Mười tám năm nay làm tiểu thư quả thật là một sự chán nản đối với Dạ Nguyệt. Ngày nào cũng phải ăn những món ăn thượng hạng, mặc những bộ quần áo đắt tiền và phải đi học ở ngôi trường danh giá. Có lẽ Dạ Nguyệt cô đây sống hơi bị ngược so với những đứa con gái khác.
Nhưng tất cả mọi thứ đều không chán bằng việc ngày ngày cô phải vác cặp lê lết đến trường, ngồi từ sáng đến chiều để tiếp thu cái mớ hỗn độn mang tên kiến thức mà cô thấy sau này ra đời thì nó chỉ là thứ vứt thùng rác.
Nói gì thì nói, hiện tại cô đang đi từ trên lầu xuống đến phòng ăn với cái mặt vô cùng vô cùng là bực bội. Nghĩ sao không bực cho được, mới nghỉ hè đó nay lại phải nhập học, thời gian làm gì trôi nhanh dữ vậy. Định đi du lịch cũng chẳng kịp đi nữa.
"Con gái, ngồi xuống ăn sáng nhanh rồi anh hai sẽ đưa con đến trường!" Ông Thiên mỉm cười khi thấy đứa con gái yêu quý của ông hôm nay dậy đúng giờ.
"Nay có bão nha, đương kim tiểu thư Thiên Dạ Nguyệt dậy trước...bảy giờ!" Anh hai cô vừa ăn vừa cười, mặt cô thì chầm hầm, ánh mắt hình viên đạn liếc qua anh.
"Dạ Xoa à không, Dạ Phong, anh muốn chếtttttt như thế nào....hả?" Cô kéo âm dài từ "chết" đi đến gần Cà Mau của nước Việt Nam luôn. Mắt cô nheo lại chờ đợi câu trả lời nhưng Thiên Dạ Phong chả thèm quan tâm đến cô em gái đánh đá chua ngoa của mình, anh cực kì bình thản trước cơn cuồng nộ của Dạ Nguyệt, chậm rãi dùng hết bữa sáng mà bà Thiên đã cất công chuẩn bị. ....................................................
---
Thiên Dạ Nguyệt từ trước đến nay nổi tiếng quậy phá, tuy là thiên kim tiểu thư, được nuôi dạy gia phong lễ giáo từ nhỏ nhưng xem ra đầu óc của cô từ chối tiếp thu tất cả. Cô ngồi trong xe, vừa nghe tai phone vừa hú hét một bài gì đó rất khủng bố người bên cạnh. Nếu dùng một câu để miêu tả thì có lẽ cô chính là đang \'khủng bố âm thanh và đánh banh chành âm sắc\'.
"Em có yên cho anh một chút được không?" Mỗi thứ trên đời, điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn, và Thiên Dạ Nguyệt đã vượt xa giới hạn chịu đựng của Dạ Phong khiến anh phải quay sang mà giật cái tai phone ra và hét vào tai cô khiến Dạ Nguyệt lùng bùng cả óc. Cô giơ tay bụp vào mặt anh một phát, anh lườm cô, cô lườm anh. "Em có biết em vừa xúc phạm nhan sắc của anh không?" Anh gằn giọng hỏi cô. Cô lè lưỡi chế giễu, loại nhan sắc đính trên mặt anh là loại đại trà, không phải loại đặc biệt, cô khinh.
"Không biết. Làm sao em có thể câm nín được đây, anh thử nghĩ xem, bây giờ em đi học thì chừng nào em được về, anh nói nghe xem!" Cô làm mặt xấu nói chuyện với anh trai, mặc dù có những lúc cô lên cơn thật nhưng xét ở một khía cạnh nào đó thì Thiên Dạ Nguyệt vẫn rất đáng yêu.
"Năm giờ chiều!" Anh trả lời, là năm giờ lận đó, không có phải chuyện giỡn được đâu.
"Anh trai à, anh trai yêu dấu đẹp trai của em à! Hay là...anh cho em đến công ty đi, em sẽ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, em sẽ giúp anh làm việc!" Dạ Nguyệt ôm cánh tay Dạ Phong năn nỉ. Cọ cọ mặt vào tay anh như một con mèo đang làm nũng với chủ của mình nhưng cách này hoàn toàn không có hiệu quả với Thiên Dạ Phong.
"Anh nghĩ em nên từ bỏ ý định đi, em có thấy ai mắc lừa hai lần chưa?" Anh vừa nói, vừa mở cửa xe bước xuống.
"Dạ Phong, anh đi đâu thế?" Cô hỏi, anh vòng qua mở cửa xe rồi thẳng tay lôi cô xuống, không một chút nâng niu ngọc ngà châu báu,. Thiên Dạ Nguyệt ngẩng đầu nhìn cổng trường cao vời vời mà lòng đầy đau đớn, trái tim như vỡ vụn ra, aiz...hóa ra là đến "địa ngục trần gian" rồi.
"Vào học đi, chiều anh đến đón!" Anh xoa đầu cô rồi bỏ đi.
"Này!" Cô gọi anh, xòe tay ra. Anh nhìn cô lắc đầu, liền lấy một cái thẻ đen đặt vào tay cô, thôi cũng được, coi như là sự đền bù khi nhốt cô vào chốn này.
---
"Nguyệt, cậu biết tin gì chưa?" Cô bạn xinh đẹp nhưng lại vô cùng lanh chanh và nhiều chuyện Hà Lam chạy te te từ ngoài vào, đặt ௱ôЛƓ cái phịch lên cái ghế kế bên. Thiên Dạ Nguyệt cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn lấy Hà Lam một cái, bây giờ còn điều gì tệ việc đi học nữa chứ nên cô vẫn ung dung ngồi chơi game một cách thản nhiên. Hà Lam giật phắt cái Ipad quăng sang một bên, lúc này cô mới liếc sang bạn mình.
"Gì đây, có rắm thì đánh, có chuyện thì nói, không thì đi chỗ khác đừng làm phiền mình!" Cô hạ lệnh, Hà Lam cho một miếng bánh quy vào miệng rồi mới bắt đầu kể chuyện mà bản thân mới đi dò la được từ văn phòng hành chính của nhà trường.
"Mình mới nghe được một thứ, giáo viên chủ nhiệm của mình là nam!" Nam nữ hay bê đê thì có liên quan gì đến cô. Bĩu môi, cô cầm lấy cái Ipad, Hà Lam dùng tay úp cái ốp lưng lại. Cô nhìn nó. "Điều đặc biệt, giáo viên này mình nghe nói trước kia chỉ là giáo viên được mời về giảng dạy thay thôi, người này được đồn đại rất khủng khi*p nhưng mình vẫn chưa biết mũi ngang mày dọc thế nào. Chỉ biết là còn khá trẻ, lại còn học thức uyên thâm và giảng dạy trên đại học."
"Thế giáo viên học thức uyên thâm mà cậu nói là dạy môn gì?"
"Toán!"
"Hả?" Cô mồm chữ A mắt O há hốc nhìn nó. Cái gì, Toán sao? "Có nghe lộn không vậy, sao có thể là Toán cơ chứ!" Cô ngơ mặt hỏi Hà Lam, cả người như muốn lịm đi khi nghe tin dữ.
"Kìa, kìa, là thầy ấy đó!" Cô nhìn theo hướng chỉ tay của Hà Lam. Thầy đó nổi tiếng nghiêm khắc, chuyện trần gian địa ngục quái gì cũng biết. Cô trố mắt nhìn, không phải chứ, người đẹp trai như thế tại sao lại dạy môn Toán, cuộc đời này của Dạ Nguyệt, cô đã thề cô và Toán nhất định không thể đi chung một con đường mà.
"Lớp, nghiêm!" Giọng thanh thót của má lớp trưởng vang dội cả phòng. Cả lớp đứng lên, cô cũng đứng lên theo. Thầy siêu cấp đẹp trai đó đứng trên bục nhìn sơ toàn lớp rồi nhẹ gật đầu, từ ánh mắt, hành động đều toát lên khí chất của một bá vương, cực phẩm trường học là đây.
Đường nét trên gương mặt vô cùng đẹp, chiếc mũi cao, đôi mắt hẹp dài, đôi lông mày rậm cùng cái miệng nhỏ yêu mị, ôi giời ạ...ai mà biết tạc tượng thế không biết. Ngũ quan vô cùng tinh tế. Mái tóc màu nâu được chải rất gọn gàng, làn da màu đồng càng làm cho thầy giáo đầy nam tính quyến rũ.
"Tôi tên Vương Hạo Khang, chắc các em cũng biết tôi rồi, tôi dạy môn Toán và là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của các em trong học kì này. Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Công việc đầu tiên của một giáo viên chủ nhiệm hay là chính là kiểm tra tác phong đầu năm của các em, mời các em đứng dậy để không mất nhiều thời gian của nhau." Thầy Vương đi dạo một vòng quanh lớp, nhìn tới lui xuôi ngược. Cái hương thơm nam tính của thầy làm cho Dạ Nguyệt cô đây thật sự xao xuyến, từ thuở cha sinh mẹ đẻ cô chưa từng gặp ai lại vừa đẹp và vừa thơm như thế. "Các em cũng biết trường chúng ta cấm học sinh nữ mang giày cao gót đi học phải không?"
"Vâng ạ!" Ai cũng đồng thanh riêng cô thì không, biết thì đã sao chứ.
"Tốt!" Thầy Vương dừng lại ngay bàn cô, ngón tay gõ lên mặt bàn như vô tình nhưng ánh mắt thì không phải như thế, tim cô đập nhanh hơn bình thường, không phải ngại ngùng gì đâu, là có chút sợ hãi con người này đấy. Thầy Vương khom người xuống, tay nhẹ nhàng tháo đôi giày cô ra, nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, thầy ấy thật sự là con người nhẫn tâm.
Bặt
Gót giày văng hẳn ra khỏi đế giày, nằm lăn lóc dưới sàn nhà một cách đáng thương. Thiên Dạ Nguyệt thật sự rất muốn hét lên nhưng thầy ấy cứ như có một ma lực thần bí gì đó khiến người khác phải kinh sợ. Cô lại ngửi được ngoài mùi nước hoa đắt tiền trên người thầy ấy ra thì còn có cả mùi thuốc súng phảng phất đâu đây. Chắc là nghỉ hè xem phim quá nhiều nên cô đã nảy sinh ảo giác rồi.
"Mang vào!" Vương Hạo Khang lạnh lùng ra lệnh: "Thiên Dạ Nguyệt, lần sau nếu em còn mang giày cao gót vào trường thì tôi cũng sẽ làm tương tự như hôm nay. Cái gì gọi là luật thì nhất định phải tuân theo. Rõ chưa?"
"Sao thầy biết tên em?" Thiên Dạ Nguyệt không trả lời câu hỏi của Vương Hạo Khang mà lại dùng một câu hỏi khác để đáp lại, điều này khiến anh vô cùng vô cùng không hài lòng.
"Em nên trả lời câu hỏi của tôi thay vì hỏi ngược lại tôi. Tôi biết về em còn nhiều hơn những gì em tưởng." Vương Hạo Khang quay lên bục giảng và bắt đầu buổi học.
Thiên Dạ Nguyệt thật sự cảm thấy học kì này chính là một học kì vô cùng vất vả đối với cô. Một linh cảm cực kì xấu đang dội đến, dường như ngày tàn của cô càng lúc càng đến gần rồi.