn nên bị Gi*t. Sau này, Nguyễn Du ra Gia Định theo Nguyễn Ánh nhưng lại bị bắt giam (quận công Nguyễn Thận bắt giam, có lẽ nghi Nguyễn Du là gián điệp nên mới không trọng dụng mà bắt giam chăng? ;) ) Sau này, khi thời loạn này có kết quả cuối cùng, Nguyễn Dung ra làm quan.
ð Mấy cái ân oán của Nguyễn Du với cả ba triều đại thật là khó đỡ. =))))
– Cái chú thik sau này hơi hơi bị dài, nên tớ cứ cảnh báo mọi người trước. Những điều quan trọng trong giai đoạn này, tớ đều tóm tắt lại trong truyện hết rồi. Tuy nhiên để hiểu thêm về lí do tại sao Tôn Sĩ Nghị lại vào Thăng Long thành dễ đến vậy, mọi người có lẽ nên đọc cụ thể ở chú thích thì hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc