Nếu ánh sáng chỉ còn là những vạt nắng mờ nhạt đơn thuần?
Nếu âm thanh chỉ là tiếng rì rầm êm tai của côn trùng vỗ cánh?
Xung quanh rất yên ắng, chỉ có tiếng lá rào rạc đung đưa của vài cây cảnh trong vườn và tiếng ấm nước sôi lục bục trên bếp. Gió thổi nhẹ tới mức dường như chỉ đang khẽ hà hơi vào từng phiến lá. Mặt Trời chính ngọ nhưng nắng lại không hề gay gắt, chẳng biết không khí Tết nguyên đán đã chạy khỏi khu vườn này từ khi nào.
Mùi bồ kết thơm nồng bốc lên từ chậu nước mờ hơi. Dận Minh múc một gáo rồi dội nhẹ lên tóc Lăng Lam. Nàng ngồi run rẩy trong gió, mái tóc dài ướt đẫm che khuất cả khuôn mặt. Không gian tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng dội nước của Dận Minh và vài tiếng nhỏ tí tách của một vài giọt nước lạc lối chảy qua má nàng mà rớt xuống nền sân xám.
– Cẩn thận. Đệ làm nước tràn vào mắt ta rồi…- Lăng Lam nhỏ giọng nhắc, tiếng cất lên khàn khàn, khó có thể tự huyễn hoặc bản thân rằng không phải nàng đang khóc.
– Ừm…- Dận Minh chậm rãi trả lời, dùng những ngón tay đã cắt sạch móng sắc của mình gại gại lên da đầu nàng.
Tách.
Lại một giọt nước lạ lẫm chẳng biết xuất phát từ nơi nào rơi xuống làn nước ấm trong chậu.
Có kẻ nói: Khi một người hay hồi tưởng về quá khứ, thế có nghĩa là người đó đã già rồi… Lăng Lam nhớ rất rõ, ngày trước mẫu thân sẽ gội đầu cho từng người trong nhà nàng như thế này. Cuối cùng sẽ là phụ thân gội đầu cho Người. Rất dịu dàng, rất khẽ khàng như sợ mẫu thân đau…
Bây giờ, hai tỷ muội nàng đang ở đây, khuôn mặt cả hai giống phụ thân và mẫu thân như đúc. Cảnh tượng này dường như châm vào tim nàng những mũi kim cực nhỏ…
Trong khung cảnh vắng lặng, ban đầu chỉ là một vài tiếng thút thít nho nhỏ, nàng cắn chặt môi kìm lại những tiếng nức nở trong lòng nhưng cuối cùng nó vẫn trào ra khỏi cuống họng. Trong guồng quay của hàng vạn nỗi đau giằng xé, nàng bặm môi lầm rầm khi gáo nước ấm nóng tràn vào tóc mình:
– Hồ Bình… chàng đã phản bội ta…
—o0o—
Tiếng vó ngựa lập cập trên đường đất, Ân Đức ở trong xe lặng im nhìn mẹ mình đang bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay tới mức máu ở chỗ đó bầm tím lại.
– Mẹ…- thằng bé khẽ gọi, dùng bàn tay nhỏ bé của mình chạm vào tay nàng.
Lăng Lam nhắm chặt mắt, ngăn không cho bản thân để lộ sự đau đớn tới cùng cực trước mặt con trai nhưng cuối cùng lại không thể, nàng hất tung rèm che, ánh mắt đau đáu nhìn về phía sau, nước trào ra từ hai hốc mắt từng khô cằn, chan hòa trên mặt.
– Đừng nhìn lại!- Dận Minh xiết chặt lấy tay nàng, y nâng tay hạ rèm xuống, đóng lại khoảng trời nhớ nhung của nàng.
Lăng Lam ngồi co ro trong xe, gió thổi thỉnh thoảng làm tung mép rèm, lộ ra một mảnh ánh sáng ngoài kia cực yếu ớt. Ánh mắt nàng cứ nhìn vào điểm sáng đó không rời, hàng mi không một lần nào chớp, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi sẽ chẳng may bỏ lỡ khoảnh khắc chàng cưỡi ngựa thong dong trên con phố thân thuộc ngày trước mà hai người từng đi dạo… Cảnh vật ngày càng lùi sâu, trốn kĩ vào một góc u tối của tâm trí nàng. Nụ cười của chàng, cái xiết tay thật chặt, cái ôm ghì nhung nhớ và cả những yêu thương triền miên,… Nàng mím môi, ngửa cổ ngẩng lên, không cho nước mắt mình chảy nữa và buông tay.
Tình yêu không sai. Cái sai chính là chọn sai đối tượng để yêu mà thôi…
—o0o—
Càng đi về phương Bắc, không khí lại càng lạnh hơn. Ân Đức ngồi trong xe rúc vào lòng nàng sâu hơn, nó vươn cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ nàng không chịu rời. Trong một khoảnh khắc nhỏ, nó dùng hai ngón tay chạm vào hai khóe miệng nàng, kéo lên. Lăng Lam vuốt tóc nó rồi ôm thằng bé vào иgự¢ mình, lặng im.
Cười cười nói nói, liệu nàng còn có thể? Đông về xui tay lạnh, lòng cũng liền lạnh theo. Dẫu biết hè sang là tay còn ấm trở lại, nhưng tim kia còn có thể tan băng chăng?
Xe ngựa đã đi không biết bao ngày tháng, đều đến khi trời tối mới dừng lại một khách điếm ven đường nghỉ ngơi. Sáng hôm sau lại thuê cỗ xe và phu xe mới rời đi. Cẩn thận như thế vì Dận Minh sợ Hồ Bình sẽ phi ngựa theo chặn họ lại. Có thể là đòi lại con trai cũng có thể là bắt Lăng Lam trở lại bên mình. Chẳng phải nam nhân luôn ích kỉ hay sao?
Y thở dài, không biết sau khi cơ sự ấy xảy ra, quan hệ giữa hai huynh đệ họ sẽ thế nào? Liệu Hồ Bình có thể nhẫn nhịn Nguyễn Nhạc suốt một đời dài đằng đẵng?
Đi tới một ngọn núi cao gần biên giới, cả ba cùng xuống ngựa, trả tiền cho phu xe rồi cùng cuốc bộ leo tới đỉnh. Ân Đức ngoan ngoãn bám chặt cổ Dận Minh, nghe lời y kể chuyện xưa. Y nói rằng ngày trước đều đi khắp núi này hái thuốc, đeo một gùi nặng đằng sau còn hơn cả cân nặng Ân Đức bây giờ. Tuy thế nhưng y vẫn không từ nan, mím môi mím lợi đi trong giông bão hái thảo dược vì có loại thuốc quý chỉ mọc trong thời tiết khắc nghiệt như thế, khi gió bão ngừng thổi thì nó cũng ૮ɦếƭ héo ngay.
Trên đỉnh núi là một quán thuốc sập sệ, đơn sơ vách tường đất mái tranh trông đến là thảm, ở trên cái giường cũng sập sệ không kém là một ông lão râu tóc màu xám đang ngồi khóc nhìn cực nản. Dận Minh lập tức đặt Ân Đức xuống đất, thất thanh chạy lão chỗ ông lão ngồi mà thảm thiết kêu lên:
– Sư phụ!!!!
– Dận nhi?- Ông lão ngơ ngác, ánh mắt rõ ràng nhìn vào mặt y mà lại dường như không thấy.- Có phải Dận nhi đó không?
– Sư phụ! Là con! Chính là Dận nhi của người đây!- Tới phút này thì Dận Minh cũng đã nước mắt đầm đìa, tiếng kêu ai oán trả lời.
Ông lão sờ sờ bàn tay lấm đất lên mặt Dận Minh một hồi, lớp màng mỏng trong đôi mắt lập tức biến mất, sự vui mừng làm ông khóc lớn:
– Dận nhi! Đúng là Dận nhi của ta rồi!!
– Sư phụ!!!
– Dận nhi!!
Đứng ở một bên xem cảnh trùng phùng đầy bi kịch này, vốn tâm trạng Lăng Lam nàng rất bi thương rồi, chẳng hiểu thế nào xem xong lại thấy… mắc cười? Sao lại giống tấu kịch đóng tuồng thế này? Nàng thở dài một cái, nhìn phục trang nữ tử của Dận Minh rồi lại nhìn tới đôi mắt nồng hậu của ông lão, người ngoài nhìn vào không khéo lại tưởng giữa hai thầy trò này có gian tình… Ôm nhau chặt thế kia… Hội ngộ mà khóc nấc lên thế kia… Quả nhiên là có vấn đề…
– Đức à, đừng học tập cậu nha con.- Nàng cúi đầu xuống nói với con trai.-Namnhân khóc chan chứa như vậy rất mất mặt. Cho dù không nên nhịn tới mức “bệnh sĩ ૮ɦếƭ trước bệnh tim” nhưng phải nuốt nước mắt vào trong, kiên cường mà sống, nhớ chưa?
Thằng bé nghe vậy gật đầu kiên quyết, bàn tay nhỏ nhắn trong tay nàng do dự một hồi nhưng rồi cũng chạy tới chỗ Dận Minh, lôi cái khăn tay trắng muốt bé xíu ra cho y, lưỡng lự:
– Cậu, dùng khăn của con mà lau mũi…- dứt lời liền quay đầu lại hỏi Lăng Lam bằng giọng ngây thơ con trẻ.- Như vậy đã đủ phong độ chưa mẹ?
Nàng mỉm cười hài lòng, lại gần xoa xoa đầu nó rồi gật đầu:
– Đã đủ. Quá đủ. May mà Ân Đức của mẹ không giống cậu con. Nếu không chắc mẹ tròng đầu vào thòng lọng quá…
Ân Đức xiết chặt một ngón tay của nàng mà nó đang nắm, ánh mắt hừng hực đầy quyết tâm:
– Chắc chắn con sẽ không để mẹ thất vọng như cậu.
Bị con trai làm cảm động, Lăng Lam xoa xoa đầu nó vài cái, thấy vậy vẫn chưa đủ liền bế lên, hôn chụt vào hai má nó mấy nhát. Xong xuôi thấy mỏi tay liền để thằng bé xuống đất, chờ đợi hai “nam tử hán đại trượng phu” trước mặt mình qua cảnh hội ngộ cảm động mà đi vào vấn đề chính.
Lau lau nước mắt cho mình và nước mũi cho sư phụ bằng cái khăn tay nhỏ xíu của cháu trai, Ân Đức sụt sùi:
– Sư phụ, Dận nhi lần này về là muốn báo hiếu với Người…
Mắt vị cao nhân này liền lập tức sáng lên, nhìn Lăng Lam mà nói với y:
– Con mang tới cho ta nương tử mới?
Câu này vừa thoát ra khỏi miệng, Dận Minh lại liếc mắt một cái nhìn nàng đầy coi thường:
– Sư phụ đừng vội, tỷ ấy không có xứng…
Lăng Lam đang bình tâm ổn khí cũng suýt nữa uất nghẹn mà từ trần, nàng nghĩ chắc chắn kiếp trước mình không tu nên mới có đệ đệ như y, chẳng lẽ y không biết hiện tại nội tâm nàng rất mỏng manh dễ vỡ sao? Vậy còn dám chà đạp nàng như thế… Ôi… quả nhiên là nên năng tới chùa thắp hương khấn Phật kiêm làm công đức nhiều hơn mà!
Không để ánh mắt bọc kẹo đồng của Lăng Lam đang nhìn mình ảnh hưởng, Dận Minh tiếp tục vấn đề còn dang dở:
– Con muốn xây dựng lại y quán của sư phụ…
Vài hột nước to tướng từ mắt lão nhân tong tong nhỏ xuống, tiếng hờn tủi vang lên:
– Ta thua bạc, miếng đất này cũng không thuộc về mình nữa rồi…
– Con giúp sư phụ mua lại. Còn giúp sư phụ dựng quán. Tiếp tới… mở cái quán đối diện cạnh tranh làm ăn với sư phụ!
Ban đầu mắt ông lão còn sáng lên ngời ngời, tới câu cuối thì nản hẳn, chỉ muốn vác cuốc chém ૮ɦếƭ tên đồ đệ bất lương này.Tayông run run chỉ vào mi tâm Dận Minh, giọng nức nở không nói nên lời:
– Ngươi… ngươi…
– Từ từ nào sư phụ, Người đừng xúc động mà ảnh hưởng tới ngọc thể.- Dận Minh vuốt vuốt иgự¢ cho ông lão, từ tốn giảng giải.- Con chính là muốn “đôi ta cùng tiến bộ”, làm như vậy cả con và sư phụ đều có động lực mà phấn đấu. Lại nói, đất con mua lại, quán do con xây mà con lại dưới trướng sư phụ thì cũng không phải. Mà nếu sư phụ làm phụ tá cho con thì lại không hợp lòng người nên con mới nghĩ ra cách này…
Ông lão ngẫm nghĩ một lúc, nghe lời Dận Minh nói cũng ngọt ngọt liền gật gù thích thú, vài khắc sau thì đã cười toe. Lăng Lam từ xa nhìn lại cảm thấy vị thần y này thật là dễ dụ, mấy tên tôm tép ở sòng bạc còn lừa được, làm sao mà thoát ra nổi cái lưới mà tiểu tử kia quăng ra… Cổ nhân nói “gừng càng già càng cay”, không hiểu sao ông lão này lại…
Nghĩ tới đó, nàng thở dài một cái rồi quay mặt đi. Quả nhiên là “tri nhân tri diện bất tri tâm” mà.
Mấy tuần lễ sau đã có hai y quán chưng hai biển hiệu to vật vã giữa núi rừng bạt ngàn. Nhân dân nghe tiếng vị thần y tài nghệ cao thâm mở lại y quán thì rầm rầm kéo đến, xém chút đạp đổ cả mấy thân cổ thụ thuộc dạng đại cối trong rừng. Người tới nườm nượp xếp hàng đợi lâu liền sang y quán bên cạnh cho đỡ mệt. Lại thấy được một vị cô nương xinh đẹp chuẩn bệnh thì tự dưng bệnh tật liền tiêu tan hết. Được vài ngày thì danh trấn cả vùng, tròn một tuần thì danh tiếng của Dận Minh đã vượt hẳn sư phụ mình, chuyển thành “ danh trấn thiên hạ” làm hắn cực đắc ý. Vốn là nếu dùng danh tiếng “Dận Minh thần y” mà mở y quán thì chắc chắn thâu nhân không khó khăn gì, nhưng mà y còn chưa muốn bị Hồ Bình vác quân tới lôi cả ba người về Phú Xuân nên vẫn cần giấu nhẹm cái danh tiếng mình mất công xây dựng bao năm này đi.
Hiện tại Lăng Lam đang chỉ tay năm ngón, điều hành mấy người làm công bốc thuốc, sắc thuốc, lấy hàng,… rất chuyên nghiệp. Thật đúng là con người sinh ra để sai khiến kẻ khác! Người đông như thế, công việc phức tạp như vậy mà nàng vẫn điều hành cực nhịp nhàng, không hét to gọi nhỏ, giọng vừa đủ khiến không khí trong y quán đậm mùi thuốc sắc hài hòa mà lại không náo loạn như y quán đối diện, bệnh nhân cảm thấy an tâm lại càng kéo đến càng đông. Cái tài năng điều hành “Hỷ Lam” năm đó, nàng còn chưa đánh mất nha!
Y quán mở được vài tháng, một ngày xuân ấm áp, mưa phùn nhè nhẹ bay bay khiến khung cảnh ngoài cửa sổ như tiên cảnh, Lăng Lam không kìm được mà mỉm cười vài cái. Lại ngó tới sau hậu viện con trai mình đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách, nàng không khỏi khoan khoái nhấm nháp tách trà Phổ Nhĩ trước mặt, tấm tắc khen ngon. Đứa con này, gần ba tuổi mà đã ham học rồi, thật hiếm thấy nha!
Bỗng, bóng một tên gia nhân chạy hộc tốc vào phá vỡ không khí yên bình của nàng, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, cái khăn đội trên đầu xô lệch xuống một bên, bộ dáng hớt ha hớt hải thông báo một cái tin chẳng tốt lành gì:
– Phu nhân!!! Quân sai kéo tới đây!!!
Trong đầu Lăng Lam nổ đùng một tiếng rõ to, nàng bật dậy khỏi sạp trúc, gắt gao hỏi:
– Quân của ai?
Tên tiểu tử này giọng cực run, vẻ mặt dường như sắp khóc, vò nát cái khăn bẩn bẩn trong tay mình:
– Bắc… Bắc Bình Vương…
—————————————————–
Chú thích:
– “Tri nhân tri diện bất tri tâm”: Biết người, biết mặt, không biết lòng.
– Bắc Bình Vương: Vâng, chính là Nguyễn Huệ đó ạ.