Thần Tiên Cũng Biết Cuồng Si - Chương 02

Tác giả: Kennijj

Thiên đình im ắng chợt nổi giông bão khắp một khoảng trời phía Tây. Nơi đó chính là Tiên điện.
- Băng Vân, ngươi đã làm cái trò gì hả??????
Thần điện Nương nương nghiến răng nghiến lợi rít lên từng tiếng. – Ngươi… hừ, ngươi dám mở miệng bảo làm vỡ quả cầu tiên tri sao?
“Sự thật rành rành, ta chối thì bảo ta gian dối, ta nhận lại bắt đầu đay nghiến ta. Grừ… Mụ già này lắm miệng thích xỉa xói ta nữa thì cứ coi trừng. Ta đây gộp lại trả luôn một thể.”
Băng Vân hận không thể bỏ đi, dù sao làm vỡ quả cầu tiên tri cũng là trọng tội nên phải nín nhịn, nín nhịn a~ Bà ta nói gì cũng mặc kệ, đàn gảy tai trâu, sấm đánh dọa vịt (*câu này bốc phét*)~~~
Một lát sau, nhìn thấy khói trên đầu Thần điện Nương nương vơi bớt, nàng lựa lời mở miệng, giọng ngọt như kẹo đường khiến cho da gà nổi lên cả tảng. -_-
- Thần điện, ta…
- Ngậm miệng lại!!! Bà ta rú.
Nàng không thèm giải thích nữa, chỉ đứng im lặng, hết nhìn xung quanh, chán chê lại ngó ngó bộ huyết phục của mình. Lời trì triết của mụ già này căn bản chẳng nghe lọt một phần ba chữ.
Băng Vân nàng tự nhận số nàng thật vô vàn đen đủi! Rõ ràng nàng luôn cẩn trọng không bước chân trái trước, vậy mà không hiểu vì sao thần xui xẻo vẫn luôn gõ cửa hỏi thăm. Hôm nay lão ta tiếp tục làm công việc "ăn bám" nàng, còn dám tặng nàng một bất ngờ siêu vĩ đại nữa. Thật mất công nàng chọn lựa y phục mất nửa ngày để đi dạo, màu đỏ căn bản vẫn không tránh được đại họa nha. Còn nữa, đáng nhẽ giờ này nàng đang được luyện kiếm pháp hay học làm phép rồi. AHHH!!!
Hồi tưởng~ing
Trời lộng gió, sương mù giăng khắp thiên cung mờ mờ ảo ảo. Tiếng sáo trúc trong trẻo, nước suối róc rách chảy... Tất cả tạo nên phong cảnh thực hữu tình. Tâm trạng Băng Vân cũng vì vậy mà rất tốt, nàng thong dong cưỡi cân đẩu vân đi dạo chơi, tiện thể sẽ qua cung Thái Bạch Kim Tinh đánh cờ. Nào ngờ giữa đường gặp một lũ yêu quái, ma quỷ mà nhìn rõ thì chính là Xitanti đang định nhân lúc Tiên điện vắng vẻ vào trộm đò, còn cả gan dám trêu ghẹo nàng. Máu chính nghĩa nổi lên, cộng thêm chút tức giận nàng rút quạt mẫu đơn lao vào bọn chúng.
- Xoẹt… Lũ Xitanti từ từ ngã xuống, nhưng một tên đột ngột ôm theo quả cầu tiên tri lao tới từ phía sau. Nàng thuận thế đưa một cước chém hắn thật ngọt. Vâng, thiên nữ Băng Vân chém thành công khiến Xitanti tan xác, đồng thời quả cầu tiên tri chung số phận vỡ vụn thành vạn tỉ mảnh nhỏ… – Choang! Đời này còn gì đen đủi hơn nữa.
Khí thế hùng dũng, hiên ngang cũng theo đó mà tụt xuống âm độ. Nàng nguyền rủa tổ tông tám hoánh nhà lão thần xui!!! Nguyền rủa lão ta những gì tệ hại nhất. *khóc*
Hồi tưởng end~~~~
Cơn tức giận của Thần điện không còn nữa, mỗi tội bà ta cứ chau mày khiến người đối diện cực kì khó chịu. Đã vậy lại đi vòng lên vòng xuống, vòng trái vòng phải không chịu dừng, mắt nàng nhìn theo cứ phải gọi là sắp lé tới nơi.
- Đứng lại! Nhất thời chịu không nổi, nàng quát lớn.
- Sao? Mụ ta quặc lại.
- Ta… Việc kia, ta chẳng qua vì muốn bắt trộm thôi. Nếu trách phải trách tên yêu ma kia dám ôm quả cầu tiên tri cùng lao vào, ta lỡ tay… chém nhầm…
- Ngươi không có mắt sao? Học võ thuật kiểu gì mà còn có chuyện chém nhầm ở đây. Thần điện Nương nương ngắt lời.
“Hừ, ta không giỏi nên mới phải học chứ. Giờ này là phải tu luyện kiến thức đấy. Hừ, bà ta cũng “siêu” thật, siêu đến mức ma trận quá yếu khiến bọn yêu quái cấp thấp cũng lọt vào được.”
Băng Vân thầm nghĩ như vậy mà không biết thần điện Nương nương đang rất hả hê trong lòng. Bà ta chính là cố ý để lừa nàng vào bẫy. (T/g: ghen tị với nàng quá mà ^o^)
- Ngươi phải chịu sự trừng phạt.
- Ta biết.
Kế đó, mấy tiểu đồng củ bà ta lôi nàng một cách rất mất hình tượng đến đại điện.
Ngọc hoàng và Vương mẫu nhận được cấp báo đã tới từ lâu, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng. Các dại tiên cũng vậy, thầm thương xót cho Băng Vân.
- Ngọc hoàng, Vương mẫu, hai người đã nghe bản tấu, bây giờ xin hãy ra hình phạt.
- Thần điện – Vương mẫu lên tiếng. – Ngươi thừa biết thân phận của Băng Vân, nàng rằm tới là cử hành hôn lễ với Diêm vương. Hiện tại cũng đang giữ chức vị công chúa của thiên cung.
- Vương mẫu, thần biết, nhưng trách tội cần công tư phân minh, nể tình cũng chỉ tránh được tội ૮ɦếƭ.
૮ɦếƭ? ૮ɦếƭ đối với thần tiên chính là hút linh hồn cho vào lò bát quái bảy bảy bốn chín ngày cho tiêu tán hoàn toàn, vĩnh viễn không đầu thai. Nàng tránh được cái này. Nhưng rồi hình phạt phải chịu sẽ là gì đây?
Phút chốc, thiên cung vốn yên tĩnh bỗng náo động. Các đại tiên nhốn nháo tìm hình phạt phù hợp mà nhẹ nhàng nhất với nàng. Thần điện Nương nương nhìn mà sôi ruột sôi gan, nhưng bà ta chưa muốn ép nàng ૮ɦếƭ hẳn, bà ta còn muốn chơi đùa nàng ta tới sống dở ૮ɦếƭ dở.
- Ngọc hoàng, Vương mẫu. Hãy tước bỏ đạo hạnh của nàng ta, phạt làm người trần tục một kiếp lang thang.
Tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng lá rơi. Tất cả đều nghe ra mùi thâm độc trong ý kiến này của thần điện. Nhưng không thể bác bỏ bởi vì nó quá phù hợp với hiện tại. Ngọc hoàng thở dài, Vương mẫu chán nản không đành lòng hạ quyết tâm.
Nhưng việc gì đến sẽ đến. Hôn lễ hủy bỏ, ngày mai nàng chính thức từ bỏ cõi tiên.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng để từ biệt mọi người. Nàng đến vấn an Ngọc hoàng, Vương mẫu trước, rồi mới thăm sư huynh, sư tỷ cùng Hằng Nga, Thỏ Ngọc.
- Băng Vân, lại không giúp được ngươi. Ngọc hoàng nói với nàng.
- Công tư phân minh khó trách. Cũng do thần quá không may.
- Sau này phải cẩn thận. Việc lần này ta nghĩ có kẻ hãm hại. Vương mẫu nắm tay nàng.
Ba người không nói nhưng đều ngầm hiểu kẻ được nhắc tới là ai.
- Vậy chuyện liên hôn…? Quá nửa ngày nàng mới hỏi vấn đề chính.
Lời vừa dứt, hai vị kia cùng trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Diêm Vương từ chối nếu đó không phải là nàng… Xem ra với nàng, hắn là có ý.
- Vương mẫu, tình duyên với tiên nhân không thể tùy tiện…
- Haha, nàng xem lúc nào rồi. Với Diêm Vương thì chẳng có gì là không thể cả.
Băng Vân lại ngẫm nghĩ, tại sao Diêm Vương kia chỉ chấp nhận nàng. Thiên cung này thiếu gì thiên nữ xinh đẹp, thần thông quảng đại hơn nàng. Hơn nữa, hắn kết duyên đại với một người là được mà, có là ai thì khi tới Âm cung cũng bị bỏ xó mà thôi.
Mải nghĩ, Băng Vân không biết đã tới cung Nguyệt Quảng khi nào. Đại ca, nhị ca, đại tỷ, Hằng Nga, Thỏ ngọc đều đã tập trung đủ cả. Hôm nay ở đây tổ chức tiệc chia tay.
- Băng Vân, muội muội ngốc của ta. Bảo Yến véo má nàng, cố nén cho lệ không rơi. Muội này lúc nào cũng khiến cho người ta lo lắng, rốt cuộc thì hôm nay đã gây ra chuyện lớn.
- Băng Vân, ta đã dặn nàng luôn cẩn trọng khi ở Tiên điện mà. Đại ca Bảo An lên tiếng.
- Muội muội ngốc. Bảo Thạch trách móc.
- Nàng thật thích lo chuyện bao đồng. Hằng Nga và Thỏ Ngọc đồng thanh.
“Hừ, cả nhiên đều trách mắng ta.”
Tuy trách nhưng sau rồi họ vẫn cười thật tươi chứ không muốn đau buồn. Dù sao thì nhân gian cũng rất gần, họ chỉ cần cưỡi cân đẩu vân xuống tìm gặp nàng được ngay thôi. Nàng cũng không bắt buộc phải phong ấn kí ức.
Nhưng, duyên trời khó đoán, đây có thể là cuộc gặp đầy đủ mà rất lâu hoặc không bao giờ còn nữa.
- Băng Vân, tặng nàng phòng thân. Bảo Thạch đưa cho nàng song kiếm.
- Cảm ơn huynh, nhị ca.
- Nếu cảm ơn thì nhân tiện múa điệu múa muội vừa học đi.
Bạch y lả lướt theo từng bước chân Băng Vân. Ánh sáng màu hồng đào thoát ra từ song kiếm bao phủ xung quanh. Không có từ nào có thể lột tả được hết vẻ kiều mị, quyến rũ của nàng khi này. Giống như một đóa mẫu đơn nở rộ, thân váy xòe rộng. Nàng quay từng vòng, từng vòng. Thân hình uốn lượn mềm mại, đường kiếm mạnh mẽ. Hoa đào rơi thơ mộng, hòa nhịp vào vũ điệu ấy. Hào quang, khí thế thoát tục. Điệu múa này rất thu hút, giống như chủ nhân của chính nó. Giọng hát nàng cất lên, trong trẻo, nhẹ dịu, cuốn hút vô cùng.
“Tịch dương mộng mị
Người mờ ảo đứng ở nơi đó
Có phải là chờ đợi ta chăng?
…Hợp tan là lẽ dĩ nhiên ở đời
Ta không phục nhưng cũng không thể đổi thay
Kiếp tương phùng
Kiếp ly biệt
Ân ân oán oán, bao giờ hạnh phúc mới tới đây…”
Không chỉ những người ngồi trong bữa tiệc này si mê, mà còn có thêm một kẻ khác vô tình nhìn thấy. Hắn đứng như trời trồng, nhìn nàng không rời mắt.
Băng Vân, quả thực rất thu hút, rất đặc biệt, và quan trọng là đáng để đánh đổi!
Tiệc cũng tới lúc tàn, người ta dù không muốn cũng phải chấp nhận chia ly. Băng Vân mỉm cười chào họ rồi theo Thiên Lôi ra cổng trời.
Quả nhiên chủ nào tớ nấy. Thiên Lôi là “đồ đệ” của Thần điện nương nương nên xem ra rất căm ghét nàng. Vô sỉ, hắn dùng ánh mắt trần trụi nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi tức giận lườm nguýt như muốn ăn tươi nuốt sống lôi nàng đi.
Băng Vân chưa kịp chuẩn bị tâm lí. A lê hấp, Thiên Lôi dùng bàn chân vàng vĩ đại của mình thượng cho nàng một cước. Thiện tai, thiện tai! Còn đâu thiên nữ, công chúa nhà trời. Nàng lăn lông lốc như trái bóng, tim gan lộn tùng phèo, quanh đầu chỉ toàn sao với trăng.
- Đáng đời nhà mi. Tiện nữ! Ông ta rống.
Khi nàng đang trên đường “du ngoạn” xuống nhân gian thì bỗng xuất hiện một hố đen chắn ngang giữa đường. Nó mở to hút nàng vào, nàng chỉ có thể trơ mắt cam chịu chứ không thể phản kháng. Nháy mắt, trước mặt hiện ra một thế giới thật hỗn đản!!!
૮ɦếƭ, nàng đã rơi vào chốn nào vậy?
Trong khi Băng Vân đang sững sờ trước một thế giới kì lạ thì ở Âm cung, không khí thật khác thường.
- Diêm Vương, tới lúc rồi.
- … Hắn trầm mặc.
- Người hối hận rồi sao? Thần không gian hỏi khi thấy bộ dạng ấy.
- Không hề.
Chỉ là hắn đang nghĩ nữ nhân kia sẽ làm thế nào khi ở trong tình cảnh lạ hoắc kia. Con người hắn, tuyệt nhiên không biết đến hai từ hối tiếc.
- Ngươi thực muốn như vậy? Cho nàng ta xuyên không? Thần không gian hỏi.
- Phải.
- Và sau đó ngươi chấp nhận một ngàn năm làm u hồn để được tới thế giới mà nàng ta sống? Thần thời gian tiếp lời.
- Đúng vậy.
- Diêm la, ta thực không ngờ ngươi có ngày sẽ như vậy. Ngươi hy sinh thế vì cái gì chứ? Nàng ta đâu biết được. Nàng ta xuyên không trong giây lát nhưng đối với ngươi lại đợi cả một kiếp.
- Không hề gì. Chỉ một ngàn năm mà thôi.
Những lời nói hôm trước luẩn quẩn trong suy nghĩ một lần nữa.
Hắn sống trên đời này đã hàng vạn năm, và sống trong bóng tối của địa ngục từ rất rất lâu rồi. Hắn nghĩ, luôn luôn sẽ là như vậy cho tới khi gặp nàng. Chính nàng đã khiến tâm tư hắn xáo động… Nhưng tiên nhân không thể biết đến tình yêu. Nếu phạm phải chỉ có cách từ bỏ đạo hạnh. Hắn không sao, nhưng nàng thì sẽ bị liên lụy, vì vậy mà cứ âm thầm che giấu sự rung động ấy, dùng liên hôn để gắn kết nàng với mình.
Thời gian lại lặng lẽ trôi, rằm sắp tới mà hắn nghe tin nàng phải bỏ kiếp tiên nhân, trở thành người phàm trần. Vậy thì… chi bằng hắn cũng vậy đi.
- Ta… chẳng phải nhân gian, người ta nói rằng chỉ cần nhìn thấy người mà mình yêu thương sống yên bình đã thật mãn nguyện sao? Khẽ nói với hai người bạn.
Hai vị thần ấy biết chứ. Kẻ như hắn, nếu không để tâm mãi mãi không lọt vào mắt. Còn nếu như động tâm rồi thì không bao giờ buông ra nữa. Thiên nữ ấy… hắn yêu rồi!
Băng Vân…
Hắn phủi hết mùi bóng tối, nhắm mắt lại tưởng tượng bóng hình nàng trong lần đầu tiên gặp gỡ, cố gắng khắc ghi khuôn mặt ấy vào tim.
Lời của Thần không gian và Thần thời gian vẫn vọng lại trong tâm can.
- Ta giúp người nhưng dù sao người cũng vẫn phải đánh đổi cho công bằng. Không chỉ làm u hồn một nghìn năm, người còn mất tất cả kí ức ở kiếp này. Hơn nữa tới thế giới nàng ta sống, hai người là định mệnh hay là nghiệt duyên bọn ta không thể biết chắc… Hy vọng lựa chọn này của người sẽ khiến người được hạnh phúc.
Phải, họ chỉ có thể giúp tới đó, tương lai kia là tột cùng hạnh phúc hay tột đỉnh đau khổ còn phải theo ý trời…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay