Thầy Giáo Yêu Nghiệt - Chương 14

Tác giả: Hạ Du

Cô ngã lưng lên giường, nhắm mắt lại, tay day day thái dương. Cuộc sống mười tám năm của cô, có nằm mơ cô cũng không nghĩ được mọi thứ sẽ phức tạp đến như vậy. Thiên Dạ Nguyệt cũng tự cho rằng bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng cách nói chuyện của Hạo Khang, dấu móc bốn năm trước và những file tài liệu cô từng thấy qua trong máy tính của Dạ Phong khiến bản thân càng lúc càng có linh cảm chẳng lành về người đàn ông đang sống bên cạnh mình.
Tại sao cô lại dính vào mớ bồng bông không lối thoát này chứ? Nếu cô không gả cho Hạo Khang thì có phải hôm nay cô cần suy nghĩ nhiều như vậy?
Thiên Dạ Nguyệt nằm như vậy rất lâu, thời gian trôi qua bao lâu cô cũng chẳng biết. Lúc ngồi dậy chuẩn bị tắm rửa thì cô chợt nhớ đến một nơi cấm kị trong ngôi nhà này, Vương Hạo Khang không cho bất kì ai đặt chân đến. Có lần cô thấy anh kẹp cái gì đó vào những cuốn sách trên kia, Dạ Nguyệt vội đi đến lục hết đống sách trên kệ.
Thật ra chỉ là cầu may nhưng không ngờ sau nửa ngày tìm kiếm thì cô lại tìm được một chiếc chìa khoác nhỏ được đặt dưới hộc đựng 乃út của anh. Cảm giác như sắp khám phá ra bí mật khiến lòng cô hệt có lửa đốt, hít một hơi thật sâu, nắm chặt chìa khoác trong tay, Dạ Nguyệt đi một mạch đến căn phòng cuối hành lang lầu hai.
Cô mem theo hành lang dẫn đến căn phòng đó, nơi đây tuy là nhà nhưng nó cực kì hoang vắng. Cứ như là một thế giới khác của hiện tại. Không khí xung quanh đây cô cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo mặc dù ở đây rất sáng và không hề có điều hòa.
Đứng trước cửa phòng, tay cô hơi run lên. Cô đưa chiếc chìa khóa mở cửa.
"Cạch" cánh cửa được mở ra. Đẩy cánh cửa, cô bước vào...mọi thứ xung quanh cô tối om. Trước mặt cô bây giờ có lẽ là một hành lang dài thăm thẳm., đây là kiểu thiết kế kì lạ gì vậy không biết? Cô phải tán dương vị kiến trúc sư thiết kế ngôi nhà này.
Hai tay cô dò dẫm ở hai bên bức tường, đây đúng thật chỉ là một hành lang dài chật hẹp. Cứ bước đi theo quáng tính, cô lại ᴆụng phải một căn phòng. Kiến trúc nơi đây được thiết kế thật lạ, phòng trong phòng.
"Cạch" cửa phòng này không khóa. Cô lại mở cửa rồi bước vào, nơi đây có ánh sáng mờ ảo của ánh đèn treo tường.
Đây là một căn phòng đơn giản, được bài trí đơn giản y như chủ nhân của nó. Một cái sofa đỏ ở giữa phòng, một chiếc bàn trống trơn ở góc phải, góc trái là một giá treo đồ. Vài quyển sách cũ, một chai rượu cạn một nửa và một chiếc ly chân cao vẫn còn nguyên si rượu chưa uống đến. Có lẽ đã có người đến đây trước đó.
Cô đi dạo một vòng xung quanh phòng, mất nửa ngày cô cũng chẳng tìm ra được dấu hiệu bất thường. Khi định bỏ cuộc thì cô vô tình nhìn thấy một cái nút đỏ rất nhỏ và hình thù cực kì lạ được gắn trên tay vịn của ghế sofa.
Tiến gần đến quan sát, tay cô hơi run nhưng sự hiếu kì đã đánh bật nổi sợ. Cô ấn nhẹ vào cái nút. "Tít" âm thanh nhỏ vang lên, bốn bức tường xung quanh cô chuyển động. Tiếng è è rất nhỏ, bốn bức tường xoay chuyển 360°. Mặt sau của bức tường xuất hiện trước mặt cô.
Dạ Nguyệt không thất kinh mấy, cứ ngỡ rằng khi biết được một điều gì đó về Hạo Khang thì cô sẽ hoảng sợ nhưng không, chính giây phút này - cô bình tĩnh đến lạ.
Đây không phải toàn là những khẩu súng sao, còn có cả đầu đạn nữa. Cô bước đến đưa tay sờ thử một khẩu súng. Đồ thật, đây là súng thật, không phải đồ giả hay đồ chơi gì đó. Ừ mà Hạo Khang làm gì cất giấu đồ chơi ở đây.
Bây giờ cô thật sự mới ý thức được rằng, thân thế của thầy giáo Vương Hạo Khang này thật quá khác người. Không đơn giản chỉ là thầy giáo...Hạo Khang dường như còn có liên quan đến thế giới ngầm, loại thế giới chỉ tồn tại trong phim.
Những điều cô nghi ngờ dường như từng thứ một được giải mã, bốn năm trước, trên thương trường kinh tế, tập đoàn Bắc Vương từng lao đao về việc dính liếu vào đường dây đỏ của thế giới ngầm, hàng loạt bài báo đưa tin và chỉ trích nhưng chỉ sau đó, tất cả đều lắng xuống một cách kì lạ, những người từng muốn lật đổ Bắc Vương đều không dám lên tiếng nữa. Lúc đấy chính anh trai cô đã đứng ra chứng minh Bắc Vương trong sạch, nhưng mọi việc dường như không đơn giản như vậy.
Thiên Dạ Nguyệt đi về phòng, vừa đi hết hành lang thì lại gặp Hạo Khang đi về phía này, cô vừa làm chuyện xấu xa, nhất định là giật mình, thế mà Vương Hạo Khang vẫn bình thản, không thể nhìn ra biểu cảm của anh ngay lúc này.
"Em tắm rửa rồi xuống dùng cơm!" Hạo Khang nhắc nhở một câu, cô vội gật đầu rồi đi một mạch về phòng. Bàn tay siết chặt chìa khóa trong tay.
Vương Hạo Khang dõi mắt nhìn theo bóng lưng của cô, vì lúc nãy anh không tìm được chìa khóa nên mới đi đến kiểm tra, xem ra cô cũng bắt đầu tò mò về mọi thứ thuộc về anh rồi. Hạo Khang chống tay lên thành an toàn của hành lang, anh nên vui mừng hay lo lắng đây, cô đặt anh vào tim nên mới khám phá về anh hay cô muốn rời xa anh nên mới tìm lý do? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc