Tên Kia Đừng Tưởng Bở - Chương 20

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

Phát Giác
Hai người hầm hầm nhìn nhau.
“Nói cho thật vào tí!!! Ko thì anh sẽ ko còn được ngắm ánh bình minh ngày mai đâu!!!” Cô gìm giọng xuống làm không khí bủa vây hai người càng thêm rùng rợn hơn.
“Cô muốn tôi nói gì?!” Anh mặt ngoài ánh mắt như muốn đóng băng người đối diện, gương mặt ko chút biểu cảm, lạnh như xác chết, nhưng thực ra tay mồ hôi ướt cả rồi!!!!
Cô ta sẽ ko trực tiếp giết anh chứ?!!!
“Haha! Giả ngây hả? Anh nghĩ anh qua mặt được tôi sao?!” Cô cười, giọng cười bén như dao vậy.
“Cô nói vậy là ý gì?!” Anh gườm gườm.
Hai người nhìn nhau chòng chọc, cô ung dung nhả ra từng chữ một:
“Tôi có chứng cứ!”
“Tôi đã làm gì à?!” Anh khoanh tay trước ngực.
Cô nổi khùng, tóm cổ áo anh, lôi phắt dậy, gầm lớn đến mức tưởng chừng bầy chó nhà bên cạnh cũng thức luôn!!!
“ĐỒ ĐÊ TIỆN!!!!!!!!!!!!! AI CHO PHÉP ANH ĐỒ THỨC ĂN CỦA TÔI LÀM HẢ?????”
Lâm Tịch: Hả~May ghê!!!
“Tôi cho anh biết! Thức ăn là nguồn tài nguyên quý giá của trời. Ai cho phép anh đổ bỏ chứ?!!! Đồ ăn tôi làm có khó ăn cách mấy anh cũng phải nuốt vào, nuốt vào hết cho tôi!!!! Tôi ko cho phép bỏ!!! Còn một lần nữa, tôi sẽ giết chết anh!!!! Giết sông quăng biển làm mồi cho cá mập, chết ko toàn thây!!!” Cô tuôn một hơi giảng giải đạo lý quý trọng lương thực, thực phẩm làm anh hoa mắt, choáng váng mặt mũi.
Sau này anh mới biết thứ người có ghét nhất chính là người phí phạm đồ ăn. Đặc biệt là những món do chính tay cô nấu!!!
Lúc nãy còn đang rối bời vì ko tìm ra xấp tài liệu ấy thì cô gọi điện thoại lại làm anh chột dạ. Hỏi anh tại sao lại đem xấp văn bản đó, anh mém chút là chết đứng như Từ Hải.
Đáp qua loa là do thư ký hiểu lầm, ý của tài liệu đó ko phải như vậy, là tại anh soạn sai và cô ký nhầm. May là cô ấy ko nghi ngờ. Vậy mà về tới lại gặp bộ mặt như nhân viên cảnh sát tra xét tội phạm của cô làm anh giật cả mình, còn tưởng là lộ tẩy, nào ngờ...Hú hồn!!!!
“Xin lỗi! Lần sau anh sẽ ko vậy nữa! Nhé?!!” Anh dỗ dành, nhìn mặt cô cả buổi cứ như sắp sửa đi ám sát làm anh cảm thấy khủng khiếp quá!!!
“Biến đi!” Cô hét lại. Anh biết lần này ko dỗ được cô thì xem như chết chắc.
“Chỉ là thức ăn thôi, ko có gì mà!!!”
Cô lườm một cái tóe ra lửa, anh biết đồ câm miệng lại.
Tối, ban đêm ngủ cô rất hay khát nước nên hay để bên cạnh một chai nước, nhưng hôm nay lại quên béng đi nên nửa khuya phải dựng đầu dậy đi uống nước.
Nhìn người bên cạnh đắp mền ngủ như heo, cô cong khóe môi, cười khe khẽ. Bước xuống giường, một cảm giác là lạ cứ len lỏi sâu trong cô.
Bất giác, cô có linh cảm mình sắp sửa phát hiện ra điều gì đó.
...
Lấy chai nước trong tủ lạnh, thoải mái tu một hơi. Cô định trở về phòng thì vướng phải kệ sách sát mép nhà bếp, đống báo nằm ngổn ngang.
Quạu! Cô bất đắc dĩ khom người nhặt lại tất cả, đột nhiên trong đống báo ấy ấy rơi ra một xấp giấy.
Văn kiện gì đây???
Nhặt xấp giấy ấy lên, cô bật đèn xem thì hai mắt muốn nhảy luôn ra ngoài. Cái này...
“Lâm Tịch!!! Anh gạt tôi sao???” Cô tức đến mức chỉ muốn lao lên giết anh tức thì. Nhưng, “bứt dây động rừng” là ko nên, vì vậy cô sắp mọi thứ lại ban đầu giống như chưa từng có gì xảy ra vậy. Nhưng, trong lòng cô vẫn lan tràn một cảm giác khó nói thành lời.
Tất cả những câu nói, những cử chỉ của anh đều là lừa dối?
...
“Đi đâu vậy?” Lúc cô trở về phòng, anh ngồi thẳng đơ trên giường, nhìn cô chằm chằm.
“Uống nước!” Hiện tại cô rất bối rối, ko muốn nói nhiều. Nhưng, vừa đặt lưng nằm xuống thì anh đã ôm siết lấy cô, xem cô như một cái gối ôm.
“Này! Anh...” Định lớn tiếng mắng nhưng cô lại thôi. Mặc kệ anh và vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ.
Đêm cứ như vậy lẳng lặng trôi qua nhưng suy nghĩ của mỗi người cứ bay khắp chốn!!!
Sáng hôm sau, anh dậy mà cũng ko thèm đánh thức cô. Hừ! Bởi vì anh biết có gọi cô cũng cóc thèm dậy!!!
“Ê!!! Sao ko gọi người ta dậy hả???” Cô nổi máu nóng.
“Gọi cô sẽ dậy hả???” Rút kinh nghiệm mà!!!
“Tưởng tôi là heo hay sao mà anh sỉ vả dữ vậy hả??? Đần độn!!!” Cô gầm lên.
“Sáng sớm, ko-cãi-lộn!!!” Anh nhấn nhá từng từ từng chữ.
“Ai thèm!!! Tại có người thích gây sự mà!!!” Cô liếc mắt sang chỗ khác.
Anh: Chưa biết ai là người kiếm chuyện đầu tiên!!!
...
“Chị hai!” Cô vừa ms gọi thì Chi Tuyết hờ hững xách dĩa cơm đi thẳng. Haizz...Đã nói là hiểu lầm mà!!!
“Em ko có ký! Anh ta cũng nói là mình soạn nhầm!!!” Cô lẽo đẽo theo phía sau chị hai để giải thích.
Dương Chi Tuyết cảm thấy lo lắng, cô ko muốn em gái mình đi theo vết xe đổ bị phản bội ngày trước. Nhưg mà tình thế bây h...
“Cẩn thận vs Lâm Tịch!” Dương Chi Tuyết quay lại nói một câu đơn giản nhưng làm cô nín thở.
Cẩn thận?
Sự Thật
Cô tan việc, trở về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, đột nhiên điện thoại reo lên:
“Alô?”
“Hi!!! Có muốn biết gì hay không???”
“???” Chi Ngọc ngớ người. Con điên nào rảnh thế mà phá điện thoại người ta vậy?!
“Là tôi. Lương Nhã Vi!!!”
“Có gì ko???” Thì ra là con điên gọi thật đấy!
“Ko!!!! Chẳng qua là ‘tốt bụng’ muốn giúp cô tìm hiểu chút gì gọi là sự thật thôi!!!” Cô ta ko muốn tiếp tục trò chơi này nữa.
“Cô làm ơn nhìn rõ nhân tình thế thái một tí xíu nhé!!! Cái từ ‘tốt bụng’ được nhả từ miệng cô ra làm ô uế công lý đó!!!!!”
“CÔ!!!!!!!!!!!!”
“Sao? Gì???”
“Muốn biết sự thật về người chồng tốt bụng của cô ko hả???”
“...” Cô im lặng. Một điều gì đó đã hiện ra rất rõ nhưng cô ko có can đảm thừa nhận.
“Muốn biết? 7h tối nay, Warm! Nhớ nhé!!!”
Xong thì cúp máy. Cô ngẩn ra đó.
****************Sunflower
7h, Warm.
“Có gì nói lẹ lẹ lên đi!!!” Cô ko chút thiện cảm quăng một câu. Lương Nhã Vi cười gian xảo đưa một tập văn kiện cho cô xem. Quan trọng là tập văn kiện này y như cái mà chị hai cô đã đưa cho xem vậy!!!
“...” Cô á khẩu.
“Sao??? Nhìn quen ko??? Nhìn cho kỹ vào! Nhớ cho kỹ vào! Xem xem Lâm Tịch đã tài ba sử dụng chiêu thức nào để cô ngoan ngoãn ký tên vậy?!!!” Lương Nhã Vi dương dương tự đắc, nhìn gương mặt trắng bệch của cô mà thấy lòng thoải mái lạ lùng.
Cô bàng hoàng nhìn xấp giấy ấy, ko còn biết phản ứng gì, chỉ biết quay cuồng trong ký ức:
“Chi Ngọc! Em về rồi à?! Có mệt lắm không???”
...
“À! Dạo này thấy em hơi mệt mỏi nên anh hầm canh cho em ăn này!!!”
...
“Ko có! Ko có âm mưu mà!!!...Haizz...Dù gì cũng là lỗi của anh. Là anh sai, là anh ko nên bỏ em lại một mình ở cái nên lạ hoắc như thế, là anh ko nên bỏ em bơ vơ như vậy! Xem như anh chuộc lỗi nhé?!”
...
“À! Anh quên mất!!! Chị em đưa cho anh cái này bảo em ký vào đây!!!”
...
“Ừm!!!... Nè! Có biết gì về kiến thức sức khỏe ko hả đồ ngốc?!! Trời tối hù thế mà ngồi đấy vẽ vời cái gì!!! Dẹp phắt ngay cho anh!!! Đã xấu tính thì đừng để vác thêm cái kính cận cho xấu người!!!”
...
“Anh ko có ba, chỉ có mẹ thôi!!!”
...
“Vs lại, mẹ anh cũng mất lâu rồi!!!...Hơn nữa...Mẹ anh rất thích trang sức của Silver!!!”
...
“Tiếc là...ko có dịp để thử trang sức Silver thì mẹ anh đã qua đời rồi!!!”
...
“Ừm! Mẹ tôi bị tai nạn. Sau này tôi ms biết người gây ra tai nạn rồi bỏ đi ấy là ai. Và tôi cũng đang cố gắng phá hủy cái mà người đó gọi là ‘tâm huyết cả đời’!!!”
...
“Cô đang kể chuyện cổ tích hả??? TK XXI đào đâu ra người đàn ông lịch thiệp như thế cho cô hả???”
...
“Khoe khoang cái gì!!! Cô tưởng mình có sức hấp dẫn lắm ư??? Hoang tưởg!!!”
Lâm Tịch!!!!!!!!!!!!!! Hóa ra anh luôn lừa gạt tôi!!!!!!!!!!!!!!!
“Bị shock lắm hả??? Còn tự hào về anh ấy nữa ko?! Tôi đã bảo mà!!! Anh ta chả yêu thg gì cô đâu. Cô có biết ai là người hại chết mẹ anh ấy ko???...Chính là...cha của cô đó!!!” Nói xong, Nhã Vi ngửa mặt cười hả hê. Tay vịn ly cà phê của cô run rẩy.
Là mình đang nằm mơ phải ko???
“NÓI XẠO!!!!!!!!!!!!” Cô hét lớn, giật lấy túi xách và văn kiện chạy đi thật nhanh ra ngoài.
Ko cần biết đi đâu hết!!! Ra khỏi chỗ này là được!!!
Chạy thật nhanh trên phố, cô ko biết đã vượt qua bao nhiêu con đường, không biết đã chạy bao lâu, cũng ko hay mình đã bỏ qua biết bao ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình rồi!!!
Cô nhớ tới từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng thay đổi trong lời nói, hành động của anh đối với cô...và giận bản thân tại sao dễ tin người như vậy!!!!!
Cắm đầu cắm cô chạy, cô ko cách nào bình tĩnh nổi...và tất nhiên cũng ko phát hiện đại lộ mình sắp băng qua đèn đỏ đã bật sang đèn xanh!!!
*************Sunflower
Kétttttttttttttttttttttttttttt!
Một chiếc xe màu bạc nhấn phanh gấp, tiếng phanh xe vang lên chói tai làm cô hoàn hồn.
“Đi đứng kiểu gì vậy hả con nhỏ khùng kia? Muốn tự tử thì về nhà nhảy vào bồn tắm hay đập đầu vào miếng tàu hủ mà chết!!! Đừng có lao đầu ra đây báo đời giùm người ta cái!!!”
Tài xế chiếc xe ấy hét ầm ầm, cô đứng chết trân ở đó, thảng thốt nhìn chiếc xe lạnh lùng lướt đi!!!!
“ Đẹp vậy mà đòi chết! Uổng!!!”
“Chẹp! Cái túi xách là đồ hiệu đó!!!”
“Nhìn xinh quá cơ! Sao khi ko muốn chết vậy?”
“Chắc bị bồ đá đó bây!!! Thằng nào con mắt dán trên chân mày vậy trời???”
Bla bla...
Nhiều người vây quanh cô, nhìn cô vs ánh mắt ‘ko-thể-nào-ngạc-nhiên-hơn!”
Cô chạy biến khỏi nơi đó.
...
Chạy tới lúc mệt lả, cô gắng gượng lê thân vào công viên gần đó ngồi nghỉ. Tự nhiên chạy chi cho mệt vậy trời???
“Dám gạt tôi?!!!” Cô bấu lấy, bứt mấy cọng cỏ ấy lên. Cơn giận đã tiêu giảm hơn một nửa.
Bây h có lẽ cô ko muốn tin cũng ko được, vì sự thật đã rành rành ra đó còn gì!!! Hắn ta là lợi dụng cô.
...
Lúc này là 8h tối, công viên ko nằm ở trung tâm của thành phố nên rất vắng vẻ, cô còn nghe được cả tiếng dép cọ xát mặt đất và cả tiếng côn trùng rít lên nữa cơ!!! Ko gian yên tĩnh đến ma quái!!!
Cha của cô làm mẹ hắn chết, nên bây giờ cho dù ông ta đã ko còn sống trên đời nhưng hắn vẫn muốn lấy cái tập đoàn ấy ư??? Hắn cưới cô tất cả là vì cái tập đoàn đó??? Hắn đối xử tử tế vs cô cũng vì tập đoàn??? Vậy nếu ko có tập đoàn Silver thì cô là cái gì hả?????
Một cảm giác khó chịu như có ai đang siết cổ mình trỗi dậy, đôi mắt cô bị phủ một lớp nước mỏng manh, bàn tay run rẩy ko ngừng, sự yên tĩnh này làm cô thấy bản thân bức bối lạ lùng.
Tách!
Một giọt nước mắt rơi xuống thảm cỏ mượt mà.
Cô khóc vì hắn ư???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc