Đừng Nói Không Mất Hồn Ngày Đừng Nói Không Mất Hồn thăng cấp sáu mươi, Thù Tiểu Mộc vẫn cấp sáu tư như cũ.
Thầy thuốc đương nhiên đi phó bản nhiều hơn thích khách, huống chi Đừng Nói Không Mất Hồn còn chuẩn bị gom một bộ Tô Mạc—— trang phục thầy thuốc cấp sáu mươi, trong trò chơi này trang bị của thầy thuốc và chiến sĩ Thiên Cơ thật đúng là giá trên trời. Cho nên anh ta liền mang theo vài người ngày ngày đi phó bản Hoàng Tuyền, sau khi mở rộng các mối quan hệ, thì người kéo anh ta không chỉ có mình Thù Tiểu Mộc, một lang băm muốn giao hảo là chuyện rất dễ dàng, huống chi kỹ thuật chữa trị của Đừng Nói Không Mất Hồn cũng không kém cỏi.
Thời gian Thù Tiểu Mộc treo máy vẫn nhiều như cũ—— cô còn phải đi học, buổi tối lên mạng còn phải đi phó bản liên miên, cô có tám tài khoản mở quán, cô cần rất nhiều thời gian để lưu ý xu hướng giá cả của đạo cụ trong Thiên Hạ.
Đừng Nói Không Mất Hồn kêu cô đi phó bản vài lần mà cô không đi, sau đó cũng chậm rãi không kêu cô nữa. Trong phó bản một thích khách chỉ tăng điểm vật lý công kích không đánh quái được, vì thế địa vị trong phó bản, đương nhiên là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Dĩ nhiên Thù Bánh bao cũng hơi mất mát, thầy thuốc luôn lẽo đẽo đi theo sau cô trước kia, bây giờ có khi cũng nửa ngày không thấy mặt, kỳ thật cô cũng rất lười, không có ai kêu cũng không thích làm nhiệm vụ, vì thế bình thường hay đi dạo giữa các quầy hàng hóa thành tinh linh cỏ, đôi khi dạo một vòng mất đứt cả ngày.
Thầy thuốc kia thỉnh thoảng cũng gọi cô trên kênh thế lực:
[ Bang hội ] Đừng Nói Không Mất Hồn: Bé cưng, có thể cho anh mượn một tấm phù Tụ Hồn Cố Phách không? Anh cần kéo người.
Thù Tiểu Mộc liền điều một tài khoản bày hàng của mình, yên lặng gởi bán cho anh ta.
Có đôi khi anh ta thật sự tìm không ra người đi phó bản, cũng sẽ kéo Thù Tiểu Mộc đi, hơn nữa thường nói rất dễ nghe:
[ Đội trưởng tổ đội ] Đừng Nói Không Mất Hồn: Hôm nay anh mang em đi, lần sau em đi một mình cũng biết phải đánh BOSS như thế nào.
Thù Tiểu Mộc không phải người giỏi ăn nói, nên cũng không nói thêm cái gì. Đương nhiên trang bị rơi ra trong phó bản, cho tới bây giờ anh ta chỉ chia cho bản thân mình, Thù Tiểu Mộc cũng không để bụng mấy thứ đá chỉ đổi được vài lạng vàng kia, bình thường cũng không đề cập tới. Có đôi khi rớt ra trang bị có vẻ quý giá, anh ta sẽ nói bán đi sau đó chia tiền, anh ta chia tiền đầy đủ cho những người khác, nhưng Thù Tiểu Mộc thì chưa bao giờ nhận được phần của mình.
Nói hoàn toàn không khó chịu là nói dối , có đôi khi bản thân Bánh bao cũng không hiểu—— một cái tài khoản cấp ba mấy của cô cũng có vốn lưu động tới mấy ngàn lượng vàng, chẳng cần so đo những chuyện này. Nhưng khi người kia mở miệng ngậm miệng đều kêu cô là bé cưng, cô vẫn cảm thấy bối rối.
Cho nên bạn thấy đấy, cho dù là Thù Tiểu Mộc giàu nhất thiên hạ, cho dù từ trước tới nay cô là một cái Bánh bao, nhưng người ta có đối xử tốt với cô thật hay không, cô cũng vẫn canh cánh trong lòng .
Tử Điệp muốn ra cánh đỏ, khi đó cả server không có cái cánh đỏ nào. Thù Tiểu Mộc cảm thấy khó hiểu:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Có cần thiết không? Bạn hiện đang là thầy thuốc số một số hai môn phái rồi? Lôi toản bây giờ hơn sáu trăm lượng vàng một cái lận.
Tử Điệp chỉ cười:
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: Mình biết, nhưng mà trang bị tốt một chút, lúc đi phó bản người kéo cũng có thể thoải mái hơn.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Các bạn đi phó bản, phần lớn đều là Mạn Đà La kéo phải không? Có anh ấy còn sợ không Gi*t BOSS được à?
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: [ Chột dạ ] Bạn cũng biết người ta thao tác không tốt mà, thường dẫn quái tới, làm hại anh ấy luôn phải chạy về cứu, nếu trang bị của mình tốt hơn một chút, sẽ không dễ ૮ɦếƭ như vậy .
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Được rồi mình gom giúp bạn. Nhưng bạn cũng nên tính trước một chút nha, một cái lôi toản hơn sáu trăm vàng, mỗi món trang bị muốn thăng lên cấp mười ba ước chừng tốn năm viên, vị chi ba ngàn vàng. Mười tám món trang bị cần thăng lên cấp mười ba, tức là cần năm mươi bốn ngàn lượng vàng. Tính ra RMB, ước chừng ba ngàn sáu trăm đồng.
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: [ Chột dạ ] Mình biết.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Có đáng không?
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: [ Giơ tay cười to ] Bánh bao à, bạn không hiểu được đâu. Ai, nghe nói bạn lại lập gia đình ? Ông chồng thầy thuốc kia thế nào? Mình nghe nói tất cả nam thầy thuốc trong đất hoang đều là thụ nha!
Thù Bánh bao cảm thấy khó lòng giãi bày:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Mình không có gả cho hắn.
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: Thẹn thùng sao?
Thù Tiểu Mộc quơ con trỏ ở khung tán gẫu nửa ngày, rốt cuộc vẫn xóa những chữ đã đánh đi.
Buổi chiều, Thù Tiểu Mộc lại nhận được tin của Đừng Nói Không Mất Hồn:
[ Bạn tốt ] Đừng Nói Không Mất Hồn nói với bạn: Bạn tốt à, có Thu Thủy Vô Ngân không, giúp anh tẩy cái hạt châu đi.
Thù Tiểu Mộc nhìn mấy tài khoản của mình, khi đó người bán Nguyên hồn châu còn rất ít, mọi người chưa mãn cấp, làm sao có thời giờ lo chuyện hạt châu. Thu Thủy Vô Ngân là một đạo cụ có thể tẩy đi kỹ năng rác của hạt châu, Hệ thống vốn quy định không thể giao dịch, nhưng hệ thống có kế Trương Lương, người chơi cũng có quá tường thê**, mọi người bình thường đều giao dịch hạt châu, sau đó người giữ Thu Thủy Vô Ngân sẽ phụ trách trực tiếp tẩy hạt châu, sau đó giao dịch trả về.
(**Trương Lương kế và quá tường thê :
Trương Lương là mưu sĩ và văn thần, một trong “tam kiệt nhà Hán”, cùng với Hàn Tín, Tiêu Hà có công giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ trong chiến tranh Hán Sở sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc
Ngụ ý của câu này là cho dù có kế của Trương Lương thì ta cũng có đối sách tiếp chiêu.)
Thù Tiểu Mộc nhìn nhìn mấy cái tài khoản của mình, quả thật không có vật này. Cô chỉ đầu cơ trục lợi những thứ cần thiết, mấy món không quan trọng này cô không ᴆụng vào. Huống chi Thu Thủy Vô Ngân này lại không thể giao dịch, rất phiền toái.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Đừng Nói Không Mất Hồn: Không có.
Đối phương nhanh chóng trả lời:
[ Bạn tốt ] Đừng Nói Không Mất Hồn nói với bạn: Vậy em cho anh mượn môt cái thẻ năm trăm, anh mua một cái được không?
Thù Tiểu Mộc nhìn nhìn tài khoản đang mở tiệm:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Đừng Nói Không Mất Hồn: Mình chỉ có thẻ năm mươi thôi.
[ Bạn tốt ] Đừng Nói Không Mất Hồn nói với bạn: Vậy em cho anh mượn mười thẻ đi.
Vào lúc ấy thẻ năm trăm có giá trị hơn bảy trăm lượng vàng, Thù Tiểu Mộc cũng lơ đễnh, trực tiếp chỉ định gởi bán cho anh ta.
Đừng Nói Không Mất Hồn có mua được Thu Thủy Vô Ngân hay không, Thù Tiểu Mộc không biết, nhưng anh ta cũng dùng đạo cụ gửi tin cho cô xem hạt châu Viêm Yêu bốn sao kia, Thù Tiểu Mộc cảm thấy rất mới mẻ:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Đừng Nói Không Mất Hồn: Rất thú vị nha, hôm nào cho mình mượn chơi với.
Đối phương im lặng một lúc:
[ Bạn tốt ] Đừng Nói Không Mất Hồn nói với bạn: Được, tẩy kỹ năng xong sẽ đưa cho em chơi.
Vì thế một ngày trôi qua, hai ngày qua, ba ngày bốn ngày năm ngày trôi qua, đối phương vẫn không hề đề cập tới tiền. Không trả còn chưa tính, còn giống không có việc gì mỗi ngày tán gẫu với cô, lúc ít người lôi kéo cô đi phó bản. Đối phương thản nhiên, Thù Tiểu Mộc liền cảm thấy có phải anh ta đã quên không nhỉ… Vì thế cũng ngại ngùng không đề cập đến.
Sau đó một thời gian, anh ta lại mượn cô một cái thẻ năm trăm nữa, lý do là cần mua con ngựa tốt. Thù Bánh bao có chút không vui, nhưng cô cũng không tiện nói rõ, chỉ nói hiện tại mình không còn thẻ. Nên anh ta nhanh chóng nghĩ cách giùm cô:
[ Bạn tốt ] Đừng Nói Không Mất Hồn nói với bạn: Vậy em cho anh mượn bảy trăm tám mươi vàng đi, anh mua một cái.
Lúc ấy Thù Tiểu Mộc đang đứng trên thềm đá ở thành Tây Lăng:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Đừng Nói Không Mất Hồn: Bạn đợi chút.
Một phần lớn tiền của Bánh bao cất trong quốc khố của ௱ôЛƓ Hồng Thiên Hạ, cho nên muốn lấy ra còn phải phiền đến một người:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Sư phụ.
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Đây.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Giúp đệ tử lấy bảy trăm tám mươi lượng vàng trong quốc khố ra đi.
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Ừ. Nhóc đang ở đâu?
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Ặc, sư phụ đưa cho Đừng Nói Không Mất Hồn đi, anh ấy đang ở đá truyền tống trấn Vĩnh Trữ.
Bang chủ đại nhân hiển nhiên không dễ hù dọa như người nào đó:
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Nhóc nợ cậu ta à?
Ở trước mặt Bang chủ đại nhân, Bánh bao không bối rối như vậy, liền nói ra chân tướng mọi chuyện, phản ứng của Bang chủ đại nhân là một chuỗi dấu chấm than, sau đó nói một câu:
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Thù Tiểu Mộc, nói một chữ không, khó như vậy sao?
[ Bang chủ ] Thánh Kỵ Sĩ: Đừng Nói Không Mất Hồn, thứ Ba tuần trước cậu mượn Tiểu Mộc cái thẻ năm trăm định khi nào trả? Không thể để qua thứ Sáu nhé, Tiểu Mộc nói dùng nó làm phí báo danh Thế lực chiến và thành chiến của bang hội tuần này.
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Lên kênh bang hội, nói không cho cậu ta mượn bảy trăm lượng vàng.
Thù Tiểu Mộc cảm thấy rất khó mở miệng:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Nhưng mà sư phụ, đệ tử đã đồng ý với anh ta rồi.
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Nói.
Thù Tiểu Mộc ở kênh thế lực nghĩ ra N cách nói, cuối cùng cũng không thèm suy nghĩ nữa, trực tiếp đánh một hàng chữ, lại sợ bản thân đổi ý, vội vàng ấn nút gửi đi:
[ Bang hội ] Thù Tiểu Mộc: Mất Hồn, mình không thể cho bạn mượn bảy trăm tám mươi vàng đâu.
Kênh Thế lực lặng im một thời gian rất dài, bên kia không có trả lời.
Thù Tiểu Mộc không biết bọn họ làm thế nào để đòi được nợ, cô chỉ biết là Chỉ Làm Uyên Ương Không Làm Thần Tiên đi tìm Đừng Nói Không Mất Hồn. Chỉ bằng thầy thuốc hiền lành kia mà có thể đòi tiền về sao? Sau này cô mới nghe Tử Điệp nói, Uyên Ương chỉ thản nhiên nói một cậu—— tôi không thể quyết định chuyện trả tiền của cậu, nhưng tôi có thể định đoạt việc cậu có tiếp tục ở lại trong trò chơi này hay không.
Bang chủ đại nhân thâm trầm nói:
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Yêu ghét là tính cách cơ bản của mỗi người, chờ một ngày nào đó nhóc có thể cự tuyệt tất cả những chuyện không muốn làm, nhóc mới là Thù Tiểu Mộc chân chính.