Lại tỏ tìnhSáng nay, một ngày với ánh nắng dịu nhẹ, bầu trời trong xanh không chút mây, từng đợt gió thổi lùa vào tán cây nghe xạc xào, không khí của buổi sớm mai vô cùng đẹp và yên tĩnh.
"Ngày gọi tia nắng lóng lánh qua hàng mi, chở nụ cười em tươi lung linh trên phố. Ngại ngùng như thế đôi môi em khẽ cười, đôi chân em cất lời, tình yêu ngày xanh là em hồn nhiên..." Tiếng chuông điện thoại của nó reo từng hồi dài...dài...ơi là dài...
-Trời ơi! Sáng chủ nhật cũng không cho người ta ngủ là sao???_Nó ngồi bật dậy, tay vớ cái điện thoại miệng không ngừng chửa rủa, chẳng thèm xem đó là ai nó đã hét lên.-Lô....ai sáng sớm rảnh rỗi sinh nông nỗi vậy?
Đầu dây bên kia trả lời.
-Trời, dữ quá đi à, rảnh không? Đi ăn sáng với tui nè! TUI BAO! Ok? Đang đợi trước nhà hàng xóm đối diện dàn hoa giấy kế cửa hàng đồ chơi, bên cạnh là gốc cây xoài nhà cô. Nhanh!
Nó nhướng mày, nhìn vào điện thoại, số này là của ông giám đốc, chỉ có ông Đăng mới nói dài dòng vậy.
-Ơ hay, giám đốc chờ tui một tý! _Nó nói rồi xuống giường thay đồ, có người bao ăn ngu gì không đi! Với lại bắt ổng đứng chờ tội nghiệp.
Bước xuống thì thấy anh đang đứng tựa lưng vào tường,bên cạnh là chiếc xe mui trần. Phong cách ăn mặc hôm nay nhìn anh không thua gì ca sĩ Hàn Quốc chứ nhỉ! Thường ngày toàn đồ vest không hà.
-Hê! Nhanh đi!_Anh nói và mở cửa cho nó.
Rồi anh láy xe đi.
-Oáp...đi ăn ở đâu mà xa vậy?_Ngồi trên xe gần nửa tiếng mà chưa thấy anh có ý định ngừng, nó hỏi.
-Nhà hàng hải sản biển Nha Trang!_Anh mỉn cười nói.
-What?? Sao ra tới biển dữ vậy?_Nó ngạc nhiên hỏi.
-Thì hôm nay chủ nhật, sẵn đi chơi luôn một chuyến.
Nó thật bó tay với ông Đăng này luôn. Ngồi im, mặc cho anh chở đi đâu thì chở.
-Ngọc, hôm qua tôi nói vậy chắc làm cô suy nghĩ nhiều lắm phải không? Đúng thật là tôi thích cô nhưng tôi nghĩ mình nên làm gì đấy để chứng minh thay lời nói. Tôi hấp tấp quá, vừa nhận ra tình cảm với cô thì đã nói, thôi thì cô xem như một lời xã giao vậy nhé, rồi tôi sẽ khiến cô thích tôi, và khi đó tôi sẽ..._Anh quay qua nhìn cô.-Ơ hay nhỉ? Ngủ mất tiêu rồi!
Đúng rồi, tính nó hay cằn nhằn, làu nhàu lắm thế mà ngồi im thì chỉ có thể là ngủ, ơ tất nhiên, gió mát quá mà, nó ngủ say sưa chỉ tội cho Đăng nói từ nãy giờ chỉ là nhảm một mình.
Đăng miễn cưỡng lắc đầu, lẽ ra anh định rủ nó đi sớm để ngắm bình minh, nhưng biết nó thích ngủ nên thôi, rủ đi ăn vậy. Rồi anh mỉn cười, láy xe.
-Nè, tới rồi!_Anh ngừng , khẽ lay tay nó.
Nó dụi mắt, mở cửa xe bước ra cùng anh.
-Woa! Không khí ở biển dễ chịu thật!_Nó vươn tay,hít thở.
Đăng cũng đứng cạnh nó, một lát sau, anh kéo tay nó vào một nhà hàng gần cạnh đó.
-Ăn gì nào?_Anh ngồi đối diện, hỏi cô.
-Gì cũng được, anh bao nên ưu tiên cho anh gọi món đấy!_Cô chìa menu trước mặt anh, cười nói.
Rồi cả hai ăn no nê, nói chuyện rôm rả, sau khi ăn xong, cả hai lượn vòng, một buổi sáng vui vẻ, nó cũng không nghĩ gì ngoài quen biết, xả giao đi chơi bình thường vậy thôi.
11:30 Anh đang láy xe chở nó về, định rủ đi chơi tiếp mà nó nói đi làm thêm gì đấy nên thôi chở về.
-Tạm biệt!_Tới nhà là nó lao chạy mất, 12:15 nó phải tới cửa hàng cafe làm.
-Ừm! _Anh cũng vẫy tay chào, chờ bóng dáng nó đi khuất anh lẳng lặng lái xe đi.
Nó đã quen với những công việc làm thêm này rồi, năm năm qua, sống tự lập đã tạo cho nó một sự trưởng thành, nó hiểu cuộc sống này muốn kiếm tiền trang trải mọi thứ thì khá khó khăn. Vì thế nó mới trân trọng từ đồng tiền chứ không hề ăn chơi như trước nữa. Một điều khá hiếm với các cô tiểu thư giàu có.
Sau khi làm xong, nó tìm thêm một số công việc làm thêm vừa đủ sức mình, cho tới khoảng 3 giờ, nó tất bật chạy tới nhà Minh dạy thêm. Thật là mệt Nó chạy tới biệt thự nhà Lâm cũng là lúc nó không thở nổi, kiểu này sắm cái xe đạp chạy cho rồi. Sau một hồi hít thở khí ôxi, nó bấm chuông. Ông quản gia ra tươi cười mở cửa cho nó, nó thấy hơi rợn người với cái nụ cười sái quai hàm của ông, lộ cả ba mươi hai cái răng trông giống như trúng độc đắc vậy.
Thật sự thì hơn cả trúng độc đắc, từ lúc cô dạy thêm cho cậu Minh, cậu ta thay đổi một trăm tám mươi hai độ rưỡi. Ban ngày đi học, hiệu trưởng gọi thông báo tình hình cho ông, ông đã không thể tin vào tai mình, cậu không trốn tiết, không bày trò phá phách, không kéo băng phái chiến tranh, không tống tiền các học sinh, không rủ rê đốt pháo, không dụ dỗ các cô gái nghỉ học ra ngắm cậu, không bắt học sinh hút thuốc, uống rượu,không dẫn học sinh trường khác vào gây náo loạn,...Còn rất nhiều nữa! Ông mừng khóc suốt bảy ngày mười đêm vì cảm động.
Và lúc ở nhà, ông đã suýt té ngửa khi thấy cậu cầm một quyển sách, chăm chú đọc và tìm hiểu. Ông đã từng chăm sóc cậu từ lúc bé, hiểu rõ cái tính nông cuồng, ham chơi hơn ham học, ham cưa gái hơn đọc sách, ham bar hơn ngủ,... Giờ đây, cậu như vậy thì ông có thể hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc cậu và đặc biệt cảm thấy vui sướng khi cậu đã trưởng thành.
Bởi thế ông vô cùng cảm kích cô, vô cùng vô cùng cảm kích!
-Ế, cô tới rồi à? Cô xem, em đã hoàn thành tốt cái bài tập cô giao rồi nè! Cô thưởng cho em đi!_Cậu hớn hởn khi thấy nó bước vào.
-Thật chứ?_Nó ngồi xuống ghế, cầm quyển tập xem xét.
-Thật đấy tiểu thư Ngọc, ta cảm ơn cô đã làm cho cậu chịu học..ta ta..hức hức.._Ông nói nước mắt không ngừng rơi vì cảm động.
-Ơ..quản gia, chú...sao lại cảm ơn con?_Nó hỏi, nét mặt ngây ngô.
-Cậu Minh một người.._Ông định trổ tài khoe nét đẹp tâm bồn và những giây phút oanh liệt của cậu nhưng bị cậu chặn lại.
-E hèm, chú con thèm sữa mẹ!
-Hả?_Quản gia cùng nó đồng thanh nói.
-À không không..lộn, bánh sữa mè, chú mua cho con và cô giáo Ngọc nhé! Thôi chúng ta lên phòng học nào._Cậu kéo tay nó lên phòng, không quên đưa ánh mắt đầy nguy hiểm cho quản gia "Chú định hại xấu vẻ đẹp tâm hồn của con á?xì.."
Lên tới phòng, nó bắt đầu luyên thuyên giảng cho cậu, một lúc khá lâu, bỗng nhiên cậu nói.
-Chúng ta đối thoại bằng tiếng Anh nhé?
Nó ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu!
-Nói trước đi!_Nó đề nghị.
-Ok, her, love her, girl do me!(Cô, em yêu cô, làm bạn gái em nhé!)
-Sorry, I do not want a boyfriend, with the smaller boy my age.(Xin lỗi, tôi chưa muốn có bạn trai, với lại cậu nhỏ tuổi hơn tôi)
-Age does not matter she said. Free love is coming together!(tuổi không quan trọng thưa cô, miễn yêu nhau là đến với nhau)
-But, I do not love you.(nhưng tôi không yêu cậu)
-But, I love her, I love her, much love!(nhưng em yêu cô, em yêu cô, yêu nhiều lắm!)
-Come on, do not mean anything if I do not love you!(thôi đi, chả có nghĩa lý gì khi tôi không yêu cậu)
-Ây da, em mệt cô ghê! Nói thế mà cô vẫn không chịu. Cô có biết là em có nhiều người theo đuổi lắm không?_Cậu nắm lấy tay nó.
-Buông ra, cậu có bê đê theo đuổi cũng chẳng liên quan tới tôi!_Nó vùng tay cậu ra.-Thôi tới giờ tôi phải về rồi! Good bye!_Nói rồi nó bước ra cửa nhưng chảng mai bị cậu kéo lại.
-Đi ăn tối với em đi, rồi em đưa về! OK đi!_Cậu nắm tay nó lôi đi và tống lên xe rồ ga chạy, nó chẳng kịp hó hé được một tiếng, trong lòng thầm nghĩ "Thôi kệ, đỡ tốn tiền ăn chiều vậy!"
Cậu chở nó tới một nhà hàng Hương Quê khá nổi tiếng với cách trang trí hoà hợp với Thiên nhiên, tạo cho quán và các vị khách một không gian thoải mái, trong lành. Ngoài ra, thức ăn ở đây cũng rất là ngon.
Chọn một cái bàn gần hồ nước, nó và cậu cùng thưởng thức các món ăn ngon.
Ăn xong, thay vì chở nó về cậu lạy ghé một bãi đất trống cạnh hồ nước, ngã người, nằm dài trên bãi cỏ, cậu im lặng ngước nhìn bầu trời về đêm.
Nó thì làu bàu bảo cậu chở về nhà nhưng khi thấy tâm trạng hơi khác thường của cậu thì lại im lặng ngồi cạnh, nó là một người luôn tôn trọng cảm xúc, tâm tư của người khác, chỉ cần những người xung quanh nó hạnh phúc thì nó sẵn sàng hy sinh khi họ rất cần, tôn trọng người khác hơn chính bản thân mình, luôn đặt mình vào hoàn cảnh của họ để hiểu và sẻ chia. (Cung Thiên bình! Hà hà..)
-Cậu sao vậy?_Nó hỏi khi thấu nét mặt cậu thoáng sự phiền muộn, ưu tư.
-Ừm! Nhớ lại quá khứ buồn._Cậu nói nhỏ đủ để nó nghe thấy.
-...._Nó im lặng không nói gì.
-Trước kia, gia đình tôi rất hạnh phúc, có bố, mẹ và chị gái tôi, lúc đó tôi 5 tuổi, chị tôi 10 tuổi. Nhưng tôi không hiểu mẹ tôi đã làm gì để bố lại lén lút quen một người đàn bà khác, rồi họ ly dị, tôi thật sự rất nhớ chị tôi, lúc chị theo bố, tôi hận bố và mẹ, họ đã khiến tôi phải xa chị, trông khi đó chúng tôi đã là gì nên tội. Nghe nói bà dì kế ђàภђ ђạ chị tôi đủ điều, tôi thật sự cảm thấy chán ghét cái cuộc sống này! Thật sự rất chán ghét!
-Thôi, chuyện đã là quá khứ rồi, vậy chị ấy giờ sao rồi?
-Chị đã mất.._Cậu khẽ nói.
-Ơ..tôi xin lỗi!_Nó cúi đầu nói.
-Hừ..tại sao bà ta đối xử tệ bạc với chị mà chị lạy hy sinh bản Thân mình cứu bà ta? Rốt cuộc bà ta vẫn thói hống hách, đáng ghét! Tôi nhất định sẽ tìm lý do để ông ta tống cổ bả đi, và tôi sẽ ђàภђ ђạ bả... Còn mẹ, tôi không thể trách bà được. Tôi cảm thây rằng bà luôn tận tụy vì tôi, giờ người tôi yêu quý nhất giờ chỉ có bà, thế nên nếu bà có bất trắc gì chắc tôi sống không nổi quá!_Cậu nói, khẽ cười.
-Ừm, vậy cậu phải ráng sống tốt, để đền đáp công ơn cho bác gái!_Nó xoa xoa hai cánh tay vì thời tiết khá lạnh, sắp sang đông rồi còn gì.
-Lạnh à? Nè, xinh lỗi vì bắt cô ra ngồi nghe tôi nói nhảm nhé!_Cậu choàng chiếc áo khoác lên người nó.
-Ừm, không sao!_Nó cười nói.
Rồi cả hai ngồi cạnh nhau, cười nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nó cảm tthấy không còn ghét Minh nữa, thấy cậu cũng rất tội nghiệp, đời mà, tưởng chừng như ai luôn nở nụ cười trên môi điều hoàn hảo, và có cuộc sống vui sướng nhưng thật sự thì sao cái vỏ bọc đấy lại là những quá khứ buồn luôn bị che giấu bởi vẻ bên ngoài.
Không nên vội đánh gia một người khi chưa hiểu rõ về họ...
Cậu cảm thấy vui khi được chia sẻ nỗi buồn chất chứa, lòng nhẹ tênh chảng cảm thấy khó chịu nữa. Nói đúng thật, khi chia sẻ lòng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi cứ mãi che giấu. Và một điều không thể phủ nhận, cậu có chút tình cảm với nó, lúc đầu cậu nghĩ đơn thuần là thích thú, định chọc ghẹo nó để nó đổ dưới chân cậu thế nhưng tình thế lại đảo ngược. Bởi cậu không thể không thấy thích sự chân thật, thẳng thắn của nó. Rất cuốn hút, không chỉ vẻ bề ngoài, mà chính bên trong nó cũng rất cuốn hút, một con người thân thiện, trong sáng.