"Cái này...sao lại thành ra như vậy nhỉ? Hạo Khang, anh lại em hỏi cái này chút!" Cô ngồi ngay bàn học gọi với kêu anh. Hạo Khang thì đang làm gì đó trong máy tính, rất chăm chú và cũng chẳng có ý định bước qua chỗ cô. "Hạo Khang, anh có nghe em gọi không?" Cô lại gọi thêm một lần nữa.
"Em muốn hỏi gì thì xách tập qua đây, nhờ vả người khác thì phải có chút thành ý!" Hạo Khang đáp, mắt vẫn dán vào màn hình máy vi tính.
"Cái tên yêu nghiệt này!" Cô xách tập đẩy ghế đứng lên đi qua chỗ anh. "Này, anh nhìn chút xem, tại sao dòng này lại ra được dòng này?" Cô chỉ vào dòng ba bốn của một bài.
"Là thế này...sau đó em bấm máy, phân phối vào, đơn giản đi, rồi ra được dòng này, hiểu chưa?" Anh chỉ dẫn tận tình nhưng nhìn mặc cô chẳng khác gì mấy một con ngốc. Thật sự cô chẳng có chút hiểu biết hay tiếp thu nổi môn toán vào đâu. Kinh khủng.
"Thôi, em đi ngủ! Em không học nữa, càng học càng không vô não được chút gì!" Cô nói rồi vứt ngay quyển tập sang một bên. Leo lên giường trùm chăn lại và bắt đầu ngáy.
"Năm nay năm cuối sao em không lo học?" Hạo Khang xoay cái ghế 360° nhìn thân hình bé nhỏ nằm trên giường.
"Em đang đi theo xu hướng sống đơn giản, không quá cầu toàn vào mọi thứ. Dù cho em học giỏi hay dở thì em vẫn là vợ anh đấy thôi, Hạo Khang!" Hai mắt cô nhắm kín mít nhưng miệng vẫn trả lời rất trôi chảy và hình như nó không vô vấn đề chính là mấy. "À, mà Hạo Khang này!" Cô bật người ngồi dậy. "Hôm đó anh đi đầu về vậy?"
"Anh đi công việc ở Bắc Vương, em biết mà, ngoài làm thầy giáo ra thì anh còn có rất nhiều việc khác phải làm. Không được rảnh rỗi như em, suốt ngày đến trường rồi về hết ăn đến ngủ, em nhìn em xem, sắp thành con lợn rồi đấy." Giọng anh không nghe ra được chút kì lạ nào, dường như là đang nói thật.
"Anh có từng Gi*t người không?" Cô thật sự không biết mình đang nghĩ gì mà lại hỏi câu này. Nụ cười trên môi anh tắt ngấm, ánh mắt nhìn cô dò xét.
"Không, anh chừa từng và cũng không bao giờ. Sao em lại hỏi như vậy?" Vương Hạo Khang bắt chéo chân xoay người đối diện cô, dường như anh muốn dùng cách mặt đối mặt thế này để chứng minh tất cả những gì mình đang nói là thật: "Nếu có gì thắc mắc về anh, em có thể hỏi thẳng, anh sẽ trả lời."
"Vậy anh là ai?" Thiên Dạ Nguyệt hạ giọng. Nhưng rất lâu sau đó, cô hoàn toàn không nhận được câu trả lời từ Hạo Khang, có lẽ đối với anh đây là một câu hỏi ấu trĩ nhưng dồn hết những nghi hoặc trong lòng cô lại thì bây giờ, cô cảm thấy câu hỏi này chính là hợp lý nhất.
Vương Hạo Khang đi đến ấn cô xuống giường, kéo chăn lên giúp cô rồi tắt đèn: "Anh vẫn là anh, người đàn ông của em. Cho dù vật đổi sao dời, đây là việc mãi mãi không thể thay đổi."
Thiên Dạ Nguyệt biết anh còn giấu cô rất nhiều thứ nhưng thay vì suy nghĩ quá nhiều thì cô nghĩ bản thân nên tin tưởng vào anh, tin tưởng vào sự kiên định trong đáy mắt ấy. Những lúc như thế này, trong lòng cô luôn thầm nghĩ, có phải là mình gặp đúng người rồi hay không. Người mà không đến vào những ngày nắng đẹp, cũng không phải là người vừa gặp đã yên. Nhưng người ấy sẵn sàng nắm tay cô vượt qua những ngày mưa phùn gió bấc và mang theo một trái tim chân thành.
---
"Dạ Nguyệt, học bài chưa?" Hà Lam hỏi cô, mặt cô ngu ngu ngơ ngơ như con bò là biết chưa học.
"Chưa!" Thiên Dạ Nguyệt đáp rất ngắn gọn, không học thì không làm bài được, học cũng đâu có làm bài được, vậy học làm chi cho hao phí dung lượng não.
"Trời ơi, lấy chồng làm giáo viên dạy Toán làm gì? Làm giáo viên chủ nhiệm để làm gì?" Hà Lam nghiến răng hỏi cô. Cô thì vẫn ung dung "èn" tỉnh bơ ngồi bấm điện thoại.
"Để chưng cảnh chứ làm gì!" Dạ Nguyệt nhịp "dò" nói.
"Thật không còn lời nào để nói với cậu rồi đó Dạ Nguyệt!" Hà Lam quay lưng đi xem lại công thức. Thật chất cô không quan tâm bởi vì cô đã biết đề. Đêm hôm qua, lợi dụng lúc anh không có trong phòng cô đã lén xem đề, tổng cộng anh chỉ soạn hai đề, cả hai đề cô đều biết đáp án, thế có gì phải lo.
Hạo Khang bước vào lớp, mặt nghiêm không thể nghiêm hơn được nữa. Anh nhẹ nhàng phát đề, lớp im re, không một tiếng nói. Chỉ có tiếng bấm 乃út và tiếng lật giấy loạt soạt.
Số là cũng hên, hai đề hôm qua cô xem được sao nó trớt quớt vậy? Không vô đề nào luôn, hai đề đó anh nhai rồi à? Mặt cô chuyển sắc, anh được lắm, dám chơi cô.
Câu một biết làm, câu hai ba bốn đều biết làm, chỉ có câu không phẩy năm điểm là cô không biết nó viết cái gì ở trỏng thôi. Nhìn chả hiểu gì cả.
Lúc nộp bài, anh nhìn cô rất lâu rồi nhìn vào bài làm của cô, ý gì đây chứ? Anh không nói gì, đếm bài xong anh liền rời đi nhanh khỏi lớp. Cô đứng ngớ người nhìn anh, không lẽ quan tâm anh cũng là một cái tội sao?
---
Giờ ra chơi, cô đi xuống căn tin mua nước nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ mãi về căn phòng bí mật ở nhà. Tại sao nơi đó lại chứa quá nhiều νũ кнí gây sát thương như vậy? Số đầu đạn lên đến hàng ngàn chứ chẳng chơi.
"Ầm" Cô đâm xầm vào một người, trời đất rung chuyển nhưng cô không bị sao cả, đúng là may thật.
"Tôi xin lỗi!" Cô cúi đầu nói một câu xin lỗi rồi lách người bỏ đi, chẳng hơi sức đâu quan tâm mấy cái thể loại này.
"Nè Dạ Nguyệt!" một giọng nói chua ngoắt kéo giật cô lại. Cô đứng lại rồi quay người nhìn xem ai đã gọi tên mình theo cái kiểu âm vang chín tầng mây đó. Hóa ra chẳng là ai xa lạ, là một cô gái tóc dài có tên Huyễn Linh. Cô gái này cũng không phải dạng vừa ở ngôi trường này. Là một hot girl làm trái tim bao anh chàng tan nát nhưng điều quan trọng là Huyễn Linh luôn muốn có được những gì cô có.
"Chuyện gì? Không phải tôi đã xin lỗi cô rồi sao?" Dạ Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô ta.
"Không phải cái gì xin lỗi cũng xong đâu!"
"Vậy à? Thế muốn gì?"
"Tôi muốn những gì cô đang có!"
"Xàm ngôn rồi đấy bạn!" Thiên Dạ Nguyệt dạo này đã tu nhiều rồi, thế mà vẫn gặp những thể loại chướng mắt không chịu được. Cuộc sống này không theo ý muốn của bất kì ai, sẽ có những chuyện là chúng ta rất điên, cũng sẽ có những người khiến chúng ta muốn đấm, nhưng chúng ta phải nhẫn. Đến một giới hạn cùng cực khi không thể nhẫn, vậy thì đừng nhịn nữa, trực tiếp làm thịt nó đi.
Hai người con gái xinh đẹp đứng nhìn nhau giữa trường khiến không ít người hiếu kì tiến lại quan sát. Đôi mắt Dạ Nguyệt nheo lại, miệng nở một nụ cười mỉa mai trông rất đẹp. Mái tóc dài của cô bay theo chiều gió, ánh nắng rải đầy trên sân tạo nên một khung cảnh khiến người ta nghĩ chỉ trong phim mới có.
Chỉ cần vậy, thế là tin đồn Thiên Dạ Nguyệt và hot girl Huyễn Linh sẽ gặp nhau vào chiều nay để giải quyết một số vấn đề "chính sự" được lan khắp trường. Và điều đơn giản hơn ai cũng có thể nghĩ đến đó là "Hạo Khang sẽ làm gì trong chiều hôm nay?"
Vương Hạo Khang từ trước đến nay hoàn toàn không có chút hứng thú với những chuyện vặt vãnh của Thiên Dạ Nguyệt, anh cũng chẳng muốn ra mặt giải quyết, nhưng vì phải chờ đưa cô về nhà nên anh đành phải nán lại xem trò.
Chỉ vì cái tin đồn đó mà cả trường nháo nhào lên nguyên buổi chiều, ai cũng mong nhanh chóng đến giờ ra về. Cô ngồi trong lớp, học như chơi, chơi như học. Chẳng quan tâm đến lời giáo viên giảng.
"Nè Nguyệt!" Hà Lam chọc chọc tay vào eo cô.
"Gì?" Cô hỏi.
"Độ đánh lại không? Lâu lắm rồi cậu đâu có đánh nhau!" Hà Lam nói, cô nhìn Hà Lam, hình như nó đang khi dễ trình độ của cô.
"Không đánh nhưng không có nghĩa là đánh không lại!" Cô buông một câu rồi tập trung vào việc xếp giấy của mình.
---
Giờ tan học, Huyễn Linh đã đứng đợi sẵn. Cô bước đến đứng đối diện Huyễn Linh. Đưa balo của mình cho Hà Lam. Mái tóc cô vẫn xõa dài, không như Huyễn Linh, cô ta bới cao lên, để lộ vùng trán cao thanh tú.
"Thật vui khi cậu đến!" Huyễn Linh mỉm cười, nụ cười dịu dàng đó thật không hiểu tại sao lại khiến cô ghét như vậy.
"Cậu vui hơi sớm rồi đấy." Thiên Dạ Nguyệt chế giễu, cô thật sự không muốn đánh nhau chút nào, bản thân đã từng thề thốt và hứa hẹn với Thiên Dạ Phong rất nhiều rằng sẽ không hở chút là động tay động chân. Cô cũng không muốn làm Vương Hạo Khang nhưng mỗi lần đối mặt với Huyễn Linh thì cô thật sự không kiềm chế được \'con quái vật\' trong mình.
"Luật cũ chứ?"
Thiên Dạ Nguyệt nhún vai: "Đã đánh với nhau bao giờ đâu mà luật cũ hay luật mới? Nói đi, thắng làm vua, thua làm giặc hay cậu muốn thế nào?" Thiên Dạ Nguyệt hất hàm, dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn thế giới, trông thì có vẻ quật cường, mạnh mẽ đấy nhưng trong lòng lại ẩn giấu sự hoảng hốt, hoang mang.
"Tôi thích Vương Hạo Khang..."
Chát
Huyễn Linh chưa nói hết thì Thiên Dạ Nguyệt đã lao về phía đó và cho cô ta một cái tát vào mặt. Cô thật sự cũng không nghĩ mình lại hành động như vậy, chỉ sau khi nghe Hà Lam kể lại, cô lúc đấy như một con quái vật, lao về phía đó nhanh như một tia chớp, muốn cản cũng không cản kịp.
"Con người ai sống cũng cần có liêm sỉ và tự trọng, đã không có liêm sỉ thì thôi đi, đến tự trọng cũng đem đi nhúng lẩu ăn rồi à?" Thiên Dạ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, vạn tiễn xuyên tâm, cảnh giới cao nhất của cô lúc này chính là ba chữ \'Vương Hạo Khang\': "Sống là phải biết lượng sức mình, đây là một lời tôi dành cho cậu với tư cách là một người bạn chứ không phải là kẻ sắp sửa chen chân vào hôn nhân của người khác, \'hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng dòm ngó những thứ không thể thuộc về mình\'."