- Cô nàng mê ngủ. Dậy được rồi.
Băng Vân mở mắt, nhìn xung quanh. Hắn đã đưa cô tới đỉnh núi Nguyệt Cốc Hoa, từ đây nhìn xuống sẽ thấy được toàn thành phố.
- Anh đưa em lên đây bằng cách nào vậy? Băng Vân thắc mắc, cũng phải, cô ngủ nãy giờ và hiện tại thì đang trên đỉnh núi, không thể nào là mộng du được. =.=
- Cõng.
- … Không nặng chứ?
- Nặng lắm. Nặng như heo ý. Kiệt Phong trêu cô.
- Anh thật là…
Từ khi nào mà hắn biết trêu đùa người khác vậy nhỉ? Yêu, đúng là thứ cảm xúc khiến cho người ta thay đổi, ngay cả tảng băng trôi cũng tan chảy khi bước vào vòng xoáy này.
- Muốn nghe truyền thuyết về Nguyệt Cốc Hoa không?
- Vâng.
- Truyền thuyết kể rằng nàng Nguyệt Hoa và chàng Tạ Hân yêu thương nhau say đắm, nhưng số phận trớ trêu dồn ép vào tình cảnh thực éo le. Gia đình nàng bị cha Tạ Hân bức ૮ɦếƭ. Giữa tình yêu và tình thân, cân đo đong đếm vẫn không sao chọn lựa được. Bỏ Tạ Hân thì trái tim tan nát, sống không bằng ૮ɦếƭ. Còn nếu như mặc kệ tình thân thì tâm can cũng không thể yên, mang tội bất hiếu với mẹ cha. Cuối cùng… Hắn chợt ngừng lại, ánh mắt xa xăm. Băng Vân nhìn hắn, cô hiểu vì sao hắn muốn cô nghe câu chuyện này.
Giữa Kiệt Phong và cô chính là mối ân oán giống như Nguyệt Hoa và Tạ Hân. Nhưng cô nghĩ, tình yêu của họ sẽ vượt qua tất cả, còn cô và hắn, liệu tình cảm có được bao nhiêu đây? Chỉ sợ nếu như cô tiếp nhận rồi thì ngày nào đó nhận ra chỉ là bản thân tự đa tình, mặc nhiên nghĩ hắn yêu thương cô.
- Cuối cùng kết cục ra sao?
- Cuối cùng, cả hai lựa chọn cái ૮ɦếƭ, bỏ lại tất cả ở trần gian để chạy theo tiếng gọi tình yêu. Nơi này chính là nơi tình cảm bắt đầu, cũng là nơi để chấm dứt.
- Đó là hạnh phúc mới, chứ chẳng phải chấm dứt.
- Tại sao?
- Tình yêu ấy là bất tử. Anh nghĩ xem, nếu như tiếp tục sống và chìm trong những mối hận thì thà rằng bỏ mặc mọi thứ mà cùng xuống Hoàng Tuyền đời đời kiếp kiếp yêu thương nhau… ૮ɦếƭ, nhưng cũng là sống, là một khởi đầu mới.
Kiệt Phong im lặng, hắn hiểu rồi, thông suốt rồi. Hoàn toàn không vướng mắc gì nữa.
- Vân.
- ?
- Dường như, trái tim của anh không còn nghe theo lời anh nữa. Anh cứ nghĩ nếu cố gắng không nhìn, không quan tâm, không để ý tới người ấy thì tình cảm rồi sẽ nhạt phai như cơn gió thoảng qua. Nhưng mà đôi mắt trong veo ấy đã chiếm trọn lòng anh rồi, anh không thể buông tay. Vân, anh thích em, rất thích. Em có bằng lòng sẽ nắm tay anh mãi mãi không? Mặc kệ những ân oán kia, chấp nhận anh, nhé?
- …
- Nếu như em vẫn không thể chấp nhận thì cũng đừng vội từ chối, bởi vì anh sợ bản thân sẽ gục ngã mất.
- …
- Vân, có biết không, tỏ tình với em cần can đảm vô cùng… Anh đã nghiên cứu rất nhiều cách người ta tỏ tình, cũng xem những bộ phim tình cảm lãng mạng mà trước nay chưa từng để mắt. Xong, rốt cuộc nhận ra mình không thể như vậy. Trong phim, người ta có thể cho người mình yêu thương tất cả. Còn anh, anh không có gì để cho em.
Lâm Kiệt Phong chậm rãi nói. Trong hơn hai mươi mấy năm mọi thứ đều có ngoại lệ. Bởi vì, cô tựa hồ là nốt khóa son quan trọng trong bản nhạc cuộc đời hắn.
Ban đầu, ngỡ tưởng không tồn tại gì. Nhưng ngẫm lại, hóa ra chỉ cần một ánh nhìn, hắn đã trao trái tim cho cô. Mà trái tim, thì chỉ có một, hắn đã giao cho cô thì mãi mãi không giao cho người nào khác nữa.
Đôi mắt tím trầm ngâm, đôi mắt đen láy trong veo đang gợn sóng. Mỗi người một tâm tư, mỗi người một suy nghĩ.
Tại sao Băng Vân không trả lời, chẳng nhẽ hắn tính sai nước cờ này rồi, đã chậm trễ bởi Kiệt Vũ đến sớm hơn?
Nhưng mà tình yêu, không tồn tại cái gọi là sớm hay muộn, Băng Vân chỉ là đang tưởng bản thân chìm vào giấc mộng đẹp nào đó. Cô sợ nhỡ như đồng ý rồi thì mọi thứ sẽ biến mất, phút chốc tưởng chừng như có cả thế giới mà thực tại lại chẳng có gì.
Thế nhưng, ai yêu mà chẳng có chút mù quáng. Lòng thầm nghĩ sẽ không chấp nhận vì sợ bị tổn thương, còn hành động lại là gật đầu đồng ý.
- Anh có hứa với em, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu em? Vẫn biết thứ gọi là mãi mãi là phù phiếm không thực, cô vẫn nguyện tin tưởng.
- Anh hứa. Ánh mắt tím tràn ngập tia cảm xúc vui sướng.
- Phong, em cũng rất thích, rất thích anh. – Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên bờ má hồng, hắn đưa tay lau khô giúp cô. – Em thích anh vì anh là anh.
Phải, Vân yêu hắn vì hắn là hắn, chẳng liên quan tới danh phận Diêm la hay ông trùm hắc đạo. Đơn giản, cô yêu con người hắn, mặc dù ban đầu chỉ bởi hắn giống Dũ, hắn có đôi mắt tím và tỏa ra mùi bóng tối. Khoảnh khắc này, lời yêu của cô là dành cho người đàn ông trước mặt. Cô lựa chọn rồi. Thế giới này, giữa hai người đàn ông quan tâm tới cô, Phong chứ không phải Vũ.
Tình yêu… Với Phong thì đó sẽ là cuộc đua mạo hiểm nhưng rốt cuộc cũng sẽ cán đích, nhưng Vũ thì khác, yêu anh chẳng khác nào rơi vào con ngõ cụt không lối thoát.
Mà quan trọng hơn hết chính là cô rung động trước ai!
Đêm, ánh sao sáng tỏa sáng rực rỡ, trăng tròn vành vạnh. Hôm nay là rằm.
“Hằng Nga, ta đã tìm được người đàn ông của mình rồi. Mặc kệ anh ấy là ai đi chăng nữa thì tình cảm cũng chẳng đổi thay. Ở Thiên cung, nàng hãy chúc phúc cho chúng ta nhé.”
Tay trong tay, những ngón tay đan xem thật chặt như nắm lấy sợi dây định mệnh. Đó là lời ngầm ước không rời xa. Chỉ cần có thể bên nhau, bên nhau đến hết kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa…
Ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đáy mắt. Hắn cọ nhẹ vào mũi cô. Băng Vân khép mắt lại và từ từ cảm nhận thứ cảm giác khác lạ khi đôi môi hắn chạm vào môi mình. Như có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng, cô từng chút một bị hắn cuốn vào vòng xoáy. Mãnh liệt hơn, khoang miệng tràn ngập mùi vị riêng biệt của hắn…
- Đêm rồi, anh đưa em đi dạo phố. Phong dừng lại khi hô hấp thực sự khó khăn, nhưng vẫn lưu luyến cắn nhẹ vào tai cô một cái.
Băng Vân đỏ mặt, bây giờ cô lại tìm thấy tính cách quen thuộc của Dũ ở Kiệt Phong rồi. Ôi thật là, hai người… không, là một người chứ. Kệ, cô mặc kệ, chuyện gì tới sẽ tới, trước mắt vui thì hãy cứ vui đã.
- Được, chúng ta đi dạo.
Và đôi tay vẫn giữ chặt. Hai bóng người sóng vai bước dưới khoảng trời đêm của thành phố Thánh An nhộn nhịp.
“Xin lỗi anh.” Trong khi ấy, ở Lâm gia, Kiệt Vũ nhận được một tin nhắn. Nụ cười buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt anh tuấn. Phải, anh đã đoán trước được sự lựa chọn của cô nhưng không hiểu sao lòng vẫn đau tới vậy.
Có lẽ, tình yêu đã bám rễ vào tận tim!
- Vân, tối nay có một bữa tiệc.
- Vâng.
- Anh muốn em đi cùng anh.
- Được thôi.
- …
- Sao vậy?
- Anh muốn nhân tiện tổ chức đính hôn với em.
Băng Vân dừng tay, môi khẽ nở một nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời, đôi mắt phượng cong cong nhìn những cánh hoa Sala đỏ thắm.
- Anh suy nghĩ kĩ chưa đấy? Giọng điệu cô có phần đùa.
- Đời này không lấy được em anh sẽ lỗ mất. Hắn cũng vui vẻ đáp lại. Những cuộc đối thoại gần đây của họ đều “thân mật” như vậy.
- Phong, em có thứ này muốn tặng cho anh.
- Gì vậy?
- Tối gặp sẽ biết. Băng Vân cố tỏ ra vẻ thần bí. Cúp điện thoại, cô chắp hai tay cầu nguyện.
Hôm nay là Rằm tháng Giêng, cũng là lúc hoa Sala nở rộ. Đây là loài hoa mang lại những điều tốt lành. Nơi cửa Phật có nhiều người tới và giờ họ cũng giống cô, chờ đợi cánh hoa rơi xuống.
Băng Vân muốn nhận được cánh hoa Sala, cô mong cha mẹ và những người thân quen bình an, mong cho tình cảm của cô và hắn thật bền vững.
Trời xanh như thấu lời nguyện cầu ấy. Gió, thoảng nhẹ một cơn. Hoa, một cánh rời cành, nhẹ nhàng, xoay vũ điệu cuối cùng và đáp xuống mặt đất, ngay bên cạnh chân cô gái.
Tòa biệt thự xa hoa, trên tường treo những bức tranh trừu tượng của các danh họa nổi tiếng. Đèn chùm nơi chính giữa căn phòng làm bằng pha lê quý, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp. Đường dẫn lối từ cửa tới nhà chính trải thảm đỏ một cách trang trọng. Đơn giản bởi hôm nay có bữa tiệc vô cùng đặc biệt.
Angel trang điểm quyến rũ theo chân Calvin và phu nhân bước vào Lâm gia. Cô nàng là trợ thủ đắc lực của Calvin - một sát thủ chuyên nghiệp tới mức ra tay thần không biết quỷ chẳng hay, tính tình tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược với cái tên thiên thần của mình. Thế nhưng thân phận thực của cô ta, ai mà biết được chứ.
Vẫn một đen một trắng đối lập, Băng Vân khoác tay Kiệt Phong tiến vào nhà chính thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Họ ngạc nhiên, tò mò và cha mẹ cô thì trong mắt có chút ai oán. Còn Angel? Toàn thân ả đang tỏa ra thứ mùi đặc-biệt-nguy-hiểm!
- Băng Vân, em ở đây đợi anh. Anh xử lí vài chuyện, lát nữa… Kiệt Phong kéo cô ra ban công nhà chính, anh biết cô không thích những bữa tiệc này.
- Em biết. - Cô cắt ngang lời nói của hắn bằng cái hôn phớt như chuồn chuồn nước, thật may đây là ban công vắng vẻ.(T/g: thế nên chị mới chủ động chứ J*cười man rợ*|Băng Vân: *đạp*) - Cái này cho anh. Băng Vân đặt vào tay Phong cách hoa Sala.
- Cảm ơn em, Vân. Hắn hôn nhẹ vào trán cô, hắn hiểu ý nghĩa của loài hoa kia.
Lâm Kiệt Phong rời đi, cô lấy ở chỗ anh phục vụ một ly cocktail Sea Breeze màu đỏ thắm và dựa lưng vào lan can, chờ đợi kim đồng hồ dịch chuyển.
- Xin chào. Một cô gái tóc vàng óng ả dựa vào cửa cười với cô, cô ta đeo mặt nạ tạo nên chút huyền bí và khiến Băng Vân không thể nhận ra đây là người tốt hay người xấu.
- Xin chào, cô là?
- Angel, trợ thủ của cha cô.
- Ồ, lần đầu gặp mặt, tôi không để tâm tới công chuyện của cha lắm.
- Cũng không hẳn là lần đầu, ta đã gặp nhau rồi, từ rất lâu về trước.
Băng Vân nhíu mày, cô không hiểu ẩn ý của Angel nên nhấp một ngụm Sea Breeze để che giấu khuôn mặt thiếu tự nhiên. Mùi bưởi thơm mát mà hương trái việt quất trong ly cocktail khiến cô sảng khoái hơn và phân thích câu nói vừa rồi.
“Từ rất lâu về trước?! Ngữ điệu kia?”
- Thần điện Nương nương?
- Nhận ra rồi sao? Xem ra ta đóng kịch chưa được hoàn hảo. Angel tháo chiếc mặt nạ xuống, gương mặt quen thuộc tới không ngờ.
Chính bà ta, thần điện Nương nương, kẻ đã hại nàng trở thành người phàm trần. Bà ta cũng đầu thai ư? Chuyện gì vậy?
- Rốt cuộc là vì sao bà xuất hiện?
- Ngươi không thể chào đón ta một chút ư? Mới đó mà đã tò mò đủ thứ chuyện.
- Nói cho tôi tất cả.
- Thật không thích cái cách ra lệnh của ngươi chút nào. Hơn nữa, càng bí mật càng thú vị. Ta chỉ bật mí cho ngươi một chút thôi.
Khi ngươi xuống trần gian có xuất hiện một hố đen phải không? Đó là thứ khiến ngươi từ quá khứ tới tương lai nên ngươi thấy thế giới này vô cùng khác lạ. Ngẫm lại thật bực mình, chỉ vì hắn ta bày ra trò này mà ta tốn bao công tìm kiếm ngươi và giờ cuối cùng cũng tìm được.
- Tìm tôi? Để làm gì? Mà bà nhắc tới ai kia-kẻ khiến tôi tới tương lai?
- Diêm la Đại đế. Angel ngắn gọn.
- Tại sao?
- Ngươi không biết, chẳng nhẽ ta biết? Chính bà ta cũng không hiểu nổi lý do tại sao Diêm Vương lại hành xử như thế.
- Bỏ qua chuyện đó. Còn bà tìm tôi để làm gì?
- Hại ngươi.
- Nói thế không sợ tôi bỏ trốn?
- Tính cách ngươi không cho phép điều đó, hơn nữa ta còn có phép thuật, và ngươi giờ đâu chỉ có một mình, ngươi có cha mẹ, có những người thân quen ở Lâm gia, đặc biệt là vị đại thiếu gia tôn quý.
- Bà!
- Đừng kích động, làm theo lời ta thì ổn thôi. Vào đó và dừng ngay cái việc đính hôn lại, Lâm Kiệt Phong phải là của ta! Nếu không thì đừng trách, nên nhớ ta hiện tại là Angel, có thể mượn danh Calvin để hại hắn ta, khi đó đại chiến trong thế giới ngầm sẽ xảy ra, ngươi muốn ngăn cũng không được một vụ tàn sát, thanh trừng đẫm máu.
- Được, tôi làm.
- Còn nữa… phập!!!
Ngón tay nhọn hoắt của Angel đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào lòng bàn tay Băng Vân, nhưng máu không chảy ra và khi những ngón tay rút ra, vết rách cũng liền lại như cũ.
- Bà làm gì vậy?
- Độc dược, mạng sống của ngươi giờ do ta quản. Không nghe lời thì chỉ có ૮ɦếƭ. Hahahahaha…
Tràng cười man rợ vẫn vang vọng khi bóng dáng kia đã lẩn khuất. Băng Vân suy sụp, độc được của Thần điện Nương nương không có thuốc giải. Thà rằng cô còn là thần tiên thì sẽ dùng nội công triệt tiêu độc dược, nhưng hiện tại…
- Băng Vân.
- Phong… a~ Kiệt Vũ.
- Sao vậy? Sắc mặt em không được tốt. Dù phật lòng vì sự nhầm lẫn của cô, anh vẫn quan tâm tới sức khỏe của cô.
- Không sao, uống nhiều cocktail nên có lẽ là say.
- Cocktail? - Vũ nhìn thứ rượu màu đỏ trên tay cô. - Sea Breeze ?
- Có lẽ, anh thử chưa? Mùi bưởi và việt quất hòa quyện rất kích thích.
- Đồ ngốc, cocktail có độ cồn mạnh đấy.
- Nhưng ngon. À... - Cô đổi chủ đề. - Phong kết thúc việc của mình rồi chứ?
- Ừ, giờ em có thể tìm anh ấy được rồi.
Băng Vân gật đầu chào Kiệt Vũ nhưng bước vài bước liền va vào Ⱡồ₦g иgự¢ của ai đó. Mùi hương này…
- Kiệt Phong.
- Băng Vân, tới lúc rồi, ra ngoài đó thôi.
- Em có cái này muốn nói với anh. Băng Vân cúi xuống nhìn mấy ngón chân đang cựa quậy, Kiệt Vũ biết ý rời đi.
- Chuyện gì? Hắn khẽ nâng cằm cô lên.
- Đính hôn… có thể… để sau được không? Cô rụt rè khi đề cập tới vấn đề này.
- Tại sao? Mày hắn nhíu chặt. Không phải cô gái này trò chuyện với cậu em trai hắn và thay đổi quyết định chứ.
- Em, bố mẹ của em… anh cũng biết đấy… những chuyện kia… Chúng ta nên thông báo và thuyết phục họ đã. Em không mong muốn hạnh phúc của chúng ta bị phản đối.
Đôi mắt trong veo nhìn hắn trông chờ. Kiệt Phong mỉm cười, hắn hiểu tâm ý của Băng Vân rồi.
- Ừ.
Đột ngột, ở môi dâng lên hương vị thật ngọt ngào. Môi hắn áp chặt vào môi cô, mùi bóng tối kia bao phủ toàn thân.
Angel ở ban công bên cạnh, cô ta đã theo dõi hai người nãy giờ. Nhìn cảnh ấy, cô nàng tức giận, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay. Đôi mắt thâm độc ánh lên những tia ác ý, tàn độc.
- Alitera. Một câu thần chú, nó điều khiển chất độc ngấm trong người Băng Vân.
- A! Băng Vân đẩy Phong ra, cô chợt nhiên thấy rất khó thở, máu trong người như đông lại không thể tuần hoàn, đại não tê liệt và xương cốt rã rời. Cô ngồi bệt xuống đất thở dốc. Ở nơi bên kia, Angel cười thỏa mãn.
“Dám trọc ta nổi điên thì tự gánh lấy hậu quả.”
- Băng Vân! Kiệt Phong vội vã ôm lấy cô, lòng hắn lo lắng như có lửa thiêu đốt.
- Không… không sao. Có lẽ… là do ban nãy uống nhiều cocktail. Đợi cơn độc dược tái phát qua đi, cô nói với hắn.
- Anh đưa em đi nghỉ. Hôm nay cứ ở lại Lâm gia. Anh sẽ nói với Calvin sau.
- Vâng. Không còn chút sức lực, cô mềm nhũn dựa vào lòng hắn, để hắn ngang nhiên bế bổng cô đi trong ánh mắt của bao kẻ ở nhà chính.
- Thế nào, mùi vị độc dược ta sáng chế rất thú vị đúng không? Bóng dáng bí ẩn dựa vào cửa sổ trong suốt. Khuôn mặt rắn độc được bao phủ bởi ánh trăng tròn càng thêm vẻ huyền ảo.
- Ai? Băng Vân mệt tới nỗi không mở được mắt, cô cứng rắn hỏi.
- Nên tự nhìn đi. Bóng người kia quay lại, tới bên giường và ngồi xuống cạnh cô. Ả ta dùng bàn tay lướt qua mặt băng Vân, ngay tức khắc, cô có thể mở mắt.
- Nhĩ Trâm?!
- Sai rồi. Ta là Thần điện Nương nương cao quý của ngươi.
- Chẳng phải Angel mới là… Bà dùng thuật dịch dung?
- Chính xác, để lại dấu vết cho ngươi mà ngươi không thể đoán ra. Ta đúng là quá coi trọng bản lĩnh của ngươi.
Băng Vân từ chối cho ý kiến. Thần điện ở nơi đây chắc chắn không đem lại điều tốt lành, tốt nhất nên cẩn thận trong từng bước đi.
- Thiên đình giờ hỗn loạn cũng chỉ vì ngươi, Băng Vân.
- ?
- Đừng tò mò quá nhiều, tốt nhất nên tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng bên hắn ta đi.
“Cuối cùng?!”