- Không ngờ hai người cũng có ngày rơi vào tay ta. Bà ta cười, nhấp ly champagne đỏ thưởng thức.
Kiệt Phong nhếch mép, trong tay vẫn đang ôm Băng Vân. Cô bị bắn vào tay, Vũ đã cầm máu và giờ đang đứng bên cạnh nhìn anh đầy phẫn nộ.
Tự trách bản thân, đáng nhẽ không nên để cô tham gia. Ánh mắt thương xót nhìn cô, bờ vai mỏng manh nhuộm một màu đỏ tươi đập vào mắt.
Tên mặt sẹo, sau khi bắn một phát súng đã nhận lại mười phát súng vào đầu từ hai người đàn ông bên cạnh cô.
- Muốn gì? Vũ nhường Băng Vân cho anh trai trông coi, anh ngồi vào vị trí đàm phán với Canny.
- Toàn bộ khu 5 của Lâm gia.
- Bà kể chuyện cười cho tôi nghe đấy à?
Khu 5 là nơi kiếm chác được nhiều lợi nhuận nhất. Đó là khu vực ngầm trong xã hội này. Ở đó có các sòng bài lớn nhất châu Á, các cửa hiệu cầm “đồ” nổi tiếng, và quan trọng là khu 5 khi đến bỏ tiền ra mua được rất nhiều thông tin hữu ích cho làm ăn.
- Vậy ta cũng chẳng cần khu 5. Lâm gia để Canny này đưa thuốc phiện vào đó bán là được.
- Thuốc phiện?
Đây là thứ độc dược mà Lâm gia căm ghét nhất, bài trừ nhất. Anh không đời nào vì chút lợi nhuận cỏn con mà để thuốc phiện du nhập vào. Như vậy chính là hại ૮ɦếƭ dân nước mình!
Bản thân thừa nhận, Lâm gia thực chất chẳng trong sạch gì, nhưng thà làm những việc tồi tệ khác còn hơn là buôn bán heroin.
- Tôi nghĩ bà nên đưa nó vào Trung Hoa của bà thì hơn. À, ở Hồng Kông có mối lớn. Có cần tôi giới thiệu cho không.
- Hừ. Loại dân đen như dân tộc này tôi mới có hứng. Còn Trung Hoa của tôi cao quý như vậy…
- Câm miệng. Tôi ghét người Hoa cũng vì những kẻ như bà. Cặn bã của xã hội!
Vũ cố gắng không để mình mất kiểm soát mà rút súng ra nã cho ả đàn bà trước mặt vài phát cho bõ. Dám gọi dân tộc anh là dân đen, đúng là chán sống. Qua vụ này xem bà ta còn dám mở miệng hay không.
- Hừ. Lâm gia cũng là cặn bã mà thôi. Gi*t người đủ kiểu, cái gì cũng buôn buôn bán bán… Hự!
Mùi máu tươi đến phát buồn nôn. Một phát vào mi tâm khiến bà ta ૮ɦếƭ không kịp ngáp, ly rượu rơi xuống đất vỡ toang.
Nghe động, bọn bảo vệ bên ngoài chạy vào. Và chúng nhìn thấy hiện thân của quỷ.
Lâm Kiệt Vũ ánh mắt đỏ ngầu đầy ૮ɦếƭ chóc, tay vẫn cầm khẩu súng còn bốc khói. Sỉ nhục Lâm gia, bà ta ૮ɦếƭ cũng chẳng được yên.
Anh dùng chân đá vào khuôn mặt trang điểm đậm. Cái xác rơi xuống đất và hứng thêm những phát đạn vào tim, vào thái dương… Mắt Canny mở trừng trừng như thế.
Đơn giản, quỷ đã ra tay thì người ૮ɦếƭ cũng phải run sợ.
- Mở cổng và chuẩn bị một chiếc xe.
Đêm. Lâm gia vẫn sáng đèn.
- Bác gái, chị Băng Vân sẽ ở lại Lâm gia… dạ… chị ấy ngủ mất rồi. Mai cháu sẽ dặn chị ấy gọi điện về bên đó. Chào bác.
Tĩnh Nhi gác máy, quay sang lườm hai ông anh.
- Hai người làm gì mà để cho Băng Vân bị thương hả? Có biết chị ấy tuần sau phải đi diễn không?
- Em lo cho Băng Vân, hay lo cho buổi biểu diễn? Hừ, anh sẽ nói chuyện với Kathy.
- Em…
- Được rồi Vũ, Tĩnh chăm sóc Băng Vân, cậu về nghỉ đi.
- Không, em ở lại. Anh muốn người cô nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy là mình chứ không phải ai khác.
- Thôi! Không tiện chút nào. Em còn thay đồ cho chị ấy nữa. Anh cũng mệt nên về nghỉ đi.
Kiệt Vũ rốt cuộc cũng gật đầu. Anh bỏ ra ngoài, tới trước cửa phòng đột ngột gọi Phong: “Chúng ta nói chuyện.”
- Chuyện gì?
- Tôi không nhịn anh nữa đâu.
- Tôi không bắt cậu phải nhường nhịn. Hắn hiểu cậu em trai đang muốn nói về Băng Vân.
- Anh nên từ bỏ đi. Anh không thể bảo vệ cô ấy. Vũ ám chỉ việc ban chiều.
- Hừ. Ý cậu chỉ có vậy? Cậu sợ cô ấy theo tôi ư?
- Như anh từng nói, tôi sợ anh làm tổn thương Băng Vân. Anh có chắc rằng mình thích cô ấy, hay đơn thuần là trả thù, hoặc ngăn cản tôi? Giọng Kiệt Vũ đầy bức xúc, anh muốn giải tỏa toàn bộ những rắc rối bấy lâu ngay tức khắc.
- Câu này nên hỏi cậu mới phải.
- Nếu anh muốn biết. Tôi nói cho anh biết. Tôi yêu Băng Vân. Ban đầu là có mục đích còn giờ thì không.
Lâm Kiệt Phong không nói. Hắn đã biết khi nhìn Vũ quan tâm tới cô. Vậy còn bản thân hắn? Thích hay để cản Kiệt Vũ thôi?
Hắn không muốn Băng Vân phải tổn thương. Nhưng cớ gì cậu em trai lại nói hắn sẽ làm cô đau.
- Nghĩ cho kĩ đi. Hy vọng anh là người sáng suốt không vì chuyện năm đó mà đổ mọi tội lỗi lên đầu Băng Vân. Dù chúng ta đã từng mất mát nhưng không có nghĩa cứ phải khiến Calvin mất mát tương tự. Trên đời có rất nhiều cách để trả thù mà không liên quan tới cô ấy.
Cả hai đều biết, nếu như mất đi Băng Vân, không chỉ Calvin đau khổ mà hắn và anh cũng vậy. Cô hiện tại tựa như không khí họ đang hít thở, không có không khí thì con người nào thể tồn tại!
Quyết định, đã có!
- Không thay đổi. Chúng ta cùng theo đuổi cô ấy!
Tia nắng ban mai ấp áp hắt vào phòng. Làn mi dày khẽ động đậy.
- A! Cựa mình, một cơn nhói buốt ập tới từ cánh tay phải.
- Vân! Sao vậy?
Mở mắt ra, người cô thấy đầu tiên chính là hắn. Hắn tới bên đỡ cô ngồi dậy.
- Anh vừa gọi tôi là gì?
- Vân.
Lý do nào khiến Băng Vân không để ý tới vết thương mà chỉ quan tâm tới cách hắn gọi cô?
Dũ từng nói, chỉ có hắn mới có thể gọi tên cô như vậy, còn kẻ khác tuyệt nhiên không.
Kiệt Vũ đã từng gọi cô thân thiết như vậy, cô không cho phép, một phần là vì lời hứa, một phần là bản thân không thích.
- Ngoài tôi ra, cô không được để ai gọi như vậy. Kể cả Tĩnh Nhi.
- … Cô trân trân nhìn người đàn ông trước mặt. Lời nói này?
Tà áo đen bay trong gió, đôi môi anh đào nhếch lên tựa như cười nhưng lại chẳng phải. Thân ảnh ấy đứng tựa vào cây nêu, đôi mắt tím dụ hoặc nhìn nàng.
- … Vân - chỉ ta mới được gọi như vậy…
- Dũ! Băng Vân khẽ gọi.
- Đó là ai? Phong nhíu mày, hắn không thích cô nhắc tới bất cứ người đàn ông nào trước mặt mình.
- Không có gì.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Tĩnh Nhi lát nữa sẽ lên. (*cách xưng hô thay đổi rồi *)
Phong rời khỏi, căn phòng còn vương lại mùi hương riêng biệt: mùi của bóng tối. Quả nhiên, dù kiếp trước hay kiếp sau hắn đều tỏa ra hắc quang, và nàng mê mẩn thứ ấy.
Nằm mãi trên giường cũng cảm thấy chán, Băng Vân cẩn thân đứng dậy, tránh không chạm tới vết thương. Trên bàn có sẵn một ấm trà gừng, cô rót cho mình một chén rồi tiến ra bên cửa sổ.
Từ căn phòng nhìn ra ngoài là phía sau nhà chính. Nơi ấy là vườn hoa mẫu đơn do cô và quản gia Văn trồng. Hình như trong khoảng thời gian cô rời Lâm gia, bà ấy đã trồng thêm hoa trà. Những sắc hoa trà đỏ, hồng xen kẽ lạ mắt.
Phong cảnh thật đẹp và tâm trạng rất tốt nếu như Băng Vân không nhìn thấy cái cảnh…
- Phụt!!!!! Ngụm trà cô vừa uống phun ra ngoài tung tóe, bắn lên ô kính cửa sổ.
Mẹ ơi, Lâm Kiệt Phong hắn… hắn… sao lại không mặc gì thế kia… à nhầm, có mặc nhưng mà là… mảnh vải nhỏ che chỗ cần che ý. (*đỏ mặt*)
Ban đầu Băng Vân không thấy hắn vì hắn đang lặn dưới nước. Không biết vô tình hay cố ý, đúng lúc mắt nhìn về phía hồ bơi, hắn từ từ nổi lên, rời hồ bơi, và hiện tại đang đứng nhìn về phía cô.
Thôi ૮ɦếƭ, hắn thấy cô rồi! Ôi thanh danh trong sạch!!!
- Vân! Một nụ cười tỏa nắng. Phong cố ý làm vậy khi thấy cô.
Tán gái ý mà, hắn đã nghiên cứu cả mấy quyển sách rồi. Mấy cách trong đó quá cũ rích, bây giờ muốn cưa đổ người ta thì phải dùng MĨ NAM KẾ! Đấy, thành quả của hắn kia kìa, Băng Vân đỏ mặt nha. (*T/g: thấy thân hình “trần trụi” của anh không ngại mới lạ đó =_=*)
Những giọt nước trượt dài trên thân hình màu đồng quyến rũ, lướt qua vòm иgự¢ săn chắc, và lăn qua cơ bụng sáu múi.
- … Từ mũi cô, có thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra.
૮ɦếƭ! Chảy máu cam rồi. Cô nhìn hắn “suýt” ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ mà chảy máu cam. OMG~
- Vân, em sao vậy? Kiệt Phong nhìn thấy cô trong trạng thái đó, hắn lo lắng, tự trách mình “kê thuốc quá liều”.
- Chị Băng Vân, lại đây em xem nào. Tự dưng sao lại…? Tĩnh Nhi vừa bước vào phòng thì thấy Băng Vân như vậy, nó chạy vội đến, lấy giấy lau cho cô. Còn lý do, liếc ra bên ngoài, ông anh trai quý hóa đang đứng dưới đó với mảnh quần không thể sẹc xi hơn.>.<
- Hóa ra là chị nhìn anh em nên thành ra vậy. Nó liếc Băng Vân cười đểu cáng, má cô đã đỏ lại càng đỏ thêm.
- Gì chứ? Chị đâu có.
- Ok~ em hiểu mà, giờ thì xuống nhà ăn sáng thôi. Sau đó chị còn phải gọi điện về cho bác gái nữa.
- Mẹ, con xin lỗi. Hiện tại con chưa về nhà được. Tới khi về con sẽ kể rõ. Chào mẹ.
Băng Vân cúp máy, nén không được thở dài một hơi. Bố mẹ mà biết cô bị thương khi đi cùng Kiệt Phong và Kiệt Vũ chắc chắn ân oán lại chồng chất thêm.
- Sao thế? Vũ chợt xuất hiện sau lưng, vuốt nhẹ mái tóc cô.
- À, em vừa gọi cho mẹ.
- Bà ấy nói gì? Phong cũng bất ngờ “nhảy” ra trước mặt cô.
- Không gì cả.
Bất giác nhớ lại chuyện ban nãy, mặt cô nóng ran.
- Em ốm sao? Kiệt Vũ áp tay vào trán cô, bàn tay anh mát lạnh.
Không khí, mùi giấm chua lại lan tỏa. Phong nhăn mày, hắn thấy Vũ thách thức mình. Không kìm lại được, hắn kéo tay cô.
- Theo tôi, tôi có công việc muốn bàn với em.
Cổ tay cảm nhận được sự ấm áp. Hai anh em nhà họ Lâm thật khác nhau. Kiệt Phong bên ngoài lạnh lùng nhưng bàn tay thì ngược lại, còn Kiệt Vũ, anh đối với cô rất dịu dàng nhưng dường như vẫn tồn tại một vách ngăn vô hình chắn ở giữa cả hai, lạnh!
- Vân, em nhìn qua màn hình này xem kẻ này có nói thật không. Hắn ta là kẻ nối dối siêu nhất châu Á đấy.
Kiệt Phong kéo cô lên phòng không chỉ để “trả đũa” cậu em trai mà thực sự còn có việc muốn nhờ cô.
Băng Vân nhìn vào màn hình, xoáy sâu vào đôi mắt của tên kia. Giấu rất giỏi nhưng không qua mắt được cô đâu.
- Nói dối! Chưa đầy năm giây, cô đã cho anh đáp án.
- Cám ơn em. Lâm Kiệt Phong gật đầu, trong lòng thầm thán phục đôi mắt tinh tường của cô.
- Việc nên làm của một thư kí mà. Cô cười khẽ.
- Tối có muốn ra ngoài ngắm cảnh không?
Thành phố Thánh An chìm trong ánh đèn vàng rực. Đường quốc lộ, chiếc Ferrari 480 Spider màu vàng có một không hai lướt thật nhanh.
Phong cầm lái, Băng Vân ngồi bên ghế phụ. Hắn mặc vest đen, còn cô thì khoác trên mình chiếc váy màu trắng sứ. Tựa hồ, họ là phím đàn đen trắng trên cây piano.
Hắn đen tối bao nhiêu, cô thuần khiết bấy nhiêu. Đối lập, nhưng mà hòa quyện.
Lúc này, người ta chỉ có thể cảm thán: sự kết hợp đầy hoàn hảo. Là tạo hóa sinh ra một cặp trời sinh.
- Cảnh đêm rất đẹp.
- Nhưng giờ chưa phải ban đêm. Tiếc quá!
- Tôi đưa em đi đến một nơi. Khi đêm xuống ta dạo phố sau.
- Được. Đến nơi gọi em.
Băng Vân đáp lại, khép đôi mắt và chìm vào giấc ngủ. Cảm giác thật tuyệt, ở bên Kiệt Phong, bản thân thấy vô cùng an tâm, lại được thứ mùi bóng tối chỉ hắn mới có bao bọc.
Mong rằng, giây phút này sẽ dừng lại mãi…
Nhẹ nhàng, chiếc áo khoác màu đen che phủ người cô.
Gió, lạnh! Đôi mắt tím ánh lên ý cười đậm.
Hắn, một… hai… ba bước… tiến lại gần cô hơn.
Nếu như khoảng cách giữa hắn và Băng Vân là một nghìn bước, hắn nguyện sẽ bước chín trăm chín mươi chín bước và đợi cô bước nốt bước cuối cùng.