"Tình yêu" một cụm với vô vàng ý nghĩa, bao gồm niềm vui, hạnh phúc và lẫn cả đau khổ, bi kịch. Trải qua bao đau thương, với những chông gai cuộc đời, hai trái tim cuối cùng cũng gắn kết với nhau. Một câu chuyện tình yêu hết sức bình thường trong đời sống mà có đôi khi ta là một trong những nhân vật ấy. Đối với hai con người yêu nhau, đơn giản được thấy nhau mỗi ngày, được nằm trong vòng tay ấm áp của đối phương hẳn là một điều hạnh phúc. Đơn giản với họ chỉ vậy thôi.
Hoàng Tú và Bảo Ngọc cũng vậy, khi tình yêu đến hiển nhiên họ sẽ dang rộng đôi tay đón nhận. Sáng tinh mơ, trên con đường đông đúc có hai kẻ đang nắm tay nhau, dắt nhau qua con đường rộng lớn ồn ào, tấp nập. Trưa, trong quán cafe mát rượi, lại hai yêu nhau ấy ngồi trò chuyện vui vẻ và tối trên chiếc ghế đá trong công viên, vẫn hai kẻ ấy dựa vào nhau ngắm nhìn bầu trời đầy sao lung linh tuyệt diệu.
Hai ngày trôi qua, Minh vẫn thường hay tới dẫn nhóc Boo đi chơi, hai hôm nữa cậu nhóc phải về rồi. Nhóc ngồi trong nhà thấy Minh tới thì vội ra mở cửa.
-Anh tới rồi sao? Hôm nay anh dẫn em tới công viên giải trí nữa nhé!
Minh cười, xoa đầu nhóc, trong đầu bất chợt nghĩ tới Bảo Ngọc, giờ tan ca rồi chắc là nó đang đi cùng với Tú. Haiz, dẫu là cố gắng xem nó như một người chị nhưng sao không thể làm được. Dù có như thế nào, trái tim cậu vẫn chỉ hướng về phía nó mà thôi. Đây phải chăng quá si tình?
-Ừm, anh sorry nhóc nhé! Hôm nay anh không thể dẫn Boo đi chơi rồi, anh chỉ tới...à không anh tới chơi với Boo nè!_Thật sự thì cậu chỉ muốn gặp nó nên cố tình tới, nhưng xem ra không được rồi.
Boo im lặng không nói gì,rồi Minh cùng nhóc ngồi đấy chơi game cho tới tận khuya, chủ ý của cậu chỉ muốn nán lại một chút để nhìn thấy nó.
Bóng tối dần xâm chiếm bầu trời, màn đêm dần buông xuống thả mình bao lấy thành phố.
Đồng hồ trên tường điểm 10: 26pm. Trên ghế sopha, nhóc Boo ngủ tựa khi nào, chỉ còn mỗi Minh là ngồi lặng yên, ánh mắt dán chặt vào đồng hồ.
Nó và hắn vừa ăn tối xong thì đi tới rạp phim, rồi lại tới công viên chơi. Hai người rất hạnh phúc, nụ cười lúc nào cũng hé nở trên đôi môi. Tình yêu đúng là diệu kì!
Chiếc xe hắn đỗ trước cổng nhà, nó chào Tú và quay vào trong, bắt gặp Minh đang bước ra. Cậu nhìn nó và chiếc xe vừa quay đi, khẽ cười nói.
-Nhóc Boo đã ngủ, thôi tôi về! Chào cô!
Cậu bước thật nhanh, nó khẽ gọi nhưng cậu không nghe thấy.
-Ơ..Minh..này cảm ơn cậu nhé! Hầy, đi rồi sao?
Quay vào trong, bất chợt nghĩ tới hắn nó lại cười vui vẻ, đấy mới thật sự là tình yêu mà nó mong chờ. Nó chỉ muốn được như vậy mãi thôi. Nhưng có lẽ....
Láy xe phóng với tốc độ cực nhanh, Minh chẳng quan tâm tới thứ gì trên đường, cứ lao nhanh như xé gió. Cậu phải làm sao mới có thể quên được bóng hình nó trong tim đây? Thời gian qua, không ngờ rằng tình cảm cậu dành cho nó sâu đậm đến vậy, nhiêu đấy với nó có lẽ quá ít ỏi như với cậu mà nói đủ để trái tim đóng băng.
Ngoài nó ra, cậu không tài nào yêu hay muốn đi cùng một cô gái khác. Dù có ép mình đi chăng nữa, với cậu điều đó hoàn toàn không thể. Chính cậu đã chấp nhận rời xa nó, chính cậu đã chấp nhận rút lui để rồi chính cậu lại đau đớn.
Trong quán Bar, Minh đau khổ uống hết chai này tới chai khác, cậu muốn uống cho thật sai, sai đến nỗi mà có thể quên được nó. Nhưng càng uống cậu làm nhớ đến nó và yêu nó hơn. Vị rượu cay nồng làm cho tim cậu thêm phần đớn đau.
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo cùng những con người đang điên cuồng trong những điệu nhảy không bài bản.
-Anh Minh lâu rồi không thấy anh ghé, bạn bè của anh đâu cả rồi?_Một cô gái xinh xắn với mái ngố cực cute, thân hình không phải nóng bỏng nhưng khá là hấp dẫn.
-Ừm! Họ không đi cùng..._Cậu đặt mạnh chai rượu lên bàn, lảo đảo đứng dậy định bước đi nhưng lại bật té trở lại ghế nệm. Cô gái hốt hoảng chạy lại, khẽ hỏi.
-Anh có sao không?
-Không...không.._Minh khoác tay, lè nhè nói. Bỗng nhiên, cậu ôm chầm lấy cô gái ấy, làm cô gái khẽ ngại ngùng. Minh mơ hồ nhìn người trước mặt là Ngọc, không cầm lòng mà ôm lấy.
o0o
Sáng trong lành, dịu nhẹ mang hơi thở của gió trời mùa thu mát mẻ. Trên chiếc xe đen bóng loáng chở ra ngoại ô, nó cùng nhóc Boo chí choé cãi nhau chẳng thèm quan tâm tới hắn. Tú phì cười nhìn họ, hắc giọng nói.
-E hèm..còn cãi nhau ta cho đi bộ đấy nhé!
Nhóc cùng nó quay đầu nhìn chằm vào hắn, ánh mắt hăm doạ như muốn nói rằng "Có hay thì ngừng đi" làm hắn im bặt không nói gì nữa.
Lát sau, chiếc xe hắn chạy vào một ngôi làng nhỏ. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ nhưng đấy là mọi ngôi sao nổi tiếng không bằng.
Cả ba bước ra, nhìn mọi người và chào họ, rồi Tú để xe đậu ngoài đấy, nắm lấy tay nó và nhóc kéo vào một con hẻm nhỏ. Dừng lại trước một ngôi nhà khá cổ nhưng sạch sẽ và ấm áp. Bất chợt, nhóc Boo lao tới ôm chầm lấy một bà cụ khoảng chừng bảy mươi mấy.
-Ngoại, ngoại vẫn khỏe chứ ạ?
Bà xoa đầu, cười hiền hậu nói.
-Cháu bà đấy sao?nhóc Boo của bà lớn nhanh quá!
Tú nhìn nó, cười và giới thiệu.
-Đây là bà anh.
Nó cúi đầu.
-Dạ, con chào bà!
-Bạn gái Hoàng Tú cháu dâu ta đấy sao? Coi kìa, dễ thương quá! À mấy đứa vào nhà đi! Dì út con đang đi chợ chắc sắp về rồi đấy.
Rồi họ cùng nhau bước vào nhà, hỏi thăm trò chuyện với nhau một lát thì dì út về, thế là nó cùng với dì nấu ăn, nhóc Boo cùng với hắn phụ làm nhưng chẳng đâu vào đâu, coi kìa, bảo hắn nhóm lửa mà thổi đỏ ửng mặt cả lên mà lửa không cháy. Nhóc Boo hăng hái lặt rau, bỗng nhiên nhóc hét toáng lên vì một con sâu. Nó và dì chỉ biết cười nhìn hai người họ. Buổi tối diễn ra ấm cúng, vui vẻ.
Cảm giác thật hạnh phúc. Tối, nó và Tú ngồi trước sân ngắm nhìn bầu trời. Gió từ bờ ruộng thổi vào mát rượi. Không khí làng quê thật trong lành và sảng khoái. Xa xa, tụi nhóc trong xóm cùng Boo đang tụ tập lại kể chuyện và chơi với nhau.
-Ở đây thật thích nhưng tiếc là mai phải trở về rồi! Haizz muốn xuống đây chơi nữa quá!_Nó khẽ nói với giọng tiếc nuối.
-Khi đám cưới, anh sẽ dẫn em về đây nữa.._Hắn cười gian nói.
Nhìn hắn cườ, nó nghi ngờ hỏi
-Ơ..sau đám cưới ư? Anh có ý đồ gì hả?
-Có đâu, anh hoàn toàn trong sáng nha! Con heo này cứ nghĩ bậy không hà!_Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội.
-Xì.... Ai là heo chớ? Giận nha!_Nó chu miệng, quay mặt đi, hắn thấy vậy vội vàng xoay người nó lại.
-Này này.._Hắn xoay người nó lại, ánh mắt nhìn chằm vào nó và dần cúi người xuống gần hơn...
Nó nhắm mắt lại, tim đập nhanh vì nó biết hắn sắp sửa làm gì, ôi tim đang nhảy tưng tưng trong Ⱡồ₦g иgự¢ đây này. Cơ mà sao chờ hoài mà chẳng thấy động tĩnh gì hết vậy cà. Nghe tiếng cười khúc khích, nó mở mắt ra nhìn hắn, Tú càng cười to hơn nữa. Tức giận, không đủ, có cả ngượng ngùng nữa cơ.
Nó chẳng thèm nhìn hắn nữa, quay mặt nhìn về hướng khác. Thấy nó có vẻ giận thật, hắn tiếp tục xoay người nó lại.
-Thôi nào, đùa chút mà!
Nó im lặng chẳng quan tâm, giận thật rồi. Bất ngờ hắn đặt nụ hôn lên môi nó, cảm giác xuyến xao khó tả, đầu óc đê mê như con tê tê.
-Anh chị..ới ời..._Cả nhóm nhóc không biết tựa lúc nào kéo tới trước mặt tụi nó. Vội vàng đẩy hắn ra, nó cười nói.
-Ơ..mấy đứa...có chuyện gì cần...?_Nó lắp bắp, vẻ mặt ngượng trông thật buồn cười.
-Hà..hà..không cố ý phá hoại đâu nhé! Tụi em chỉ muốn anh chị kể chuyện cho tụi em nghe thôi_Cô bé có vẻ lớn nhất khẽ cười và nói, rồi tụi nhóc xôn xao, nôn nao cả lên.
-Ừm..ngồi xuống đây nào!_Nó nói.
Rồi bọn nhóc ngồi im phăng phắt nghe nó kể chuyện, hắn tay chống càm nhìn nó, trong lòng có cảm giác yêu thương tha thiết dâng trào.
Sáng hôm sau, trở về nhà, nhóc Boo cũng nhanh chóng sắp xếp đồ đạc để trở về nước. Dẫu sao, sắp vào năm học mới rồi, một tuần vui chơi ở đây quả thật rất vui với cậu nhóc. Khi đã tiễn nhóc, hắn chở nó tới công ty rồi mình cũng về công ty làm việc.
Minh thức dậy, đầu cậu vẫn còn đau ê ẩm, cậu nhớ không lầm tối qua đã tới quán bar và sau đó đã uống rất nhiều rượu, và gặp Ngọc? Nhìn sang bên trái, cậu không khỏi giật mình khi thấy Lin. Cậu đã làm gì thế này? Trời ơi..!
Lin choàng người thức dậy, thấy cậu đã thức thì mỉn cười nói.
-Tối qua anh say quá nên em đã đưa vào đây!
-Tôi...
-Hả? Hì, anh đừng hiểu lầm, tại anh cứ nắm tay em và gọi tên cô gái tên Ngọc gì đấy nên em đã ngồi lại đây, nhưng tại ngồi hoài mỏi quá em định nằm ngủ bên cạnh anh một chút thôi.
Cậu thở dài, cũng may là đã không có chuyện gì xảy ra giữa cậu với Lin. Đứng dậy, khoác áo và bước nhanh ra ngoài. Cậu đâu hay biết rằng, đem hôm qua, vì say nên cậu đã ngủ cùng Lin, nhưng may mắn thay Lin biết cậu yêu cô gái tên Ngọc nên đã giấu sự thật này. Dù sao, cô cũng chỉ là một con phục vụ quán bar, cô hoàn toàn không xứng với cậu.
Hai tuần sau, nó đang tần ngần đứng trước sân bay, anh hai với bà chị thật là, đã đưa đi rồi bây giờ còn đày đọa thân xác nó phải ra trước nữa cơ chứ? Ghét quá đi mất! Ối, vừa mới nhắc đã thấy xuất hiện kia rồi.
Ầy da, gia đình hạnh phúc quá đi. Vợ thì bồng con gái bé nhỏ xinh xắn, chồng thì dắt tay nhóc trai đánh yêu. Thật khiến người ta ghen tỵ mà. Rồi họ cùng nhau đi ăn ở nhà hàng, chủ yếu trò chuyện, hỏi thăm tình hình công ty và không hiểu sao, anh hai biết chuyện nó với Hoàng Tú. Ông này nắm bắt thông tin nhanh thật, đến cả ba mẹ nó còn chưa dám nói vì ngại thế cơ mà ông này hay thiệt. Chắc ăn là ngày hai ba ngày nữa bố mẹ nó nghe tin liền cho coi.
Ăn xong, nó rảnh hơi nên đi dạo một vòng. Công ty anh nó về nên sẽ gánh vác, còn nó thì chắc là đi tìm việc hoặc làm trong công ty anh nó thôi.
-Ơ..chị Ngọc!_Nhi đi mua đồ thấy nó thì cười và chạy lại.
Hai người đứng trò chuyện thì bất chợt có một chiếc xe dừng lại. Đăng bước ra.
-Ngọc!_Đăng cười tươi chào nó.
Nó cũng chào lại và cả ba chở nhau tới một quán cafe gần đấy. Hôm nay, coi bộ nó phải trò chuyện với nhiều người nhỉ? Đang ngồi nói chuyện vui vẻ, điện thoại nó chợt reo, là số hắn gọi. Nó giật mình, suýt quên, tan ca nó hẹn với hắn ăn tối với dì và bác trai.
Vội vàng đi bỏ lại Đăng và Nhi. Tú tới và chở nó đi tới nhà dì và bố hắn. Khi bước vào trong nhà, nó hơi hồi hợp, nhưng nhanh chóng thích nghi vì dì Kim khá dễ chịu và bố hắn cũng không khó khăn. Ngược lại còn rất thích nó nữa là đằng khác. Nhớ lại năm năm trước, khi hai gia đình ép buộc nó và hắn lấy nhau, lúc đấy nó đã suy nghĩ ra một kế là diễn kịch để mà tẩu thoát.
Nghĩ lại thấy thật vui, cứ tưởng nó và hắn chỉ có duyên mà không có nợ. Ai ngờ đâu, sau năm năm, trở lại đây nó vẫn gặp lại Tú và lại càng không ngờ nó lại yêu hắn ta mất rồi. Đây chắc hẳn là định mệnh sắp đặt. Dù thời gian là bao nhiêu năm thì tình cảm vẫn không hề phai mờ trong trái tim. Đó phải chăng là dấu ấn chứng minh tình yêu của nó và hắn không nhỉ?
Buổi tối, sau khi ăn xong, bốn người ngồi lại với nhau cùng trò chuyện rôm rả, trong đó có nhắc tới vụ việc kết hôn của cả hai.
Những ngày sau, bố mẹ nó trở về vì nghe cái đài phát thanh của ông anh hai thông báo. Hai bên gia đình gặp mặt nhau. Vậy ra, bây giờ nó là vợ sắp cưới của hắn rồi. Nó cảm giác tim mình ngập tràn niềm vui bất tận.
Hắn chở nó về, trên xe bao trùm không khí im lặng, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, nhưng có chung một điểm đó là đều ngẫm nghĩ về những tháng ngày sắp tới.
Khi về nhà, nó vẫn mang tâm trạng vui sướng, hai tháng nữa, nó sẽ chính thức trở thành vợ hắn. Đây hẳn là một niềm vui nhất trong đời nó. Ngắm nhìn bầu trời chi chít ngôi sao, trong đó có một ngôi sao sáng lấp lánh, giơ bàn tay lên cao, nó cười tươi và nói.
-Ta chạm tới được mi rồi, ngôi sao hạnh phúc của ta!
Bất chợt, nó nhìn thấy trên tay mình có một chiếc lắc tay xinh xắn. Ầy, Minh tặng nó mà nó quên mất, có ai như nó không trời? Đeo mà không nhớ ai tặng và cũng không biết mình đang đeo.
Ngắm chiếc lắc tay, nó chợt nhớ tới Minh, đã hai tuần nó không hề thấy cậu tới và cũng không hề liên lạc với cậu. Dẫu sao, Minh từng an ủi, từng giúp nó vui vẻ trong những tháng ngày nhàm chán và cả khi nó gặp chuyện buồn.
Minh, cái tên này đã để lại một ấn tượng khó phai trong đời nó. Mỗi khi nghe tới tên cậu, lòng nó lại rạo rực, cảm giác ấy là sao nó hoàn toàn không biết. Nhưng Minh, cậu mãi mãi là một người bạn trong nó, người góp phần cho cuộc sống nó thêm màu sắc. Rất cảm ơn Minh, người cho nó cảm giác thanh bình, vui vẻ, thoải mái...