Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi - Chương 32

Tác giả: Voi

Đối tác làm ăn
Tối hôm đó, nó không tài nào ngủ được cứ lăn qua rồi lăn lại, miệng cười suốt, phải công nhận lực tác động của lời nói hắn mạnh mẽ đến cỡ vậy. Sáng ra, nó ngồi ủ rũ bên chiếc gương, nếu ai nhìn nó thế này chắc chạy không kịp vắt giò lên cổ( Nói ngược chơi)
Chắc cũng đủ hiểu rồi nhá, hai con mắt thâm quầng, nếu như con gấu trúc nhìn thấy chắc nó sẽ bắt tay và chào mừng bạn mới. Còn nữa, mái tóc nâu xoan bồng bềnh giờ mà quạ thấy chắc gật đầu chịu liền cái tổ lí tưởng như thế!
Thảm họa, thật sự rất thê thảm! Giờ cô chẳng biết làm sao để ra đường, ngồi ngắm dung nhan tuyệt sắc giai nhân của mình, nó chán nản chẳng muốn đi đâu. Điện thoại nó reo, là số Đăng chắc điện hỏi nó sao không đi làm đây mà!
-..._Nó nhấc máy mà chẳng chịu nói gì.
-
-Anh im thì tôi mới trả lời được chứ!_Nó bực dọc ngắt lời Đăng.
-_Đăng bị nó quát thì lẳng lặng hỏi một câu.
-Giám đốc, cho tôi nghỉ một buổi nhé! Tôi..khụ khụ..bị..híc híc..cảm.. Hắc..xì..a!_Nó vừa giả bệnh làm Đăng tưởng thật.
-
-Ấy da! Không cần! Tôi ngủ một giấc là hết hà, vậy nha! Bye!_Nói rồi nó nhanh chóng tắt máy, leo lên giường ngủ bù.
Điện thoại nó lại reo, nó bực dọc ngồi dậy cầm lên nghe.
-Alooooo..._Giọng cô kéo dài.
-
Nó ghét nhất là hai tiếng đó, trời đất ơi! Mặt mũi này đi đâu được chứ? Nó tự kỉ một mình rồi lẳng lặng bước vào vệ sinh.
Tại quán cafe mộc lan, cánh cửa mở ra. Một cô gái mặc chiếc quần bò nâu, áo phông trắng in con mèo vàng, tóc 乃úi cao, đeo mắt kính màu đen, chiếc túi nhỏ, cô bước đi làm ai cũng ngoái đầu nhìn.
Nó ngồi xuống đối diện anh nó đang ngồi chăm chú vào laptop.
Cô nhân viên bước lại hỏi nó dùng gì thì anh Kelvin mới nhận thấy sự có mặt của nó.
-Em tới rồi à? Vào vấn đề chính luôn!_Anh nó nói.
Nó gật đầu, anh nó bắt đầu nói.
-Bà Jenny ốm nặng, anh và chị phải về bên Anh một chuyến, và sẵn tiện thăm nhà chắc khoảng một tháng.
-Vậy thì sao?
-Anh cần em sang thế anh quản lý công ty một tháng? Ok?
-Nhưng mà..
-Vậy nha! Chị em gọi, anh về, ngày mai đi rồi! Bye em!_Kelvin gập máy bỏ vào bị rồi thanh toán tiền bước đi.
Nó không nói được gì luôn! Anh nó gọi ra đây để làm cảnh chơi vậy đó. Nếu thế anh vậy nó phải xin nghỉ việc rồi, cả những công việc làm thêm luôn! Thật uổng! Nó ngậm đắng nuốt cay ra về. Về nhà thì nó gọi điện xin nghỉ ở mấy cửa hàng, ai cũng buồn khi nó nghỉ hết. Buồn chứ sao không? Nó nghỉ thì cái tên Ngọc dùng gọi ai nữa? Thôi thì cất vào hộc tủ vậy.
Khó khăn nhất là xin nghỉ làm gia sư cho cậu Minh. Ông quản gia khóc nức nở sống ૮ɦếƭ không cho nó nghỉ. Bảo rằng Minh biết được thế nào cũng bỏ học, chuyện đó không liên quan tới nó. Thật sự ông quản gia thỉnh thoảng gọi điện khóc bảo cô phải dạy bằng mọi giá, tiền tháng ông tăng gấp đôi, mệt chưa? Thôi thì nó chỉ dạy ba buổi trong tuần nên đau khổ gật đầu.
Mệt mỏi lăn dài ra ngủ một giấc cho tới sáng.
Sáng, mọi vật được bao trùm bởi sự xanh tươi vốn có, bầu trời trong xanh không một giọt nắng, từng đám mây lững thững trôi theo làn gió. Đâu đó ngoài cửa sổ tiếng chim se sẻ hót líu lo.
Điện thoại nó lại reo in ỏi giai điệu bài là con gái thật tuyệt. Nó chồm người ngáp một hơi dài rồi bật máy.
Giọng anh nó oang oang đầu dây bên kia.
-
Lại nữa, thật là ghét cái tiếng cuối cùng quá đi, nó là chuyên gia tắt máy trước tất cả mọi người, chỉ duy nhất có anh là tắt trước nó thôi, uất hận bởi vậy người ta nói đúng Núi cao còn có núi cao hơn, mình hay còn có người hay hơn mình!
Lặng lẽ thay đồ, bắt taxi tới sân bay tiễn hai anh chị về nước.
-Bái bai dì nha! Chúc dì ngày càng mập như heo nhé!_Bé Kiệt bước vào trong mà vẫn còn ngoáy đầu lại nói.
-Cái thằng nhóc..!_Nó tức giận nói vớ theo, nhưng nhanh chóng mỉn cười quay đi vì đang gây sự chú ý.
Nó tới công ty, hơi có chút hồi hợp nhưng vẫn mạnh dạn bước vào trong. Bảo vệ vừa nhìn thấy nó thì cuối đầu chào giám đốc, và mọi người trong công ty ai thấy nó cũng vậy. Chắc là anh nó đã thông báo cho mọi người rồi. Vậy là nó cũng chẳng nói gì, bước vào phòng làm việc.
Quản lý của anh nó là một chàng thanh niên với tướng tá cao ráo, khuôn mặt rất ưa nhìn, anh tên Trung, làm việc vô cùng nghiêm túc. Làm việc với anh ta nó cảm thấy thiếu ôxi trầm trọng. Ngày làm việc đầu tiên cũng trôi qua khá êm đềm.
Rồi những ngày tiếp theo, nó vẫn bận rộn với các dự án sắp tới của công ty. Nó đang ngồi xem xét dự án xây dựng một xưởng ở bờ biển phía đông. Lần xây dựng xưởng sản xuất lần này là hợp tác với công ty Thịnh Phát, công ty lớn có tiếng trên thương trường. Vậy là nó phải cùng với đối tác đi tới khu đất được quy hoạch để xây dựng. Nó không biết đối tác là một quý bà hay ông giám đốc, nhưng một tuần cùng nhau để hoàn thành dự án ở khu bãi biển thì có hơi nhiều.
Nhưng Trung bảo là đối tác lần này đầu tư rất lớn cho dự án nên đích thân giám đốc là nó phải đi, còn Trung anh ta giúp nó quản lý công ty. Nó không muốn đi một mình, nó bảo cùng thư ký kế toán đi, cô là Ly, tính khí thất thường, nhưng nó biết cô ta tốt chứ không hề xấu xa vì nó có tiếp xúc trò chuyện, tuy hơi khùng một tý nhưng rất chăm chỉ trong công việc.
Về nhà sắp xếp đồ đạc vào ba lô, chuẩn bị xong xuôi hết nó lăn đùng ra ngủ. Sáng, hiện tại nó đang ngồi trên xe buýt với cô nàng Ly. Vì cô ham vui nên bảo đón xe buýt. Ly hưng phấn hát suốt đường đi, nó thì ngồi ngủ queo.
-Tới rồi, há há..tới rồi! Xuống thôi giám đốc! Nhanh!_Ly kéo tay nó khi còn đang ngáy ngủ.
Ra khỏi xe bãi xe buýt, nó mới tỉnh hẳn, không khí ở biển thích thật, rất trong lành đậm đà hơi muối biển. Rồi hai đứa bắt taxi tới khách sạn. Trên đường đi, Ly nói cho nó biết về giám đốc công ty Thịnh Phát, nào là trẻ đẹp trai chói loá, nào là thông minh xuất chúng, ôi thôi,..đem hết những thứ đẹp đẽ gắn cho cái tên giám đốc đó. Nhưng cũng tốt, may ra không phải là một ông giám đốc già khó tính.
Mà nó tự hỏi không biết cái tên giám đốc lần này như thế nào mà cô Ly của ta lại mê tít thế cơ đấy. Mà nhắc tới đẹp trai tự dưng nó nhớ hắn quá, mấy hôm nay kể từ lần đó chẳng thấy tăm hơi hắn đâu. Hay tại nó phũ phàng quá nên hắn nghỉ quẩn? Thắt cổ hay uống thuốc độc ૮ɦếƭ rồi? Ôi không thể, hay hắn có cô nàng nào khác rồi? Xì, hôm đó còn bảo năm năm chờ nó, mãi yêu nó cơ mà!
-Ấy da.._Nó thở dài.
Ly thấy vậy thì hỏi.
-Giám đốc sao vậy? A...giám đốc tới rồi kìa!_Cô nàng lôi nó phi như bay vào khách sạn.
-Nè tới đây để hợp tác làm ăn đấy nhé! Chứ không phải đi chơi đâu à!_Nó nói khi đang trên đường tới phòng.
- Yes, Director!_Cô cười giơ tay theo kiểu quân đội.
Nó cười, rồi cả hai bước vào phòng, căn phòng vô cùng rộng rãi, Ly thích thú chạy hết phòng. Lúc đó một cuộc gọi tới, số của anh trưởng phòng bên đối tác.
-Vâng, tôi Ngọc giám đốc công ty chi nhánh Nguyễn gia xin nghe ạ!
-
-À, tôi nhớ!
-
-À, tôi sẽ tới! Vâng chào anh!_Nó gát máy, quay sang bảo ly thay đồ, và cả bắt taxi tới nhà hàng.
Đó là một nhà hàng cạnh bờ biển. Vừa bước vào quán thì nhân viên phục vụ bước lại dẫn tới bàn đối tác của nó.
Một chàng trai với tướng mạo phi phàm, nước da trắng mịn, khuôn mặt thiên thần với cái miệng nở nụ cười ૮ɦếƭ ruồi à không ૮ɦếƭ người. Mái tóc nâu bồng bềnh lãng tử. Vận trên người là một chiếc quần bò cá tính với chiếc áo sơ mi hở bờ иgự¢ rắn chắc. Bên cạnh là một chàng trai cũng tầm hai mươi mấy, khuôn mặt điển trai nhưng hơi lạnh, bộ đồ vest càng tôn thêm dáng vẻ nghiêm túc.
Nó há hốc mồm khi đối tác của chính là..
-Hoàng Tú?!!!anh..ơ.._Nó lắp bắp nói.
-Chào cô, đối tác của tôi không ngờ là một cô gái xinh đẹp thế này._Hắn đứng dậy, lịch sự đưa tay bắt.
Nó vẫn còn đang rất đỗi ngạc nhiên thì Ly huých nhẹ tay nó.
-Giám đốc..
-À ờ.._Nó giơ tay bắt. Rồi cả bốn cùng ngồi xuống.
Cô Ly hám trai cứ nhìn chàng trưởng phòng suốt. Nó ngồi im lặng một lúc thì Khang bắt chuyện về dự án. Vậy là nó cùng anh và hắn luyên thuyên bàn về công việc. Sau khi thức ăn dọn ra, hắn mời nó một ly rượu vang về sự hợp tác lần này. Nó cũng không nói gì lẳng lặng uống. Rồi cả bốn người ngồi ăn, bao trùm họ là một sự im lặng, thỉnh thoảng hắn bắt chuyện bằng những câu như thời tiết ở biển thật tốt, hay đại loại là vậy, tuy nhiên, đáp lại là chỉ có cô Ly hám trai, nó và Khang ngồi im lặng. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
Nó tạm biệt họ rồi cùng Ly về phòng. Một ngày trôi qua nhanh chóng. Vẫn còn năm ngày ở đây, thật sự không biết nó sẽ như thế nào nữa, nó không ngờ lại gặp hắn trong trường hợp thế này! Là đối tác làm ăn với nhau. Miên man suy nghĩ nó chìm vào giấc ngủ. Đã gặp lại được hắn, nó bỗng chố cảm thấy vui vui.
Còn hắn, giờ đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ, dáng người thong thả bắt chéo chân trên chiếc ghế nệm nhìn ra cửa sổ. Từ lúc gặp nó thì hắn bận bịu với công việc, hắn cũng muốn tìm nó lắm nhưng không có thời gian, nhưng khi biết được nó là đối tác của hắn trong dự án lần này, hắn vui, phấn khởi khiến Khang cũng hơi bất ngờ, nhưng anh chóng hiểu ngay chuyện khiến tổng giám đốc lại vui như vậy. Thật sự hắn rất vui, vui không gì tả! Hắn mong chờ ngày mai mau mau tới, vì ngày mai có thể gặp nó, cùng nó làm việc! Ôm nụ cười tươi rối đi vào giấc mộng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay