Lấy điện thoại ra, anh tìm số cô để gọi nhưng chỉ hai hồi chuông thì cuộc gọi bị từ chối. Anh tiếp tục gọi, cô tắt hẳn điện thoại không liên lạc được nữa.
Cẩm Tú đã thấy anh, vừa định bước đến liền nhìn thấy có người đứng phía sau anh theo dõi nên bước chân ngưng lại rồi điện thoại cũng chẳng dám nghe.
Tuệ Nhi đuổi kịp ra ngoài bước đến bên bám tay Kiệt hỏi thăm:
– Anh tìm ai sao?
– Sao em lại ra đây?
– Ông em tìm anh nên em ra gọi, chúng ta vào thôi.
Khi thấy Kiệt đã quay trở vào, Cẩm Tú mới bước ra khỏi chỗ nấp. Cô đứng nhìn theo bóng lưng anh khuất dạng mới xoay người lững thững đi bộ rời đi, dáng đi bệ rạc chẳng có sức sống khiến bóng người liêu xiêu đổ nghiêng ngả trên lòng đường….
…
Giai Ngọc không gọi được cho Cẩm Tú thì giục Đình Dương đi tìm nhưng anh lại lắc đầu không đi.
– Anh đã nhờ người tìm cô ấy rồi.
– Anh nhờ ai hả? Mà sao cô ấy đi giờ này chưa về nhà để ba mẹ suốt ruột chứ? Ít nhất thì cũng nên gọi về đằng này còn không liên lạc được.
– Hôm nay họ đã gặp nhau.
Giai Ngọc trợn tròn mắt hỏi:
– Anh Kiệt về nước rồi sao?
– Ừ, cậu ta về mấy ngày hôm nay rồi.
– Anh đã nhờ anh ấy đi tìm Cẩm Tú hả? Anh điên à? Cô ấy khó khăn lắm mới quên được mới sống yên ổn được sao anh lại để họ gặp nhau chứ?
Đình Dương ngồi xuống ôm vợ vỗ về:
– Họ chưa quên nhau đâu, anh tin rằng họ đều mong được gặp nhau, mong được bên nhau đấy nên em đừng lo lắng nữa. Bây giờ anh cũng là anh của Cẩm Tú nên sẽ không làm gì khiến cô ấy tổn thương đâu.
– Nhưng mà… gia đình họ sẽ gây khó dễ nếu biết chuyện đấy.
– Kệ Kiệt đi, cậu ta yêu thì sẽ có cách bảo vệ người mình yêu. Khi nào cần ra mặt anh sẽ đứng ra, nhất định sẽ không để ai khi dễ cô ấy. Em yên tâm chưa?
Giai Ngọc khẽ gật đầu, đúng rồi, bây giờ Cẩm Tú có cả gia đình chồng cô bảo kê cơ mà, họ mà dám manh động, cô nhất định sẽ không nhịn…
– Ông xã, em thèm ăn vịt quay..
Đình Dương nhíu mi tâm khẽ lừ mắt nhưng ánh nhìn lại đầy yêu chiều:
– Nhưng anh sẽ chỉ cho em ăn một chút thôi đấy?
– Vâng, cho em đi ra ngoài ăn được không?
– Bác sĩ nói em nên hạn chế đi lại thì hơn.
– Em đi mua cùng anh nhưng sẽ chỉ ngồi trên xe thôi mà…. cho em đi cùng đi mà.
Giai Ngọc giật giật tay áo Đình Dương nỉ non đòi đi cùng. Cô phải nằm viện lâu rồi về nhà vẫn bị cấm vận dù bác sĩ đã nói thai nhi ổn định rồi mà anh vẫn bắt cô ngồi một chỗ thực sự rất bí bách.
– Anh… em khỏe rồi mà…. cho em đi với.
Không chối được nên anh lấy áo mỏng khoác cho cô dặn:
– Anh chỉ chiều em lần này thôi đấy.
Giai Ngọc rụt cổ cười dang tay ôm cổ anh quắp cả người bên hông cho anh mang mình đi.
– Càng lúc càng hư…
– Em thấy mình ngoan mà.
– Ừ ngoan, ngoan mà chồng chưa nói xong đã cãi xong rồi.
– Đấy là yêu thương nhé, nếu em không thèm cãi anh nữa là ghét đấy.
Đình Dương không chấp với lí sự cùn ấy mà bế nhấc cô ra xe. Mẹ Yến chưa ngủ thấy hai vợ chồng rục rịch đi thì ngó sang hỏi:
– Giờ này hai vợ chồng còn đi đâu?
– Bọn con ra ngoài có chút việc, ba mẹ ngủ sớm đi. Nay Cẩm Tú không về đâu ạ?
– Ừ nó vừa báo mẹ rồi. Còn con nữa, muộn rồi còn kéo vợ đi đâu.
Đình Dương nhìn Giai Ngọc đang lờ đi như không phải lỗi của mình lại còn nháy mắt với anh cười như có như không nữa.
– Vợ con thèm ăn nên con đưa cô ấy đi ăn.
– Sao con không đi mua về mà lại bắt vợ con đi chứ?
– Mẹ… con muốn đi cùng anh ấy. Con trai mẹ nổi bật lắm nếu con không đi cùng sợ có người lại nẫng mất anh ấy.
Bà Như Yến nghe con dâu nói thì không bắt bẻ con trai nữa nhưng lại phủ đầu:
– Mặt nó cứ như sát thủ ấy chả ma nào thèm động đâu, may mà có con không thì vẫn ế sưng mặt ấy. Thôi đi nhanh còn về không mệt.
– Mẹ này, mẹ vừa phải thôi nhé! Con có bồ cho mẹ hài lòng.
Đình Dương vừa nói xong câu ấy liền quay sang nhìn Giai Ngọc cười trừ:
– Anh chỉ nói vui thôi sẽ không làm thật.
Vậy nhưng anh vẫn bị vợ lừ cháy mặt không thèm nói chuyện suốt quãng đường còn lại. Về đến nhà, Giai Ngọc cũng không cần anh nữa mà tự mình đi lên phòng vệ sinh cá nhân trèo lên giường đi ngủ.
– Ngọc…
-….
– Anh chỉ trêu mẹ thôi chứ không có ý gì cả.
– Để cho em ngủ
Đình Dương biết khi phụ nữ mang thai dễ cáu giận nhưng mà như này khiến anh bứt rứt khó chịu nên kệ cô giận vẫn cứ nằm xuống kéo ôm vào lòng:
– Giai Ngọc, anh xin lỗi.
– Anh có suy nghĩ ấy nên chỉ là sớm hay muộn thôi… xin lỗi làm gì chứ?
– Em hiểu tính anh mà, anh đâu phải người ăn tạp. Nếu không vì sao anh giữ thân cho em hơn 30 năm hả?
Giai Ngọc ghét bỏ mà mang tay anh lên cắn một miếng thật mạnh nhưng Đình Dương cũng chẳng dám kêu chỉ biết cô phát tiết như vậy là đã bỏ qua.
– Giai Ngọc, Kiệt và anh có một dự án lớn bên quân đội. Nếu thành công sẽ thu lại nguồn lợi rất lớn còn không mà phá sản thì…
– Càng tốt, anh ở nhà với em…
– Em sẽ không giận chứ?
Giai Ngọc xoay người lại, vòng tay ôm thắt lưng anh ngửa cổ cười:
– Em sẽ nuôi anh khi ấy có phải anh sẽ có thời gian cho em và con không?
– Không ai như em cả
– Vậy nên anh cứ thoải mái mà làm cùng anh ấy, khi anh đã quyết định là có lí do phải không?
– Ừm… đừng có chê anh nghèo đấy.
Giai Ngọc gặm lên cằm anh một cái cười sảng khoái:
– Yên tâm khi ấy có phú bà bao nuôi anh, chỉ cần anh vẫn đẹp trai và phục vụ em tốt là được.
Bàn tay nhỏ xoa xoa trên иgự¢ anh khiêu khích liền bị nắm lấy:
– Xin em đừng đầy đọa anh như vậy?
Giai Ngọc càng lấn tới khiến anh đầu hàng vô điều kiện. Cô biết người như anh đã phải nhịn mấy tháng không phải dễ dàng, dù không được như trước khi mang thai nhưng cả hai vẫn có những giây phút thăng hoa hạnh phúc.
….
Cẩm Tú ngồi lặng yên không nhúc nhích bên ghế sofa, điện phòng còn chẳng muốn bật lên cứ ngồi vật vờ vô định trong ánh đèn mờ ảo hắt lên từ trong phố. Căn hộ này, đâu đâu cũng là hình ảnh hạnh phúc của cô và anh vậy nên hai năm qua, cô chỉ dám thuê người thường xuyên đến dọn dẹp mà rất ít khi trở về. Hôm nay đi mãi rồi bỗng dưng lại muốn đến tìm lại cảm giác xưa cũ đã qua đi trong tiếc nuối. Dù cố gắng xua đi rằng bản thân thực sự sẽ ổn, sẽ không yêu anh nữa nhưng khi gặp lại thì bức tường thành cô đã dựng lên hoàn toàn sụp đổ. Hiện tại, cô rất nhớ anh, nỗi nhớ cào xé trong lòng đến nhức nhối, rất muốn lại gần chạm tới hỏi anh trong hai năm qua đã sống thế nào? Rất muốn giải thích giữa cô và Danh Phong không hề xảy ra chuyện gì cả, rất muốn nói với anh rằng cô đã giữ lời hứa bản thân chỉ dành cho anh.
– Kiệt, anh điên sao? Tắt ngay nó đi không thì bảo.
– Em chê tôi nên chi bằng chúng ta cùng xem rồi thực hành lấy kinh nghiệm.
– Hừ… ai nói không muốn gặp lại tôi hả? Còn chê tôi bẩn nữa cơ mà.
Anh lờ đi coi như mình chưa nói mà lì mặt bắt cô phải khuất phục chấp nhận thua cuộc. Không những thế còn thản nhiên đổ tội:
– Chẳng phải em cũng đã nhuốm bẩn tôi rồi sao? Vậy thì bây giờ chúng ta cùng bẩn.
– Anh không biết xấu hổ à? Đàn ông gì mà nói một đằng làm một nẻo thế?
– Khi ấy tôi còn trẻ trâu không nghĩ nghiệp quật nhanh thế… nào em đến dạy tôi đi.
– Đồ mặt dầy
– Chẳng phải em cũng thích tôi sao, hửm?
– Còn lâu mới thích gã đàn ông cù lần như anh.
Thước phim quá khứ cứ từ từ tua chậm lại, nó vẫn cứ như mới xảy ra mà thôi, nó bào mòn từng ngóc ngách trong tâm hồn. Hóa ra cô đã yêu anh nhiều hơn mình nghĩ.
Tiếng chuông cửa bỗng dưng vang lên, cô ngạc nhiên đến thoảng thốt ngước mắt nhìn ra ngoài nhưng rồi vẫn ngồi im bất động.
– Tú… mở cửa cho anh.
Cẩm Tú vẫn nghĩ chỉ là ảo giác nên không nhúc nhích chỉ cười khổ, có lẽ thực sự cô nhớ anh quá rồi…. nhớ đến mức tự tưởng tượng và hi vọng anh sẽ đến tìm mình. Bây giờ, anh có người khác rồi chỉ còn cô là mãi ảo tưởng và ôm mộng một người cao sang như anh mà thôi.
– Tú… anh biết em có trong nhà, mở cửa cho anh.
Lần này ngoài tiếng gọi còn là tiếng đập cửa gấp gáp mạnh mẽ như gọi cô sực tỉnh mà lao về phía cánh cửa vội vàng mở ra. Đứng trước mặt cô, anh không mặc quân phục nữa mà thay vào đó là bộ đồ đen thui như trước kia. Cô nhoẻn miệng cười nhưng nước mắt lại lăn dài trên má:
– Anh tìm em có chuyện gì sao? Cũng muộn rồi mà.
Anh không trả lời cô mà tự nhiên lách người đi vào như lần đầu anh quyết định dây dưa với cô. Còn cô lại đứng bất động mà thấy tay chân mình thừa thãi.
– Ở nhà sao em không bật điện lên, ai làm gì mà khóc sưng húp mắt lên thế?
– Em đã đi ngủ rồi nên tắt điện…
Cô nói dối anh, đóng cửa lại mà vẫn đứng im không biết làm gì? Anh chỉ như một vị khách ghé thăm mà đi lại khắp nhà.
– Em chưa bao giờ đi ngủ mà không tẩy trang cũng như mặc nguyên váy thế kia cả… bây giờ còn học cách nói dối anh trơn tru vậy hả?
Anh lặng lẽ cầm tấm ảnh của hai người trên quầy bar lên mà chẳng thèm liếc cô một cái. Cẩm Tú cứ đứng im một chỗ, hai tay thừa thãi nắm lấy thân váy nhìn người đàn ông ấy không chớp mắt.
– Em không nhớ anh sao?
Sau một hồi ngắm bức ảnh hai người anh mới quay ra nhìn cô hỏi. Câu hỏi như giọt nước tràn ly, Cẩm Tú chẳng cần biết đúng sai mà vội bước đến sà vào lòng anh ôm chặt lấy gật đầu lia lịa:
– Em nhớ anh…. rất nhớ… chưa giây phút nào em quên anh cả.
Vậy mà anh lại chẳng ôm cô còn lạnh lùng hỏi:
– Không phải em đã bỏ rơi anh sao? Em muốn đá anh đi còn nhớ nhung làm gì?
Toàn thân cô như bị dội cho một gáo nước lạnh mà tỉnh hẳn cơn mộng mị, tỉnh hẳn mơ mộng hão huyền mà buông anh ra lùi người lại nhìn anh đầy thất vọng. Nụ cười gượng gạo xuất hiện:
– Em xin lỗi…
Không tự chủ được mà nước mắt lại xối ra như mưa, cô vẫn nhớ rõ anh đã từng nói sẽ trả lại cô tất cả những gì mà cô đã gây ra cho anh từng chút một. Lòng cô đau tê dại mà khóc nấc lên. Kiệt bước lại gần, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên hỏi:
– Có phải bây giờ em rất yêu tôi… không?
– Kiệt… em….
– Tôi đã từng nói sẽ lấy lại những gì mà em đã gây ra cho tôi… em còn nhớ chứ? Có phải em đang rất đau lòng không? Em chờ mong tôi sẽ lại chạy theo em rồi chấp nhận để em thích thì kéo còn không thích thì trốn cho biệt tích phải không?
Cô lặng thinh nhìn người trước mặt, ánh nhìn của anh lạnh lẽo như băng mùa đông xoáy sâu vào tâm can cô đến nhức nhối. Cô muốn mở miệng ra biện minh nhưng rồi lời lại không thốt ra nổi. Đúng rồi, cô đã luôn xua đuổi anh, đã lừa anh khi anh mong mỏi cô từng giờ từng phút. Hai người đang đứng rất gần nhau nhưng sao lại thấy xa vời vợi.
Cô lùi người lại, khẽ gật đầu rời bỏ ánh mắt của anh. Cô không còn chịu đựng được ánh nhìn oán trách ấy và bản thân thiết nghĩ cũng chẳng muốn giải thích nữa. Đôi khi cố chấp chỉ khiến người ta thêm mệt mỏi, cả anh và cô đều quá mệt với mối quan hệ này rồi.
Vậy mà anh còn không chấp nhận sự nhún nhường chịu thua ấy của cô mà kéo lại áp sát vào tường, cả cơ thể cô bị ghim lại trong vòng tay anh. Cô trở nên nhỏ bé, run rẩy chẳng dám động đậy cũng chẳng dám đẩy anh ra.
– Tôi chọn cách tin em tuyệt đối dù em có đối xử với tôi ra sao đi chăng nữa, vậy còn em thì sao? Tôi cho em cơ hội rời đi cùng tôi nhưng em không làm. Cuối cùng em coi tôi là gì hả?
Lời anh nói gằn lên từng chữ, đôi mắt long lên tức giận. Cô biết mình sai rồi khi nhún nhường người khác bỏ quên đi cảm xúc của anh. Cô nặng nhọc lên tiếng mà cảm giác như Ⱡồ₦g иgự¢ không thể thở nổi nữa:
– Chúng ta kết thúc rồi hãy để mọi chuyện qua đi.
Cô cảm nhận được cả cơ thể anh cũng run lên vì giận, hai tay vo tròn thành nắm đấm đập mạnh bên tường như kìm nén sự chịu đựng muốn bùng nổ để trút hết giận dữ lên người cô.
– Kết thúc? Người được kết thúc không phải là em, mọi chuyện bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi… em… cả người em đừng bao giờ nghĩ đến việc kết thúc với tôi. Vì sao tôi lại phải nghe lời em như một gã ngốc vậy hả? Vì sao em muốn yêu là yêu muốn bỏ là bỏ tôi đều phải làm theo chứ?
– Anh đã có người mới rồi không phải sao? Đừng cố chấp như vậy chỉ khiến anh bị tổn thương mà thôi.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên nụ cười ngạo nghễ, bàn tay dùng lực nắm lấy cằm cô Ϧóþ mạnh:
– Đúng vậy, dù tôi có người mới thì cũng sẽ không buông tha cho em. Giờ em có chạy lên trời tôi cũng lôi được em về, đừng cố mà nghĩ cách lừa dối tôi.
Cẩm Tú lắc đầu cật lực như không muốn tin người trước mặt đã thay đổi. Cô nhìn anh mà tim muốn vụn vỡ, người ngay trước mắt nhưng lòng thì đã đổi thay. Cố vớt vát lại những yêu thương đã từng dành cho nhau, giọng cô mềm nhũn:
– Anh không phải người như vậy?
Đáp lại cô là sự thờ ơ đến trong mơ cô cũng không nghĩ ra, mi tâm anh nhíu lại vẫn không buông mặt cô ra mà buông lời:
– Em cần bao nhiêu tiền để phục vụ tôi?
Cô ngỡ ngàng xoáy sâu ánh mắt lên nhìn anh, làn nước đã che khuất cả tầm nhìn, dù cố gắng nhiều nhưng rồi vẫn không tránh khỏi đau xót mà nước mắt cứ vậy rơi xuống. Cổ họng nghẹn đắng không thành lời mà cứ nấc lên.
– Hay em chê tôi không có tiền như anh trai tôi.
Càng nghe anh nói, cô càng khóc nấc lên rồi lắc đầu nhưng chẳng thấy sự thương xót hay cảm thông nào từ anh cả. Trong đáy mắt chỉ toàn những tia lạnh, ánh mắt còn khinh miệt thấy rõ. Vậy nhưng cô lại hèn mọn đáp ứng yêu cầu anh đưa ra:
– Em không cần tiền của anh… nếu anh muốn…
– Rẻ mạt
Anh hất cô ngã xuống sàn bước chân vội vã rời khỏi căn hộ của cô, cánh cửa đóng sầm lại trước mắt. Cẩm Tú cũng không còn sức mà đứng dậy, bao mong chờ, bao nhớ nhung bỗng chốc như một cơn ác mộng vừa qua vậy. Cô muốn chạy đuổi theo nhưng lời mẹ anh nói lại níu chân cô. Có lẽ cô nên chấp nhận sự thật và chúc phúc cho anh, cô ấy sẽ giúp anh thăng tiến trong sự nghiệp mà không gặp bất kì trở ngại nào hơn nữa… cô phải tỉnh ngộ để biết bản thân mình không thể đứng ngang với anh được, không xứng để sánh đôi với anh… Người cô yêu không thể thiệt thòi như vậy…