Hạo Khang cầm hộp quà trên tay, anh thật sự chẳng biết trong đây là thứ gì nhưng anh cảm thấy có gì đó không ổn. Anh cầm con dao rọc giấy lên, tạch tạch, từng khứa dao chạy lên, anh nhẹ nhàng đưa vào cắt đi nhưng miếng băng keo đó. Cô dán rất kĩ, cứ như là sợ anh sẽ mở ra. Nắp hộp chỉ mới vừa mở một nửa thì điện thoại anh reo lên.
"..."
"Phải!"
"..."
"Được, cô đang ở đâu?"
"..."
"Tôi tới ngay!"
Hạo Khang đóng hộp quà lại cất vào hộc bàn, anh cầm lấy cái áo mắc trên lưng ghế mà chạy đi. Anh lao vội ra khỏi nhà với vẻ gấp gáp. Tay anh bấm số của Dạ Phong, anh phải nói cho Dạ Phong biết. Dù gì cô cũng là em gái anh ấy.
Bầu trời đêm đen kịt, đã cuối tháng mười một, tiết trời thật sự lạnh, lại còn có những cơn mưa phùn lạnh xé da. Anh lao xe trên đường, mong cô đừng xảy ra chuyện gì, anh chỉ mới gặp lại cô thôi. Nếu bây giờ, cô bảo anh từ hôn, anh sẽ từ hôn. Anh không muốn cô xa anh thêm một lần nào nữa, bốn năm quá đủ rồi.
Anh chạy hớt hải vào bệnh viện, theo địa chỉ mà Rechel đã đưa, cánh cửa bật mở, Rechel giật mình nhìn anh. Anh không nhìn đến Rechel, đôi chân anh không tự chủ mà bước về phía giường bệnh. Một thân hình bé nhỏ đang nằm đó.
"Tại sao chứ? Tại sao em lại nằm ở đây, em có biết nhìn em như thế này anh rất đau lòng không?" Hạo Khang nắm lấy bàn tay của cô, bàn tay này...đã lâu lắm rồi anh mới được nắm. Hơi ấm của cô truyền qua tay anh, chính hơi ấm đó đã khiến anh có một suy nghĩ trong đầu, một suy nghĩ lướt qua rất nhanh nhưng nó lại khiến anh bận lòng.
"Chị Soraffina bị ngất, không biết bị sao nữa nhưng trước lúc ngất đi chị ấy đã gọi tên của Vương thiếu." Rechel khẽ nói, anh gật đầu. Rechel đi đến cửa thì cánh cửa lại bật ra, đó là Dạ Phong, khi nhận được điện thoại của Hạo Khang liền vụt đi ngay.
"Dạ Nguyệt bị sao vậy?" Dạ Phong hỏi, Hạo Khang thở một hơi dài, buông bàn tay Dạ Nguyệt xuống.
"Chỉ bị ngất!" Lời Hạo Khang nói ra khiến cho Dạ Phong cảm thấy an tâm vài phần. Chỉ bị ngất.
"Nhưng Hàn Luân đâu? Tại sao lại không thấy?"
"Không biết!"
Cả hai người rơi vào trạng thái im lặng. Cả không gian cũng im lặng theo, chỉ còn tiếng tích tắc của kim đồng hồ. Bên ngoài trời đổ mưa, lại là nhưng cơn mưa phùn cuối năm. Hạo Khang nhìn ra cửa bang công, trời tối mịt mùng. Một chút ánh sáng dường như cũng không có.
"Anh ở đây, tôi ra ngoài!" Hạo Khang nói rồi lách người bước đi, tiếng bước chân của anh vang vọng cả hành lang yên tĩnh. Anh không biết mình nên làm thế nào với lời đề nghị lúc chiều của Dạ Nguyệt. Lúc đó anh rất muốn trả lời "tất nhiên là được" nhưng lúc thốt ra anh lại nói "không".
Đứng tựa người vào lang can, tay anh châm một điếu thuốc. Từng làn khói nhàn nhạt tỏa ra, vây lấy anh. Anh không hút, anh chỉ ngửi cái mùi hương của nó, mùi hương nồng khiến các dây thần kinh cảm thấy thật dễ chịu.
Tiếng gió rào rạc qua từng hàng cây, cứ như tiếng hú của trời đêm. Thật đáng sợ, trong bóng đêm mịt mờ này, tên Hàn Luân chẳng biết đã ở đâu. Hạo Khang nhắm mắt, bốn cuộc gọi nhưng vẫn không liên lạc được với anh ta.
"Ting ting ting"
Tiếng chuông điện thoại anh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh mà màn đêm tạo ra. Tiếng gió ngoài kia như khoáy động không gian, một bản đồng ca lại vang lên.
"Tôi nghe!" Anh không buồn nhìn đến tên người gọi, cứ thuận tay mà nghe máy.
"Anh đi đâu vậy? Bên ngoài đang mưa, tối rồi mà..."
"Từ khi nào tôi cho quyền cô quản tôi vậy? Tôi đi đâu là việc của tôi, tôi có ra ngoài tìm phụ nữ thì cô cũng không cần quản." Hạo Khang gắt gỏng đáp, anh thật bực mình với Mai Mai.
"Nhưng anh đang ở với ai vậy?"
"Dạ Nguyệt!"
Hai từ "Dạ Nguyệt" thốt ra từ miệng anh thật nhẹ nhàng, trong đó chất chứa tất cả tình yêu thương mà anh dành cho cô. Sự cưng chiều, sự ôn nhu anh đều thể hiện tất cả trong lời nói.
Mai Mai cầm điện thoại rất lâu mới buông xuống mặc dù bên kia đã ngắt máy lâu lắm rồi. Cô rơi nước mắt, với cô anh chỉ có sự lạnh nhạt còn với Dạ Nguyệt, anh lúc nào cũng tỏ ra yêu thương. Sao cô không ૮ɦếƭ quách đi cho rồi, sống lại làm gì chứ?
Hạo Khang bước về phòng bệnh của cô, Dạ Nguyệt đã tỉnh, cô và Dạ Phong đang nói gì đó với nhau, anh cũng không có ý định làm phiền nên định bước trở ra nhưng Dạ Nguyệt đã gọi anh lại.
"Hạo Khang, anh giúp em tìm ra Hàn Luân được không?" Giọng cô thì thào rất nhỏ nhưng đủ cả ba người nghe thấy.
"Anh ta đâu?" Dạ Phong hỏi cô.
"Anh ấy đã hủy hôn sự rồi, anh ấy bảo sẽ trả tự do cho em nên trưa hôm nay anh ấy đã đi về Pari. Nhưng..." Nói đến đây thì giọng nghẹn lại, có cái gì nó vướng ở cổ họng. "Nhưng chuyến máy bay mà anh ấy đi đã...đã bị rơi rồi!" Cô nói đến đây thì nức nở khóc, Hạo Khang ngồi xuống ôm cô vào lòng. Như tìm được chỗ dựa, cô liền ôm chặt anh lại, anh ngồi yên cho cô khóc đã thì thôi.
"Anh sẽ tìm Hàn Luân, nếu có phải lật tung cả chỗ đó anh cũng sẽ lật! Chỉ vì em thôi!" Hạo Khang nói rất rất nhỏ, có thể Dạ Nguyệt cũng không nghe thấy.
---
"Bằng mọi giá! Phải tìm được Hàn Luân về đây. Nếu đã ૮ɦếƭ thì phải tìm được xác! Rõ chưa?" Hạo Khang ngồi ở chiếc ghế đầu trong tổ chức. Những thuộc hạ bên ngoài lập tức nhận lên, anh đan hai tay lại với nhau, đầu tựa vào thành ghế mệt mỏi.
Yay cùng Dạ Phong đứng bên cạnh, tất cả bốn người bọn họ đều nắm giữ bốn chiếc ghế tối cao trong tổ chức này. Hạo Khang là lão đại, người có quyền nhất trong toàn tổ chức.
Hạo Khang nhẹ uống một ngụm rượu vang đỏ, Dạ Phong và Yay vẫn không rời mắt khỏi anh. Một luồng sát khí bao trùm lên cả người Hạo Khang, anh khẽ đẩy cây súng của mình chạy qua chạy lại trên bàn.
"Tên điên này!" Yay là chủ nhân của câu nói, thật sự bực mình khi anh chẳng nói gì. Cứ hết uống rượu thì lại đẩy cây súng. Hạo Khang khẽ liếc Yay, anh ta liền im lặng. Nếu còn lộn xộn thì chắc rằng một viên là đủ.
"Cậu còn hai tuần nữa là đến hôn lễ, sao tôi thấy cậu không lo lắng?" Dạ Phong phá tan bầu không khí sặc nồng sát khí.
"Nếu đó là Dạ Nguyệt!" Hạo Khang buông một câu tối nghĩa. Anh đẩy ghế đứng lên, tay cầm chiếc áo vest của mình bước ra khỏi phòng. "Mà việc bán νũ кнí tới đâu rồi?" Hạo Khang quay lại nhìn Yay. Dạ Phong đá vào chân của Yay khiến anh hoàn hồn.
"Hỏi tôi à? À à, ổn, đã nhập qua đến bên đó. Không gặp vấn đề gì về bọn hải quan. Dù gì anh cũng có quen biết rộng nên...hết rồi!" Yay nói xong thì Hạo Khang đã mất hút, Dạ Phong cũng đứng lên bỏ đi. Chỉ còn mình Yay ngồi đó, mấy tên này thật là.
---
Hạo Khang về đến nhà, anh đi thẳng lên phòng, vứt chiếc áo vest lên lên ghế sofa anh thả người xuống chiếc sofa dài bên đây. Anh cởi hai chiếc cúc áo ở иgự¢, tay gác lên trán, mắt nhắm lại dưỡng thần.
Không hiểu sao cứ nhắm mắt lại anh lại thấy Dạ Nguyệt, thấy hình bóng của cô vào hôm ở bar. Giọng cô quyết đoán, anh cảm thấy đau lòng khi cô quệt nước mắt và nói "em hiểu rồi!", anh biết cô rất đau nhưng cô vẫn tặng quà chúc phúc, thật sự anh không cảm thấy hạnh phúc khi nhận món quà đó. Món quà? Đúng rồi, anh vẫn chưa xem hộp quà.
Hạo Khang ngồi bật dậy đi về phía bàn làm việc, anh kéo hộc bàn ra lấy hộp quà đặt lên bàn. Anh mở nắp ra, bên trong đó lại là một miếng vải được gói rất cẩn thận. Mở từng lớp vải thì anh đập vào mắt anh là một chiếc máy ghi âm và hai bao thư.
Máy ghi âm? Cô tặng anh làm gì chứ?
"Tít"
"Dạ Nguyệt đã ૮ɦếƭ, giờ cô lại muốn cản trở tôi sao Hà Lam? Từ khi nào cô trở thành con chó trung thành của cô ta vậy? Cái ૮ɦếƭ của con Dạ Nguyệt cũng đều do một mình tôi làm ra. Tôi đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của tất cả những người làm rồi sau đó lặng lẽ đi ra ngoài theo cuộc gọi mà bạn Hạo Khang đã gọi đến. Tôi đã qua đêm với anh ấy, anh ấy không chạm vào tôi dù chỉ một cái. Mẹ tôi, bà ấy đã vờ gọi vào điện thoại bàn ở nhà để dẫn dụ cô ta đi xuống. Không may, chỉ là không may, cô ta trượt chân, té, mất đứa bé. Cô ta gọi cầu cứu Hạo Khang, tôi nghe máy. Thế là tôi đã giải quyết được một người."
Tay Hạo Khang run lên, từng sợi gân nổi lên trên trán anh. Thì ra, thì ra mọi chuyện là do cô ta. Hai mẹ con cô ta chính là đã có âm mưu từ trước. Hạo Khang mỉm cười giễu cợt, một kẻ như anh, vào ra sinh tử, Gi*t ૮ɦếƭ không biết bao nhiêu mạng người, mưu mô xảo quyệt làm bao nhiêu gia đình phải chịu cảnh nhà tan cửa nát. Thế mà anh lại bị dính vào một cái lưới đã được giăng sẵn. Cảm thấy chuyện như đùa, anh bật cười như một kẻ điên.