- Chàng yêu mẫu thân ta… phải không?- Lăng Lam đang khóc, nàng lặp lại câu hỏi còn Hoằng Lịch thì cứ đứng đó, không thốt lên được lời nào. Hắn nhắm mắt, chân muốn bước quay lại chạy trốn, nhưng lòng tự tôn của bậc đế vương không cho hắn làm điều đó, cũng chẳng cho hắn được nói dối Lăng Lam để nàng bớt đau lòng. Hắn rốt cục cũng chỉ có thể cho nàng sự thật:
- Phải.
- Chàng yêu ta… vì ta rất giống mẫu thân phải không…?- Lăng Lam lấy hết can đảm, run rẩy hỏi hắn. Hoằng Lịch nhìn nàng, con mắt hắn tràn ngập đau xót, nhưng hắn vẫn trả lời:
- Phải…
Hít một hơi dài, Lăng Lam lại cất tiếng:
- Nói cho ta nghe, rốt cuộc, chàng yêu một Lã Tứ Nương hay Lăng Lam ta??
Một khoảng tĩnh lặng mang cả vị ૮ɦếƭ chóc, Hoằng Lịch cố tìm lời để nói nhưng cổ họng hắn cứ nghẹn lại. Lăng Lam giống mẹ mình như đúc, từ khuôn mặt, dáng người cho đến tính cách. Hắn yêu khuôn mặt ấy, tính cách ấy… Nhưng hai thứ đó đâu chỉ thuộc về một mình Lã Tứ Nương hay nàng! Hắn yêu Tứ Nương chăng? Nữ tử hắn đã bất chấp cứu thoát khỏi tử lao và dùng thế thân đưa nàng rời cung cấm, cũng chính Tứ Nương mà hắn nguyện bỏ tham vọng hoàng vị, theo nàng ngao du bốn bể để rồi nàng bỏ rơi hắn ở một quán trọ ven đường, nàng khiến hắn càng yêu càng hận tới mức tìm Gi*t bằng được nàng?… Hay người hắn yêu là Lăng Lam? Nữ nhân bên hắn bao năm ròng, hắn nguyện ૮ɦếƭ cùng nàng trong rừng thiêu, tình nghĩa phu thê sâu đậm và nàng lại còn sắp cho hắn một hài nhi?…
- Ta không biết…- hắn thành thật thú nhận, mắt hắn không dám nhìn thẳng vào nàng cho dù hai khuôn mặt chỉ cách nhau một gang tay.
Lăng Lam thở dài, nàng đứng dậy, quay lưng lại phía hắn, tay chạm lên bụng mình. Phải, vẫn may là hắn không biết, nếu như hắn nói người hắn yêu là mẫu thân nàng chứ không phải nàng, có lẽ nàng đã đủ dũng cảm để ngay đêm vượt tường Tử Cấm Thành hành tẩu giang hồ. Nhưng bây giờ nàng không chỉ có một mình, nàng còn hài tử sắp ra đời này nữa, nếu nàng có mệnh hệ gì, chắc chắn nó sẽ bị các cung phi khác diệt trừ…
- Lịch nhi…- nàng quay gót, cúi xuống ngang tầm với hắn.-… điều này rất khó khăn với ta…- nàng nói rất chậm, nhả từng chữ một.-… nhưng ta tha thứ cho chàng…
- Lam nhi…-hắn vui mừng thốt lên.
- Nghe ta nói hết đã.- nàng chạm ngón tay vào miệng hắn.-…bỏ đi chức vụ hoàng quý phi và cả ngai vàng của chàng… chàng có coi ta là thê tử của mình không? Thê tử duy nhất?
Hắn gật đầu, vòng tay ôm lấy nàng. Chẳng phải bao lâu nay hắn chỉ tới chỗ nàng hay sao? Và chẳng phải nàng cũng tự tay diệt trừ những người có khả năng ngả vào vòng tay hắn hay sao? Vậy thì nàng còn lo lắng gì nữa? Nàng chỉ không ngờ chuyện này nàng lại cho qua dễ thế…
- Lịch nhi…- mặt nàng nhăn nhó.- chàng ôm chặt quá, khó thở.
Hắn cười, bế nàng ngồi lên đùi mình, chạm lên tóc nàng:
- Ta nhớ cái trán trọc của nàng!
Lăng Lam nhìn hắn, mày nhíu lại đầy ngờ vực:
- Chàng biến thái hả? Có ai thích ác thê của mình cạo trọc không?
Hắn lại cười. Hắn thích những giây phút ở bên nàng như thế này, không còn đơn giản là chuyện hoàng đế “sủng hạnh” một phi tần nào nữa mà giống như một cặp phu thê bình dân san sẻ với nhau mọi nỗi niềm. Hắn thấy bình yên khi ở bên nàng và thích cảm giác được che chở bao bọc cho nàng, thích áp tai vào иgự¢ trái nàng nghe tiếng tim nàng đập để biết chắc rằng không phải mình đang mơ. Lam nhi của hắn là thực, hạnh phúc này là thực, một hạnh phúc thực tới nỗi hắn có thể sờ thấy dưới dạng một hình hài đang hình thành trong bụng nàng.
- Lam nhi…- hắn lấy ra từ trong túi áo một con dao nhỏ, chuôi bằng vàng ròng cẩn hồng ngọc, đặt vào tay nàng. Thấy Lăng Lam có hơi tính toán giá trị món đồ hắn vừa trao, Càn Long phì cười.-Yên tâm. Đồ thật đó!
Nàng cũng lục cục lôi chiếc nhẫn ngọc và mảnh ngọc bội ngày hắn cho nàng ra, đặt vào lòng bàn tay to lớn của hắn.
- Sao vậy? Nàng chán chơi với chúng rồi à?
Lăng Lam lắc đầu:
- Chàng định bỏ ta hả? Lấy con dao coi như tiền bồi thường? Thôi thì ta trả mấy đồ vật quý hiếm đã ςướק từ chàng, ở lại bên ta có được không?
Càn Long đơ người ra một lúc rồi mới bật cười, chỉ cho nàng những con chữ chạm khắc tên hắn và nàng Ⱡồ₦g vào nhau rất tinh xảo trên chuôi dao:
- Vì nàng không biết võ công, mà đao hay kiếm so với thân hình nhỏ bé của nàng mang theo rất nặng nên ta mới tặng nàng vật này để tự vệ. Sắp tới ta phải đi Vân Nam, nàng ở lại thực khiến ta không an tâm…
Nàng nhìn hắn cảm động trong chốc lát rồi bất ngờ đánh đét một nhát vào tay Càn Long:
- Điên! Đi tặng ác thê của mình con dao bén nhọn như thế này! Không sợ khi nào ta giận phi thẳng vào tim chàng à??
- Nàng không nỡ đâu…- Càn Long nũng nịu, cọ cằm lún phún râu của mình vào trán nàng. Hẳn Lăng Lam rất nhột nên mới cười khanh khách lên như thế.
- Lịch nhi…- lần này thì tới lượt Lăng Lam gọi hắn.
- Hửm?
- Ta đã chuẩn bị rất chu đáo cho sự an toàn của con chúng ta. Cho dù ta có bỏ mạng cũng không để nó rụng dù chỉ một sợi tóc!
- Nàng nói gì thế…- Càn Long định nói tiếp “có ta thì sẽ không ai làm hại được cả nàng và con” nhưng đã bị Lăng Lam ngăn lại, nàng tiếp tục:
- Thi*p đã để Lệnh quý phi giả có thai, sau đó sẽ để con chúng ta giả làm con nàng, như vậy sẽ an toàn hơn…
- Lệnh quý phi? Ồ, hóa ra đó là lí do vì sao nàng ta đột nhiên lại báo mang long thai mặc dù ta không hề sủng hạnh… Còn thấy lạ là Nội Khởi Cư Trú còn ghi chép rõ ngày tháng hẳn hoi. Hóa ra là do nàng…- Càn Long không khỏi bật cười. Chẳng phải hắn vẫn biết thế lực Lăng Lam rất mạnh đó sao? Chỉ là thường nhắm mắt cho qua, giờ thấy mấy chi tiết trong quyển sổ sách nhỏ bé như thế, nàng thao túng dễ dàng không phải chuyện khó khăn gì.
- Ừm.- Lăng Lam gật đầu, tiếp tục bàn chuyện.- Ta còn tính nhiều chuyện khác. Nhưng hiện tại vẫn vạn phần lo lắng…- nàng dựa đầu vào иgự¢ Càn Long.-… cũng tại phụ mẫu toàn gây tội ác nên giờ mới sợ hài nhi bị ám hại… Đứa trẻ này thật xui xẻo khi có phụ mẫu như chúng ta…
Thực sự Càn Long không biết phải nói gì mới phải lúc này, chẳng phải nó chính là ước mơ của toàn thiên hạ hay sao? Được sinh ra trong gia đình đế vương? Có mẫu thân là người nắm quyền lục cung, phụ thân xác định sẽ nhường ngôi cho mình. Vậy mà đối với Lăng Lam vẫn là bất hạnh sao? Lam nhi của hắn, quả không suy nghĩ giống người thường.
- Lam nhi, tới khi nào nàng mới đồng ý cho ta đón nàng về Khôn Ninh cung?
Lăng Lam chau mày, vị trí hoàng hậu nàng từng thoái thác giờ lại được Càn Long đề cập tới. Giờ thì nàng khẽ gật đầu với hắn:
- Để sinh Ngung Diễm xong, đại hôn lập hậu hãy tiến hành.
- Í, nàng đặt tên con là Ngung Diễm hả? Vậy mà chẳng thèm thông báo cho ta một tiếng…- hắn giận dỗi.
- Giờ ta nói rồi đó thôi.- Lăng Lam thờ ơ, hà hơi vào vỏ dao nạm vàng tinh xảo rồi lấy ống tay áo lau lau. Chà, vàng tốt, vàng tốt. ha ha.
Thấy sắc mặt nàng lộ rõ vẻ thích thú, Càn Long cũng cười theo, Lăng Lam khi nhìn thấy vật báu mắt sáng lên, khuôn mặt hồ hởi xinh đẹp muôn phần làm hắn cứ hết lần này tới lần khác mang bảo vật tới biếu nàng.
Càn Long khẽ thở dài, cứ đà này, chắc quốc khố bị dốc hết vào túi riêng của Lam hoàng quý phi mất…
—o0o—
Phúc Khang An nhăn mặt khi bị một thái giám tới thông báo Lam hoàng quý phi muốn gặp mình. Nàng ta tại sao lại muốn gặp hắn? Vì chuyện gì? Tới giờ phút này hắn đâu đã điều tra được gì để cứu Hà Tam Cô, nàng ta lo lắng gì chứ?
- Tham kiến hoàng quý phi nương nương.
- Phúc tướng quân, ngài cũng quá khách sáo rồi…- Lăng Lam nói, mời hắn ngồi, cho người đem trà tới.
- Không biết nương nương có điều gì muốn chỉ giáo hạ quan?- Phúc Khang An dò hỏi khi thấy nàng cứ trầm tĩnh thưởng trà, không có dấu hiệu gì là muốn vào chủ đề chính.
Lăng Lam mỉm cười, cho mọi cung nữ thái giám lui ra ngoài, tiếng nói nhỏ tới mức chỉ mình Phúc Khang An nghe thấy:
- Ta muốn bàn với tướng quân một chuyện đôi bên cùng có lợi.
-…
- Ta sẽ giúp Hà Tam Cô ra khỏi thiên lao…- nàng nói chậm, nhận thấy mắt Phúc Khang An sáng lên, nàng biết mình đã đoán đúng tình cảm hắn dành cho nàng ta.-… đổi lại, tướng quân hãy giúp ta bảo vệ hài nhi sắp chào đời…
Mày Phúc Khang An nhíu lại. Cớ gì cần sự giúp đỡ của hắn? Chẳng phải thế lực của Lăng Lam chằng chịt như mạng nhện hay sao?
- Ta hiểu điều tướng quân thắc mắc…- Lăng Lam mỉm cười.-… ta cũng tuy không cố ý gây thù chuốc oán với ai nhưng họ vẫn cứ thường lấy ta làm bia ngắm.- nàng đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng cho nắp trượt khít vào thành.-… ví như Cự Dã… hay Châu cách cách…
- Cự Dã thì từng đã có tiền lệ… nhưng còn… cả Châu cách cách ư?
- Phải.- Lăng Lam bất giác cắm móng tay vào chiếc khăn giấu trong vạt áo.-… ta đã… phụ lòng nàng ấy… khi còn là một thái giám…
- Châu cách cách yêu nương nương??- Phúc Khang An trợn mắt, Châu cách cách yêu một thái giám sao??
Lăng Lam cười nhạt, khẽ gật đầu:
- Thực ra, ta đã chuẩn bị rất nhiều cho hài tử của mình… chỉ là nếu có thêm sự trợ giúp của tướng quân, nó sẽ an toàn hơn…
- Ta không thể giúp hoàng quý phi gần tới vương vị…
Lăng Lam ngắt lời:
- Chuyện đó ta không có nhờ, chỉ đơn thuần ta muốn Phúc tướng quân giữ cho nó tính mạng, không bị tổn thương nếu chẳng may ta không toàn mạng.
Phúc Khang An im lặng suy nghĩ, đó không phải là đòi hỏi quá đáng, và cái giá hắn nhận được cũng khá hời.
- Được.- hắn đồng ý.
- Vậy…- Lăng Lam đột nhiên quỳ xuống.-… xin hãy nhận một lạy của ta.
Phúc Khang An hốt hoảng quỳ theo Lăng Lam, đối diện với gương mặt hàm ơn của nàng, hắn thật sự bất ngờ. Dường như đây không còn là ác nữ mà hắn quen biết… chẳng lẽ nàng ta thương yêu con mình tới mức ấy?
Ngồi lại lên bàn, Lăng Lam lấy ra một tờ giấy, đóng kim ấn hoàng quý phi và trao cho Phúc Khang An. Lục cung hiện không có hoàng hậu, nàng nắm trong tay mọi quyền, tất nhiên vấn đề của Hà Tam Cô chỉ thuộc tẩm cung, không thuộc pháp luật, Lăng Lam muốn cứu nàng dễ như trở bàn tay.
- Hãy tới cứu nàng ấy…- nàng nói và mỉm cười.-… chúc hai người hạnh phúc…
Mãi cho tới sau này khi nghĩ lại giây phút này, Phúc Khang An vẫn không khỏi ngạc nhiên, đó là lần duy nhất Lăng Lam xuất hiện hoàn toàn khác trong mắt hắn. Lần đầu tiên, hắn thấy nàng… giống một nữ nhân… và điều quan trọng là hắn phát hiện ra: nàng đã sẵn sàng để làm mẹ.
—o0o—
Trước rằm tháng tám hai ngày là sinh nhật Càn Long, đêm ấy sau khi tiệc cỗ linh đình, bắn pháo hoa xong xuôi, hắn lẩn mất khỏi đám phi tần lâu lắm mới thấy bóng hoàng thượng.
Thấy Lăng Lam đang thơ thẩn ngồi bên hồ, nhúng chân trần xuống nước quẫy như trẻ con, cơn bực vì phải tìm nàng nãy giờ trong hắn cũng tiêu tan mất. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, trầm mặc ngắm nhìn nàng không nói.
- Hoằng Lịch, chàng nói thử xem. Nước hồ ban đêm nhìn như nước cống!- Lăng Lam cất lời, rút chân khỏi nước, vẩy vài nhát cho ráo nước rồi lập tức xỏ tất vào. Giờ thì Càn Long hiểu sao chân nàng bốc mùi rồi, ở bẩn như thế thì…
- Nhưng trăng in mặt nước rất đẹp…- Càn Long thì thầm, muốn gợi chút lãng mạn từ nữ nhân khô khan này.
- Trăng tháng nào chả tròn, có gì đặc biệt?- nàng đứng dậy, đi thoăn thoắt về phía tẩm cung của mình. Lăng Lam không bó chân như nữ nhân thông thường bởi mẫu thân ghét tục đó, người bảo nam nhân bày ra cái trò đó để nữ nhi cả đời chỉ quanh quẩn ở trong nhà phục vụ họ, đi nhiều sẽ đau chân không đi nổi. Chính vì lẽ đó, giờ bước chân nàng cực nhanh nhẹn, có thể nói ngang với tên bắn.
Càn Long định ôm eo nàng khinh công lên cành cây ngồi thưởng trăng nhưng giờ nhìn bụng nàng đang mang thai, thực ngại sợ ảnh hưởng nên bối rối thộn mặt nhìn Lăng Lam vẫn bước.
- Thôi được rồi.- Lăng Lam nói, dừng chân.- nói đi, chàng muốn bày trò thơ mộng nào? Đừng có nhìn ta với khuôn mặt tội nghiệp thế.
Càn Long thích chí nói ngay ý định và cả điều e ngại của mình, liền bị Lăng Lam đạp một nhát vào bàn chân, mắng hắn ngốc:
- Mình chàng biết khinh công à?
Dứt lời liền ngồi vắt vẻo trên cành cây như mục đồng cưỡi lưng trâu, khuôn mặt hoàn toàn thư thái.
Càn Long sung sướng ngồi cạnh nàng, chân đung đưa khoe nàng vầng nhật nguyệt sáng ngời trên cao, thích thú khi thấy cuối cùng Lăng Lam cũng bị khung cảnh xung quanh chinh phục, chân mày thường nhíu lại của nàng vô thức giãn ra…
- Hoằng Lịch, muốn quà sinh nhật không?- nàng cười tà, nhìn hắn cực gian xảo làm tim Càn Long đánh thịch một cái. Hắn chắc mẩm nàng định giở trò đồi bại với mình, mắt nàng nổi lên chữ “dê” thế kia.
Nuốt nước bọt ực một cái, Càn Long gật đầu lia lịa.
- Vậy nhắm mắt lại đi… – nàng nói, giọng cực quyến rũ, hắn nhất trí làm theo.
Quả nhiên, tay nàng liền di chuyển tới đai lưng của hắn, cực nhẹ nhàng, cực khéo léo… lấy miếng ngọc bội mới của hắn bỏ vào tay áo mình.
Càn Long khi ấy mới ngẩn tò te, tức phát khóc nhìn nàng. Lăng Lam ngẩng mặt nhìn hắn, cười hề hề một cái rồi lại chú mục vào bảo vật trong tay.
Hắn phụng phịu, hai tay khoanh lại trước иgự¢, quay mặt đi, không thèm đối diện với nàng nữa. Cuối cùng Lăng Lam vẫn yêu ngọc hơn yêu hắn, nếu hắn mà có sẩy chân rơi xuống vực, chắc chắn nàng chỉ túm miếng ngọc bội lại rồi xuýt xoa sợ xước miếng ngọc!
- Lịch nhi…- lần này giọng Lăng Lam lại cực ngọt. Nhưng mà đừng hòng Càn Long bị dụ lần thứ hai, chắc lại định trấn lột vật gì trên người hắn đây mà!
- Lịch nhi…- Lăng Lam gọi lại, có phần dỗ dành.-… quay lại đây, ta thưởng cho chàng thiệt nè…
ờ, thì vốn với bản tính ngu vì tình, một lần nữa, Càn Long lại ngốc nghếch quay đầu lại. Chưa kịp giả đò hậm hực nói “nàng tính giở trò nữa?” thì thấy vụt một cái, có thứ gì bập vào môi hắn rõ đau rồi lại rút lui luôn.
Lăng Lam cúi đầu, hai tay vặn vẹo vào nhau, chỉ dưới ánh trăng thôi, chẳng cần thắp đèn cũng thấy má và hai tai đỏ bừng như phải lửa.
Dâng trong lòng hắn là một cảm giác cực hả hê. Há há, Lam nhi của hắn hóa ra cũng có ngày xấu hổ! Mà lại còn là vì hắn!! Chuyện này cho dù mất vạn miếng ngọc hắn cũng trả chứ đừng nói chỉ một miếng cỏn con!!!
- Lam nhi à…- hắn áp sát bất thình lình, nàng đang trong trạng thái nóng bừng giật mình kêu:
- Tính làm gì đó?
- Nàng khiêu khích ta…- hắn cười, khuôn mặt càng gần nàng hơn, bất giác Lăng Lam đưa hai tay ra chắn trước иgự¢ hắn:
- Ta có làm gì đâu!
- Giờ nàng lại tính chạy làng!- hắn hinh hích cười.- hư quá, sao tha cho nàng được!
Dứt lời liền xiết chặt môi nàng, Lăng Lam tưởng như mình vừa rơi tõm vào một bể mật ngọt, ngất ngây chao đảo. Làn môi hắn nóng bỏng mềm mại, tham lam nuốt chửng lấy nàng. Như bao lần khác, Lăng Lam đều chới với, muốn bấu víu vào đâu đó và luôn bị bàn tay hắn tóm gọn. Càn Long nhấc nàng đặt lên đùi mình, ôm gọn, chưa chịu chấm dứt nụ hôn sâu, cứ thế ngày càng tham lam hơn…
Chú thích:
- Loa loa loa, mọi người có biết cái tên Ngung Diễm là của vị aka nào của Càn Long không nhỉ? Thôi thì nói huỵch toẹt ra luôn nhá, của hoàng tử thứ mười lăm-tức vua Gia Khánh sau này.^0^.
- Lệnh quý phi hay còn được biết đến là Lệnh phi (xuất hiện trong “Hoàn châu cách cách” của Quỳnh Dao), bà là một nhân vật có thật trong lịch sử, là mẹ của thập ngũ aka Vĩnh Diễm (tên khác của Ngung Diễm). Trong lịch sử, tên thật bà là Ngụy Tiểu Ngọc, sau khi Gia Khánh lên ngôi thì bà được phong vị Thái hậu (lúc ấy Càn Long là thái thượng hoàng). Vốn Ngụy Tiểu Ngọc là người Hán, sau này khi Gia Khánh lên ngôi mới cho họ của mẹ mình thành họ Mãn Châu, đổi thành Ngụy Giai.
- Khôn Ninh cung: Nơi ở của hoàng hậu triều Minh, triều Thanh nhưng thực tế lại không ở đó.
- Khởi Cư Trú: Sách ghi chép về cuộc sống hàng ngày của nhà vua: đi đâu, gặp vị quan nào, bàn chuyện gì, nói cụ thể những việc gì,… có từ thời Thương, Chu hoặc đời Hán. Năm thứ 9 triều Khang Hy(1670) thì thành lập “Khởi Cư Trú quán”. Từ thời Ung Chính cho tới Gia Khánh, số lượng sách Khởi Cư Trú ngày càng gia tăng, từ 1 quyển tới 2 quyển/tháng.
- Sách “Nội khởi cư trú” ghi lại cuộc sống cung đình của hoàng đế, sủng ái vị phi tần nào, cho vị nào “lưu” thai vào giờ nào, khắc nào, ngày nào, năm nào,… do Cung điện giám quản sự Thái giám phụ trách. (Vậy nên cho dù sách đó có quan trọng bậc nào, Lăng Lam cũng rất dễ dàng thao túng, dù sao nàng cũng từng là thái giám mà.