Giấu giếm.Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên những phím đàn. Lướt vuốt nhẹ rồi giơ cao tay, liên tục nhấn mạnh xuống.
Rầm rầm rầm.
Có lẽ đây là bản “Đập vỡ cây đàn” phiên bản của tôi. Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác cùng ngạc nhiên của mọi người tôi liền dừng lại. Thấy vẻ mặt như đã đoán sẵn của bác gái, tôi lại đau lòng. Nở một nụ cười có thể được xem là vô tội trước mặt mọi người, tôi liền nói:
- Khi nãy Hải Linh đã đàn rất hay nên ... hì hì... cháu sợ mọi người không còn chú ý đến cháu nữa. Nên cháu dùng cách này ạ. Mong mọi người thông cảm. Hì hì.
Tôi quay đầu về phía ánh, nhanh chóng được gửi đến nét mặt đầy tự hào của anh. Anh gật đầu, tôi nhướn mày đắc ý.
Mọi người lại im lặng. Tôi chậm rãi đàn đoạn đầu của bản Canon mà tôi thích nhất, dường như bác gái rất bất ngờ, tôi liền dừng lại.
- Khi nãy cháu nhấn mạnh quá nên cổ tay có hơi đau. – Tôi tỏ vẻ tội nghiệp. – Thế nên cháu xin đổi sang tiết mục khác được không ạ?
Hỏi cũng chỉ cho có lệ mà thôi, họ không cho tôi cũng vẫn đổi. Tôi cũng đã được hỏi qua ý kiến đâu mà cũng phải không tình nguyện ngồi chỗ này cơ mà.
Tôi gật đầu với anh phụ trách âm thanh khi nãy. Anh ta liền giúp tôi đem ra một cây guitar và một đế chân micro. Tôi mỉm cười cảm ơn anh ta. Rất may là ở đây cũng có guitar. Tôi cắm micro vào chân rồi nói:
- Cháu xin gửi đến mọi người một bài cháu rất thích ạ, bài hát “Loving you”!
Tôi đưa mắt nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chằm vào tôi, và trong đôi mắt đen sâu thẳm kia hiện lên những tia hạnh phúc. Đây là bài hát đầu tiên tôi hát cho anh nghe, tuy sau này mới biết nhưng từ lâu rồi tôi vẫn muốn một lần hát riêng cho anh.
Trong suốt bài hát tôi không hề dời mắt khỏi anh và anh cũng vậy. Tôi tin dù mọi người cấm cản anh yêu tôi, anh vẫn có cách riêng của mình để chu toàn mọi việc. Tôi không muốn nói với anh, chỉ sợ anh phiền lòng, nhưng tôi biết, anh đã phát hiện ra.
Hẳn là mọi thứ sắp tới với tôi sẽ không dễ dàng, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần có anh, chỉ cần anh ở bên tôi, nắm tay tôi vượt qua mọi chuyện, tôi cũng sẽ kiên cường bước tiếp. Nhưng nếu không có anh, liệu tôi có đủ can đảm để tiếp tục hay không? Tôi không dám nghĩ đến.
Trước kia, tôi từng có suy nghĩ, sau này yêu ai, chỉ cần người nhà của người đó cấm cản, tôi sẽ không nghĩ nhiều mà sẽ rời khỏi người đó. Nhưng hôm nay, mọi việc không dễ như vậy. Tôi cũng không thể không có anh.
- Mẹ gặp em khi nào?
Vừa về đến nhà anh đã ôm chầm tôi rồi hỏi.
- Hôm qua ạ!
- Sao không nói anh?
- Anh cũng hiểu mà!
- Xin lỗi!
- Chẳng có gì để xin lỗi cả, thực sự em có hơi buồn nhưng không sao. Có anh bợ đợ, em đây chẳng sợ gì cả. Hì hì.
- Anh cứ tưởng mẹ thích em!
- Có lẽ ... là trước kia.
Tôi không muốn nói cho anh suy đoán của mình, tôi nghĩ anh cũng có những thắc mắc của anh. Chỉ là hy vọng, mẹ con anh không vì tôi mà bất hòa.
- Anh sẽ giải quyết!
- Dạ!
- Lam Anh?!
Mỗi lần anh gọi tôi như thế này, tôi chỉ thấy xót xa. Không biết thực sự anh gọi tôi hay chỉ vô thức gọi tên tôi để kiểm chứng sự tồn tại của tôi. Nếu một ngày tôi không còn nghe anh gọi như thế, hoặc một ngày, anh gọi nhưng lại không nghe được tiếng đáp trả của tôi, chúng tôi sẽ thế nào? Ba năm sau tôi lại một lần nữa hỏi bản thân mình câu đó.
- Khi bé em đã từng nói với tụi Lan, Quỳnh rằng, sau này em yêu ai, chỉ cần bố mẹ người đó không thích em, thì em sẽ bỏ người kia, chắc chắn là thế. Nhưng bây giờ, không chỉ mình anh không thể sống khi thiếu em, em cũng vậy, không có anh, em cũng không thể hạnh phúc được.
Đột nhiên hối hận vì đã nói với anh câu nói đó tối hôm qua kinh khủng, bây giờ hai cánh tay cứ ê ê ẩm ẩm. Tên kia, sau khi nghe được tôi nói câu đó, cả đêm ôm chặt tôi ngủ không chịu buông. Tôi muốn cử động cũng không cử động được đành phải để cho anh ôm. Nhưng bây giờ thì mỏi tay quá, muốn vẽ cũng không vẽ được.
Nghĩ lại hôm qua, tôi thở dài. Không biết lúc đó đào đâu ra dũng cảm mà “phá” ở bữa tiệc đó. Khi nãy ăn sáng anh có nhắc nhưng tôi lại cứ như là nghe chuyện của người khác. Anh bảo anh thích tôi “loạn” như vậy. Thích cái đầu anh! Hình tượng tôi xây dựng bao năm đã sụp đổ rồi còn đâu!
Sáng nay vừa đến công ty thì mọi người trong công ty nhận được thông báo mới từ ban lãnh đạo. Nghe bảo hôm nay giám đốc mới của công ty chúng tôi hôm nay sẽ nhận chức, và chính thức đến công ty.
Thực ra, khi nghe tin này thì tôi không nhớ gì cả, cũng chỉ nghĩ là nó không liên quan đến mình. Chỉ đến khi gặp lại khuôn mặt quen thuộc vừa gặp tối qua thì tôi mới nhớ.
Tuy tôi không nổi tiếng lắm nhưng làm trong nghề ba năm cũng có thể gọi là có chút tên tuổi, và những người nổi tiếng trong nghề tôi ít nhiều cũng đã nghe tên. Nhưng thực sự tôi không có một chút ấn tượng nào với cô Hải Linh này.
Mãi đến trưa thắc mắc của tôi mới được giải đáp. Vi Như điện thoại, hẹn tôi ra ngoài ăn trưa. Mục đích thì chắc hẳn ai cũng biết, chị ấy muốn cảm ơn tôi vụ của Thành Toàn. Tôi cảm thấy cũng chẳng có gì để cảm ơn, tôi cũng không nói nhiều với anh. Chẳng qua là anh không thực sự muốn thu mua Thành Toàn, nếu anh thực sự muốn, cho dù tôi có là vợ anh cũng không thể lay chuyển được chuyện gì.
Đại khái là chị có nói qua về quan hệ của chị với gia đình của mình. Ông Nguyên Thanh đã bắt đầu chấp nhận chị, quan trọng hơn là coi trọng thực lực của chị trong công ty.
Cái này thì tôi rõ. Qua báo cáo của Jade thì người phụ nữ hoàn toàn có năng lực, chỉ vì lúc đó sự ganh ghét đã che mờ lí trí của chị.
Chị cứ thắc mắc mãi lí do tại sao tôi tin chị, nhưng tôi không thể nào trả lời được. Tôi nói với chị, tin thì là tin, chẳng cần cơ sở, cũng chẳng cần lí do. Chị mỉm cười, tỏ ý rất muốn kết bạn với tôi. Nhưng thực sự tôi rất ngại. Giữa chúng tôi, ít ra, đã từng có một mắt xích vô hình đã làm gián đoạn mối quan hệ này và liên quan đến một người nữa. Tôi cũng chỉ mỉm cười, không từ chối trực tiếp nhưng có lẽ, người làm ăn như chị cũng hiểu được dụng ý của tôi.
- Hải Linh về làm giám đốc công ty của cô, cô cảm thấy thế nào?
- Chị biết sao?
- Ừ! Tôi nghe nói gia đình cô ta giúp cô ta chen chân vào công ty đó.
- Cô ấy có thực sự liên quan đến kiến trúc không?
- Hình như là không. Tôi cũng không chắc chắn nguyên nhân cô ta muốn làm giám đốc công ty đó, nhưng tôi nghĩ ít phần là vì cô.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi biết là thế giới bất công nhưng chưa nghĩ là nó bất công một cách rõ ràng như vậy. Tôi biết là đã có người nghèo thì sẽ có người giàu, nhưng chưa từng nghĩ là sẽ có những nhà giàu đến không tưởng như vậy. Nếu muốn thì hoàn toàn có thể mua một công ty, nếu muốn thì hoàn toàn có thể mua chức quyền tại một công ty. Tuy tôi chưa từng xem qua lai lịch của cô ta nhưng cũng biết chắc cô ấy xuất thân từ một gia đình giàu có. Nhưng vẫn chưa hề nghĩ gia đình ấy lại có khả năng như vậy.
Nhưng mà có cần phải vì tôi mà bỏ nhiều công sức vậy không? Mua một chức giám đốc không dễ, lại làm giám đốc không thuộc lĩnh vực của bản thân, và còn làm giám đốc chỉ vì một tình địch? Đột nhiên tôi thấy bản thân mình cũng có giá ghê gớm.
- Lam Anh?
- Dạ! Chị muốn nói gì? –
Tôi chăm chú nhìn chị ta. Chị có vẻ muốn nói, rồi lại không, rồi lại vẫn nói.
- Nếu có gì khó khăn, hãy đến tìm tôi. Tôi sẽ giúp cô. Tôi thực sự muốn làm bạn với cô.
Nếu nói khi nãy có cảm giác bài xích thì bây giờ cảm giác đó chẳng hề lắng đọng một chút nào trong tôi. Bỗng nhiên nghe một người xa lạ nói với bạn câu đó thì bạn sẽ cảm thấy thế nào? Một là, mình đang bị lừa. Hai là, người này rất rất thật tâm.
Tuy không thân, nhưng tôi có cảm giác được câu nói của chị xuất phát từ đáy lòng. Nhưng nét mặt của chị thế kia thì tôi không tài nào lí giải được.
- Cảm ơn chị. Nhất định!
- Lam Anh! ... Không có gì!
- Chị nói đi, em đang nghe?
- ... – Tôi nhướn mày đợi chị tiếp tục. – Thực ra, thực ra ... Nguyên Quân còn sống!
Chẳng biết mình đã im lặng bao lâu nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng nói vô cùng bình tĩnh của chính mình.
- Đức Long biết đúng không chị?
Như Vi lén lút nhìn tôi rồi lại cho tôi đáp án không muốn nghe nhất.