Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi - Chương 47

Tác giả: Voi

Hai tuần sau...
Từng hạt mưa bụi lất phất bay phủ một màu trắng xoá bao trùm nơi con người nhỏ bé bờ vai run rẩy, Châu Bảo Ngọc hoàn toàn không chịu nổi cú sốc quá lớn này, mất đi người yêu thương mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ.
Ngôi mộ giữa cánh đồng cao cao vẽ lên hình ảnh ảm đạm, bi thương, gió mang theo hơi nước lạnh buốt thấu da, thế nhưng nó vẫn đứng đấy, đôi mắt tràn ngập lệ nhìn tấm ảnh trên ngôi mộ với gương mặt thanh tú, chỉ mới ngày nào tay trong tay đi trên con đường nhỏ, chỉ mới ngày nào nó còn chạm vào khuôn mặt ấy, chỉ mới ngày nào yêu thương mặn nồng trao nhau chất chứa.
Giờ đây, tất cả đã biến mất...ông trời, Bảo Ngọc đã làm gì sai trái để ông phải ςướק đi người yêu thương nhất của nó như vậy? Từ lúc Hoàng Tú mất, nó đã như người mất hồn, không ăn uống, không nói chuyện, chỏ ôm chặt bé Lili trong lòng, đợi bé ngủ say, nó lẳng lặng đi tới nơi này.
Trái tim mỏng manh ngàn lần như bị xé nát, đâm từng nhát dao rạch từng mớ thịt, ý nghĩ muốn đi cũng hắn nhiều lần xâm chiếm lấy nó như vì nghĩ tới Lili đã mất cha càng không muốn con bé phải thêm đau đớn nữa.
Dù suốt hai tuần qua, gia đình, bạn bè đều hết mực an ủi nó, nhưng càng như thế tim nó lại càng đau và nước mắt lại rơi không ngừng.
"-Này, ai cho phép anh hôn em vậy hả?_Ngọc giận dỗi quay mặt đi hướng ra khung cửa sổ.
Tú cười nham hiểm, hai tay chống lên bàn nhìn nó mặt đỏ ửng.
-Anh là chồng của em mà!
-Anh là tên sở khanh thì có! Xí..!
-Không, anh không phải tên sở khanh nha! Anh là chồng em cơ chứ!
-Sở khanh thì có!
-Cái gì? Không phải rồi mà!
Tiếng cười đùa cứ thế vang vọng mãi...
-Tiểu bảo bối, ôi dễ thương giống bố ghê!_Tú bồng trên tay đứa bé, nét mặt vui sướng cực độ, hắn đã vui mừng khi nghe tin Ngọc đã sanh, ba chân bốn cẳng bay thẳng tới bệnh viện.
Ngọc nằm trên giường nhìn thấy cảnh đấy cũng cười tươi.
-Nó là con gái phải xinh đẹp giống mẹ chứ! Mà anh nghĩ nên đặt tên cho con gì nào?
Tú đặt tiểu oa nhi xuống cạnh nó, ngồi bên mép giường nhìn hai mẹ con, nét mặt ngẫm nghĩ.
-Thanh Ly, thấy thế nào?_Tú vui vẻ nói.
Nó gật đầu, cái tên thật đẹp làm sao. Tú khẽ vuốt ve Lili, cười ngọt ngào.
-Anh thật sự rất hạnh phúc, Ngọc này, anh vui lắm! Cảm ơn em rất nhiều! Anh yêu em!
Ngọc cười đáp, không ngờ lại có một ông chồng trẻ con thế này.
-Được rồi, không cần cảm ơn đâu, đây là trách nhiệm của em mà! Em cũng yêu anh nhiều lắm!
Hoàng Tú ôm chầm lấy hai mẹ con, gương mặt mang sự hạnh phúc khó tả."
Những chuỗi ngày trước đây cứ liên tục tái hiện trong đầu nó, đôi chân không đứng vững được nữa quỳ xuống, bàn tay run run đưa lên sờ vào tấm ảnh, tay còn lại nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ.
-Hoàng Tú, anh còn nhớ sao khi cưới chúng ta đã đi chơi rất nhiều nơi không? Thật sự rất vui, với em cuộc sống này với em duy nhất chỉ cần có anh, có con chúng ta và.._Giọt nước mắt trực trào lăn trên khuôn mặt trắng bệch. -Và chúng ta sẽ là gia đình hạnh phúc, anh còn nhớ điều đó chứ? Anh bảo sẽ chăm sóc em, sẽ cùng em chứng kiến con lớn lên mà! Tại sao...tại sao anh lại bỏ rơi em và Lili, tháng ngày này em biết phải sống sao đây? Hoàng Tú..
Đau đớn, tuyệt vọng, có ai thấu nỗi lòng của nó, những khi nghe tiếng Lili khóc đòi hắn, nó lòng иgự¢ nó lại đau thắt.
Mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt? Ông trời phải chăng đang khóc cùng nó? Cuộc sống này, có nhiều điều đến quá bất ngờ, cũng có nhiều chuyện không như ta nghĩ.
Nó vẫn cứ khóc, nước mắt hoà lẫn vào mưa ướt đẫm, Hoàng Tú thật sự đã mất rồi...có nghe không tiếng mưa đang oán trách? Nhớ một người, yêu một người đã khuất xa...
-Vì anh, vì con chúng ta, em nhất định sẽ sống tốt, em mãi yêu anh, Hoàng Tú.
---Hai năm sau (Ngoại truyện về Ngọc)---
Từ lúc Hoàng Tú mất, tôi như một cỗ máy chỉ biết sông qua ngày, trong trái tim non nớt đau khổ không nguôi vì sự ra đi đột ngột hai năm trước. Nhưng cứ mãi u sầu thì cũng chẳng lợi ích gì, tôi quyết định phải cứng rắn sống, vì con của chúng tôi, tôi cố giấu nỗi đau tận đáy lòng.
Tôi hiện đang làm việc tại công ty, Lili được năm tuổi, Hoàng Tú anh biết không Lili nhớ anh lắm đây, hằng đêm cứ gọi anh, cứ kêu tiếng ba ba nghe thương xót, nhờ có Minh thường hay lui tới chơi giúp tôi, hai năm thời gian dài như thế kỉ thiếu vắng anh cuối cũng qua nhanh.
Nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy rất đau vô cùng, sự mất mác này với tôi mà nói nó như một vết cắt mãi không lành.
-Chào hai mẹ con!_Tiếng Minh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong đầu tôi, bé Lili ngồi trên ghế sopha nhanh chân chạy lại ôm lấy cậu, giọng trẻ con vui tươi.
-Chú Minh, chú Minh, hôm nay là chủ nhật chú dẫn mẹ con với Lili đi công viên chơi nha!
Minh xoa đầu Lili, cười tươi đáp.
-Được rồi, chỉ sợ mẹ con không chịu đi thôi!_Cậu nói nhỏ đủ tôi nghe thấy và còn cố ý liếc nhìn tôi.
Đang lau tấm kính của sổ, bé Lili chạy lại kéo tay tôi nũng nịu.
-Mẹ ,mẹ đi công viên với con và chú Minh nha!
Tôi quay đầu, con bé này thật là, cả cái cậu Minh kia nữa, họ làm cho tôi có cảm giác gì đó len lỏi trong tim, bỏ khăn xuống, tôi quay sang gật đầu với Lili, nó vui sướng cười làm tôi cũng vui lây, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được cái cảm giác xuyến xao này.
-Vậy thì đi thôi!_Minh không chần chừ nắm lấy tay tôi và bé Lili dẫn đi.
Bầu trời trong xanh, từng giọt nắng ấm áp rũ xuống vạn vật. Lili thích thú đùa nghịch cùng đám bạn, xa xa trên ghế đá, tôi và Minh ngồi cạnh nhau. Nhìn Lili chơi vui như vậy tôi thật sự rất hạnh phúc, nhưng cũng cảm thấy rất thương cho con bé, nó sớm mồ côi cha như vậy thật tội nghiệp. Hoàng Tú, anh có thấy không? Thanh Ly đáng yêu của chúng ta đấy, nó quả thật rất giống anh.
-Sao vậy?_Minh lo lắng hỏi thăm.
Tôi cười nhẹ, mỗi lần nhớ về Tú tôi lai không cầm lòng mà rơi lệ, dù đã cố dặn lòng phải thật mạnh mẽ, nhưng tận trong thanh tâm vẫn rất đau buốt và mệt mỏi.
-Không có sao đâu!_Vội vàng gạt đi dòng nước mắt, tôi cố cười nói. Bỗng nhiên, Minh ôm chầm lấy tôi, giọng cậu ân cần nói.
-Bảo Ngọc, nếu cô muốn khóc hãy cứ khóc đi, nỗi đau sẽ theo dòng nước mắt ra ngoài, đừng cố giấu trong lòng sẽ đau lắm đấy...
Ôn chặt tấm lưng rộng Minh, tôi bật khóc nức nở, đã rất lâu cố gắng gượng bây giờ hoàn toàn bất lực, cứ vậy mà nước mắt rơi không ngừng. Hoàng Tú, anh có biết là em nhớ anh nhiều lắm không? ...
Minh im lặng để tôi khóc. Lát sau, khi tâm trạng tôi dần ổn định.
-Sao rồi? Ổn chứ? _Minh ân cần hỏi.
-Cảm ơn cậu, tốt hơn nhiều rồi!
Quả thật sau khi khóc, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm, tạm thời nỗi đau đang dần yên ổn trong lòng.
-Mẹ, chú Minh..!_Lili chạy lại xà vào lòng tôi.
-Thế nào? Chơi vui chứ?
-Dạ, vui lắm mẹ!
Minh xoa đầu bé và hỏi.
-Con đói bụng chưa? Chú Minh dẫn con đi ăn nhé! Lili chịu không?
Lili cười tươi, gật đầu.
-Dạ chịu ạ!
Vậy là chúng tôi cùng nhau tới quán ăn, một buổi tối thật vui vẻ.
Tôi phải nói sao nhỉ? Kì thực rất cảm ơn Minh, cậu ấy tốt với mẹ con tôi quá, lúc trước với tôi thì Minh là một người bạn thân nhưng không hiểu sao dạo này mỗi lúc gần cậu tim tôi lại đập nhanh và cảm giác không mấy tự nhiên, nhưng mỗi lúc bên cậu điều tôi không phủ nhận là cảm thấy rất thanh bình.
Cảm giác ấy ngày một lớn dần khi tôi nhận ra rằng mình đã yêu Minh, nhưng tôi hoàn toàn không thể làm như vậy, tôi đã có con còn Minh, một chàng trai trẻ tuổi như vậy làm sao có thể chứ? Huống hồ, tôi đã quyết định dành trọn tình cảm cho Hoàng Tú, đời này mãi mãi như vậy.
Những tháng ngày trôi qua nhanh, tôi cố tránh mặt Minh không muốn tình cảm này thêm lớn dần. Đau khổ, có lẽ tốt nhất tôi nên làm vậy, không được để liên lụy tới Minh, tôi biết cuộc sống mình luôn mang màu sắc của đau thương, người như Minh cần một tương lai tươi sáng với cô vợ tốt chứ không phải là tôi người đã có chồng con.
Có lẽ Minh hiểu tôi đang cố tránh mặt nên dạo gần đây không tới nữa, điều đó khiến tôi một phần cảm thấy tốt nhưng cũng mang một nỗi buồn sâu kín khó nói nên loại cảm giác gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc