Cô mím môi đứng dậm chân tại chỗ, sắp moi được chút thông tin thì lại đến trường. Trường à, mày cũng biết cách chọc gan người lắm đấy.
"Dạ Nguyệt, nhìn cậu có vẻ không vui nha!" Ở đâu lại chui ra một con nhỏ lắm mồm thế này. Cô không thèm trả lời, bực chết mà.
"Nguyệt không vui thì đừng chọc vào, sẽ có biến đấy!" Một giọng nam thâm trầm vang lên sau lưng cô. Kéo theo một loạt tiếng hò hét. Khỏi nhìn thì cô cũng biết là Nhật Quân, chỉ có cậu ta thì đi đến đâu mới kéo theo tiếng ồn đến đó. À, còn chồng cô - Hạo Khang nữa.
"Hình như em đang nóng?" Cậu ta tự nhiên đặt tay lên vai cô, thù thì thủ thỉ vào tai cô. Nổi da gà gớm. Cô rùng mình một cái, ớn lạnh hết người.
Thiên Dạ Nguyệt hất vai, cô cứ nghĩ sau những gì cô nói, Nhật Quân sẽ hiểu và tự động rút lui, không ngờ hành động càng lúc càng công khai, càng lúc càng bạo dạn khiến cô một người kế sâu như cô đây cũng không lường trước được tình hình.
"Nhật Quân, đừng dây dưa nữa có được không? Em thật sự rất mệt mỏi đấy. Nếu hai bên không có tình cảm với nhau thì sự si tình của anh chính là gánh nặng của em."
Nhật Quân thật sự không ngờ cô lại phản kháng cực đoan như thế, ánh mắt cô nhìn anh không còn như trước kia nữa, trong đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên sự chán ghét cùng cực. Phải, cô đã thay đổi rồi! Mà nói cho cùng, lòng cô chưa một lần nào hướng về anh cả, chỉ là anh ảo tưởng rằng chỉ cần si tình, thì chắc chắn cô sẽ phải cảm động.
Vương Hạo Khang đi đến, xách hành lý giúp Dạ Nguyệt rồi rời đi, mọi hành động của anh đều âm thầm và cô cũng mặc định mọi chuyện hiển nhiên phải diễn ra như vậy. Cô cũng chẳng nán lại quá lâu, cũng không cho Nhật Quân thêm bất kì cơ hội nào để trả lời, cứ thế mà quay lưng bỏ đi.
---
Là một giáo viên chủ nhiệm, Vương Hạo Khang thật sự bận rộn, anh hết chạy đằng đông rồi chạy đằng tây, lo hết cho học sinh này đến học sinh khác. Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cùng đoàn giáo viên thì anh mới quay lại vị trí tập trung của lớp.
"Các em chuẩn bị đầy đủ hết rồi chứ? Còn ai vắng không?" Anh nói, giọng nói âm trầm lạnh lẽo bủa vậy lấy ba mươi học sinh đang đứng đây. Anh nhìn nhìn sơ lược. "Có ai vắng không?" Thật sự não anh có vấn đề ở dây thần kinh số tám à. Vắng thì làm sao lên tiếng, thế mà chả học sinh nào phản ứng gì cả.
"Em" cô giơ tay lên "em hiện diện có phép nha thầy!" Cô nói, cả lớp bỗng dưng bật cười như chưa bao giờ được cười.Anh thì hắng giọng một cái, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô. Không chút biểu cảm, gương mặt anh lạnh tanh như khối băng. Cả con người anh tỏa ra hơi lạnh từ cõi chết, nghe đồn cô sắp chết. Chuyến này...mạng cô có lẽ khó giữ được.
"Đi, chúng ta lên xe khởi hành thôi!" Anh nói, tất cả liền nhanh chóng di chuyển ra chiếc xe du lịch năm mươi chỗ. Bảng xe đề mấy chữ "chà bá lửa". "Xe lớp thầy Khang" thầy đồ, mắc cười. Suy cho cùng thì cái tên thầy giáo người người tôn kính chỉ là một tên biến thái, yêu nghiệt không hơn không kém.
Cô bước lên xe thì mọi người đã yên vị, chỉ còn một chỗ trống, cô định xê vào thì ở đâu chui ra một cô giáo xinh đẹp khả ái chen đến, dáng vẻ đoan trang hiền đức nhưng hành động cư xử lại không chấp nhận được.
Thiên Dạ Nguyệt hừ một tiếng, cũng không muốn đôi co với giáo viên làm gì, chỉ là chuốc thêm phiền phức vào thân, đời cô đã đủ rắc rối rồi. Ấy thế mà trước một giây khi cô rời ánh mắt khỏi chiếc ghế cạnh cô giáo kia thì tầm nhìn vô tình rơi trúng chiếc áo choàng được đặt trên đó, rõ ràng đó là áo của Vương Hạo Khang kia mà.
"Thầy Vương, anh không phiền nếu tôi ngồi ở đây chứ?" Cô giáo đó thấy Hạo Khang đi đến thì liền tươi cười như hoa, rõ ràng biết rằng anh đã có vợ, vợ anh còn đang đứng cạnh bên mà dám bày ra kiểu cách đó, không sợ trời trả báo hay sao? Nghe đồn mấy người thích chen chân vào hôn nhân người khác thì sống không có được thọ cho lắm.
"Được, cô cứ ngồi đó đi!" Vương Hạo Khang nhẹ đáp, đáp một cách không suy nghĩ. Vì cô ấy đẹp hơn cô sao? Thì ra anh cũng chỉ là một con người ham mê nhan sắc, thật đáng khinh bỉ. Thiên Dạ Nguyệt xách đồ đi đến chỗ khác, thật may mắn gần cuối xe vẫn còn chỗ trống, cô ngồi vào đó, trong lòng ôm một cục tức.
"Rồi, đủ rồi, đi thôi!" Anh nói, xe từ từ chuyển bánh, anh quay lại chỗ ngồi kế bà cô đó.
"Anh cứ chờ đi, tôi cho anh hỏng chết!" Cô nghiến răng thì thầm. Anh nói nói cái gì đó với cô giáo xinh đẹp kia rồi cầm lấy áo choàng đi xuống chỗ Dạ Nguyệt đang ngồi.
Anh xắn xắn tay áo xong rồi ngồi xuống kế cô, anh quay qua nhìn cô, cô giật thót mình. Mỗi lần anh nhìn là cứ như những mũi kim đâm vào cơ thể cô. Sắc bén đến thế đấy.
"Anh ngồi đây, có ý kiến gì không?" Anh hỏi cô, ý kiến ý cò gì nữa chứ, cô lắc đầu. Anh tựa người vào ghế, mắt nhìn vào điện thoại. Cô cũng dựa vào ghế, cố gắng nhìn vào.
Bất ngờ anh lấy tay kéo đầu cô dựa vào vai anh. Cô nhìn anh, anh chỉ khẽ nhếch mép. Anh chơi đang chơi game gì đó mà cô chẳng hiểu nó là cái gì cả.
Thật buồn bực, cô moi cái Ipad của anh ra mà chơi. Cô giáo xinh đẹp kia nhìn qua bằng ánh mắt viên đạn. Cô đắc chí vô cùng, cô giáo đó là ai cô cũng kệ, miễn Hạo Khang luôn bên cô là được.
"Thầy ơi!" Một bạn trong lớp kêu lên, anh liền bỏ điện thoại vào túi quần rồi đứng lên.
"Chuyện gì thế?" Anh hỏi.
"Thầy hát đi thầy!" Sau lời đó thì một loạt âm thanh tiếp lời "phải đó, hát đi thầy!"
"Hát đi thầy!" Anh bật cười trước một bầy ong vỡ tổ đó.
"Thầy không biết hát!" Anh nói, cả lớp vẫn nhao nhao khiến anh phải đồng ý mà thôi. "Nhưng nhạc đâu mà hát?" Anh hỏi lại, lấy cớ đó để từ chối.
"Đây đây đây!" Một bạn nam cầm lên một cây ghita điện nhìn anh lém lỉnh. "Dạ Nguyệt biết chơi ghita!" Trời, lôi cô vào làm gì? Chưa kịp từ chối thì anh chìa cây đàn trước mặt cô, xụ mặt cô cầm lấy.
"Tôi hát bài \'Không kịp dũng cảm\' nhé!" Anh nhìn một lượt, ai nấy cũng gật đầu đồng ý. Riêng cô là lắc đầu. Bài đó vừa khó lại vừa dài nữa nhưng hình như anh chẳng quan tâm đến cô. "Bắt đầu đi!" Cô mím môi gãy một âm "tằng" rồi chỉnh độ căng của đàn. Cô bắt đầu đoạn dạo nhạc, anh khoanh tay nhịp nhịp nhẹ ngón trỏ của mình.
Anh cất giọng hát, cô không thể ngờ, anh hát lại hay đến vậy. Từ ngày kết hôn với anh thì cô chưa bao giờ được nghe anh hát. Chất giọng lạnh lẽo thâm trầm của anh cô không thể ngờ là có thể lên những nốt cao vậy. Phát âm tiếng anh chuẩn không bàn cãi.
Anh càng hát cô càng phục anh, sao lại có thể hát hay đến vậy cơ chứ. Những đứa học sinh đều bắt đầu hát theo, ai không thuộc thì vỗ tay, nói chung chiếc xe vô cùng xôm tụ.
Hát hơn năm bài anh mới chịu dừng, lớp cũng mới chịu thôi. Cô thì mệt đừ người. Ngồi vào chỗ cô lăn đùng ra ngủ, anh mỉm cười nhìn cô, nhẹ để đầu cô gối lên vai anh.
Cô chẳng biết cô ngủ bao lâu nữa, khi tỉnh dậy cô thấy xe đang đỗ trước một khu rừng. Gì vậy? Cô nhìn anh, anh nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau.
"Đến nơi rồi!" Anh nói, cái gì? Dã ngoại ở rừng sao, cô lật đật cầm tờ lịch trình lên xem, ôi má ơi.
"Em muốn về!" Cô hét lên.