Không Tìm Thấy“A lô! Như Ý, bà lại có gì cần nhờ cậy nữa á?!!!”
Cô nói như gầm lên. Nếu ko có việc gì thì mười kiếp nữa nó cũng chả thèm gọi đến cho cô!!!
“Ghét! Người ta điện thoại kêu bà đi đám cưới chứ bộ! Nhớ đi nhiều nhiều nha!!! Hihi!!!” Đầu dây bên kia Mộc Như Ý cười toe toét.
Giọng này...của con bạn thân cô sao???
“A lô? Phải Như Ý ko hả? Có lộn số không ạ?!!!” Cô dè chừng hỏi lại.
“BÀ ĐIÊN HẢ??? TÔI NÈ!!!!!” Như Ý gầm gừ.
“Ủa??? Sr...tại bà thay cái style nó mới quá nên tôi theo ko kịp, chẳg những theo ko kịp mà ko nhận ra luôn á?!!!”
“Hứ! Tại người ta sắp lấy chồng chớ bộ! Ghét ghê!!!”
Dương Chi Ngọc: Ọe!!! Ói chết mình mất!
“Con kia!!!!! Đám cưới phải mời thiệp đàng hoàng tao mới đi nhá!!! Ko thì tao lặn mất tăm liền cho coi!!!” Bực mình. Dương Chi Ngọc đổi cách xưng hô. Đám cưới mà mời kiểu này á?!!! Chả thành tâm gì hết!!!! (Tg: Khiếp vs cách dùng từ của chị này!)
“Bà ko đi tôi đem xe cẩu tới gắp nhà bà đi luôn!!!!!”
“Hừ! Cóc sợ nhé!!!” Cô hất mặt.
...
Kết thúc cuộc điện thoại bằng màn cãi nhau chí chóe, cô cúp điện thoại rồi ngẩn ngơ nhìn trời mây.
“Chị Sam!!!” Một tiếng người gọi vang. Ko cần quay lại cô vẫn biết là ai:
“Gì hả Ken?”
“Anh chồng chị đi đâu mất rồi???” Thở hổn hển, Ken vừa ôm ngực thở vừa nói.
“...”
Cô im lặg. Hắn ta có chân, đi đâu là quyền của hắn, cô có tư cách gì mà can thiệp chứ!!!!
*************Sunflower
“Chị Sam?!”
“Sáng sớm hắn đã vọt đi đâu mất tăm rồi!!! Ai da... Ken à! Cậu biết ở đây còn chỗ nào ms không? Đi mãi một chỗ chán chết mất!!!”Mặc dù trong lòng hụt hẫng ko thôi nhưng cô nhanh chóng cười lên tươi tắn.
Rất may, Ken cũng là người thuộc dạng chuyện nhiều lại còn nhiều chuyện!!!
“Biết! Biết nhiều nữa là khác!!! Chúng ta cùng đi nhé!!”
“Ừm!!!”
Ở một địa điểm khác, Lâm Tịch rầu rĩ ngồi nhìn văn kiện mà đầu óc cứ trôi thẳng qua bên Canada. Haizzz...
“Trời đất!!!” Vuốt mặt lại, Lâm Tịch ko khỏi than ngắn thở dài.
Cộc...cộc...
“Anh Tịch ơi!!!!!”
Lương Nhã Vi giống như âm hồn bất tán, thình lình xuất hiện ngay ở cửa phòng. Khóe môi nở nụ cười ngọt ngào vô biên.
“Gì nữa hả má?!” Lâm Tịch chán nản, suy sụp, ko muốn đôi co vs con nhỏ này nữa!!!
Lương Nhã Vi ko quan tâm đến cách xưng hô kỳ cục của anh mà tiếp tục bằng cái giọng nhão nhoẹt:
“Ủa? Vợ anh đâu???”
“...Cô ta chết dí ở nhà rồi!!!”
Có câu ‘chuyện xấu ko đồn ra ngoài’, việc cãi cọ linh tinh này càng tốt nhất ko nên nói, đặc biệt là nói cho con nhỏ nhiều chuyện Lương Nhã Vi này!!!
“Chậc! Lần trước chưa kịp bàn bạc gì thì anh đã lăn ra ngủ, bà vợ chanh chua nhà anh công nhận vip thiệt! Anh mới ngủ có tí xíu thì cô ta đã phóng ngay tới, đã thế còn vác nổi anh về nhà!!! Hay!!!”
Lâm Tịch lười nói, liếc nhìn Nhã Vi một cái. May cho nó là Dương Chi Ngọc ko phải người vô lý, ko thì bây h nó nằm viện ở đâu mất rồi!!! Mà phiền thật, phải chi Chi Ngọc đánh cô ta một trận để bây h anh khỏi phải phiền thế này!!! Haizz...
“Ủa? Sao anh ko nói gì đi???”
Đập bút xuống bàn, anh nhìn cô ấy vs ánh mắt bực bội:
“Nè!!! Cô có biết đây là công ty của tôi không??? Đừng có vào đây mà nói chuyện như họp chợ. Có muốn trăn trối, hấp hối điều gì thì nói cho lẹ đi rồi biến! Lòng vòng, loanh quanh hoài!!!!”
“Được rồi! Giỡn chơi chút cho ko khí bớt ngột ngạt thôi!!! Hihi...Chúng ta vào chủ đề chính nhé?!”
Lâm Tịch nghe câu đó thì giống như ngừng thở, mắt hướng lên, nhìn chăm chú vào cô ấy.
“Nói đi!”
“E hèm! Anh có phải đã thương Dương Chi Ngọc rồi ko???” Nhã Vi cười. Lâm Tịch trố mắt:
“Chủ đề chính đâu???????”
“Đó! Em mới nói xong rồi!!! Anh thương Chi Ngọc chứ gì?!!!”
“...Ai nói! Cô nằm mơ chắc!!!” Lâm Tịch lảng tránh.
“Tốt!!!! Vậy chúng ta bắt đầu tiến hành thu mua đi?!!”
Lâm Tịch ngẩng mặt lên nhìn Nhã Vi. Cả hai như trao đổi qua đôi mắt đen...
“WHAT???????? Về nước????? Hắn ta về nước????”
Buổi tối, mới tắm rửa xong định lăn ra ngủ thì nhận điện thoại từ Ken, còn biết được cái tin trời đánh này!!!!
Hừ!
Đồ khốn kiếp! Bay thẳng về nước bỏ lại cô một mình bơ vơ ở nước ngoài! Được!!! Cô đã có cách trị hạng người này rồi!
Anh vô tình thì cô vô nghĩa thôi!!!!
Trả ĐũaKo nói ko rằng, cũng chẳng chờ tới bình minh ngày mai, cô lập tức cuốn vali leo thẳng lên máy bay âm thầm về nước.
Ngồi trên máy bay, cô ko ngừng nguyền rủa anh:
“Đồ chết tiệt! Đồ gà trống thiến nhà anh!!! Dám chơi kiểu này á?!!! Muốn một mình yên ổn về nhà ư?! Đừng có nằm mơ!!! Tôi nhất định lật tung nhà anh lên cho hả giận.!!!”
Một hành khách ngồi trước cô sợ sệt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô vài cái. Ánh mắt toát lên nỗi hoang mang rõ rệt.
“Quý khách có cần giúp gì không ạ?!” Nữ tiếp viên hàng không xinh xắn hỏi thăm. Cô ko để ý tới hình tượng, nhe răng mà nói trong lửa hận:
“Tôi phải giết thằng chồng tôi!!!!!!!”
Nữ tiếp viên ấy nhanh chóng ba chân bốn cẳng dzọt ngay tức thì.
Ko ai để ý một hàng ghế ở góc cuối, một người đàn ông đeo kính đen nhìn cô chằm chằm. Khóe môi hắn ta nhếch lên nụ cười xấu xa...
***********Sunflower
Kéo vali đi mướn khách sạn, thay sim điện thoại, Dương Chi Ngọc nhanh chóng đặt lưng xuống ngủ thay thế một chuyến bay đêm vắt óc nghĩ cách trả thù.
Trong giấc mơ, cô thấy bản thân mình bị lạc vào một nơi nào đó rất tối, tối đến mức ko thấy cả bàn tay chính mình. Dương Chi Ngọc đang hoang mang, run rẩy, bất lực ko biết làm gì thì một đốm sáng nho nhỏ xuất hiện.
Đốm sáng ấy nho nhỏ ấy phân thành hai đốm khác. Từ từ, đốm sáng thứ nhất biến thành một bóng hình...
Lâm Tịch???? Ko...Hình như phía sau hắn còn có thêm cái gì nữa đó...một bóng người khác...
Đốm còn lại lượn một vòng trên không trung rồi biến thành một bóng người xoay lưng lại làm cô ko nhìn rõ mặt.
Nhớ tới mối hận, cô ko chần chừ mà đi theo bóng người lạ đó. Thế nhưng, huhu...cô hối hận thật rồi!!! Cái bóng lạ ấy quen ghê lắm, quen tới nỗi cô muốn ngất xỉu luôn. Đó là thần Chết, tay ông ta còn cầm lưỡi hái tử thần ko biết lấy đâu ra nữa chứ!!!
...
Cô hét lớn, choàng tỉnh! Trán lấm tấm mồ hôi. Khiếp quá!!!
Một hồi sau khi trấn tĩnh lại, lật đật sửa soạn, cô lao thẳng tới công ty của Lâm Tịch.
Lúc này đã là buổi chiều. Mặt trời lặng lẽ lùi về phía Tây, từng ánh nắng cam rực rỡ khuất dần sau tầng tầng lớp lớp những tòa cao ốc.
Cô bừng bừng khí thế xông vào, lúc này đã là giờ tan sở.
“LÂM TỊCH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Cô rống lên.
“Oái! Cái gì thế???” Anh hốt hoảng mở cửa, nhìn thấy một gg một siêu wen thuộc. Hừ! Còn tưởng có con quái vật đột biến gen nào chui vào đây, hóa ra là nhỏ chằn tinh này á?!!
“Hello!!!” Cô mỉm cười. Nụ cười lạnh lẽo như vùng Cực Bắc. Đôi mắt trong veo ấy như nhìn xuyên thấu tâm can anh.
“Đến làm gì?” Tự trọng của đàn ông khiến anh ko thể chùn bước trước nhỏ hung hăng này. Cộng thêm việc cô đem anh ra đùa giỡn thì càng ko thể tha thứ!
“E hèm! Anh dám nói chuyện vs tôi bằng cái giọng đó ư? Anh là cái đồ xỏ lá!!! Dám chuồn thẳng về nước bỏ tôi lại Canada á?!!! Anh nhớ lấy, sau này chúng ta KHÔNG-ĐỘI-TRỜI-CHUNG!!!!!!!!!!!”
Anh nhìn thấy ánh mắt của cô thì có chút chột dạ:
“Kệ xác cô. Chúng ta từ trước đến giờ cũng đã đội trời chung đâu!!!”
Một chút thất vọng tràn trong tim cô...
“Hay lắm! Vậy thì thế này, 3 tháng sau chúng ta sẽ ly hôn. Cãi cọ bấy nhiêu cũng đủ rồi!!!”
Ko biết sao...khi nói ra câu này cô lại thấy bản thân mình ko cam tâm tình nguyện. Nhưng rất nhanh cô gạt phắt nó sang một bên!
Ly hôn?
Lâm Tịch cả người như bị đóng băng. Hai mắt anh mở lớn, có cần nghiêm trọng thế ko???
Lúc anh ngẩng mặt lên, cô đã biến mất dạng.
*************Sunflower
Buổi tối, trở về anh thấy nhà cửa vắng tanh như là chùa bà đanh. Kỳ lạ! Lúc trước chẳng phải anh cũng ở một mình ư?! Lúc đó anh cảm thấy thoải mái và mãn nguyện lắm, tại sao bây h anh lại thấy khó chịu và bức bối thế này?!!
Lúc này anh ms chú ý...Bức ảnh cưới của anh và Chi Ngọc đâu rồi???
Một nỗi sợ hãi ko tên lan khắp. Anh ào ào vào các phòng, mở bật cửa nhưng ko tìm thấy bóng dáng cô. Điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng.
Tất cả làm anh thấy bế tắc!!!
“Muốn tìm Chi Ngọc???” Lâm Uyển Tiệp thình lình xuất hiện.
“...”
“Thằng ngốc! Sao ko đến tập đoàn Silver mà tìm???” Lâm Uyển Tiệp gợi ý. Câu tiếp theo chưa kịp mở miệng nói thì anh đã phi như tên đi.
Cười khe khẽ...cô nói nhỏ:
“Nhiều năm gặp lại vẫn chả khôn gì hết!!!”