Đêm nay cô ngủ không được, đấu tranh tư tưởng cả một tiếng giữa tò mò và sợ hãi để đi ra ngoài. Nhưng cuối cùng thì tò mò đã đánh bại sợ hãi. Cô chui lều đi ra ngoài. Giờ này thì chắc cái bộ tộc ăn thịt người ngủ hết rồi, không ai rảnh mà bắt cô đâu.
Chân cô đạp trên những cành cây khô, âm thanh rắc rắc nghe thật đáng sợ. Gió lạnh lâu lâu lại lùa qua mái tóc của cô, đã sợ mà còn thêm gió lạnh, chắc cô sống không thọ. Khi cô đi gần tới bờ suối thì thấp thoáng xa xa cô thấy có bóng người.
Tiến gần lại thì cô phát hiện đó là Hạo Khang, anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô núp xuống sau một tảng đá để lắng nghe.
"Không cần nương tay, trời cũng trở lạnh rồi, cho bọn họ nếm chút mùi vị tuyệt vọng cũng là lẽ đương nhiên thôi. Nếu cần thì..." Nói đến đoạn này thì anh lấp lửng không nói tiếp, Thiên Dạ Nguyệt đứng phía xa nghe chữ được chữ mất, hoàn toàn không thể nắm bắt trọn vẹn câu chuyện, cũng không hiểu những gì anh đang nói. "Bốn năm trước tay tôi đã không còn sạch sẽ nữa rồi."
Bốn năm trước sao? Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Thiên Dạ Nguyệt càng nghe lại càng thắc mắc nhiều hơn. Từng câu, từng chữ anh nói ra đều là một nỗi nghi hoặc lớn trong lòng Dạ Nguyệt.
Thiên Dạ Nguyệt đang đứng thì bị trượt chân, cô ngã ạch xuống đất, tạo ra tiếng động vô cùng lớn. Vương Hạo Khang đang nói chuyện điện thoại liền ngắt ngang, bước chân anh vội vàng bước về phía này. Mong cô đau đến mức có muốn đứng dậy bỏ chạy thì cũng không kịp.
"Ai đó?" Hạo Khang hỏi. Giọng nói vang lên ngay đỉnh đầu. Cô nghĩ mình nên đầu hàng thì tốt hơn là bị bắt tại trận. "Ai?" Giọng anh vang lên một lần nữa. Giờ thì chẳng còn tí ôn nhu nào, chỉ toàn băng tuyết lạnh lẽo.
"E...em...Thiên Dạ Nguyệt!" Cô lên tiếng khe khẽ.
Hạo Khang dùng đèn pin điện thoại chiếu vào cô, nhìn dáng vẻ ngồi chẳng khác nào con ếch của cô khiến anh thật sự muốn mắng cô một trận, quần áo giặt rất mệt, vậy mà cô còn làm bẩn.
"Còn đứng lên được không?" Anh giơ tay ra trước mặt cô. Thiên Dạ Nguyệt như vớ được cọng dây giữa dòng nước lũ, liền nắm lấy, chỉ sợ chậm một phút thì Hạo Khang sẽ thu tay về: "Tối rồi sao không ngủ, em ra đây làm gì?"
"Lạ chỗ, không cảm thấy an toàn nên không ngủ được."
"Đi dạo không?"
"Có rắn không?"
"Có anh!"
---
Chuyến xe quay trở về Thành phố đã lăn bánh, ai cũng tiếc nuối nhưng cô rất háo hức, cô chán cái cảnh tắm sông tắm suối này lắm rồi, cô muốn được tắm vòi hoa sen hoặc tắm bồn hoa hồng.
Quay qua định tán gẫu đôi điều với ông chồng yêu quý thì cô nhận ra, anh đang ngáy khò khò, ngủ rất ngon lành là chuyện khác. Ngồi xe mấy tiếng mà không được nói chuyện thì miệng cô sẽ thối mất.
Cô đưa tay, nghịch nghịch vẽ vẽ theo đường chân mày, mắt, mũi, miệng của anh. Mọi thứ trên gương mặt anh đều hoàn hảo. Đôi chân mày rậm, dài tạo cho gương mặt anh một vẻ nghiêm nghị mà bổn thiếu gia nào cũng muốn sở hữu. Đôi mắt anh sắt bén như chim ưng, chỉ cần liếc nhẹ thôi cũng đủ làm cho đối phương bối rối vạn phần. Chiếc mũi cao cùng đôi môi lúc nào cũng khẽ mở nhìn trong rất gợi tình.
Mái tóc nâu được vuốt keo một cách tỉ mỉ gọn gàng trông rất cuốn hút người nhìn. Ngắm đi ngắm lại, chồng cô không hổ danh là người đàn ông vạn nàng muốn có. Cô dùng tay lướt nhẹ trên bờ môi của anh, cứ tưởng anh đã ngủ say nhưng thật ra anh chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Tay cô thoắt cái đã bị bàn tay to lớn của anh bao bọc, anh nhẹ nhàng đặt lên những đầu ngón tay cô nụ hôn mê hoặc. Cố gắng thế nào cô cũng không thể rút tay về.
"Không phải anh ngủ rồi sao?" Cô khẽ mở miệng, nặn ra một nụ cười duyên dáng nhưng tiếc thay là anh không thấy. Không phải anh không nhìn mà là mắt anh vẫn nhắm nghiền từ nãy đến giờ.
"Anh đã ngủ nhưng em...em đã phá giấc ngủ của anh! Em nói xem, thế đáng tội gì?" Cô vắt não suy nghĩ, đáng tội gì nhỉ. Anh thật chất cũng chẳng có ngủ, chung quy là đang suy nghĩ gì đó thôi nhưng lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô, như vậy có được xem là quá đáng không. Nếu tính theo bình thường cô phá giấc anh thì anh sẽ đè cô ra mà "thịt".
Mặt cô chuyển sắc, cô liếc qua anh. Anh đừng có nói là sẽ thịt cô tại đây nhé, anh cũng đâu có thuộc tuýp người biến thái như vậy. Tuýp người của anh là yêu nghiệt và vô sỉ không còn lời để diễn tả. Anh nhếch khóe môi cười một cái rất nhẹ, nụ cười của anh có thể chỉ lấy kính hiển vi phóng to lên một ngàn lần mới nhìn thấy. Cô cực kì ghét cái phong cách cười như vậy của anh. Chẳng biết được trong nụ cười đó hàm chứa những gì nhưng cô chắc rằng, nụ cười đó chỉ toàn là những thứ yêu nghiệt và vô sỉ nhất mà anh có.
Dạ Nguyệt quay mặt đi, không thèm nói chuyện với cái tên thầy giáo này nữa, càng nói chỉ càng nổi xung thiên. Nằm chừng mười lăm phút thì tay chân cô lại bắt đầu táy máy không chịu yên, cô xoay qua nhìn Hạo Khang, anh đang nhắm mắt dưỡng thần. Chán, ngủ là kế sách cô nghĩ phù hợp nhất lúc này. Nói là làm, cô lăn đùng ra ngủ.
---
Cô đang đứng giữ hành lý ngay cổng trường, mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài. Nơi chung là cô đang ngủ rất ngon mà lại bị đánh thức, thật không vui tí nào.
"Tin tin" Hạo Khang Ϧóþ còi xe inh ỏi nhưng cô chẳng chút mảy may quan tâm hay để ý. Một khi Thiên Dạ Nguyệt cô buồn ngủ và muốn ngủ thì Trời sập chưa chắc cô đã lấy lại tinh thần.
"Bây giờ muốn đứng đây ngủ hay về nhà ngủ?" Hạo Khang đi lại kéo hành lý của cô bỏ vào cốp xe rồi lại phải vòng lại dắt cô nhét vào xe. Đến dây an toàn anh cũng phải thắt dùm cô, hiện tại cô đang rất lười hoạt động.
"Sao em đang ngủ anh lại gọi em dậy?" Cô nhìn anh hỏi. Anh đề máy xe rồi cho xe từ từ lăn bánh. Hạo Khang hình như là không quan tâm mấy về câu hỏi của cô. "Nè, sao em hỏi anh không trả lời là Khang thiếu gia?"
"Được rồi, nếu xe đó là xe nhà anh sẽ để em nằm đó ngủ chừng nào chán rồi xuống. Còn đó là xe người ta, em hiểu không? Bây giờ em ở đây muốn ngủ mấy năm anh cũng không cấm!" Anh thật mệt mỏi với cô, đã biết nhưng luôn cố tình hỏi, cái con người gì mà lạ kì.
---
Cô thả lưng xuống giường, tay quơ quơ chà chà trên cái giường êm ái.
"Oa giường ơi, tao nhớ mày quá!" Cô hun cái chụt vào cái giường. Anh thật sự hết nói nổi cô rồi, làm việc thái hóa ghê gớm. Anh đặt nhẹ vali đồ cô kế cái tủ. Rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Nhìn anh là cô cũng biết đi đâu rồi, anh sang phòng làm việc bí mật gì đó. Nơi đó là cấm địa, đến người làm lâu năm ở nhà này cũng không được vào. Không cho vào thì cô không vào, ở trỏng chắc toàn sách toán không chứ gì. Sách từ đời ông Pytago hay Talet gì gì đó.
"Em ở nhà, chiều ăn cơm trước, đừng đợi anh!" Anh đi vào phòng lấy một cái áo khoác da khoác màu đen khoác vào rồi rời đi nhanh chóng.
"Anh đi đâu?" Khi cô hỏi thì bóng dáng của Hạo Khang đã khuất sau cánh cửa phòng. Cô đi ra ban công nhìn xuống. Chiếc BMW màu xanh ngọc đã chạy ra khỏi cổng, nó đã rẽ về hướng nhà cô. Bước vào phòng, cô ngồi thả người trên chiếc ghế sofa lông thú mềm mại. Đầu óc cô lại vang vọng cuộc nói chuyện điện thoại của anh đêm qua, trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng thật sự không biết có nên mở miệng hỏi Hạo Khang hay không, từ trước đến nay, chỉ cần là chuyện anh muốn nói với cô, không cần cô hỏi, anh cũng sẽ tự nói, còn chuyện anh đã muốn giấu, cho dù có dụ dỗ thế nào, anh cũng sẽ ngậm chặt miệng.
"Anh hai, em muốn gặp anh!" Cô gọi cho anh hai mình, người cô tin tưởng nhất lúc này. Cô nghĩ, anh hai cô sẽ biết mọi chuyện, vì anh và Hạo Khang là bạn bè rất thân nhau, việc của Hạo Khang, có lẽ anh hai là người rõ nhất.
---
Cô đi thẳng lên phòng giám đốc điều hành ở công ty, không cần gõ cửa, cứ thế mà xông vào như thói quen từ nhỏ đến lớn.
"Em tìm anh làm gì?" Anh hai cô đi đến ngồi xuống ghế, rót cho cô một tách trà.
"Em có vài chuyện muốn hỏi anh!" Cô nói, đôi mắt cương định của cô khiến cho Dạ Phong chợt thấy có điều gì đó bất thường.
"Em hỏi đi!" Anh nói.
"Hạo Khang là ai?"
"Hạo Khang là chồng em, cái con bé này ăn trúng gì hỏi lạ!" Anh bật cười thành tiếng.
"Bốn năm trước, có một cuộc thanh tẩy đẫm máu diễn ra, năm đó em vô tình thấy được một số tài liệu trong máy tính của anh. Chữ cái viết tắt trong đó, nếu em không nhầm dịch ra chính là tên của Vương Hạo Khang, đúng không? Anh đã rất tức giận vì em đọc được những điều đó, mỗi lần em thắc mắc thì anh luôn tìm cách lấp liếm cho qua. Giữa thế giới dân chủ này, tại sao lại còn những tổ chức đen tối như vậy chứ? Anh không cảm thấy nó quá dơ bẩn hay sao?"
"Em ăn nói cho cẩn thận vào Dạ Nguyệt! Không phải em là em gái của anh thì em có thể tùy tiện phát ngôn một cách bừa bãi như thế đâu. Anh sẽ không tha thứ cho em nếu em tiếp tục nói về chuyện này." Thiên Dạ Phong đặt tập tài liệu trong tay xuống: "Anh không biết em đang nghĩ gì mà lại hỏi anh chuyện này nhưng anh mong rằng đây là lần cuối cùng em nhắc về nó. Em về đi!"
Thiên Dạ Nguyệt vẫn không từ bỏ ý định của mình: "Rõ ràng là có chuyện gì đó nên các người luôn một mực giấu giếm em. Tập đoàn Bắc Vương trong vòng mười năm đã phát triển mạnh mẽ như thế, vốn đầu tư rót vào một cách kinh khủng, nguồn lợi như thế chẳng phải là có một đường dây ngoài luồng hay sao? Còn chuyện thanh tẩy năm đó, phải chăng có người nắm được điểm yếu của Bắc Vương, hoặc giả là điểm yếu của Vương Hạo Khang nên để phòng trừ hậu họa, anh ta đã biến họ thành người ૮ɦếƭ? Vì chỉ có người ૮ɦếƭ mới không nói được sự thật?" Cô đi đến cạnh Dạ Phong, dùng những lời đanh thép để chất vấn anh, cô thật sự muốn biến rõ mình đang sống cùng với ai, cảm giác không rõ ràng khiến cô thật sự cảm thất bất an và sợ hãi tột độ.
Thiên Dạ Phong đứng lên nắm lấy vai cô: "Dạ Nguyệt, nếu em đơn giản, nhân gian này chỉ một câu chuyện cổ tích. Nếu em phức tạp, thế giới này chính là một mê cung."
"Là anh muốn em ngốc nghếch như những cô công chúa trong truyện cổ tích hay sao? Biết mà vẫn giả ngốc đến tận cùng hay sao?"
"Đúng vậy!" Thiên Dạ Phong dứt khoác, cô chỉ mỉm cười, một nụ cười đắng chát. Đến cuối cùng, người cô tin tưởng nhất cũng muốn lừa gạt cô.