Thái Giám Đại Quan - Chương 46

Tác giả: Fressia Phan

Dạo này nhân sinh khá nhàm chán nên con người đành tạo ra vài cái tin vịt nơi đầu đường xó chợ truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, thậm chí còn truyền vào tận trong Tử Cấm Thành nên chẳng mấy chốc vị Hòa Đại Học Sĩ kia trở nên nổi tiếng không ai không biết, đi đường Lăng Lam rất hay bị chỉ trỏ thì thầm khiến nàng cực kì bực mình, mướn mấy gia nhân đóng cho một cái kiệu nhỏ, đành ủy khuất ngồi kiệu dạo phố.
Cái tin vịt kia nội dung như sau: Nghe nói thời Càn Long còn chỉ là một aka đã từng thầm thương trộm nhớ một phi tần của Ung Chính, chuyện này bị mẹ Càn Long phát hiện, bà cho rằng phi tử kia dụ dỗ con trai mình, thuận miệng ban cho nàng kia một lọ độc dược kết liễu thanh xuân. Càn Long biết tin nhưng tới nơi thì cũng đã quá muộn, vị phi này cho dù đã hấp hối nhưng vẫn không chịu nhắm mắt, hắn thấy vậy liền thương tâm đưa ngón tay mình kề miệng cắn, máu chảy ra liền chấm lên cổ nàng, khóc mà rằng: “Nàng nếu có kiếp sau hãy tới tìm ta, ta nhất định sẽ chuộc lỗi của mình. Đừng lo, ta đã đánh dấu đây rồi…” Nghe tới đây, vị phi này mới mỉm cười trào lệ nhắm mắt xuôi tay. Nghe nói hôm đấy tiếng khóc đau đớn của Càn Long đã vang vọng khắp Tử Cấm Thành, trở thành một huyền thoại tình si vang vọng thấu trời xanh, mưa dông dầm dã trong hơn tuần lễ mới chịu tạnh. Lại nghe nói, buổi đầu gặp gỡ giữa Hòa Đại Học Sĩ và thánh thượng là tại vườn thượng uyển, chính vì thoáng thấy vết bớt đỏ trên cổ Hòa Thân mà thánh thượng mới sửng sốt, nghĩ rằng tình nhân cũ hiện thân, mắt phiếm hồng, từ đó về sau liền cực sủng viên thị vệ mà sau trở thành trụ cột triều đình này. Ngoài ra còn có tin tức của mấy tên thái giám hay đi mua nguyên vật liệu cho Ngự Thiện Phòng truyền ra rằng, thỉnh thoảng vị Hòa đại nhân kia còn ở lại điện Dưỡng Tâm qua đêm, sáng hôm sau những thái giám cung nữ phục vụ ngự tiền thấy chăn gối trên long sàng lộn xộn mà má đỏ hết cả lên, vị Hòa Thân đại nhân kia… chắc chắn là nam sủng!
Lăng Lam ai oán khóc thấu trời xanh. Thực ra những cái tin vịt kia… cũng có phần đúng. Vị phi có vết bớt đỏ ở cổ mà Càn Long yêu thương kia chính là mẫu thân nàng-Lã Tứ Nương. Sau khi ám sát Ung Chính thành công, chính Càn Long đã giúp Lã Tứ Nương giả ૮ɦếƭ, sau đó thả nàng ra khỏi cung, tạo ra vô vàn hối hận của chính hắn sau này, bởi vốn lúc ấy hắn đâu có ngờ Lã Tứ Nương đã hạ thủ với hoàng a mã, hắn chỉ ngờ ngạch nương mình nổi lòng hiểm độc đàn bà muốn hãm hại nàng nên mới giúp nàng. Vậy mà thật không ngờ… Sau khi biết được sự thật rằng mình bị lừa, rằng Lã Tứ Nương chính là hung thủ, hắn vừa uất hận vừa đau xót vô cùng, tiếng kêu khóc thảm thiết khiến chim đang đậu trên cành cũng phải giật mình tung cánh bay đi, quyết tâm không hẹn ngày trở lại.
Chuyện quá khứ hãy cứ tạm gác lại đó, hiện tại chính là khi Lăng Lam đi kiệu về tới cổng phủ liền gặp hai bên quan viên đứng chầu chực hối lộ đứng chật bên đường để nghênh đón khiến nàng có chút hoảng. Tuy rằng Lăng Lam có tham phú quý tiền tài thật nhưng giữa thanh thiên bạch nhật mà lộng hành thế này cũng lộ liễu quá đi. Nàng nhíu mày bảo phu kiệu chuyển hướng, vào phủ từ cửa sau rồi dặn dò mấy tên gia đinh ra nói nhỏ với mấy người kia hãy tế nhị một chút, có mong muốn gì hãy cứ từ từ mà tiến tới, xếp hàng phải có trật tự, không nên lộn xộn gây mất mĩ quan Kinh Thành,… Chẳng thế mà lũ người ngu ngốc này vẫn không rút kinh nghiệm, để cho dân gian truyền miệng ra một bài thơ chẳng hay ho gì chế giễu nàng:
“Tú y tђàภђ ђạng tiếp công nha
Khúc khúc loan loan lộ bất sai
Mạc tiếu hử gian nhai đạo trách
Hữu môn năng đạt tướng công gia”
(Áo gấm thành hẻm đón công nha
Quanh co tuy vậy đường không xa
Chớ cười nơi đây lộ quá hẹp
Có cửa vào thẳng tướng công gia.)
Thế này rõ ràng là cười nhạo chuyện “mua quan bán tước” nàng đang làm mà!
Lửa giận sục sôi, Lăng Lam vung tay hất đổ chén trà nóng rẫy, đang định “giận cá chém thớt” chửi rủa một hồi thì có một tên gia đinh hấp tấp chạy vào bẩm báo với nàng:
– Bẩm đại nhân, có một vị công tử muốn cầu kiến.
Khí trời se lạnh như thế này, quả nhiên rất ảnh hưởng tới tâm trạng con người. Thể như tâm trạng Lăng Lam chẳng hạn, vốn nàng đã bực bội sẵn, nay lại nghe tên gia đinh nói một câu muốn đánh như thế, nàng nhăn mặt lớn tiếng:
– Trên đời này có bao nhiêu kẻ muốn diện kiến ta, ngươi định đều cho chúng vào cả? Hay là cái “vị công tử” trong lời kia đã dúi vào tay ngươi không ít bạc? Hả?
Nghe tới đây tên gia đinh kia vội vàng quỳ xuống, mồ hôi lạnh không ngừng rơi rớt:
– Xin đại nhân nghe nô tài nói hết!- nhận được cái gật đầu của nàng, hắn mới thở phào tiếp tục trình bày. – Đại nhân, vị công tử này… nói với tiểu nhân bằng tiếng An Nam. Ngài ấy còn nói rằng muốn gặp Dận Minh thần y…
Lăng Lam ngồi thẳng lại trên ghế dựa, chuyện lớn rồi đây. Cái danh thần y của Dận Minh cả Thanh triều này đâu có ai hay, thậm chí còn biết đường dùng tiếng An Nam nói với gia đinh nhà nàng thì…
Vốn rằng phủ đệ của nàng đều là người An Nam đi tha hương cầu thực chốn Kinh Thành Đại Thanh được nàng tiện tay mà thu nhặt về. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nàng đang tính tích phúc đức cho con cháu mai sau, mà trước tiên chính là Ngung Diễm và Ân Đức. Cha hai đứa nhỏ đã lấy mạng không biết bao kẻ, nàng thân là mẹ thân sinh, có lẽ nên giúp chúng giải trừ chút nghiệp chướng mà hai vị phụ thân kia để lại.
Vì những gia đinh này đều là nàng cứu giúp từ nơi khổ cực về nên họ rất chăm chỉ, rất nghe lời và đặc biệt là rất trung thành, nhanh chóng tạo ra một hệ thống hòa thuận giúp sức cho nàng từ trên xuống dưới. Duy chỉ có một vị trí đặc biệt quan trọng là quản gia nàng vẫn chưa biết phải cân nhắc ai cho phải. Việc này không biết đã làm phiền lòng Lăng Lam trong bao lâu rồi. Nàng và Dận Minh đã vạch ra đủ đường đi nước bước cho kế hoạch sắp tới, không phụ kì vọng của truyền thống bên ngoại nhà họ Lã lừng lẫy, vậy mà cái vấn đề tuy không nhỏ nhưng lại giống như khúc xương chặn ngang họng kia khiến hai tỷ muội hao tâm tổn trí không biết bao ngày.
Lăng Lam phẩy tay cho truyền vị công tử trong lời nói kia vào. Vừa nhìn tới con người mới tới này, Lăng Lam đã cười gian biết mình đã tìm ra ứng viên chuẩn xác cho chức quản gia rồi. Nàng đon đả đứng dậy, cầm tay “vị công tử” kia ngồi xuống ghế:
– Lệ Nhan, vất vả cho muội rồi. Tìm kiếm chúng ta lâu như thế…
Chính xác, không ai khác chính là Lệ Nhan-vị cô nương giả “bán mình chuộc cha” để lấy thân phận tiếp cận Dận Minh.
Nghe Lăng Lam giả lả có chút rùng mình, Lệ Nhan e ngại nhìn nàng:
– Lăng phu nhân à… Tiểu nữ chính là loại người nếu đã được giao trọng trách chắc chắn sẽ không “bỏ con giữa chợ”. Thế nên mới khổ cực tìm tới đây, vất vả tới thế… Chỉ mong sinh được cho họ Lăng một tiểu hài tử kháu khỉnh như Ân Đức rồi nhận nốt nửa số tiền còn lại như phu nhân đã hứa.
Dứt lời miệng cười tươi khiến Lăng Lam nhức đầu. Trong chốc lát, nàng ổn định tâm trí, vuốt tay Lệ Nhan mà rằng:
– Vụ giao dịch đó tất nhiên ta sẽ để muội muội tiếp tục công việc. Còn có vụ làm ăn mới muốn muội giúp sức đây.
Nghe tới đó là mắt Lệ Nhan sáng lên ngời ngời khiến Lăng Lam không khỏi liên tưởng tới tú bà khi mua được cô nương hương sắc diễm lệ với giá vài đồng cắc.
Thế là hai nữ nhân này thủ thỉ với nhau một giao kèo hết sức bí mật. Bàn bạc xong xuôi cả hai liền nắm tay nhau cười haha thỏa mãn. Lăng Lam cảm giác Lệ Nhan này như muội muội ruột thịt của mình vậy, sao lại có thể vừa hám tài lại còn xảo quyệt giống nàng tới thế kia không biết!
Cũng chính từ buổi chiều định mệnh đó, vị quản gia trấn áp thiên hạ – Lưu Toàn chính xác được khai sinh trên đời.
—o0o—
Đêm nay nàng mơ thấy mẫu thân, mơ thấy lần Lã Tứ Nương dẫn nàng về An Nam vào Nguyễn phủ, hôm đó trời mưa lớn và cũng chính là lần đầu tiên nàng gặp Hồ Bình. Lần ấy về tới Đại Thanh triều, nhân lúc Lăng Viễn Nhai hiếm hoi có lần lên thị trấn bán củi, Lã Tứ Nương đã gọi hai đứa con của mình lại, bắt đầu kể cho chúng nghe về những bí mật quốc gia đại sự. Về ân oán từ bao đời trước, về nhiệm vụ phục quốc thiêng liêng, về kế hoạch trả thù, hành thích vua,… về tất cả.
Ông ngoại của nàng – Lã Nghi Trung dưới thời Ung Chính là một tham quan, cuối cùng bị Ung Chính hà khắc khi ấy đốt nhà Gi*t người, chỉ còn mình mẫu thân may mắn sống sót. Lã Nghi Trung làm quan dưới thời Khang Hy và Ung Chính, vơ vét không biết bao nhiêu của cải của người Hán và Mãn, yên ổn giữ chức quan to, nhận cung phụng của không biết bao kẻ dưới trướng nhưng khi bị khám nhà lại không thấy có đồng bạc nào trong quý phủ. Điều này làm Ung Chính-kẻ vừa lên ngôi vua, nhận được quốc khố trống rỗng do cuối thời Khang Hy mềm lòng không trị nghiêm đám quan lại, vô cùng tức giận. Vốn tưởng mẻ cá lớn Lã Nghi Trung kia sẽ cứu giúp quốc khố của hắn phần nào, nhưng sự tình lại không như mong đợi. Một đạo thánh chỉ, hận truyền kiếp ba đời. Câu hỏi lớn đặt ra lúc bấy giờ chính là số tiền Lã Nghi Trung tham ô đã đi đâu?
Việc này phải nói tới xuất thân sâu xa của Lã Nghi Trung, y thực ra… lại là con dân An Nam! Một gián điệp được nhà Hồ cài vào triều đình Đại Thanh. Thứ nhất là để lũng loạn kỉ cương, lật đổ triều chính. Thứ hai chính là gom góp tài lực để giành lại giang sơn bao trăm năm nhẫn nhục ấp ủ. Ngày ấy Lã Tứ Nương tới Nguyễn phủ tại An Nam, về trả lại tín vật năm nào mà Lã Nghi Trung được giao cho trọng trách, đồng thời cũng báo rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, đã hái được đầu Ung Chính, nay thành gia lập thất và có hai đứa con, nàng muốn rũ bỏ gánh nặng gián điệp trên vai mình. Xét thấy giờ đúng là nàng đã cống hiến đủ cho đại sự nên phụ thân Hồ Bình đã gật đầu đồng ý. Ngày hôm đó, ông trao cho Lã Tứ Nương số ngân lượng đủ để gia đình nàng sống sung túc trong ba đời, ông thực sự chúc phúc cho nàng. Nhưng thật không may, đêm ấy chỉ vì quá lụy tình, sau khi Lã Tứ Nương nói tất cả sự thật cho phu quân nghe nhưng lại không hé lộ gì về số bạc mình nhận được từ nhà họ Hồ, Lăng Viễn Nhai chỉ vì hờn ghen mà đem vị trí hiện tại của nàng dâng tới Hoằng Lịch. Rất nhanh liền dẫn tới thảm kịch đổ máu sau này. Thế mới trở thành thù oán chồng chất.
Ngày nay, từ hận quốc cho tới thù nhà đan xen chồng chéo, sau lại bị Dận Minh kích động, căm hận với dòng họ Ái Tân Giác La đã buông xuống của Lăng Lam nhanh chóng bị dấy lại. Hai tỷ đệ quyết định tạo một mạng lưới tham quan giăng khắp cái thời được mệnh danh là “Càn Long thịnh thế” này. Mục tiêu của hai người là ᴆục khoét đất nước này càng nhiều càng tốt, con dân Hán Mãn có oán khóc lầm than cũng mặt lơ tai điếc coi như không thấy. Nợ nước thù nhà, quả thật không trả không xong.
Những phụ nữ trong phủ ngoài thân phận gia bộc thì có một số đã có con cái, bị đàn ông Mãn Hán hãm Hi*p mà thành ra chửa hoang khiến Lăng Lam vô vàn bức xúc. Nàng phong cho họ làm thi*p thất của mình, giao roi và xe ngựa cho đánh ra đường cái, cứ thấy tên dâm tặc nào là quất, quất cho tới sống dở ૮ɦếƭ dở mà nếu có ૮ɦếƭ thật thì nàng liền cho người đánh tiếng cho quan phủ, mọi chuyện liền bị dập tắt êm đẹp. Tiếp tới cho một vài người lên chức họ hàng của mình, cử về làm quan lại địa phương, rồi mặc kệ cho họ trả thù lũ người đốn mạt đã từng ђàภђ ђạ mình khi xưa. Thế nên mới xảy ra chuyện một người tên gọi Cảnh An, mệnh danh là cháu họ Hòa Thân, được nàng giao cho chức Tuần phủ Hà Nam. Cảnh An dẫn bốn nghìn quân đi trấn áp cuộc khởi nghĩa của Bạch Liên Giáo, dừng binh ở Nam Dương. Mang danh dẫn binh dẹp loạn nhưng lại ngày ngày uống rượu, gặp nghĩa quân đi qua thì đóng cửa thành trốn kỹ, binh sĩ dưới tay tự tung tự tác đi hãm Hi*p, ςướק bóc trong dân, quấy nhiễu bá tánh. Khi chuyện này tới tai Lăng Lam, nàng giật mình sai người phi ngựa cấp tốc gọi Cảnh An về bên mình. Cảnh An ăn một tát của nàng liền ngã gục xuống đất, nàng chỉ mặt y mà mắng:
– Ngươi có còn là Người không? ςướק bóc thì không nói, lại còn để mặc cho binh lính hãm Hi*p con gái nhà lành hay sao?
Mắt Cảnh An đỏ vằn lên như máu, hắn giương đôi mắt ấy lên nhìn nàng khiến Lăng Lam có hơi chột dạ:
– Đại nhân. Em gái ta mới chỉ hơn mười, mẹ già ta cũng từng bị đám đốn mạt con ông cháu cha trong thành đó ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ khiến hai người trầm mình xuống sông bỏ mạng. Chúng đâu có thiếu gì đàn bà, gái lầu xanh đầy ra như thế… tại sao lại cứ phải nhắm vào gia đình ta khi đó chỉ là kẻ ăn xin cơ chứ?- Vừa nói nước từ mắt hắn đã chan hòa khắp mặt, Cảnh An cứ giương ống tay áo lên lau nhưng không làm cách nào lau khô được, đôi mắt hắn cứ như dòng suối nhỏ không cách nào cạn.- Giờ ta không sai bảo gì, đám quân lính Mãn Hán đó cưỡng Hi*p muội muội cùng thê tử đám cầm thú ngày ấy, Ngài nói ta phải giương tay ra ngăn hay sao? Ta không làm! Ta như thế là đã quá nhân từ rồi! Gieo nhân nào gặt quả ấy! Ta muốn bọn hắn chứng kiến cho đủ!!!
Hắn cứ ngồi ở đó, nước mắt nước mũi giăng đầy mặt không phân biệt nổi nữa, khuôn miệng mếu máo, khóc tới nức nở nhưng cổ lại nghẹn đắng, muốn kêu gào mà không cách nào cất tiếng.
– Cảnh An…- Nhìn thấy một nam tử vai hổ eo gấu khóc nức nở không khác gì một đứa trẻ như thế khiến nàng không kìm nổi lòng mà cũng khóc theo hắn.- Ngươi về đi. Từ nay dù sao cũng đã trả thù xong rồi, sau này có gì cũng không nên làm quá đáng là được…
Cảnh An lảo đảo đứng dậy, mũi sụt sùi lui đi.
Nàng đưa tay che hai dòng lệ nóng nơi khóe mắt. Ông Trời ơi, con làm như vậy là đúng hay sai? Oan oan tương báo bao giờ mới hết? Nhưng hận thù này, có buông tay nổi chăng?
Chú thích:
– Dã sử về Càn Long và Hòa Thân có từng ghi lại chuyện vị phi của Ung Chính mà Càn Long yêu thích kia.
– Chuyện Cảnh An- cháu họ Hòa Thân dẫn quân đi đàn áp nghĩa quân nhưng lại làm ra chuyện bại hoại là thật.
– Mọi người còn nhớ lúc trước mình từng nói Nguyễn Huệ thực ra là con cháu của Hồ Quý Ly chứ. Nhà họ Hồ tuy làm vua không lâu nhưng lại rất có công với nước ta. Theo sử sách, Hồ Quý Ly bị nhà Minh bắt giam và ૮ɦếƭ trên đất Trung Quốc, dã sử truyền lại rằng thực ra Hồ Quý Ly đã mất tích. Vậy nên tớ mới dùng đó làm cơ sở để nói Hồ Quý Ly thực ra mai danh ẩn tích, để con cái theo họ vợ (họ Nguyễn) rồi chờ đợi thời cơ khôi phục giang sơn, giành lại tự do trong tay nhà Minh. => đây là cái thù đô hộ của An Nam với người Hán nhé. Sau này người Mãn giành chính quyền từ tay người Hán, nhà Nguyễn cùng chúa Trịnh tiếp tục loại cung phụng này với Đại Thanh => thêm thù với cả người Mãn nhé. Vậy nên nếu Lăng Lam cùng Dận Minh không thương tiếc gì con dân Mãn Hán, cũng đừng trách họ làm gì.
– Aizz… vậy là một bí mật từ đời trước đã được tiết lộ, căn sâu rắc rối loằng ngoằng đã hé mở. Vốn tớ định “ngâm” tới vài chương nữa mới nói nhưng mà mạch truyện của tớ đang là cuối năm 1787, mà tới năm 1788 Càn Long đã cho quân sang đánh Quang Trung rồi, nghĩa là trong truyện chỉ còn một khoảng thời gian rất ngắn là một năm để Lăng Lam xây dựng vây cánh, tiếp tục mạch truyện cho tới khi chiến tranh nổ ra nên có phần hơi gấp gáp thật.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc