Hà Sơ Tam thường xuyên chuồn ra ngoài lêu lổng cùng Hạ lão đại, Hà ba thấy vậy thì nghi hoặc trong lòng —— luôn cảm thấy con trai nhà mình nói chuyện yêu đường không giống với con trai nhà người khác, không mua này nọ, không đi shopping, không uống café, suốt ngày lén la lén lút, đi chỗ nào cũng không khai với ba, gọi điện thì lủi vào trong wc thủ thà thủ thỉ. Con bé nhà người ta cũng không dệt khăn quàng cổ mà đưa caravat, lại càng không đến thăm bố chồng. Hơn nữa, dù ông nói bóng nói gió thế nào, thì Hà Sơ Tam vẫn luôn làm vẻ thẹn thùng xấu hổ nói: Ba à, còn chưa đâu vào đâu.
Chưa đâu vào đâu cái gì chứ! Hà ba cảm thấy con trai đang lén la lét lún hẹn hò với con gái đại phú hào! Chờ đến bát tự gạch ngang cái thành đại tự* —— thì thiên kim người ta thành bụng ‘to’ rồi —— đến lúc đó mới thành gà bay chó sủa!
(* bát tự (八) gạch ngang thành đại tự (大).)
Hà Sơ Tam không biết ba mình đang ưu phiền, tiếp tục ngày tháng chua xót và ngọt ngào nói chuyện yêu đường với lão đại, mắt thấy đầu tháng hai chính là tết âm lịch, thì mời Hạ lão đại tới cửa làm khách.
Ngoài dự kiến của cậu, Hạ Lục Nhất từ chối.
“Ba mươi năm nay tôi có chuyện.” Hắn giả bộ thờ ơ.
“Đến ba mươi còn có chuyện sao?” Hà Sơ Tam nói: “Tối cũng không được? Hay là tôi ăn tối với ba xong thì qua tìm anh nhé?”
“Tối cũng không được.” Hạ Lục Nhất nói: “Hôm đó cậu đừng tìm tôi, điện thoại cũng đừng gọi.”
Trực giác Hà Sơ Tam thấy ngày đó hắn muốn làm chuyện lớn gì đó, trong lòng lo lắng, mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng đành rũ đầu, im lặng suy tư.
Hạ Lục Nhất không nhìn nổi cái vẻ ủy khuất này, nhịn rồi nhịn, vẫn mềm lòng nói: “Được rồi, chờ tôi làm xong thì đi tìm cậu, tối đừng có gọi qua.”
Hà Sơ Tam ngẩng đầu mỉm cười. Trong đầu vẫn ẩn ẩn bất an.
……
Trong thời gian làm việc, Hà Sơ Tam hẹn Thôi Đông Đông đến quán rượu dùng trà đối ẩm. Thôi phó đường chủ vừa ngồi xuống, hai tay đan thành chữ ‘x’, che mặt: “Đừng, đừng có hỏi. Lão đại biết gần đây cậu hay hỏi linh tinh, cố ý dặn, đứa nào lắm miệng với cậu thì Gi*t không tha!”
“… Vậy sao chị còn theo em ra ngoài.”
“Có người mời uống trà, sao tôi lại không đến?” Thôi Đông Đông nhàn nhã nói, tùy tay gắp há cảo bỏ vào miệng, động tác thanh nhã không hề lang thôn hổ yết như lúc trước —— nhìn có vẻ thức ăn không tệ lắm.
“Không phải em muốn nghe ngóng cái gì cả.” Hà Sơ Tam bất đắc dĩ nói, lại đẩy nước sốt lên trước mặt cô: “Mà là có chuyện muốn tìm chịu.”
“Hả?”
“Là như thế này, Đông Đông tỷ, chị có hứng đầu tư nhà đất không? Em vừa mới vào công ty mới, không có nhiều khách hàng, chỉ tiêu năm nay lại kém. Em muốn mời chị dùng danh nghĩa công ty của chị mở một tài khoản bạch kim ở chỗ em, làm mấy hạng mục, đây là văn kiện hạng mục kế hoạch.”
Thôi Đông Đông nhận văn kiện, tỉ mỉ lật qua một lần, nghi hoặc nói: “Làm tỉ mỉ cẩn thận như vậy, cậu mất rất nhiều tâm tư rồi?”
Hà Sơ Tam cười: “Đề cử đưa cho chị, tất nhiên là phải tốn tâm tư. Em cam đoan mỗi năm ít nhất có 33% lợi nhuận, nếu hạng mục tiến hành thuận lợi thì lợi nhuận kỳ sau sẽ khả quan hơn.”
Thôi Đông Đông lại lật văn kiện, suy tư nói: “Được rồi, để tôi cầm về suy nghĩ thêm, trong tuần trả lời cậu.”
“Đúng rồi, Đông Đông tỷ, tiền đầu tư lần này cần phải sạch sẽ.”
“Biết rồi.” Thôi Đông Đông bực mình nói: “Lão đại mà biết tôi dùng tiền đen gạt cậu, còn không treo tôi thiêu ૮ɦếƭ? Tôi dùng tên công ty mới đăng ký để lập tài khoản, đã được chưa?”
“Vậy là tốt, vất vả cho chị rồi.” Hà Sơ Tam ân cần châm trà cho cô: “Còn có chuyện khác muốn nhờ chị, Đông Đông tỷ.”
“Nói.”
“Khụ…… Chuyện đầu tư lần này, đừng nói cho Lục Nhất ca biết là em đề cử được không? Dù sao hắn không biết cụ thể em đang làm ở công ty nào, chị chỉ nói chị đầu tư bình thường được không. Chị biết đấy, hắn không thích em và công ty lui tới, không thì lại giận em.”
“Tôi hiểu, hắn trời sinh đã có thuộc tính biệt nữu! Ai coi trọng hắn thì người đó chính là xui xẻo. Tội cậu rồi, Tiểu Tam tử!”
……
Ngày ba mươi, Hà Sơ Tam sớm giúp ba quét tước nhà cửa, quét nhang hương cắm hương mới, bái Táo quân. Đến buổi chiều, Ngô mụ và con gái ba cũng đến, hai lão nhân gia ở trong nhà bếp bận việc, đều đuổi nhân sĩ thương tàn và thiếu nữ tuổi thành niên ra ngoài. Hà Sơ Tam mang em gái về phòng mình cắt giấy trang trí, chưa cắt được vài cái, cô bé đã biểu đạt khinh thường sâu đậm với loại thủ công truyền thống này.
“Anh Sam, em nghe người bên ngoài nói mỗi ngày anh thường mặc tây trang đến Trung Hoàn làm, là làm ăn lớn, thế mà còn rảnh mà đi làm mấy cái thứ vớ vẩn này. Hơn nữa, nghe nói anh làm có nhiều tiền, sao còn theo bọn em ở cái loại phòng rách này?”
“Đừng nghe họ nói bậy.” Hà Sơ Tam cười: “Anh mới đi làm được một năm, thân thể lại không tốt, kiếm được bao nhiêu chứ?”
“Zời, chỉ ngã gãy chân thôi mà, chưa mấy ngày là khỏi.” Cô nàng thờ ơ nói.
Hà Sơ Tam vẫn cười, nhìn lỗ tai con bé xuyên một loạt khuyên tai, khóe mắt vẫn chưa lau sạch phấn đen: “Em thì sao? Mẹ em nói em không học trung học, muốn đi làm, em chuẩn bị kiếm bao nhiêu?”
“Em sao so được với anh, em tìm một quán bar, làm nhân viên phục vụ, làm gái bê rượu, có thể được bao nhiêu.”
“Vì sao không đi học?”
“Không có hứng!”
“Anh nghe mẹ em nói em quen với một ‘côn đồ’…”
“Sao bà ta lại có thể nói với người ngoài chứ!” Cô nàng tức giận lật mặt, đứng lên muốn ra ngoài thì bị Hà Sơ Tam giữ chặt.
“Anh chưa nói là không được.” Hà Sơ Tam ôn hòa nói: “Em xem Sam ca là người ngoài?”
“Anh vốn chính là người ngoài.” Cô nàng nổi giận nói nhưng vẫn ngồi xuống, tức giận ấm ức nhìn về phía phòng bếp, thấp giọng nói: “Tôi không muốn nhận ba anh là ba tôi.”
Hà Sơ Tam cười cười, không để ý, tiếp tục đề tài trước đó: “Anh cảm thấy quen ‘côn đồ’ cũng không sai, thích một người thì sai chỗ nào chứ?”
“Đúng vậy! Vẫn là Sam ca sáng suốt, không cổ hủ như mẹ!”
“Hắn đối tốt với em chứ?”
“Rất tốt.”
“Không mang em đến nơi nguy hiểm chứ?”
“Mang đến bãi đua xe có tính không? Lúc anh ấy thi đấu đều để tôi ngồi phía sau, rất kích thích! Ha ha ha, tất cả mọi người đều nhìn chúng ta, rất oách!”
Hà Sơ Tam hơi nhíu mày: “Nếu xe lật em xảy ra chuyện hắn cũng không để ý?”
“Sợ gì chứ, ૮ɦếƭ thì cùng ૮ɦếƭ!”
Hà Sơ Tam sờ tóc cô, trong lòng biết mấy đứa nhỏ kiểu này thì càng khuyên càng ngỗ nghịch, chỉ nói: “Em nói em không thích đi học, vậy có hứng học trang điểm không?”
“Trang điểm?”
“Có một khoa chuyên môn trang điểm, về sau làm chuyên viên trang điểm, nhà tạo hình, còn cơ hội làm tạo hình cho diễn viên minh tinh, em có hứng thú không?”
“Có chứ! Nhưng cái này thì cần học phí sao?”
“Sam ca cho em.”
“Oa! Anh thật tốt! Vậy mà anh còn nói anh không có tiền?”
“Có chút tiền thì phải hao phí, về sau lại từ từ kiếm về.”
“Hừ, anh nói quá sâu xa rồi, nghe không hiểu! Dù sao em muốn học làm chuyên viên trang điểm! Ha ha ha! Về sau anh cưới chị dâu, mỗi ngày tôi sẽ trang điểm cho chị ấy!”
Hà Sơ Tam khụ một tiếng, cúi đầu cắt giấy trang trí, trong lòng tưởng tượng cảnh ‘chị dâu’ trang điểm, tay bỗng run lên roẹt một lỗ thủng lớn!
Hà bá ở bên ngoài hô vào ăn cơm. Một mâm bàn ăn lớn thơm phức bày lên, cửa sổ dán giấy đỏ, người trong nhà đều mang vẻ mặt vui mừng. Đèn đuốc mọi nhà đều thắp sáng một góc biển Cô Thành, một mảnh an vui.
……
Đối với một đám bảo vệ mảnh an vui này, đêm này vô cùng gian khổ.
“Sir, trên bến tàu không có một bóng người.” Tại bến tàu sắt gió rét, một cảnh sát viên mai phục nói với micro: “Chín giờ là giao dịch nhưng giờ đã là chín giờ năm mươi phút, có phải tình báo sai không?”
“Kiên nhẫn chờ.” Một thanh tra cao cấp tổ Tảo Độc[1] ngồi xổm cách đó không xa trả lời.
Bọn họ là tổ chức đã bám sát con buôn Mα túч Hạ Lục Nhất hơn nửa năm, biết lần này Hạ Lục Nhất đi Thái Lan gặp trùm thuốc phiện mang theo Tiểu Mã, mà thời gian giao dịch đại khái là trước tết âm lịch. Hai giờ trước tình báo đã chặn được ám hiệu BP Hạ Lục Nhất phát cho Tiểu Mã, là thời gian địa điểm hẹn giao hàng. Sau khi phá giải được ám hiệu, gã dẫn người vội vã đuổi tới nơi này, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Nhưng bọn họ đợi mãi, đến chín giờ ba muoi mà vẫn chưa thấy động tĩnh. Truy lùng tung tích Hạ Lục Nhất và Tiểu Mã, thì người nọ nói Hạ Lục Nhất vẫn ở văn phòng không rời, còn xe Tiểu Mã lại lái lòng vòng ở trên đường gần bến tàu, rề rà không tới.
“Có phải lộ tin tức rồi không?” Một cấp dưới hỏi.
Thanh tra cao cấp trầm ngâm một lát: “Chắc không, nếu lộ tin tức thì xe Tiểu Mã đã sớm rời đi chứ không phải lòng vòng chỗ này. Hạ Lục Nhất làm người có tính cảnh giác, chắc trên đường gặp chuyện, trì hoãn thời gian, tiếp tục kiên nhẫn đợi.”
“Sir, xe Tiểu Mã đến chỗ ngài.”
“Đại Băng thủ ở chỗ này, C tử đến bến tàu Tây Nam trợ giúp Tôm tử, A Ngộc, Khờ Cẩu theo tôi.”
Trong máy truyền tin vang lên tiếng sột soạt chuyển động, màn đêm bao phủ dưới bến tàu là một màn tử khí âm trầm, chỉ có tiếng gió biển rít chói tai, cùng với không khí náo nhiệt xa xa hình thành đối lập cường liệt.Một chiếc thuyền cá rẽ nước biển đi tới, chậm rãi cập bờ, trên đầu thuyền bước xuống một bóng đen, dùng đèn bên chiếu một dài một ngắn làm ám hiệu.
Xe Tiểu Mã dừng ở bên bến tàu, đèn trước xe chiếu một dài một ngắn làm ám hiệu đáp lại.
Bên kia huýt sáo, trên thuyền bước xuống ba người, một hán tử cầm đầu khoác áo đen, trong tay xách một thùng da, đi ưỡn иgự¢ hóp bụng, khí thế hiên ngang.
Một bảo tiêu từ ghế phó đi xuống, mở cửa sau, Tiểu Mã ngậm xì gà bước xuống, cũng là khoác một chiếc áo gió đen. Trước иgự¢ gã quàng một chiếc khăn, trong tay xách một rương da, trong miệng ngâm đoạn Diệp Lệ Nghi ‘bến Thượng Hải’, một đường “Lãng bôn—— lãng lưu” đi từ tốn đến trước bến tàu.
Mấy cảnh sát mai phục gần đó, mắt thấy gã và hán tử trên thuyền đánh cá tiến hành một loạt hình thức ôm ấp thân mật, sau đó lui một bước bắt tay, hai bên phái ra một người, ngồi xổm mở thùng trên đất, kiểm tra lẫn nhau. Hai vị lão đại gật đầu một cái, tiến hành trao đổi……
“Hành động!” Thanh tra cao cấp ra lệnh một tiếng, các cảnh sát từ chỗ mai phục lập tức đi ra, thoáng một cái đã bao vây toàn bộ hai bên kia, một người cũng không chừa: “Cấm nhúc nhích!” “Cảnh sát đây!” “Giơ tay lên!”
Tiểu Mã tay xách thùng, tay kẹp xì gà, hai tay nâng cao giữa không trung, vẻ mặt mờ mịt, há miệng nhìn đám người kia.
“A Sir! Tôi là thị dân lương thiện, phạm phải tội gì mà phải gióng trống khua chiêng bắt tôi như vậy! Năm mới năm me rồi, tim chịu không nổi!” Gã ủy khuất hô lớn.
Mà ‘vị lão đại bên B’ kia cũng quá mức khẩn trương, quay đầu muốn chạy, lại bị cảnh sát viên bắt lấy bắt chéo tay đè trên mặt đất, lúc này mới há miệng kêu to oan uổng —— tiếng giọng Quảng Đông. Thanh tra cao cấp giơ súng về phía Tiểu Mã, dùng cằm bảo cấp dưới.
Hai cảnh sát viên đi lên lật hai thùng hàng lên nhìn, nhất thời mắt choáng váng!
—— Bên trong là một thùng cá muối và một thùng hồng bao, trong mỗi một hồng bao đựng một trăm đồng!
“A sir.” Tiểu Mã vô tội tố khổ: “Qua năm mới, ba năm nay tôi không gặp chú họ Triều Châu đến Hongkong thăm tôi, cho tôi cá muối quê nhà mang về, tôi gửi mấy hồng bao cho tụi nhỏ trong nhà, cái này không quá phận chứ? Cá muối qua cửa, cũng không trốn thuế. Chúng tôi phạm luật gì sao?”
Thanh tra cao cấp tức giận đến xanh mặt, điện thoại bên hông lại rung lên, gã cầm lên nghe thì bên kia truyền đến tiếng thở dốc cấp bách: “Lão đại, không tốt, Hạ Lục Nhất trong văn phòng là giả! Hắn đã sớm rời công ty!”
……
Hạ Lục Nhất điệu hổ ly sơn, tám giờ tối đã từ thang máy chuyên dụng đi xuống tầng hầm, một thân một mình đi cửa sau rời công ty, mang theo một thùng đen ở sau cốp xe, ở trên đường rẽ trái rẽ phải, 8h40 phút đến phía đông Cảng đảo —— biên giới Kiều gia —— một bãi đỗ xe ngầm nào đó.
Kiều gia mang vài bao tiêu đã sớm ở đó chờ hắn, hai bên gặp mặt không nói nhiều, đều lên cùng một chiếc xe tải, lại một phen rẽ trái rẽ phải, ở 8h55 phút mới đúng giờ đến một bến tàu bỏ hoang.
Đoàn người xuống xe, trên bến tàu có một du thuyền cập bến.
Hạ Lục Nhất giơ đèn pin, cùng đối phương ra ám hiểu. Trên du thuyền xuống dưới một người, иgự¢ đầy eo thon, móng tay đỏ trang điểm đậm, chính là Ngọc Quan Âm.
Ngọc Quan Âm nhìn chung quanh, vô cùng bất mãn, há mồm là một tràng tiếng Quảng Đông lưu loát: “Cái tên ba vết sẹo trên đầu lần trước đâu rồi? Gã không đến em không giao dịch.”
“Nghe nói cậu muốn đến, dọa tiểu ra quần, giờ đang ở nhà thay quần áo.” Hạ Lục Nhất thuận miệng nói.
“Anh đáng ghét, đừng trêu người ta!” Ngọc Quan Âm gắt giọng.
“Đây là Kiều gia Hòa Nghĩa xã.” Hạ Lục Nhất chuyển đề tài giới thiệu: “Long đầu lớn nhất cảng đảo, có tâm muốn kết giao cùng cha nuôi.”
Ngọc Quan Âm mềm mại không xương ghé lên vai Hạ Lục Nhất, nghe vậy thì liếc qua Kiều gia, vươn tay với gã: “Kiều gia, ngưỡng mộ đã lâu.”
Kiêu gia mặt vàng như nến tươi cười âm trắc, như có như không, tiếp lấy tay Quan Âm, hôn tay làm lễ: “Xưa đã nghe đại danh ‘Ngọc Quan Âm’, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
“Người ta là nhân yêu.” Hạ Lục Nhất trực tiếp lạnh nhạt nói.
“Anh đáng ghét!” Ngọc Quan Âm đập lung tung trên thắt lưng hắn, quay đầu cười duyên với Kiều gia: “Đừng sợ, Kiều gia, miệng nhỏ phía dưới của người ta rất lợi hại.”
Kiều gia mặt vàng điểm thêm đen, lại lộ vẻ tươi cười: “Không dám nhận, không dám nhận. Lần này tiếp đãi không chu toàn, ngày sau tôi đến Thái Lan, sẽ tới cửa bái phỏng cậu và Phật gia.”
“Ha, vậy để ngày sau vậy.” Ngọc Quan Âm không lưu tâm nói, vừa cười cười với Hạ Lục Nhất, vừa thò tay vào quần hắn: “Hạ lão đại, chúng ta muốn giao dịch thì phải để em xem anh có mang ‘này nọ’ tới không?”
Hạ Lục Nhất cười không nói lời nào, đột nhiên nhấc mạnh gối! thiếu chút nữa đá trúng “Này nọ” của Ngọc Quan Âm, Ngọc Quan Âm sớm có chuẩn bị lắc mình né tránh.
Hạ Lục Nhất bức Ngọc Quan Âm ra sau, đưa thùng đen trong tay tới: “Hàng đâu?”
Ngọc Quan Âm mở thùng thì thấy bên trong đầy tiền mặt, vừa lòng cười, quay đầu dùng tiếng Thái nói với người trên du thuyền: “Lấy xuống.”
Một người đàn ông đầu trọc thân đầy xăm sổ từ trong du thuyền đi ra, ôm một nắp thùng, đặt trước mặt Hạ Lục Nhất, cúi lưng mở ra, bên trong tất cả đều là bộp phấn bọc trong ni lông, sau đó đưa cho Hạ Lục Nhất một thanh chủy thủ.
Hạ Lục Nhất cắt một túi, vân vê rồi ngửi ngửi, gật gật đầu, đạy nắp thùng lại, vừa đứng lên thì đột nhiên phía xa truyền đến tiếng súng nổ!
“O kí! Giơ tay lên!”
Một đội cảnh viên từ đống đồ vật chắn bên ngoài nhảy ra! Vây quanh mấy người ở giữa, người dùng súng chĩa lên đầu Hạ Lục Nhất chính là Tạ Gia Hoa mặt lạnh.
“Hạ Lục Nhất! Đây có chuyện gì!” Bị bắt giơ lên hai tay, Kiều gia cả giận nói, phản ứng đầu tiên chính là Hạ Lục Nhất bán đứng mình và Ngọc Quan Âm!
“Đừng nóng vội, Kiều gia.” Vẻ mặt Hạ Lục Nhất vẫn như thường.
Hắn nhìn Tạ Gia Hoa bước nhanh đến trước mặt mình, cười lạnh tiếp đón: “Tạ sir, đã lâu không gặp.”
“Tôi lại hi vọng về sau vĩnh viễn không cần gặp lại anh.” Tạ Gia Hoa lạnh lùng nói, ý bảo cấp dưới ấn đám người Hạ Lục Nhất ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn thùng xe dưới chân: “Lượng này cũng đủ phán anh tù chung thân.”
“Ha?” Hạ Lục Nhất cong khóe môi nói: “Thế mà tôi lại không biết ba mươi cân bột mì lại có thể phán nhiều năm như vậy đấy.”
Tạ Gia Hoa biến sắc, người phụ trách bên cạnh gã kiểm tiền vội la lên: “Sir! Tiền giả!”
Cấp dưới kia kéo thùng, trừ mặt trên là hai tờ tiền lớn, còn tất cả phía dưới đều là giấy trắng!
Cùng lúc đó, ở trong một kho hàng Hồng Khám, hai chiếc xe tư nhân một trước một sau chạy vào, rồi quay đầu rời đi ở hai phía ngược nhau.
Trong chiếc xe Porsche đen, Thôi Đông Đông thản nhiên ngồi đó, trong miệng ngậm một điếu xì gà, bên chân là hai thùng da lớn, vừa hoàn thành giao dịch hai thùng hàng hóa.
Xe chạy đến đường cái, đi đến phía ca vũ náo nhiệt, xa xa trên bầu trời cảng đêm nổ ra từng đợt pháo hoa đủ loại sắc màu, màu sắc lóa mắt hoa lê che giấu dưới màn đêm đen, lướt qua rồi biến mất.
Chú thích:
O ký – Tảo Độc – Khoa tình báo (hình sự) —— đay là bộ ba ngành trong cảnh sát Hong kong, thường hợp tác với nhau và xuất hiện bên trong một số bộ phim truyền hình liên quan.
Các bộ phim liên quan như: A Phi chính truyện, Lôi Đình Tảo Độc, Đội Phi Hổ,…”