Rắc rối nối tiếp rắc rối (2)Ông anh nó thật là lạ! Đang du học bên Anh tự nhiên nhảy về còn vô trường làm gv tạm thời gì nữa chứ!!ây da!!khổ ghê hôk!về rồi thì vào công ty phụ giúp Baba đi!rảnh rỗi sinh nông nỗi à!?hừ..kể cũng lạ nha!nó có thể mạnh mẽ trước ai chứ trước a nó thì nó vẫn là 1 con bé yếu đuối cần sự che chở,thật ra a 2 nó là con của người mẹ trước, bà qua đời do căn bệnh tim,bà là người Anh nên a nó mới sỡ hữu nét đẹp của bà, còn nó là con người thứ 2 hiện là bà mẹ vấu yêu bây giờ đó, bà là người Việt Nam nên nó không phải con lai như a nó,tuy là cùng cha khác mẹ nhưng 2 đứa thương nhau như a e ruột vậy,gia đình cũng rất hoà thuận. Hajzzz thôi đi,quay lại vấn đề chính nè! Nó đang rất khổ sở bởi ông a nó!ở nhà đã không yên vs ổng rồi mà zô trường cũng chẳng chạy thoát!như sáng hôm nay nè, thật là,nó đi học trễ vô lớp thì dính ngay cái tiết của ông thầy "Hói" dạy môn toán, ổng hỏi nó
-tại sao e lại đi trễ?
Nó thở dài:-thì tại ngủ quên nên đi trễ!thế mà thầy cũng hỏi!
-e..e không đc vào lớp!-ổng tức chỉ tay ra ngoài
-đó là thầy nói nha-nó cười nửa miệng và quay lưng định đi thì
-e theo tôi lên văn phòng-vâng không ai khác chính là ông a2 kính mến của nó,sáng nào cũng vậy!cũng triệu hồi nó lên mà xử tử như mắng, mà nhéo má nó
Nó hiện giờ mặt nhăn nhó rất khó coi, thử hỏi làm sao không sợ cho đc, ông a nó nhìn vậy chớ ác lắm, nói nhiều nhiều nhiều mà không ngừng nghỉ, nghe 1 lần tởn tới già!híc...mà ông này ngộ ghê!hồi hôm chính ổng bắt nó thức khuya coi phim ma vs ổng, nhất quyết không cho nó đi ngủ làm sáng nay nó dậy trễ thì lại mắng nó, lí nào như vậy cơ chứ!!!nó không biết làm gì hơn là lẽo đẽo theo a nó. Lên tới phòng, lúc này trong phòng chẳng có ai,a nói hỏi nhỏ nhẹ
- sao e lại đi trễ....-lên giọng hết cỡ- ĐÃ VẬY CÒN CÃI LỜI GV NỮA LÀ SAO???
-e...biết...-nó bịt tai lại
-tại sao chứ?e có biết như vậy là vô lễ với gv không hả??tại sao 3 năm e vẫn thế??e quả thật ngang bướng...a la e vì a thương e,e có biết không?e à!bố mẹ chúng ta nuôi ta lớn đến chừng này,chúng ta phải biết nghe lời chứ,e cũng lớn rồi đừng bướng bỉnh nữa,e nên ngoan ngoãn chăm học,e biết không,mai này sau khi ra đời e..
nó nhăn nhó!trời ơi!chịu hết nỗi rồi..lỗ tai nó sắp nổ tung ra lun ùi nè!
-vâng e biết rồi!e đi đây-nó chạy vọt đi không để a nó nói hết câu ,chạy tới gần cầu thang nó dừng lại thở dốc
-hơ...hơ...lỗ tai mình thà điếc thì tốt hơn!hơ...-a2 nó thật là, nhưng nó không trách a nó đc vì nó rất là thương a nó, nó chậm rãi bước ra sau trường, giờ này đang lúc ra chơi,nó chẳng muốn vào lớp, bởi giờ này trong lớp chắc không có chỗ cho nó ngồi đâu. Ngày nào cũng vậy, hắn đến trường là y như rằng có lễ hội vậy! Nhưng nó đâu hề biết rằng, trong lớp có 1 kẻ đang ngóng trông nó, hắn ngồi đó,hết cô này mang thức ăn nước uống tới cô khác, bực bội vì không thấy nó đâu!sáng nay vô lớp thì bị kêu đi tới giờ!bực bội,hắn đứng phắt dậy!làm cho mấy cô tiểu thư giật mình nhìn hắn chăm chăm ( trước h làm gì có vậy) hắn bỏ ra ngoài,hắn nghĩ nó sẽ đi đến thư viện vì mấy lần theo thấy nó vào đó tưởng nó đọc sách ai dè vô ngủ!hay thật!nghĩ là vậy nhưng chân hắn lại bước ra phía sau trường, hắn thoáng giật mình khi thấy nó ngồi đấy,im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm, vô định, nhìn nó thật cô đơn,hắn không tiến lại hắn chỉ đứng nhìn nó từ xa mà thôi! Nhiều lần hắn nghĩ mình thích nó vì cứ suốt ngày cứ nghĩ về cái dáng vẻ lúc thì lạnh lùng lúc thì tinh nghịch. Hắn cười và gạt bỏ cái suy nghĩ đó ra!hắn không cho phép mình yêu thương người con gái nào thật lòng bởi không ai biết đc cái quá khứ đau thương của hắn ngày đó, sau cái chuyện của mẹ kế hắn, hắn đã tỏ ra hờ hợt,không muốn dính dáng tới những người con gái nữa nhưng hắn lại ngốc nghếch yêu 1 cô gái khá là tinh nghịch bởi cô đã kéo hắn ra khỏi sự cô độc nhưng lại 1 lần nữa hắn biết rằng cái cô gái muốn là gia tài kết xù nhà hắn, và hắn chuyển đến học viện Lam Viên này!nhưng hắn hoàn toàn thay đổi, cưa cẩm những cô gái xinh xắn dễ thương để khi họ ngục dưới chân hắn thì hắn cho là đồ bỏ đi!bởi 2 cú sốck ấy quá lớn đối vs hắn.
Thứ 2 đầu tuần. Hôm nay, mới sáng tinh mơ mà a nó đã lôi cổ nó xuống giường và tống nó lên chuyến xe buýt đầu tiên
-pipi e yêu!hẹn gặp lại ở trường!-a nó đứng dưới cười toe toét!vẫy vẫy tay chào nó
-mới sáng vô trường làm j hả a??- nó nhăn mặt nhìn a 2 đang đứng,trong lòng thì gào thét,đang ngủ ngon mà
-thì cho e khỏi đi trễ!-vẫn cười tươi nhìn nó
-e...ơ á..-chưa kịp trả lời thì xe lăn bánh,thôi đành chấp nhận số phận vậy!
nó nghiêng đầu nhìn ra ngoài,buổi sáng thật đẹp,không khí trong lành, xe cộ thưa thớt, 2 bên đường vẫn chưa đông đút như mọi ngày, nó ngồi đó, thẫn thờ,đâu hay biết rằng bên cạnh nó có 1 cậu con trai đã ngồi đó tựa khi nào
-Hey!hello you!-cậu bạn đó nhìn nó cười tươi
-cậu là ai?-nó nhìn cậu, cậu ta mặc đồng phục của trường nó, tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt xanh, đôi môi nhỏ, khuôn mặt thon gọn nhìn sơ qua thì ngỡ như con gái vậy!
-mình làm quen nhé!mình là Vũ Minh cứ gọi mình là Jen!-vẫn nụ cười rất tươi cậu nhìn nó
-ờ...tôi là Bảo Ngọc!-nó nói rồi quay đi
Đến trường, cậu chạy đi và vẫy tay chào nó
- hẹn gặp lại cậu nhé!pye!
Nó không nói gì im lặng bước đi,trong lòng cảm thấy vui vui vì trước h đâu có ai làm quen và nói chuyện vs nó như vậy,nó cảm thấy Jen rất hợp vs nó,lúc nãy ngồi trên xe 2 đứa nói nhiều thứ hợp nhau lắm!trước kia những đứa tiếp cận nó là vì sợ thôi,không có đứa nào thật lòng,cho đến giờ nó mới cảm nhận đc chút ít gì đó về tình bạn, vào lớp tiết đầu là sinh hoạt của cô chủ nhiệm nó. Cô giáo nó cứ thao thao bất tuyệt về vấn đề j đó! Nó thấy sao hôm nay lạ lạ!à!thì ra là người ngồi trước nó không đi hc nên thấy trống, lúc này cô giáo nói
-các e!bạn Thư đã chuyển trường và lớp ta...
-cô!e chuyển lên chỗ này ngồi đc không?-nó đứng phắt dậy
Hắn nhìn nó rồi quay lên nhìn bà cô như muốn điều khiển bả nói là...
Bà cô đổ mồ hôi hột...lúc đó
-Hello!mình là Vũ Minh cứ gọi là Jen!từ hôm nay sẽ học ở lớp này!mong các bạn chỉ giáo nhiều!- Jen cười tươi hết cỡ, rồi thản nhiên xuống chỗ trống trước mặt nó và quay xuống cười vs nó
- lại gặp nhau rồi!
nó chỉ gật đầu rồi ngồi xuống, bọn con gái vẫn cứ thế, chỉ trỏ nó,tức quá mà!ngồi cạch Hoàng Tú sau Jen nữa cơ chứ!
Giờ ra chơi, nó bị Jen kéo xuống căn tin, nó không chịu đi vì nó ghét ồn ào nhưng Jen cứ kéo mãi
-đi!đi!chúng ta đi mua đồ ăn nào!
-cậu làm gì vậy!tôi không đi đâu!
-đi mà chúng ta là bạn mà!-Jen chưng cái bộ mặt thỏ con nhìn nó, nó phì cười,lâu lắm rồi ns mới cảm thấy vui như thế này!vui thật sự
-thôi đc rồi!đi thôi!cậu thật rắc rối!
Jen cười và dẫn nó về phía bàn ăn,còn cậu đi mua bánh!